Quan Môn

Chương 318: Diệp đại thiếu phiền não




Vừa ăn được nửa bữa cơm, Diệp Khai nhận được điện thoại của lão đại Diệp Kiến Hoan.

- Lão nhị, đang ở đâu vậy?

Diệp Kiến Hoa hỏi thăm.

- Đang ăn cơm.

Diệp Khai ậm ừ đáp.

- Với ai?

Diệp Kiến Hoan tò mò hỏi.

- Lê thúc, còn có Vương tư lệnh bên hải quân.

Diệp Khai liếc mắt nhìn hai vị tướng quân, sau đó nói với Diệp Kiến Hoan.

- Ti…

Diệp Kiến Hoan hít vào một hơi lạnh:

- Tư thái của chú càng ngày càng lớn rồi, ăn bữa cơm mà cũng có hai vị ủy viên Quân ủy cùng đi, thật sự là lợi hại ah!

- Không khoa trương như vậy, chỉ bàn chút chuyện mà thôi.

Diệp Khai cười lắc đầu nói:

- Lão đại có chuyện gì không?

- Ca mới đầu tư một chuồng ngựa, ngay bên ngoại ô đây, định mời chú tới chơi xem thử, buông lỏng một chút.

Diệp Kiến Hoan nói.

- A…vậy sao…

Diệp Khai suy tính một thoáng thời gian an bài của mình, cảm thấy cũng không có gì quan trọng, vì vậy đáp ứng.

Chờ xong bữa cơm, Diệp Khai ngồi xe trực tiếp đi tới mã trường thuộc ngoại ô thành tây.

Nói là ngoại ô, kỳ thật là chu vi quanh huyện khu, không nhìn thấy được chút bóng dáng thành thị.

Toàn bộ mã trường chiếm diện tích hơn năm trăm mẫu, Diệp Kiến Hoan bỏ hơn hai mươi triệu mới kiến tạo thành, toàn bộ theo cách cục câu lạc bộ cưỡi ngựa, phảng phất giống như một thị trấn nhỏ phong cách Bắc Âu, dòng sông vờn quanh, rừng cây xanh um tươi tốt, hương hoa chim hót, chủ thể thiết kế đều do nhà thiết kế nghiệp dư Diệp Kiến Hoan Diệp đại thiếu chủ trì hoàn thành.

Trong mã trường dùng thiết bị nhất lưu, loại sân bãi cưỡi ngựa có chướng ngại tiêu chuẩn, sân bài cưỡi ngựa thư giãn, cùng nhân viên chăm sóc ngựa và hội sở giao lưu dùng tiếp khách.

Mà bên trong chuồng ngựa hiện tại có hơn trăm con ngựa thuần chủng được bảo dưỡng cẩn thận, có mã sư chuyên nghiệp đến chăm sóc chiếu cố.

Khi Diệp Khai đi vào, thư ký Diệp Kiến Hoan đứng bên ngoài chờ hắn.

- Diệp tổng ở đâu?

Diệp Khai nhìn thấy thư ký ăn mặc bại lộ, chỉ còn thiếu chút nữa là trần trụi, thuận miệng hỏi.

- Diệp tổng đang ở bên trong chuồng ngựa.

Ở trước mặt Diệp Khai, thư ký không dám lộ chút vẻ câu dẫn phong tao.

Nàng rất rõ ràng, cho dù chính Diệp tổng của công ty nàng đối đãi với Diệp nhị thiếu cũng phi thường tôn trọng, không bởi vì bản thân hắn là đại ca thì muốn làm gì thì làm.

- Anh ấy ở trong đó làm gì?

Diệp Khai có chút tò mò hỏi thăm.

Diệp Khai đối với việc thuần phục ngựa hay cưỡi ngựa gì đấy đều không có ham mê đặc biệt, cho nên đối với việc Diệp Kiến Hoan kiến tạo mã trường cũng không quá quan tâm, nhưng nghe nói Diệp Kiến Hoan đang ở bên trong chuồng ngựa không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc.

- Diệp tổng đang tự mình tắm rửa cho con ngựa của anh ấy. 

Thư ký hồi đáp.

- Ah, vậy thì đi qua xem thử một chút.

Diệp Khai gật đầu nói.

- Dạ, mời nhị thiếu gia đi theo tôi.

Thư ký vội vàng nói.

Diệp Kiến Hoan từ lúc nào cảm thấy hứng thú với việc nuôi ngựa đây?

Khi đi vào bên trong, có thể chứng kiến rừng cây che phủ hai bên đường, trang viên cổ xưa, chung quanh là mấy trăm mẫu rừng cây xanh mát, còn có rào chắn màu trắng, nhìn sang hai bên có thể chứng kiến thật nhiều người đang cưỡi ngựa bên trong.

- Đây là một câu lạc bộ đồng quê a…

Diệp Khai nhìn nhìn chợt nói ra.

Hắn đã sớm biết rõ Diệp Kiến Hoan rất có hứng thú đối với kiểu trang viên nông thôn Âu Châu này, nhưng không nghĩ tới hắn thật sự kiến tạo đi ra, cũng không biết phải dùng bao nhiêu tiền mới làm xong địa phương nơi đây.

Nhưng khi Diệp Khai quan sát kỹ lại thật sự cảm thấy nơi này cũng không tệ, bình thường nếu như có thời gian mang theo bạn bè tới thả lỏng thư giãn, cưỡi ngựa ăn cơm, thậm chí dùng họp mặt cũng phi thường thích hợp.

Chuồng ngựa cũng không lộ vẻ chen chúc, lại không ngửi thấy mùi vị gì khác thường khó chịu.

Khi Diệp Khai đi qua, Diệp Kiến Hoan mặc một bộ quần áo lao động mỏng đang tự mình tắm rửa cho ngựa, còn dùng lược chải lông cho nó, bộ dạng như rất chuyên chú.

Thẳng tới khi nhìn thấy Diệp Khai đã tới, Diệp Kiến Hoan mới đưa công cụ trong tay giao cho những người khác.

- Lão nhị, chú tới thật nhanh, anh còn tưởng phải qua một lát chú mới có thể tới được.

Diệp Kiến Hoan có vẻ thật cao hứng, người sắp ba mươi tuổi nhưng lúc này chẳng khác gì một đứa trẻ, không ngừng cười đùa.

- Lão đại anh thật biết chơi.

Diệp Khai vừa cười vừa nói:

- Vài ngày không gặp lại giằng co ra được địa phương tốt như vậy.

- Áp lực công tác quá lớn, dù sao cũng phải nghĩ biện pháp gì đó thư giãn một chút.


Diệp Kiến Hoan hồi đáp, hắn cởi bỏ bộ quần áo lao động bọc bên ngoài, sau đó rửa tay, lúc này mới cùng Diệp Khai đi tới phía dưới dù che nắng ngồi xuống.

Thư ký bưng chai rượu đỏ tới, đặt xuống trước mặt hai người.

Diệp Kiến Hoan rót rượu bưng lên uống một hớp, ý bảo Diệp Khai tự mình tùy ý, Diệp Khai khoát tay tỏ vẻ không cần.

- Lão nhị, chú cũng biết tính anh, anh thích nhiều người, ưa thích náo nhiệt, ưa thích cùng bạn bè tụ tập nghỉ ngơi.

Diệp Kiến Hoan có chút cảm khái nói:

- Nhưng bây giờ đã lớn tuổi, bạn bè đều có chuyện riêng, lại luôn cảm thấy không có người rảnh rỗi tiếp tục chơi với mình.

- Anh còn rất nhiều nữ minh tinh chơi chung đó thôi.

Diệp Khai liếc mắt nhìn thư ký của Diệp Kiến Hoan, thuận miệng nói ra:

- Khi nào không có nữ minh tinh, còn có thư ký làm chi, có chuyện gì thư ký làm, không có chuyện thì làm thư ký, không phải mọi người đều nói như vậy sao?

Diệp Kiến Hoan nghe lời nói của Diệp Khai cẩn thận cân nhắc hàm nghĩa bên trong, không khỏi cười lên ha hả:

- Giỏi cho lão nhị, dám trêu chọc cả đại ca!

Cười một lúc, Diệp Kiến Hoan chợt nói:

- Hiện tại sạp hàng của công ty càng ngày càng lớn, kiếm tiền thì nhiều hơn, nhưng phiền não cũng nhiều, anh thật sự có chút hối hận lúc trước sao lại vay tiền của chú? Lộng cho bản thân mình hiện tại loay hoay chổng vó, thời gian rảnh uống rượu cũng không có.

- Tìm vài quản lý chức nghiệp hỗ trợ là được, làm gì phải khiến cho mình bị mệt mỏi như vậy?

Diệp Khai có chút không đồng ý nói.

- Anh cũng muốn như vậy, nhưng lại lo lắng bản thân mình không còn truy cầu, sinh hoạt sẽ biến thành chán chường vô vị.

Diệp Kiến Hoan nói.

Diệp Kiến Hoan cảm nhận áp lực khá lớn, cho nên mỗi một đoạn thời gian đều có thói quen đi biển nghỉ phép, chỉ là gần đây cảm thấy sinh hoạt nhàm chán, cho nên nghĩ tới bắt tay vào phương diện giải trí khác, vì vậy tạo ra một mã trường.

- Anh làm mã trường này là lấy được linh cảm sau một chuyến sang Paris.

Diệp Kiến Hoan nói với Diệp Khai:

- Mặt tiền cửa hàng trên đường Paris Champs Elysees thật sự là quá tuyệt vời, có được tạp chí cùng CD tốt nhất, cũng có trang phục thời thượng tốt nhất, thậm chí ngồi trong quán rượu đều là nam nữ sinh xinh đẹp nhất!

- Anh…

Diệp Khai lập tức nhíu mày:

- Ưa thích nữ sinh không thành vấn đề, nam sinh tốt nhất anh đừng đụng vào, hệ số nguy hiểm quá cao. Diệp gia chúng ta nam đinh không quá thịnh vượng, anh đừng có kiếm chuyện chơi ngông, đem mình giày vò hỏng mất.

- Không có chuyện đó đâu!

Diệp Kiến Hoan lập tức phủ nhận:

- Vừa đến Paris anh thật là thấy muốn chết, bởi vì thật sự là quá tuyệt rồi! Anh quả thật muốn cả đời đều ở lại đó! Nhưng qua được hai ngày, anh lại cảm thấy buồn bực muốn chết, bởi vì thành thị luôn là như thế, không hề có chút biến hóa!

- Nói như vậy anh có thể đi New York.

Diệp Khai đề nghị:

- New York là thành phố vĩnh viễn luôn biến hóa, anh tùy tiện đảy ra một cánh cửa sắt rỉ, bên trong cũng có thể là một nhà bảo tàng. Hơn nữa New York là văn hóa thế giới, nghệ thuật gia đều là kẻ nửa điên khùng, thành phố kia có tính bao dung cực kỳ mạnh mẽ, anh vĩnh viễn sẽ không cảm thấy buồn chán.

Nhưng hàn huyên cùng Diệp Kiến Hoan một lúc, Diệp Khai đại khái thấy có chút hiểu được, đoán chừng xác thực là gần đây Diệp Kiến Hoan bị áp lực công việc quá lớn, có chút hậm hực chứng hoặc là luống cuống chứng, đều muốn làm ra một chuyện gì đó khác biệt, truy cứu nguyên nhân chính là vấn đề tu dưỡng của bản thân có chút không theo kịp biến hóa rất nhanh của thời đại này.

- Được rồi, bỏ đi, hôm nay mời chú tới là muốn cho chú thể nghiệm mã trường của anh một chút đấy.

Diệp Kiến Hoan khoát tay nói.

- Thoạt nhìn cảm thấy không tệ.

Diệp Khai biểu thị khẳng định với mã trường của Diệp Kiến Hoan.

Hôm nay ở trong nước, tennis cùng golf bắt đầu được lưu hành, tựa hồ những nhóm nhà giàu mới nổi đều ưa thích gia nhập câu lạc bộ Golf, dùng hành vi này để chứng minh phẩm vị của mình đã tăng lên, trong văn phòng còn đặt một đống dụng cụ chơi golf như khoe khoang.

Giống như Diệp Kiến Hoan bỏ số tiền lớn như vậy đầu tư mã trường thật đúng là rất ít.

Tin tưởng sau khi tin tức mã trường kiến thành tuôn ra, người muốn tới thể nghiệm sinh hoạt chắc chắn sẽ không ít.

- Kỳ thật anh nên có con đi, đoán chừng luống cuống chứng của anh sẽ giảm bớt rất nhiều, gia đình hài hòa là phi thường trọng yếu.

Diệp Khai tiến hành phân tích xong hiện trạng của Diệp Kiến Hoan, lại cấp ra lời đề nghị phi thường đúng trọng tâm.

Nhắc tới chuyện này, Diệp Kiến Hoan tựa hồ có chút xúc động, phất phất tay đuổi thư ký rời đi, sau đó mới nói với Diệp Khai:

- Lão nhị, không nói gạt chú, không biết vì sao làm hoài vẫn không mang thai được.

- Loại chuyện này…

Diệp Khai nghe xong lập tức ngạc nhiên:

- Loại chuyện này anh nói với tôi có ích gì chứ, đi khám bác sĩ đi! Không mang thai không triệu chứng cũng không phải là chuyện gì lớn lao, rất nhiều người đi khám bác sĩ về là tốt rồi, liên tiếp sinh bảy tám đứa cũng không có vấn đề! Lão đại, chẳng lẽ anh giấu bệnh sợ thầy sao? Loại tư tưởng này không được đâu!

- Không phải là giấu bệnh sợ thầy…

Diệp Kiến Hoan có chút khó thể mở miệng:

- Ai, là như vầy, cũng có xem qua bác sĩ, nhưng mãi không có hiệu quả. Sở dĩ quan hệ giữa anh cùng Trầm Tuyết cương cứng như thế kỳ thật rất có quan hệ tới chuyện này. Nàng muốn có con, thế nhưng anh không làm nàng có con được, lộng tới mức anh cũng không dám thấy mặt của nàng.

- Hắc…

Diệp Khai nghe xong cũng cảm thấy có chút đau đầu, những việc nhà thế này quả thực còn khó giải quyết hơn bảo hắn đi mua mẫu hạm, thật lâu sau hắn mới lên tiếng:

- Không được thì chỉ đành sinh ống nghiệm trẻ con thôi.

- Loại chuyện này không đáng tin cậy đi?

Diệp Kiến Hoan hiển nhiên có nghe ngóng qua phương diện này.

- Anh nghe nói tỉ lệ dị dạng rất cao, vạn nhất sinh ra quái thai còn không bằng không cần đâu!

- Anh thật là…

Diệp Khai cũng không biết nói gì cho thỏa đáng.

Chuyện như vậy cho dù là người trong nhà cũng không dễ nói chuyện, bởi vì loại chuyện này thật sự là quá nhạy cảm.

Đoán chừng là do hai năm qua Diệp Kiến Hoan sống quá phóng túng, cho nên bị chuyện này làm ảnh hưởng, theo tình huống hắn lăng nhăng với đủ loại minh tinh mà xem, lại không làm cho họ có thể mang thai, đoán chừng không phải do vấn đề của phía nữ tính mà do chính bản thân Diệp đại thiếu.

Nguyên nhân chủ yếu Diệp đại thiếu không muốn sinh ống nghiệm trẻ con, đoán chừng không phải vì sợ dị dạng mà là vì cố kỵ mặt mũi đi?