Quan Môn

Chương 838: Kịch đấu





Lúc này Lý Hải đã sớm đem súng bắn tỉa giương lên, kính ngắm cũng ngắm về phía đỉnh núi, chỗ mà quang mang vừa mới chớp động.
Kỳ thật đối phương cũng có hoàn cảnh xấu, bởi vì bọn hắn ở vào phương hướng phản quang, bây giờ ánh mặt trời vừa vặn chiếu vào mắt bọn hắn, thế cho nên thời điểm ngắm chính xác sẽ phải chịu một ít ảnh hưởng, hơn nữa lại bị đám người Diệp Khai dễ dàng phát hiện hành tung.
Phải biết rằng loại súng bắn tỉa này, kính ngắm bị ảnh hưởng mà nói, độ chính xác có thể kém rất xa.
Quả nhiên, đối phương vừa mới ngóc đầu len, liền bị súng của Lý Hải thả liền hai phát, điều bắn về phía phụ cận người đối phương, ánh lửa văng tung tóe, toát ra khói đen.
- Đầu đạn đặc chủng?
Diệp Khai thấy, liền hơi kinh ngạc mà hỏi thăm.
Thông thường đạn của súng bắn tỉa có uy lực mặc dù tương đối lớn, tuy nhiên lại không có hiệu quả như vậy được, rõ ràng là trong súng của Lý Hải đã cho vào đầu đạn đặc thù.
Trên đỉnh núi đối diện có khói đặc bay lên, chẳng những trở ngại tầm mắt của đối phương, cũng cho tên cảnh vệ khiêng Rocket Launcher một cơ hội, hắn nắm lấy cơ hội này, bắn một phát hỏa tiễn ra ngoài, phi thường chuẩn xác đánh vào đỉnh núi đối diện, lập tức nổ đến người ngã người đổ.
Chỉ thấy có bóng người ở đối diện lắc lư, Lý Hải lại bắn hai phát đạn qua.
Mơ hồ trong lúc đó có thể thấy có người trúng đạn ngã xuống, hiển nhiên là Lý Hải đã thành công rồi.
- Xông lên đi!
Lý Hải đem súng bắn tỉa ném sang một bên, thò tay cầm lấy khẩu súng trường ở phía sau xe, thuận tiện còn cầm mấy trái lựu đạn để trên cổ.
Ngay sau đó, Lý Hải, Cam Tĩnh bốn tên cảnh vệ liền cầm súng ống của riêng mình, phân tán ra dọc theo dốc núi xông lên, giữa bọn họ phối hợp khăng khít, nghiêm chỉnh huấn luyện, tự nhiên biết rõ phải ứng phó cục diện trước mắt như thế nào.
Diệp Khai nhìn một chút tình huống, trong lúc đám người Lý Hải đang xông lên đỉnh núi, lập tức cũng có một ít ngồi không yên.
- Chúng ta cùng đi lên xem một chút tình huống…
Diệp Khai nói ra với Đường Mộc đã chạy ra khỏi bụi cây.
Lúc này tâm tình Đường Mộc vẫn là có chút khẩn trương, hắn ngược lại là thật không ngờ, lúc này đây theo lãnh đạo đến Bắc Kinh, lại có thể gặp được tràng diện lớn như vậy.
Chẳng những có thể thấy núi lở, còn có thể gặp người nửa đường bắn lén, càng là được kiến thức một hồi xung đột vũ trang tiểu quy mô, thậm chí ngay cả Rocket Launcher cũng đã đem ra, cái này so với điện ảnh còn chân thật hơn nhiều.
- Biết dùng súng không?
Diệp Khai từ trong xe lại lôi ra một khẩu súng trường, sau đó quay đầu hỏi Đường Mộc.
- Trước kia lúc huấn luyện quân sự cũng đã dùng qua, bất quá chưa bao giờ dùng qua đồ tân tiến như vậy đấy.
Đường Mộc nhẹ gật đầu, sau đó lại lắc đầu nói.
Diệp Khai lấy ra súng trường, nhớ về lúc trước khi bọn hắn được huấn luyện quân sự, dùng cái chủng loại súng đã lạc hậu kia, hoàn toàn chỉ biết đến khái niệm, Đường Mộc cũng không rõ ràng lắm mình có thể dùng được loại vật này hay không.
- Cách dùng giống nhau.
Diệp Khai ném cho hắn một khẩu, sau đó làm mẫu cho hắn một chút:
- Bảo hiểm ở chỗ này, cái này là biến thành bắn từng phát, đây là liên phát, ta cấp cho ngươi biến thành bắn từng phát đi, tránh cho việc vừa nổ súng liền bắn hết đạn.
Hai người cầm súng trường lên, Diệp Khai lại tìm thêm mấy quả lựu đạn, ngược lại là không đưa cho Đường Mộc, lo là hắn không nhận ra lại nổ đến chính mình.
Bất quá còn không đợi bọn hắn hành động, chỉ nghe thấy trên bầu trời truyền lại thanh âm của trực thăng.
- Thảo!
Diệp Khai nghe xong, lỗ tai liền dựng đứng lên.
Trước đó, lần thứ nhất bị tập kích ở trên sông, nhưng là trong ký ức của hắn vẫn còn mới mẻ đấy, đối với loại thanh âm này liền đặc biệt mẫn cảm.
Mắt thấy bóng dáng của máy bay trực thăng từ phía đối diện xuất hiện, bắt đầu dọc theo đường núi một đường chớp nhoáng đánh tới, Diệp Khai lập tức nổi trận lôi đình.
Rất rõ ràng, chuyện lúc này đây là vì Diệp Khai hắn mà đến.
Nói không chừng, ngay cả chuyện núi lở kia cũng là do bọn hắn tạo thành, bằng không mà nói, tại sao có thể trùng hợp vào thời điểm mà Diệp Khai hắn đi qua, lại đột nhiên phát sinh?
Nhưng mà lúc này Diệp Khai cũng là bình thản không sợ, lúc này đây hắn chẳng những có cảnh vệ, hơn nữa còn có vũ khí hạng nặng.
Trên xe còn có một viên đạn hỏa tiễn mà, đây cũng không phải là thiêu hỏa côn, mà là lợi khí đánh máy bay thật sự.
- Nhị thiếu gia, ngay cả Rocket Launcher ngươi cũng biết dùng?
Nhìn thấy Diệp Khai đang thuần thục lắp ráp đạn hỏa tiễn, ánh mắt của Đường Mộc cũng nhìn thẳng.
Hắn ngược lại là thật không ngờ, lãnh đạo nhà mình rõ ràng lại ngưu bức như vậy, cơ hồ là không gì không làm được.
- Sau khi bị người ám sát không thành mấy lần, ta liền chưa có cơ hội học qua lái máy bay thôi.
Diệp Khai thuận miệng đáp một câu, cũng đã đem đạn hỏa tiễn lắp ráp xong rồi, gánh ở trên bờ vai, sau đó bắt đầu tập trung nhắm bắn.
Trực thăng của đối phương nhanh chóng bay tới, mấy họng súng trên đó bắt đầu phát uy, như thủy ngân bắn xuống mặt đất, khiến cho một đường bụi mù.
Diệp Khai đứng ở chỗ cũ, bóp cò súng Rocket Launcher, trên đầu vai truyền đến một cảm giác lắc lư rung động, đạn hỏa tiễn vạch ra một đường bạch tuyến, hướng trực thăng ở không trung bay tới.
Sau khi trực thăng của đối phương phát hiện có Rocket Launcher, cũng là lại càng hoảng sợ, chưa từng nghĩ đến trên đường đi đến Bắc Kinh của đối phương, rõ ràng lại còn có thể mang theo loại vật này.
Nếu như đặt ở trước kia mà nói, vậy liền coi như là có ý đồ mưu phản.
Vận khí của Diệp Khai không tệ, đạn hỏa tiễn đã tập trung vào bộ phận phía sau của trực thăng, ánh lửa vừa bắn ra, đã đem đuôi của trực thăng bắn xuống, cái trực thăng lập tức mất đi cân đối, hàng loạt súng của đối phương tuy đã mở ra, lại bị mất đi độ chính xác.
Tiếp theo liền thấy trên không trung nổ ra một cái đại hỏa cầu, từ không trung rơi xuống, ngã trên sườn núi, không ngừng hướng phía dưới lăn xuống.
- Lên núi!
Diệp Khai vừa thấy đã giải quyết được vấn đề trên không, lập tức đối với Đường Mộc nói ra.
- Lãnh đạo, đột nhiên cảm giác có chút run chân.
Đường Mộc đã khi nào thấy qua loại tràng diện này, trong nội tâm đột đột đột nhảy loạn lên.
- Cầm súng của ngươi, hướng lên trời bắn hai phát.
Diệp Khai đối với Đường Mộc nói ra.
Đường Mộc theo lời hướng lên trời bắn hai phát, quả nhiên cảm thấy trong nội tâm an tâm hơn nhiều.
- Đi, chúng ta đi lên xem một chút, trường hợp như vậy cũng không được gặp nhiều.
Diệp Khai đối với hắn giơ giơ lên đầu, sau đó dẫn Đường Mộc hướng đỉnh núi chạy tới.
Đại khái là sau 10 phút, rốt cục hai người cũng lên đến đỉnh.
Tốc độ của Diệp Khai tương đối nhanh, chủ yếu là thể lực của Đường Mộc hơi kém, tốn thêm một chút thời gian.
Lúc bọn hắn chạy đến đỉnh, chiến đầu ở trên đó đã xong.
Cam Tĩnh và một tên cảnh vệ khác bị chảy máu, một người là cánh tay bị trầy da rồi, còn một người thì bắp chân bị lựu đạn đánh trúng, mặc dù không thương tổn tới xương cốt, nhưng mà lại bị ngạnh sinh sinh mất đi chỗ thịt ở cùng nơi, đoán chừng là thương thế không nhẹ.