Quan Môn

Chương 857: Không được giơ tay biểu quyết





Những người này của Diệp Khai, đều là nhân vật lớn, cho nên lúc bọn cảnh vệ gọi, cũng có một ít kỹ xảo.
Ví dụ như ở trước măt của Diệp Khai, nhắc tới Diệp Tử Bình, gọi là Diệp bí thư, nhắc tới Diệp lão gia tử, gọi là lão gia tử, nhắc đến Diệp Tử Kiện chính là Diệp bộ trưởng, nhắc đến Diệp Tử Sơ chính là Diệp tư lệnh, còn có Nhị lão gia tử, thì là tương đối phân biệt rồi.
Nói tóm lại, nhất đại gia tử cùng ở một nơi, không có ước định cách gọi, còn thật không tốt để xử lý.
Đặt ở trong gia đình người bình thương, nếu như nhắc tới lão gia tử, vậy khẳng định đó là phụ thân rồi, hết lần này tới lần khác bên phía Diệp Khai tương đối phức tạp, cách gọi cũng không giống với gia đình bình thường.
- Như thế nào, có phiền toái ?
Diệp Kiến Hoan lại hỏi.
- Không có chuyện gì, lão gia tử gọi ta tới nói chuyện, chờ một chút ta quay lại nói chuyện này với ngươi.
Diệp Khai lắc đầu nói.
Nếu như chỉ là việc của ngày hôm nay, Diệp Khai còn thực không có gì phải lo lắng đáy, chuyện này cho dù như thế nào, cũng là hắn có lý, huống chi còn có Sở lão gia tử tôn đại thần này, cũng có thể mang ra để che chở.
Vì vậy Diệp Khai liền từ trong đám người đi ra, lên tiếng chào Sở Tịnh Huyên, sau đó mới đi vào căn phòng bên trong.
- Lão gia tử gọi anh ấy làm gì nhỉ?
Sở Tịnh Huyên nghe Diệp Khai nói, Diệp lão gia tử gọi hắn nói chuyện, trong nội tâm có chút hiếu kỳ, liền đi tới hỏi Diệp Kiến Hoan.
- Ta cũng không biết, thần thần bí bí, có thể là chuyện mà chúng ta không thích hợp để biết.
Diệp Kiến Hoan nhún vai một cái nói.
Tuy đều là dòng chính trong nhà, nhưng mà Diệp Khai là quan lớn trong nước, thân phận bất đồng, cho nên Diệp lão gia tử tìm hắn nói chuyện, rất có thể là từ chuyện tình liên quan đến công tác, những chuyện này lại không phải là chuyện mà đám đệ tử bọn hắn thích hợp nghe.
Mặc dù thân là đệ tử của một gia đình chính trị lớn, nhưng ở một số vấn đề quan trọng, bọn hắn cũng không thể so sánh với một số người, trừ phi là những chuyện này không quá quan trọng, không phải hạn chế giữ bí mật.
- Không phải là chuyện hôm nay chứ?
Sở Tịnh Huyên lẩm bẩm một câu, liền nghĩ đến chuyện phát sinh trên đường vào hôm nay.
Lúc đó Diệp Khai ra tay xác thực đủ nặng, vạn nhất đánh chết người, chuyện này còn thực không xử lý tốt.
Tuy nhiên dùng công tác bảo vệ an toàn của cảnh vệ, cùng đối phương nắm giữ hung khí, còn có lý do đối phương tiến hành công kích đội xe, có thể giải thích được, nhưng mà dù sao Diệp Khai cũng nổ súng với người khác.
Súng đối với côn bổng, coi như là cường thế hơn rồi, nếu như là người của đối phương muốn nắm lấy điểm này để lý luận, ngược lại cũng không phải là không thể chiếm được ưu thế, nhất là sau khi nã một phát súng cuối cùng khiến cho Lý Minh Hiên ngất đi, trước đó lại nổ ba phát súng, cũng không cần phải nhất định làm như vậy, mà là tồn tại khả năng báo thù riêng.
- Hôm nay có chuyện gì?
Diệp Kiến Hoan có chút tò mò hỏi thăm.
Chuyện đã xảy ra trên đường, tuy những khách mời của Sở gia đều nhìn thấy, nhưng mà tất cả mọi người đều im lặng, không có ai nói ra, Diệp Khai cũng không nói, vẫn bận rộn đứng với Diệp Kiến Hoan, tự nhiên cũng không thể nào biết được, bởi vậy khi Sở Tịnh Huyên nhắc tới chuyện này, Diệp Kiến Hoan liền lộ ra gương mặt mờ mịt.
- Há, không có chuyện gì, chỉ là chúng ta đoán mò mà thôi, không chừng tý nữa Diệp Khai sẽ trở lại.
Sở Tịnh Huyên đương nhiên sẽ không đem loại chuyện này nói loạn khắp nơi.
Đã biết Diệp Khai cũng không nhắc tới chuyện này với Diệp Kiến Hoan, đó chính là hắn cho rằng không cần phải đem chuyện này trắng trợn tuyên dương, hoặc là bởi vì bản thân chuyện này có điều kiêng kị, không thích hợp nói lung tung.
Sở Tịnh Huyên nghĩ đến chuyện này, liền muốn nhìn một chút ông nội đang ở nơi nào, vạn nhất có người lấy chuyện này đến hãm hại Diệp Khai, vậy nhất định phải mời Sở lão gia tử ra mới được, Sở Tịnh Huyên có lý do tin tưởng, chỉ cần ông nội của nàng xuất hiện, cũng không cần nói điều gì, đối phương cũng không có dũng khí tiếp tục tranh luận.
Thế nhưng Sở Tịnh Huyên đi qua hai vòng, cũng không thấy thân ảnh của Sở lão gia tử, chỉ có Sở Vân Tùng đứng nơi đó, cùng với mấy vị bằng hữu nói chuyện mà thôi.
Lúc Diệp Khai đi vào trong nhà, phát hiện có rất nhiều người trong đó.
Diệp lão gia tử, Nhị lão gia tử, đồng chí Giang Thành đang ở trong đó, còn có chính là Vân thủ tướng, Hồng Chính đồng chí, Cổ Kiến Nhung đồng chí, Thạch Thanh Quyền đồng chí, Bí thư Lâm Viễn Hành, bảy vị đại cự đầu rõ ràng đều đang ở đây, cái này cũng có thể tổ chức hội nghị thường ủy được rồi, những người khác đều là mấy vị trong cục diện chính trị ủy viên đang ngồi đó.
Khói mù lượn lờ trong phòng, đều là một đám người nghiện thuốc.
- A a, các vị lãnh đạo đều ở đây a.
Sau khi Diệp Khai vào phòng, đầu tiên chính là mở quạt gió, đem khói thuốc trong phòng rút đi, sau đó liền lần lượt vấn an từng người.
- Diệp Khai, gọi ngươi tới, là đồng chí Đàm Thắng Kiệt nhận được đơn kiện của người ta, nói là ngươi đánh Lý Minh Hiên, khiến cho người ta bây giờ tìm không được, ngay cả Lý gia cũng đã tìm tới tận cửa rồi, chuyện này là như thế nào?
Diệp lão gia tử liền mở miệng dò hỏi.
- Có loại chuyện này?
Diệp Khai nhìn Diệp lão gia tử một cái, sau đó liền nhìn tới Đàm Thắng Kiệt trong đám người.
Đàm Thắng Kiệt nhìn thấy tình hình này, cũng có một chút không tình nguyện tiếp nhận công việc phiền toái này, chuyện tình cãi lộn đúng là không tốt để xử lý, bên kia cũng là nhân vật lớn, bản thân mình cũng không nắm chắc nha.
Thế nhưng mà người ở trong phòng đều là nhân vật có vị trí tương đương, thậm chí là cao hơn một bậc, mà hắn thân là người phụ trách, đã nhân được cáo trạng của người ta, không thể không hỏi qua, hơn nữa còn phải lấy ra một cái chủ trương thích hợp.
- Là như vậy…
Đàm Thắng Kiệt đi tới nói ra:
- Mấy vị lão đồng chí đã lui xuống, vừa rồi đều gọi điện thoại tới, nói là Lý Minh Hiên bị ngươi đánh, tình huống rất nghiêm trọng, bọn hắn cáo trạng đến chỗ của ta, không thể không tra hỏi một chút, nhìn xem đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?
- Lão đồng chí đã lui xuống?
Diệp Khai hỏi:
- Không phải là người của Lý gia?
- Không phải.
Đàm Thắng Kiệt hồi đáp.
Người của Lý gia, trên cơ bản hiện tại đã xuống dốc rồi, làm gì có tư cách trực tiếp nói chuyện với Đàm Thắng Kiệt? Chỉ là Lý Minh Hiên ỷ vào chính mình có chút nền tảng, có một thúc thúc đang chấp chưởng quân quyền ở Tây Bắc, cho nên mới ngang ngược càn rỡ như vậy thôi, gần đây sau khi hắn về đến Bắc Kinh, tuy thời gian không lâu, nhưng thực sự lại khiến trong Bắc Kinh gà bay chó chạy.
Người khác nhìn vào mặt mũi của ông nội hắn, không muốn làm gì hắn mà thôi, tránh chuyện khi dễ thanh danh của hậu đại cách mạng, nếu làm như vậy, đoán chừng có rất nhiều lão đồng chí đều không hài lòng.
Đám người lão đồng chí không hài lòng, tuy sẽ không chết người, nhưng mà ở thời điểm lên chức trong tương lai, luôn có một quá trình trưng cầu ý kiến, đến lúc đó mà lão nhân gia nào không đồng ý, nói một hai câu không dễ nghe mà nói, việc tốt có thể sẽ bị sụp đổ.
Cho nên Lý gia biết nhi tử của mình là Lý Minh Hiên bị Diệp Khai đánh thành trọng thương, lại không rõ tung tích, liền nóng nảy, cũng đi tìm đám bộ hạ cũ của mấy lão gia tử khi còn sống, để cho bọn họ ra mặt giải quyết chuyện này.
Mấy vị bộ hạ cũ này mặc dù đã lui xuống, nhưng khi trước còn làm trong quân đội vẫn có được chút danh tiếng đấy, cho nên liên hợp lại cáo trạng với đồng chí Đàm Thắng Kiệt, còn nói là muốn tự thân đi tới xem xét.
- Thì ra là thế.
Sau khi Diệp Khai nghe xong, liền nhẹ gật đầu.
- Ngươi làm chuyện gì vậy? Nghe những lão đồng chí đó nói là ngươi đã dùng súng đấy…
Đàm Thắng Kiệt hỏi.
- Các vị lãnh đạo thấy chuyện này như thế nào?
Diệp Khai cũng không trực tiếp trả lời, chỉ là hướng các vị lãnh đạo đang ngồi đó hỏi một tiếng.
- Đồng chí Diệp Khai cũng không phải là người hay xúc động, coi như là nổ súng, nhất định cũng có lý do chính đáng.
Người lên tiếng đầu tiên không ai khác chính là Bí thư Kỷ ủy Lâm Viễn Hành, khẩu khí hắn vô cùng khẳng định, chân thật đáng tin.
Mặc dù là người bài danh thấp nhất trong bảy vị cự đầu, nhưng mà chức trách của Bí thư Lâm Viễn Hành, nhất định là nhân vật thiết diện phán quan, cho nên hắn đánh giá Diệp Khai như vậy, chính là vô cùng trọng yếu.
Đương nhiên rồi, Bí thư Lâm Viễn Hành chịu nói chuyện vì Diệp Khai, chủ yếu vẫn là vì Diệp Khai từng nhận chức quan trọng là nhân viên Thanh tra Ban Kỷ luật, đã xử lý giúp hắn rất nhiều vụ án quan trọng, lại đưa ra một ít cải cách về các phương diện, lại khiến cho hắn rất có mặt mũi, gần đây tầm ảnh hưởng của hắn cũng khuếch đại lên.
Đối với thủ hạ ngày xưa của mình này, Lâm bí thư tự nhiên là muốn dốc hết sức ủng hộ đấy.
Tiếp đó đồng chí Thạch Thanh Quyền nghe xong, liền biểu thị ra cái nhìn bất đồng:
- Lão Lâm, thái độ của ngươi bất thường, đồng chí Diệp Khai còn chưa nói rõ tình huống, trước đó ngươi đã chủ quan ước đoán tình huống rồi, như vậy cũng không hay, dù sao chúng ta cũng phải hỏi rõ tình huống cái đx, sau đó mới kết luận được mà.
- Ngươi khen trật, trực tiếp liền che mất kết luận rồi.
- Ta cũng cho rằng đồng chí Diệp Khai không phải là người tùy ý làm loạn.
Hồng Chính đồng chí cũng tỏ thái độ.
Hắn cùng Diệp Khai đã có nhiều lần quan hệ với nhau, tự nhiên rất rõ ràng, Diệp Khai là người như thế nào, trí tuệ vững vàng, tính trước làm sau, cho tới bây giờ đều chỉ có hắn tính toán người khác, làm gì có chuyện để cho người khác bắt lấy thóp của hắn?
Dựa theo Đàm Thắng Kiệt nói, những người kia chỉ trích hắn ở ngay ban ngày nổ súng với Lý Minh Hiên, đem tất cả thủ hạ của hắn đả thương, loại chuyện này nếu như là sự thật, như vậy Diệp Khai nhất định sẽ có đầy đủ lý do, chứng minh hắn làm như vậy là chính xác.
Vân thủ tướng cũng tỏ vẻ nói:
- Gia giáo của Diệp Khai quá mức nghiêm khắc, đồng chí Diệp Khai không phải là người hồ đồ, chuyện này nhất định có hiểu lầm.
Hắn nói như vậy, thuần túy là nhìn mặt mũi của Diệp lão gia tử để nói chuyện, hơn nữa có một chút, là hắn cùng với Diệp lão gia tử có quan hệ vô cùng tốt, lấy thế hệ tự cho con cháu của mình, hiện nay Diệp Khai thế nhưng mà là cháu tể của Sở lão gia tử, là người đính hôn với Sở Tịnh Huyên, hắn như thế nào cũng không thể phá được.
Mặc dù nói hắn đối với tính cách của Diệp Khai có chút không hợp, nhưng mà ở loại thời khắc mấu chốt này, tuyệt không có khả năng đổi chiều được.
- Tốt rồi tốt rồi, cũng không phải là để đám thường ủy các ngươi giơ tay biểu quyết, các ngươi vội vả tỏ thái độ để làm gì.
Đồng chí Giang Thành khoát tay áo nói:
- Đồng chí Diệp Khai, ta cũng tin tưởng ngươi không phải là người hay làm loạn, chuyện này đến tột cùng là như thế nào? Ngươi ngược lại là nói cho chúng ta một câu, đúng sai, đều có thể phán xét được.
Hắn cũng không thể không nói, bởi vì xung quanh là bảy vị thường ủy, ngược lại là đã có 3 vị tỏ thái độ công khai ủng hộ Diệp Khai rồi, đó là chưa nói Diệp lão gia tử vẫn chưa nói gì, mà Cổ Kiến Nhung đồng chí có quan hệ với Diệp gia tuy là bình thường, nhưng mà cũng không có đụng chạm gì, không có khả năng bỏ đá xuống giếng, tối đa cũng chính là một người để vé trống mà thôi.
Đồng chí Giang Thành nghĩ đến chuyện này, cũng cảm thấy Diệp Khai xác thực đủ giảo hoạt, chỉ là một câu hỏi thăm thái độ, đã đem hơn phân nửa đám thường ủy bọn họ lôi kéo qua, chuyện này nếu phải bỏ phiếu mà nói…, hắn ngược lại là đứng ở thế bất bại.
- Giang bá bá tốt, người nói có đạo lý, sự thật chính là sự thật, nhân tình chính là nhân tình, cũng không cần phải trộn lẫn vào làm gì, các vị lãnh đạo coi trọng tiểu tử, là phục phận của tiểu tử, chuyện này, quả quyết sẽ không khiến cho các vị cảm thấy đã nhìn nhầm người.
Diệp Khai đối với đồng chí Giang Thành có chút khom người, nhưng mà lời lẽ lại tỏ vẻ chính nghĩa nói.
Biểu lộ trên mặt mọi người đều có chút cổ quái, cảm thấy Diệp Khai nói như vậy, ngược lại giống như là trong nháy mắt hóa thân thành nữ thần chính nghĩa, làm cho người ta cảm thấy không thể bắt bẻ được.
Bất quá, tình hình thực tế của chuyện này đến tột cùng là như thế nào? Mặc dù là có vài vị trong thường ủy đều ủng hộ Diệp Khai, thực sự cho rằng người ta thêu dệt vô căn cứ, cố ý làm ra chuyện hắn nổ súng đả thương người để hủy tiền đồ của hắn.
- Vậy ngươi hãy nói một chút xem, mọi người sẽ xét xem chuyện này như thế nào.
Đàm Thắng Kiệt nói ra.
- Không phải cũng có mấy lão đồng chí sẽ đến sao, đợi đến khi bọn họ đến, ta nói luôn cũng được, coi như là mọi người đều biết, tránh khỏi lại phí một phen tốn nước miếng.
Diệp Khai rất nhẹ nhàng tỏ vẻ nói.
- Cũng tốt.
Đồng chí Giang Thành nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý.
Bất quá bởi như vậy, Diệp Khai cũng có một chút thời gian cùng các vị lãnh đạo nói chuyện phiến vài công về công tác.
Đối với rất nhiều người mà nói, có thể cùng với một trong những vị lãnh đạo này tâm sự về chuyện công tác, đều là may mắn ngàn năm có một, Diệp Khai lại có thể ngồi với nhiều vị lãnh đạo như vậy, bàn về công việc, thật sự là quá hiếm thấy.
- Diệp Khai đồng chí, ngươi bây giờ đang công tác ở thành phố Đông Sơn, có cảm tưởng gì?
Hồng Chính đồng chí lại hỏi.
Với tư cách là Phó tổng giám đốc về kinh tế chủ đạo, Hồng Chính đồng chí đối với chuyện của Diệp Khai, vẫn là vô cùng quan tâm.
Hôm nay đã gặp được, lại có thời gian, hắn đương nhiên sẽ thuận tiện hỏi mấy câu, lý giải về chuyện này.
- Chúng ta tìm thời gian nói chuyện riêng được không?
Diệp Khai lại hỏi, sau đó hắn liền nói thêm một câu:
- Chưa hẳn tất cả mọi người đều muốn nghe ta tự biên tự diễn a.