Quan Môn

Chương 945: Mắt lé xem người





Phản ứng của Giang Hiểu Mai xem như trung quy trung củ.
Là phó chủ tịch thường vụ mới tới, hơn nữa còn là cán bộ từ trung ương phái xuống, khoe khoang thân phận cũng là việc nên làm.
Nếu như nói nàng hiểu rõ được tình huống của cán bộ thành phố Đông Sơn, biểu hiện ra quá rõ ràng, thì rất dễ dàng làm cho Mộc Uyển Dung cảm thấy cảnh giác.
Là bí thư thành ủy tân nhậm, Mộc Uyển Dung hiểu rõ tình huống đội ngũ cán bộ Đông Sơn, đây là chuyện rất bình thường, bởi vì bí thư chuyên nắm giữ việc kiến thiết đội ngũ cán bộ, tự nhiên phải dùng nhiều tâm tư một chút.
Nhưng nếu như phó chủ tịch thường vụ chú ý tình huống của cán bộ quá mức, vậy sẽ rất dễ dàng khiến cho người khác cảnh giác, ít nhất trong nội tâm Mộc bí thư sẽ có ý nghĩ không tốt.
Cho nên Giang Hiểu Mai lựa chọn bỏ quyền, đồng thời rõ ràng tỏ vẻ tôi đối với tình huống Đông Sơn không quen thuộc, vừa rồi tôi nhắc tới chuyện kia chỉ là xuất phát từ góc độ công tác đơn thuần mà thôi, cũng không nhằm vào bất luận kẻ nào.
Nhóm ủy viên thường ủy ngược lại không có mấy người phản đối, vì vậy sự tình phái chủ nhiệm văn phòng thành ủy Tôn Kế Hải đi thủ đô thúc đẩy công tác tiết mục cuối năm đã được quyết định xuống.
Trong nội tâm Lý Văn Hải lúc này có một chút phức tạp, hắn nhìn ba cự đầu Đông Sơn, một người tuổi trẻ đắc chí, một người cao thâm khó lường, lập tức cảm giác mình đã quá già.
Trước kia một mực ở lại trong Đông Sơn xưng vương xưng bá, cảm thấy không có chuyện gì mà mình làm không được, nhưng bây giờ nhìn lại nguyên lai ý nghĩ của mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng, tự cao tự đại mà thôi.
Nếu thật sự gặp phải người cứng rắn, mình chỉ có thể nhượng bộ lui binh, căn bản không có lực lượng chính diện giao phong.
Sau khi tiệc rượu đã tan, mọi người trực tiếp gặp mặt những diễn viên tham gia diễn xuất, thân thiết bắt tay chụp ảnh, bên văn phòng thị chính còn tặng vật kỷ niệm cho diễn viên, mọi người đều thật cao hứng.
- Các đồng chí, qua thêm một thời gian là ngày lễ rồi, quân dân liên hoan, cùng nhau ủng hộ, từ trước tới nay đây là truyền thống tốt đẹp của Đông Sơn chúng ta, đến lúc đó mọi người vất vả một chút. Nhưng mà còn có chút vấn đề cần chú ý…
Diệp Khai phát biểu trước mặt mọi người, vạch ra một ít việc còn thiếu sót, lại đưa ra yêu cầu thật cao cho nhân viên công tác trong tổ đạo diễn.
Trước kia Diệp Khai thường ra vào trong công ty giải trí của Diệp Kiến Hoan, cũng có nhiều tiếp xúc với các đạo diễn, hơn nữa hắn lại có được kiến thức phong phú, tự nhiên là vừa nói liền đúng trọng tâm, mọi người nghe được thật chăm chú.
Giang Hiểu Mai ở một bên nghe xong trong nội tâm cũng có một ít kinh ngạc, không nghĩ tới Diệp Khai nói chuyện thật ngay ngắn rõ ràng, nhịp nhàng ăn khớp, lại làm cho người cảm thấy phi thường tin phục, chính nàng ngược lại đã có chút xem thường hắn.
Đối với nền tảng của Diệp Khai Giang Hiểu Mai hiểu rõ một ít, dù sao nàng là cán bộ Đoàn trung ương, còn là cán bộ được bộ trưởng trung tổ bộ Niếp Vân Phi điểm danh, trước đó đã được nhắc nhở, biết rõ Diệp Khai là người của Diệp gia, nhưng lại không nói thêm gì khác, Niếp Vân Phi cũng không nhắc nhở sâu hơn.
- Nói tóm lại, chúng ta vừa phải bảo trì tình huống đặc sắc vừa dung nhập nhân tố lưu hành hiện đại, cùng nhau tiến triển mới có thể làm cho người yêu thích hơn thôi…
Diệp Khai kết thúc diễn thuyết.
Mọi người cùng nhau vỗ tay, đối với lời phát biểu của Diệp Khai có cảm giác rất nhận đồng.
- Lời nói của Diệp chủ tịch rất có đạo lý, cứ làm như thế đi!
Mộc Uyển Dung cũng biểu lộ ý kiến của mình:
- Đêm nay mọi người đều khổ cực, sớm quay về nghỉ ngơi một chút.
Mộc Uyển Dung nói xong mọi người liền rời đi.
Người phụ trách của văn phòng thành ủy an bài vấn đề ăn ở của Mộc Uyển Dung cùng Giang Hiểu Mai, lúc này đi theo hai nàng đưa về tòa lầu thành ủy nghỉ ngơi.
- Mộc bí thư, xe ở bên ngoài!
Nhân viên công tác nói với Mộc Uyển Dung.
- Được rồi, vừa uống chút rượu, có chút chóng mặt, tôi muốn đi bộ vài bước, dù sao cũng không xa lắm.
Mộc Uyển Dung khoát tay nói.
- Mộc bí thư không ngồi xe, tôi cũng không cần, cùng đi thôi!
Giang Hiểu Mai lập tức liền tỏ vẻ.
Hai nàng đều là cán bộ cấp chính sảnh, tự nhiên không có áp lực, mà tuổi tác cũng không kém bao nhiêu, đi cùng một chỗ chẳng khác gì chị em.
Diệp Khai thấy thế có chút nhíu mày, hắn gãi gãi đầu, rốt cục cũng quyết định cùng đi bộ trở về.
- Sao Diệp chủ tịch cũng đi bộ?
Giang Hiểu Mai thấy Diệp Khai cùng đi liền quay đầu hỏi.
Không được sao?
Từ này thật có nghĩa khác đấy, Diệp Khai thật kỳ quái liếc nhìn Giang Hiểu Mai, trong lòng tự nhủ cô có ý gì, sao biết tôi không được?
Nhưng hắn rất nhanh kịp phản ứng, biết nàng ám chỉ chuyện gì, vì vậy chỉ lắc đầu đáp:
- Khí trời thời gian này không tệ, rất thích hợp tản bộ, Mộc bí thư cùng Giang phó chủ tịch khả năng không quen thuộc tình huống Đông Sơn, tôi đi tới trước vài ngày xem như hướng dẫn du lịch rồi.
Giang Hiểu Mai liếc mắt nhìn Diệp Khai, cuối cùng không đưa ra ý kiến gì phản đối.
Vì vậy ba vị nhân vật ảnh hưởng lớn nhất trong chính đàn thành phố Đông Sơn chậm rãi đi bộ dưới hàng cây ngô đồng, hướng đại viện thành ủy đi qua.
Kỳ thật con đường này chỉ có khoảng cách năm sáu trăm thước, xem như tản bộ cũng chỉ khoảng mười phút mà thôi.
- Giang phó chủ tịch, tôi cảm thấy cô có chút thành kiến với tôi!
Diệp Khai bỗng nhiên nói ra.
- Ách?
Giang Hiểu Mai tựa hồ đang suy nghĩ vấn đề, nghe xong câu hỏi của Diệp Khai lập tức liền sững sờ, hoàn toàn không nghĩ tới hắn lại trực tiếp đưa ra lời nói này.
Theo đạo lý mà nói một nhân vật thành thục chính đàn sẽ không hỏi ra vấn đề nông cạn như thế.
Nhưng thật không biết Diệp Khai đột nhiên làm như vậy rốt cục là có mục đích gì che giấu phía sau, bởi vậy thái độ của Giang Hiểu Mai thật cẩn thận:
- Diệp chủ tịch nói đùa sao, tôi mới đến làm sao lại có thành kiến gì với anh?
- Cô không thừa nhận thì thôi, cô nhìn tôi cũng không nhìn thẳng đấy, lúc nào cũng chỉ liếc mắt nhìn tôi!
Diệp Khai trả lời càng thêm độc đáo, nghe vào lại cảm thấy lẽ thẳng khí hùng.
Giang Hiểu Mai nghe xong lập tức cảm thấy có chút bó tay, trong lòng tự nhủ nếu tôi nhìn chằm chằm anh không chừng anh còn nói tôi có vấn đề, nói Giang phó chủ tịch tôi đây ngấp nghé vẻ đẹp tuấn tú của anh rồi.
Nàng nghĩ lại, tựa hồ đêm nay nàng xác thực chỉ liếc mắt nhìn Diệp Khai, nhưng cũng có nguyên nhân bên trong, dù sao bọn họ ngồi chung một dãy ghế, chẳng lẽ nàng phải xoay cổ nhìn Diệp Khai hay sao, nói như vậy
còn thể thống gì?
Mộc Uyển Dung ở bên cạnh nghe xong ngược lại trong lòng cười đến nghiêng trời lệch đất, không nghĩ tới Diệp Khai vừa mở miệng liền chỉ thẳng tật xấu của Giang Hiểu Mai, còn chắn cho nàng không có lời nào để nói, quả nhiên là cao thủ âm người ah!

- Tôi không phục! Dựa vào cái gì một cước đem tôi đá tới thủ đô chứ?
Hai mắt Tôn Kế Hải đỏ bừng, uống không ít rượu, vỗ bàn nói ra:
- Tôi có công lao với Đông Sơn đấy, cũng có khổ lao đấy!
Trong nội tâm Lý Văn Hải cũng không chịu nổi, mắt thấy cạnh mình lại hao tổn một viên đại tướng, thế lực càng thêm đơn bạc.
Nguyên nghĩ tới cho dù vị trí của Tôn Kế Hải bất ổn, Mộc Uyển Dung chỉ mới đến sẽ không khả năng nhanh như vậy động thủ với Tôn Kế Hải, nhưng không nghĩ ra trong tiệc rượu hoan nghênh hôm nay Mộc Uyển Dung lại mượn đề tài để giải quyết chuyện của mình, thật dễ dàng đem Tôn Kế Hải đuổi tới thủ đô làm việc vặt rồi.
Mặc dù nói trên danh nghĩa cần có một cán bộ cấp phó sảnh đến phụ trách sự việc tiết mục cuối năm là vì tuyên truyền văn hóa Đông Sơn, đề cao danh tiếng thành phố, nhưng trên thực tế là chuyện gì đang xảy ra thật khó mà nói.
- Thủ đoạn của Mộc Uyển Dung vô cùng cao minh ah…
Bí thư Đoạn Phi cau mày nói:
- Nhìn ra được vốn Giang Hiểu Mai có ý định lợi dụng chuyện này âm Diệp Khai một quân, không nghĩ tới tiểu hồ ly Diệp Khai không mắc mưu thì thôi, ngược lại còn bị Mộc Uyển Dung lợi dụng chuyện này trực tiếp đày lão Tôn đi xa, chỉ nhìn thủ đoạn dựa thế thành thạo như vậy, đã biết rõ vị chủ tịch thành phố Long Thành kia không phải người ăn chay đấy!
Nhắc tới sự tình hôm nay ba người bọn họ cũng thổn thức một trận.
Vốn chỉ là một buổi biểu diễn tiệc tối bình thường, nhưng không nghĩ tới dẫn xuất một trận tranh đấu gay gắt, lại không mang theo chút khói lửa, tất cả mọi người đều biểu lộ ra thản nhiên, Giang Hiểu Mai muốn âm Diệp Khai, bị Diệp Khai khám phá trở tay đẩy trở về, Giang Hiểu Mai còn chưa kịp phản kích đã bị Mộc Uyển Dung lợi dụng dùng chiêu càn khôn đại na di, đem chủ nhiệm văn phòng thành ủy Tôn Kế Hải sung quân thủ đô rồi.
Đây là một thủ đoạn thật cao minh, nhưng những ủy viên thường ủy lại cảm thấy bất an cho nên không ai muốn trở thành đối tượng tiếp theo bị đẩy đi ra, cho nên Tôn Kế Hải chỉ có thể nhận mệnh, trở thành vật hi sinh.
- Cán bộ bản thổ Đông Sơn chúng ta hôm nay đã hao tổn hơn phân nửa, những người khác nên đoàn kết lại, bằng không mà nói thật không còn ngày lành nữa đâu!
Lý Văn Hải nói với mọi người.
Nói tới mọi người, thật ra chỉ là hắn và Tôn Kế Hải, Đoạn Phi mà thôi.
Lần trước bí thư Ủy ban tư pháp Triệu Thế Lễ tuy bỏ phiếu ủng hộ họ, nhưng mọi người dù sao cũng không hề cùng đường.
- Tôi nghĩ không dễ dàng…
Đoạn Phi lắc đầu nói:
- Hiện tại ba vị đầu sỏ đều không phải người lương thiện, tôi lo lắng dưới lực nghiền áp của họ chúng ta căn bản không có khả năng liên thủ đối phó, thay vì phân ra mà mưu tính, còn có một tia sinh cơ.
- Ý của anh muốn nói chúng ta làm bộ tách ra, từng người đầu nhập vào môn hạ đối phương?
Lý Văn Hải nhìn Đoạn Phi, ngữ khí bất thiện hỏi ngược lại.
- Như vậy không tốt sao? Còn hơn là không rõ ràng được tình huống, bị người liên thủ kéo xuống đi?
Đoạn Phi cũng vặn hỏi ngược lại.
Lý Văn Hải nghe xong thật lâu không nói gì, trên thực tế hắn hiểu ý tứ của Đoạn Phi, chỉ là hắn là nhân vật trọng yếu trong lực lượng bản thổ, không cam lòng nhận thua như thế.
Huống hồ hắn dù sao cũng là một phó bí thư thành ủy, muốn quăng chỉ phải quăng với bí thư thành ủy hoặc chủ tịch thành phố đi? Tuy Giang Hiểu Mai cũng là cán bộ cấp chính sảnh, nhưng dù sao cũng là phó chức, so sánh lại hắn còn lớn tuổi hơn, bảo hắn làm sao có mặt mũi quăng dưới trướng Giang Hiểu Mai đây?
Nếu như không luận cấp bậc của Giang Hiểu Mai, phó chủ tịch thường vụ còn phải nằm dưới quyền hắn.
Đây cũng là bi ai của Lý Văn Hải, người khác đều có thể lựa chọn chủ tử của mình, nhưng hắn chỉ có thể độc lập chèo chống, bằng không người bên dưới còn ai tin được hắn, hiệu trung với hắn?