Quan Sách

Chương 1127: Sự dụng tâm của Tiếu Hàm!




Thành ủy yêu cầu tất cả những người đứng đầu Đảng và Ủy ban của các quận huyện trong thành phố đều phải công khai báo cáo công tác, tin tức này lan truyền đi, khiến cho tất cả mọi người ở dưới đều rất căng thẳng.

Bí thư của các quận huyện vào thành phố lườm lượm, mọi người đều thông qua mọi cách để tìm hiểu bản báo cáo công tác cụ thể là làm gì và cách nhìn của lãnh đạo chủ chốt Thành ủy với lãnh đạo chủ chốt quận huyện.

Trong đó có Bí thư Quận ủy quận Tam Hòa Đổng Quang Vân đặc biệt tích cực.

Đổng Quang Vân là con cháu của Phó bí thư Đơn Gia Cường, nhưng người mà ông ta có quan hệ thân thiết hơn cả đó là Trưởng ban thư kí Tiếu Hàm.
Ông ta và Tiếu Hàm là bạn học nhiều năm nay, hai người cùng lúc được phân công tới công tác ở khu liên kết thành phố, sau đó cùng công tác ở văn phòng Thành ủy.

Sau bao nhiêu năm kết giao với nhau, có thể nói là hai người rất tâm đầu ý hợp.

Vào thời điểm quan trọng, Đổng Quang Vân tất nhiên là phải tìm tới Tiếu Hàm rồi.

Tiếu Hàm và ông ta nói chuyện với nhau nhiều lần, nhưng nói toàn là nói tùy cơ hành động.

Trong chuyện này thậm chí việc Đổng Quang Vân lỗ mãng xông tới làm mất mặ Từ Binh, đằng sau đó có bóng dáng của Tiếu Hàm.
Đổng Quang Vân từ khách sạn Âu Lãng đi ra, ông ta đã uống ba chén rượu trắng nồng độ cao, thực sự cũng chưa ăn được cái gì. Mà trong lòng ông ta có chút sợ sệt, vì việc ông ta vừa làm.

Từ Binh là một người có thù phải báo, hôm nay Đổng Quang Vân khiến ông ta mất mặt trước nhiều lãnh đạo đứng đầu của văn phòng ủy ban như vậy, Từ Binh có thể bỏ qua được sao?

Dù gì Từ Binh cũng là Chủ tịch thành phố, vây cánh ở Kinh Giang cũng nhiều, Đổng Quang Vân vô duyên vô cớ lại tự mình chọc giận một đối thủ mạnh như vậy, ông ta sau này còn có nhiều không gian ở chính đàn Kinh Giang sao?

Ông ta mơ màng bước vào xe, tài xế hỏi ông ta muốn đi đâu.
Ông ta nói nhỏ một câu: -Tới nhà hàng Thủy Liệu quả táo đỏ, Trưởng ban thứ kí chắc cũng tới rồi!

Phòng xông hơi hạng nhất của nhà hàng Thủy Liệu quả táo đỏ, Đổng Quang Vân mới uống rượu xong, ông ta bước vào cửa, suýt nữa thì nhảy lên vì không khí nóng ran ở đây.

Toàn bộ căn phòng mờ ảo, thỉnh thoảng nhìn thấy mấy cái bóng người ở dưới bồn tắm.

Đổng Quang Vân chỉnh lại giọng của ông ta, rồi mở cửa bước vào, mồ hôi bắt đầu chảy ra, giống như có lửa trong người vậy.

Ông ta cởi trần bước xuống bồn tắm, từ từ hướng về phía cái bóng mờ mờ kia, đối phương cũng đang cời trần, ở đằng sau lưng Đổng Quang Vân, tay cầm một gàu nước, không cử động gì, có lẽ là đang suy nghĩ vấn đề gì.

Đổng Quang Vân bước vào cũng không nói gì, ông ta ngồi xuống bồn tắm ngâm người, lộ rõ vẻ rất nhiều tâm sự.

-Lão Đổng, hôm nay anh nổi bật rồi? Tên tuổi của anh sẽ ngày càng được mọi người biết đến nhiều hơn! Cái bóng người mờ mờ phía trước đột nhiên nói.

Đổng Quang Vân thở dài một tiếng, lắc đầu nói: -Trưởng ban thư kí, việc này tôi cảm thấy có chút hơi lỗ mãng. Hôm nayaida

Bóng người phía trước từ từ quay người lại, nheo mắt nhìn Đổng Quang Vân, đó là Tiếu Hàm.

Tiếu Hàm mỉm cười nói: -Sao? Hối hận rồi hả? Anh đã cảm thấy có chút lỗ mạng, vậy sao vẫn còn nghe theo tôi?

Đổng Quang Vân cười, nói: -Hiện giờ đã như vậy rồi, tôi không nghe lời của anh thì nghe lời ai nữa? Cũng chỉ có nghe theo anh thì mới có cơ hội sống sót, nếu không thì chức Bí thư này của tôi coi như không còn nữa.

Tiếu Hàm hừ nhẹ một tiếng, nói: -Lão Đổng, tôi với anh là anh em bao nhiêu năm nay. Tôi chỉ nhắc anh một điểm nhỏ này, tôi hỏi anh, giữa hai người Trần Kinh và Từ Binh thì ai có tiền đồ hơn?
Đổng Quang Vân ngơ ngác, nói: -Điều này còn cần phải nói sao, tất nhiên là Trần Kinh rồi! Ai cũng đều biết Trần Kinh và Bí thư Ngũ có quan hệ rất tốt với nhau, hơn nữa Trần Kinh làm việc tốt hơn Từ Binh rất nhiều, trước đây đã có danh tiếng rất tốt ở Sở Giang rồi!

Tiếu Hàm dùng tay đập nhẹ xuống nước, khiến nước bắn tung tóe lên.

-Anh biết là tốt rồi. Anh biết như vậy rồi thì chẳng còn gì phải do dự nữa cả, anh có biết mình kém ở điểm nào không? Điểm mà anh kém nhất đó không hợp với việc chờ đợi, và không không biết chờ đợi. Nhiều lúc anh tùy ý làm việc, không biết phương hướng của mình, đây là điểm mà anh cần phải sửa đổi ngay! Tiếu Hàm hạ giọng nói.

Đổng Quang Vân nhíu mày, đắn đo lâu sau mới nói:
-Nhưng tôi vẫn không hiểu, việc này đối với việc tôi và Từ Binh đối đầu với nhau thì có quan hệ gì? Tôi không nên đắc tội với Từ Binh!

Tiếu Hàm hít một hơi, chỉ tay về phía Đổng Quang Vân, một hồi mới nói: -Anh ấy à, anh bảo tôi phải nói gì với anh bây giờ? Tôi nói anh đúng là một người ngu ngốc. Chỉ là một cái bị thịt, không biết suy nghĩ gì hết!

Ông ta dừng lại một lúc, rồi nói: -Anh không cần hỏi là vì sao, cứ như thế này đi, anh hãy chuẩn bị trước đi, mấy ngày này dành thời gian tới Thành ủy, nhận lỗi với Trần Kinh. Anh đắc tội với Từ Binh trước mặt bao nhiêu người, không biết trên dưới, anh hãy tới xin nhận xử lý kỉ luật Đảng!
Đổng Quang Vân ngơ ngác, không nói gì, mặt lờ đờ nhìn Tiếu Hàm.

Tiếu Hàm không nói gì nữa, ông ta một lần nữa quay người, ngâm cả mình vào trong nước, chỉ hở mặt để thở.

Khung cảnh trở lên trầm lắng, hai người đều suy nghĩ những chuyện của riêng mình, Đổng Quang Vân cũng là người ở quan trường đã lâu năm, tuy ông ta có biệt hiệu là Đổng Đại Pháo.

Nhưng ông ta cũng không phải là một người chỉ biết làm theo mà không biết suy nghĩ, tuy ông ta không uyển chuyển linh động như Tiếu Hàm, nhưng ông ta cũng không phải là một thằng ngốc.

Ông ta cẩn thận suy nghĩ ý đồ của Tiếu Hàm, dần dần ông ta cũng đã hiểu rõ hơn.

Chiêu này của Tiếu Hàm chính là khiến Đổng Quang Vân và Từ Binh hoàn toàn phân rõ danh giới, khiến ông ta không còn suy nghĩ gì mà chỉ hướng về phía Trần Kinh.

Hiện giờ các mối quan hệ ở Thành ủy rất phức tạp.

Về hình thức thì Trần Kinh là Bí thư, có quyền lực tuyệt đối.

Nhưng trên thực tế, Từ Binh lại không phục hắn, nhưng là người đứng đầu, thì Trần Kinh cũng không thể mới lên nhận chức đã xử lý Từ Binh ngay, dù sao sự đoàn kết của Kinh Giang mới là mục tiêu mà Trần Kinh hướng tới.
Điều này đồng nghĩa với cái gì?

Đồng nghĩa với việc Trần Kinh sẽ không tiện lộ diện, sẽ phải có người lộ diện đi làm việc.

Ví dụ như tạo cho Từ Binh một chút rắc rối, khiến việc quán triệt tư tưởng của Từ Binh gặp khó khăn, hoặc trực tiếp đấu đá với Từ Binh, làm cho cục diện trở lên loạn một chút.

Cục diện loạn, khả năng khống chế cục diện của Từ Binh sẽ giảm đi, ông ta sẽ không rời khỏi được sự giúp đỡ của Trần Kinh.

Cứ như vậy, việc quán triệt tư tưởng khó khăn, nhưng khi Bí thư Trần Kinh ra tay, làm cho mọi công việc đều thỏa đáng, đây không phải là quyền lực của một Bí thư sao?

Trong đầu Đổng Quang Vân nghĩ tới những việc khó khăn bủa vây ông ta, ông ta ngày càng nghĩ nhiều hơn về những đạo lý ở trong chuyện này.

Ông ta cũng là người đứng đầu, ông ta nắm giữ ban ngành Tam Hòa, không phải ông ta cũng hi vọng Quận trưởng và Phó bí thư sẽ đấu đá với nhau sao?

Ủy ban không thể đoàn kết lại với nhau thành một khối thống nhất, nơi nào mà đoàn kết với nhau rồi thì nơi đó đang phải đối diện với nhiều nguy cơ.

Đổng Quang Vân lại nghĩ, nếu Trần Kinh thực sự muốn tìm một người giúp hắn dập tắt Từ Binh, chỉ là vì hắn là một Bí thư mới tới, nhất thời hắn chưa tìm được thời cơ thích hợp mà thôi.
Hiện giờ Đổng Quang Vân đột nhiên nhảy ra làm mọi việc thành ra như vậy, không phải là đã làm giảm uy phong của Từ Binh rất nhiều sao?

Đổng Quang Vân ra tay trước, sau đó tìm tới Trần Kinh nhận lỗi, mong được xử phạt.

Đây rõ ràng là lấy tình ép Trần Kinh, khiến Trần Kinh phải nói lên quan điểm của hắn, sau đó Từ Binh và Đổng Quang Vân vẫn có thể bắt tay giảng hòa, nếu như vậy, sau này Từ Binh còn dám vượt mặt Bí thư Trần nữa sao?

Đổng Quang Vân càng nghĩ càng hiểu ra nhiều chuyện, mà ông ta cảm thấy Tiếu Hàm trước mặt ông ta thật là một người khó lường.

"Lão Tiêu, nhiều năm như vậy đã lợi hại hơn nhiều rồi, đã thực sự có chút bản lĩnh của riêng mình!" Đổng Quang Vân nghĩ trong đầu như vậy.

Ông ta dần dần tiến tới phía Tiếu Hàm, bất chợt nói: -Trưởng ban thư kí, anh cũng suy nghĩ thoải mái một chút, Bí thư Trần không thể rời được anh, anh không lên suy nghĩ lung tung!

Tiếu Hàm ngơ ngác nhìn Đổng Quang Vân, ông ta cười, nói: -Được rồi Quang Vân, mấy năm nay anh ở Tam Hòa thật không vô ích, đã có tiến bộ rất nhiều! Khả năng giác ngộ cũng không tồi!

Đổng Quang Vân lúng túng cười, nói: -Trưởng ban thư kí, vẫn là phải cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi. Anh đã thực sự coi tôi là anh em!

Tiếu Hàm từ từ đứng dậy, rồi xoa vai Đổng Quang Vân nói: -Quang Vân, anh phải ghi nhớ, lúc nào cũng phải biết vị trí của mình ở đâu, đứng chắc ở vị trí của mình!

Ông ta dừng lại một lúc, rồi nói tiếp: -Giống như tôi vậy, hiện giờ tôi là Trưởng ban thư kí Kinh Giang. Trong đầu tôi sẽ chỉ có Bí thư, lúc nào cũng phải giải quyết khó khăn giúp Bí thư, suy nghĩ những gì Bí thư nghĩ, quan tâm những gì Bí thư quan tâm. Phiền muộn của Bí thư cũng chính là phiền muộn của tôi, ý chí của Bí thư chính là kim chỉ nam cho những hành động của tôi.

Ngoài những việc đó ra, trong đầu tôi không thể có những suy nghĩ khác, nếu trong đầu suy nghĩ linh tinh, tức là chưa biết vị trí của mình ở đâu, đây chính là tín hiệu của sự nguy hiểm!

Đổng Quang Vân cười, nói: -Trưởng ban thư kí, anh đừng nói một tràng như vậy, anh suy nghĩ cho Trần Kinh như vậy, có phải là đã nhìn thấy điểm gì ở Trần Kinh rồi không? Nếu Trần Kinh thực sự không thể nắm chắc được cục diện, anh còn muốn ở đó làm tốt vị trí của mình không?

Tiếu Hàm ngơ ngác, nụ cười của ông ta tắt đi, ông ta có chút không vui, nói: -Quang Vân, anh xem anh vừa nói cái gì vậy? Anh vào Tổ Chức bao nhiêu năm rồi? Đến hiện giờ, anh vẫn không có lòng tin vào Tổ Chức. Thật quá là nguy hiểm!

Bí thư Trần Kinh là Bí thư do Ủy ban Tỉnh ủy điều xuống, được lãnh đạo Tỉnh ủy cực kì coi trọng, đây sự tín nhiệm của Tổ Chức.

Sao? Anh thấy mắt nhìn của ai trong chúng ta tốt hơn Tổ Chức?

Đổng Quang Vân lúng túng, không biết nói gì, chỉ biết cười trừ.

Tiếu Hàm ho nhẹ mấy tiếng, rồi không nói gì nữa.

Nói chuyện cùng với những người như Đổng Quang Vân, đôi lúc khiến người ta không thể nhẫn nại được.

Người này từ trước tới nay đều không biết lời nào nên nói, lời nào không nên nói.
Ví dụ những lời nói vừa rồi của ông ta, sao lại có thể nói một cách thẳng thừng như vậy? Trong quan trường, nói chuyện quá thẳng thừng, sẽ khiến cho người nghe khó chịu.

Nghe những lời đó của Đổng Quang Vân, thì Tiếu Hàm hình như trở thành một kẻ nịnh hót, là một người cơ hội trong chính trị.

Nhưng

Tiếu Hàm trừng mắt nhìn Đổng Quang Vân, ông ta cảm thấy người này suy nghĩ vẫn rất nông cạn, sau này không nên ở gần ông ta quá, cán bộ như vậy cũng không nên trọng dụng.

Đổng Quang Vân cũng cảm thấy ông ta đã nói sai, ông ta liền chuyển sang chuyện khác, nói: -Trưởng ban thư kí, lát nữa chúng ta có nên thư giãn một chút? Ở đấy có mấy nhân viên rất lành nghề, hình như là từ Đông Nam Á và Nga mới tới, anh

Tiếu Hàm nhíu mày, nói: -Quang Vân, nhưng chuyện vui đùa vớ vẩn đó thì thôi đi!

Ông ta chỉ tay vào Đổng Quang Vân nói: -Anh phải nghiêm túc, nếu không thì một ngày nào đó vì phụ nữ mà hại tới thân đó!

Đổng Quang Vân ngơ ngác, mặt đỏ lên, Tiếu Hàm đứng dậy nói:

-Được rồi, hôm nay đến đây thôi. Tôi quay về có chút việc bận! Ngày mai là hội nghị thường trực, Bí thư Ngũ của Tỉnh ủy sẽ tới thị sát, phải chuẩn bị cẩn thận!