Quan Sách

Chương 1161: Quyết không thỏa hiệp!




Dưới ánh mặt trời ngày đông, Trần Kinh dẫn theo vợ con đi dạo chơi ở Sở Giang, đây là một cuối tuần hiếm có.

Cô con gái đã lớn rồi, có thể chạy nhanh rồi, Trần Kinh không thể bắt được.

Mà Phương Uyển Kỳ vẫn còn giống như một đứa trẻ chưa lớn, sôi nổi hoạt bát, căn bản là không quản con cái.

Ngược lại điệu bộ đuổi theo con gái đến thảm hại của Trần Kinh, cô nhìn thấy có chút buồn cười, đối với Trần Kinh hết sức châm biếm.

Phương Uyển Kỳ người đẹp như hoa, cá tính, Trần Kinh đẹp trai phong độ, con gái thì ngây thơ nghịch ngợm, cả nhà Trần Kinh đi ra ngoài, không biết khiến cho bao nhiêu người phải ghen tị.

- Anh xem chồng người ta chu đáo đến như vậy kìa. Anh a, bảo anh bế con anh ra sức từ chối, giống như con là con của một mình em vậy. Một đôi vợ chồng khác và một đứa con, người vợ lôi tay chồng, giận dỗi nói.

Trần Kinh vừa vặn nghe được câu này, mặt không khỏi đỏ lên.

Phương Uyển Kỳ lặng lẽ tiến đến bên cạnh Trần Kinh nói: - Ôi, người chồng mẫu mực! Anh không thấy vợ người ta đang khen anh đấy sao!

Trần Kinh xấu hổ cười cười.

Không ngờ ngay sau đó người chồng lại tiếp một câu: - Em xem vợ người ta xinh đẹp là vậy, lại còn khéo hiểu lòng người. Làm gì giống em, trước mặt nhiều người như vậy mà không để cho anh chút thể diện nào!

Trần Kinh đảo đảo mắt, nhìn chăm chú về phía Phương Uyển Kỳ, Phương Uyển Kỳ kiêu ngạo ngẩng đầu, nói: - Câu nói này em thừa nhận, em nhận mà không thấy thẹn, sao nào?

Trần Kinh lập tức á khẩu không nói được lời nào.

Ngẫm lại cũng đúng, cả gia đình cùng đi chơi như vậy, đối với Trần Kinh bây giờ mà nói đấy chính là một sự hưởng thụ xa xỉ.

Vào lúc này, cục diện của Kinh Giang vẫn còn ở trong tình trạng khẩn trương. Công an cảnh sát lực lượng vũ trang và bộ đội tất cả đều đang đóng quân ở xưởng đóng tàu, Thành ủy và Ủy ban nhân dân hai bộ máy này cũng đang trong quá trình chuyển biến lớn, làm Bí thư, Trần Kinh không đi làm thì không thể được.

Nhưng

Trần Kinh ôm lấy con gái, quay đầu lại nói với Phương Uyển Kỳ: - Uyển Kỳ a, nói câu thật lòng. Lẽ ra anh không nên trở lại Sở Giang, bản thân anh từ khi trở về Kinh Giang, công việc lúc nào cũng bận rộn. Ngay cơ hội trở về thủ đô cũng rất ít, bình thường nhớ hai mẹ con. Cũng không có cách nào gặp mặt được.

Phương Uyển Kỳ kéo kéo tay Trần Kinh nói: - Em cảm thấy không tệ, Sở Giang không tệ! Anh không thấy chúng ta hiện tại có thể đi dạo ở đây, có thể gợi lên rất nhiều kỷ niệm a?

Trần Kinh thản nhiên cười, tay nhẹ nhàng ôm vào sau lưng Phương Uyển Kỳ: - Em vẫn giống như trước, cá tính thẳng thắn. Anh lại không còn là anh của trước đây nữa rồi, mà ở Sở Giang cũng có rất nhiều thứ không còn giống như trước nữa rồi!

Phương Uyển Kỳ cười cười nói: - Anh không nên tiêu cực như vậy. Vợ anh là e đây luôn luôn ở sau ủng hộ anh. Người khác không hiểu anh, nhưng em hiểu anh, năm đó một phó cục trưởng nhỏ ở Lễ Hà, hôm nay đã trở thành cánh tay đắc lực của Sở Giang rồi. Bước tiếp theo em đã chuẩn bị thành công đem anh tăng thêm một cấp nữa.

Vào lúc này, anh đừng để em thất vọng, bản thân anh muốn bỏ cuộc giữa đường à!

Trần Kinh ngẩn người. Cười ha hả nói: - Được! Kiên quyết không được bỏ cuộc giữa đường,

Phương Uyển Kỳ vui mừng nói: - Có chí khí, tính cách này lại nhớ đến phó cục trưởng nhỏ năm đó. Tuổi còn trẻ, nhưng chí khí rất cao, tính cách này em rất thích!

Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ nói nói cười cười, dường như lại trở lại những năm trước đây.

Tâm trạng Trần Kinh dần dần được buông lỏng. Ở dưới huyện Lễ Hà không phải có một câu nói sao?

Đầu trọc không sợ bị nắm tóc, vua cũng thua thằng liều.

Trần Kinh thật sự là từ một phó cục trưởng của một huyện nhỏ đi lên, từ vị trí đó có thể đi đến được vị trí ngày hôm nay, cái này có thể được ghi vào trong lịch sử của nước cộng hòa.

Một khi đã như vậy, hắn còn sợ cái gì nữa?

Trần Kinh cảm thấy bản thân mình, cùng với địa vị ngày càng cao chính là ý nghĩ đen tối càng ngày càng nhiều. Càng ngày càng nhiều lỗi lo lắng, cái này rốt cuộc là tốt hay xấu?

Nếu như đi quá nhanh, vậy xin hãy đợi một chút. Để cho linh hồn được theo kịp.

Trần Kinh cảm thấy bản thân đang kéo dài ở Kinh Giang, cái này coi như là chờ một chút, tìm lại linh hồn của mình!

Thành ủy Sở Giang, Liễu Tân Lâm vừa mới sáng sớm đã đến văn phòng của Trần Kinh, nhìn anh ta có vẻ rất uể oải.

Trần Kinh đích thân pha cho hắn một cốc trà, nói: - Tân Lâm, sao rồi? Tôi nghe nói sự việc lần này về cơ bản đã giải quyết xong rồi?

Liễu Tân Lâm lắc lắc đầu nói: - Bí thư. Sự việc có thể không đơn giản như vậy. Vì chuyện này, hiện tại trong nội bộ chính phủ đang cãi nhau ầm ĩ. Hôm qua tôi đi làm, Chủ tịch thành phố Từ và Chủ tịch thành phố Lưu đều tìm tôi để nói chuyện riêng, hỏi tôi có phải đã vứt bỏ nghị quyết của xưởng đóng tàu một cách qua loa đại khái.

Anh nói xem hành vi này của bọn họ là hành vi gì? Hội nghị thường vụ đưa ra nghị quyết. Gặp phảo một chút khó khăn đã lùi bước, bộ máy của Kinh Giang chúng ta còn tính nghiêm túc hay không?

Trần Kinh hơi híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào Liễu Tân Lâm nói: - Tân Lâm, sao vậy? Chức phó chủ tịch thường vụ thành phố quản công nghiệp và các xí nghiệp không dễ làm phải không? Trước kia anh ăn không ngồi dồi, cũng không phải là không có việc gì, mà là trên vai không phải gánh trách nhiệm gì. Hiện tại có quyền hơn rồi, trách nhiệm cũng nặng hơn, và áp lực cũng không hề nhỏ a!

Liễu Tân Lâm nói: - Bí thư, xảy ra chuyện như thế này, đúng là sơ xuất của tôi. Lẽ ra tôi sơm phải nghĩ đến chuyện này rồi. Tôi

Trần Kinh nắm nắm tay, nói: - Làm như vậy làm gì? Ngồi đi, ngồi đi. Có gì to tát chứ? Tôi thấy đây cũng chỉ là một chuyện nhỏ nhặt thôi, không có gì kinh ngạc. Bỏ đi, bỏ đi, có thể bỏ đi thì bỏ hết đi cho tôi, đừng để trong lòng, tôi thực sự muốn xem xem đến tột cùng là mông hổ không thể sờ được, hay là đuôi rắn không được giẫm lên là thế nào.

Con người của tôi chính là khác người, càng không sờ được thì tôi càng phải sờ, càng không được giẫm lên tôi càng phải giẫm lên!

Trần Kinh vỗ bàn một cái, chấn động đến nỗi văn kiện trên bàn bay tung tóe, Liễu Tân Lâm sợ nhảy cả lên.

Trần Kinh nhìn chằm chằm Liễu Tân Lâm nói: - Tân Lâm anh yên tâm, chuyện này mới bắt đầu. Đòn liên hoàn của người ta sắp sửa đến rồi. Tôi không có yêu cầu gì khắc với anh, chỉ yêu cầu anh đứng vững cho tôi. Áp lực có lớn hơn nữa cũng phải đứng vững! Cái mũ cánh chuồn chuồn của tôi không sợ mất, anh còn sợ cái gì?

- Bí thư, anh yên tâm! Liễu Tân Lâm tôi không phải là loại hèn nhát, anh có quyết tâm, tôi sẽ có dũng khí. Người khác đều nói cái nắp của các xí nghiệp nhà nước ở Kinh Giang không thể nào mở ra được, bây giờ tôi càng muốn đem cái nắp này mở ra. Xảy ra chuyện, một mình Liễu Tân Lâm tôi sẽ đứng ra chịu trách nhiệm.

Dù sao những năm tôi ở Kinh Giang làm cũng tầm thường vô vị, không làm chuyện gì cả. Cùng lắm thì Tỉnh ủy đẩy tôi ra, tôi vẫn có thể bắt đầu lại từ đầu!

Trần Kinh gật gật đầu nói: - Đi thôi, chúng ta hiện tại không cần hành động gì cả. Yên tĩnh để theo dõi tình hình!

Văn phòng Trưởng ban thư ký Thành ủy Tiếu Hàm, Phó trưởng ban thư ký kiêm chủ nhiệm phòng nghiên cứu chính sách Hồng Hâm đến báo cáo công tác.

Bí thư thành ủy yêu cầu, sang năm mới công tác hội nghị kinh tế bắt buộc phải bố trí cẩn thận, đưa ra kế hoạch cụ thể. Vì để đưa các công việc vào đúng vị trí, Tiếu Hàm dồn tất cả tinh thần và sức lực vào việc sắp xếp việc này.

Trước mắt Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố vì của xưởng đóng tàu, lòng người đều thấp thỏm.

Nhưng Trần Kinh căn dặn Tiếu Hàm, bất kể thế nào, công việc hàng ngày của tuyệt đối không thể lơ là, công tác của Thành ủy phải tiến hành.

Nếu như vì lòng người hoang mang, làm chậm trễ tiến độ của công tác thường ngày, Tiếu Hàm không gánh nổi trách nhiệm này.

Hơn nữa, từ lần trước Trần Kinh và Uông Minh Phong gặp mặt nhau ở suối nước nóng, Tiếu Hàm cũng quyết tâm một lòng đi theo Trần Kinh.

Uông Minh Phong nói đến vấn đề đấy, Tiếu Hàm còn có thể nói được gì nữa? Hiện tại công việc duy nhất mà ông ta cần làm chính là chuẩn bị tinh thần tốt, phối hợp tốt với công tác của Trần Kinh, cần phải lỗ lực thay đổi tư tưởng của chính mình, thay đổi tác phong làm việc của chính mình, tuyệt đối không được gây trở ngại cho Trần Kinh.

Uông Minh Phong đã đích thân nói với Tiếu Hàm, nếu như Tiếu Hàm làm việc tốt, có thể phục vụ tốt cho Bí thư Trần.

Cơ hội mới của Tiếu Hàm sẽ nhanh chóng đến.

Ông ta làm Trưởng ban thư ký đã được nhiều năm như vậy rồi, nói không có dã tâm thì không đúng. Hiện tại cơ hội ở ngay trước mắt, ông ta còn không ra sức nắm bắt hay sao?

- Lão Hồng, văn kiện hội nghị công tác khởi thảo kinh tế lần này, phòng nghiên cứu Chính sách của các anh, và văn phòng chuyên môn cần đưa ra những người tinh anh để giải quyết hoàn thành việc này, cụ thể anh sẽ trực tiếp đến làm đội trưởng. Anh cần những ai, tôi sẽ cho anh, toàn bộ người tài của thành phố Kinh Giang anh có thể tùy ý chọn. Tôi đã sắp xếp xong xuôi phòng ở khách sạn Vias rồi.

Sau khi chọn xong người, toàn bộ đến khách sạn, làm việc kín đáo cho tôi. Tất cả các tài liệu anh đều phải đích thân nắm giữ.

Tôi chỉ có một yêu cầu, đó chính là bắt buộc phải cẩn thận giác ngộ được ý đồ của Bí thư, cần phải đem những tài liệu cần thiết của công tác kinh tế lần này hoàn thiện 100%.

Hiện tại cũng chỉ còn chưa đầy hai tháng, nói dài cũng không dài mà nói ngắn thì cũng không phải là ngắn, từng phút chúng ta đều phải chân trọng! Tiếu Hàm nghiêm túc nói.

Hồng Hâm nghiêm túc gật gật đầu, nói: - Trưởng ban thư ký anh yên tâm, những nhân viên cụ thể tôi đã sắp xếp rồi. Lần này tôi điều động đều là những người quan trọng hàng đầu của Kinh Giang.Tôi còn nhờ trường Đảng Thành ủy cho mượn Lưu Thanh Vân đến giúp đỡ. Anh biết người này, kiến thức rất vững, nhất là bản lĩnh lý luận. Chỉ là ương bướng không chịu khuất phục, lần này tôi cũng bất chấp tất cả rồi, chuẩn bị trọng dụng người này!

Tiếu Hàm gật gật đầu nói: - Bên phía chính quyền, tổ chuẩn bị công tác báo cáo chính quyền đã vào đến Sở chiêu đãi tiếp đón của chính phủ rồi. Điều kiện bên đó không bằng Vienna, lần này tôi tạo điều kiện tốt nhất cho các anh, nếu như làm không tốt, anh biết rõ tính cách của tôi

Hồng Hâm nói: - Trưởng ban thư ký anh cứ yên tâm, tôi dù thế nào cũng không để Đỗ Thận Tu so đo với anh. Mấy cái kia của Đỗ Thận Tu, năm đó vẫn là anh dạy tôi. Hiện tại anh ta hay rồi, đi theo Từ Binh vẫn còn đem ánh mắt

Tiếu Hàm nhíu nhíu mày nói: - Không nói đến cái đó, không nói cái đó nữa. Chúng ta đều là vì công việc, đều là vì hoàn thành trách nhiệm mà Bí thư Trần đã giao cho, có gì đáng phải so sánh?

Hồng Hâm có chút kỳ quái nhìn Tiếu Hàm, Tiếu Hàm của ngày hôm nay khiến cho anh ta nhìn không ra.

Mâu thuẫn giữa Tiếu Hàm và Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân Đỗ Thận Tu, bình thường chỉ cần hơi trêu trọc này nọ, nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn.

Hôm nay sao vậy? Tiếu Hàm trở nên rộng lượng như vậy?

Ngay tại thời điểm Hồng Hâm nghi hoặc, Tiếu Hàm nói: - Lão Hồng a. Chuyện gần đây của xưởng đóng tàu chắc anh cũng biết! Tôi tặng anh một câu, nhất định không được nhầm đường lạc lối! Tôi hy vọng anh có thể nhớ kỹ câu này!

Hồng Hâm cả kinh, ngẩn ngơ nhìn Tiếu Hàm.

Tiếu Hàm hơi nhếch miệng cười nói: - Bí thư Trần của chúng ta, tiếp nối người trước. Chuyện người khác không làm được, chuyện người khác không dám làm, hắn có thể làm, hơn nữa còn có thể làm tốt. Hiện tại cám dỗ ở Kinh Giang của chúng ta cững nhiều hơn rất, nhất là đối với cán bộ lãnh đạo mà nói.

Đối mặt với những cám dỗ, nhất định không được đi sai đường. Nếu đi sai rồi sẽ không quay lại được nữa, đến lúc đó thật là đáng tiếc