Quan Sách

Chương 1190: Trở mặt!




Thành ủy Kinh Giang, thần sắc của Tiếu Hàm hôm nay nghiêm trọng chưa từng thấy.

Ông ta đi vòng quanh văn phòng của Trần Kinh suốt nửa ngày trời, vẫn không đủ can đảm đẩy cửa đi vào.

Trần Kinh đang chống đối lại Chủ tịch Uông, chuyện này bộ máy Kinh Giang rất nhiều người đều biết, Tiếu Hàm tất nhiên cũng biết việc này.

Hiện tại điều khiến Tiếu Hàm bối rối chính là ông ta cả thấy bản thân có thể đã nói sai rồi.

Sáng hôm nay, Uông Minh Phong có gọi điện thoại cho ông ta, hỏi han về thái độ của bộ máy Kinh Giang đối với tình hình xưởng đóng tàu Kinh Giang, Tiếu Hàm lúc ấy trong lòng lo lắng không có nghĩ nhiều, tùy tiện nói:

-Chủ tịch Uông, về chuyện này thái độ của Bí thư Trần chúng tôi rất kiên quyết. Hôm qua sau khi trở về anh ấy đã triển khai cuộc họp hội ý Ủy viên thường ủy suốt cả đêm, trong cuộc họp anh ấy đã bày tỏ thái độ rõ ràng. Anh ấy bày tỏ tuyệt đối sẽ không vì thanh danh của người ta, hư danh của mình mà bán đứng lợi ích của Kinh Giang.

Ngày hôm qua anh ấy cũng đã yêu cầu đình chỉ đàm phán, tổ đàm phán cũng đã được giải tán…

Tiếu Hàm cẩn thận báo cáo nội dung cuộc họp ngày hôm qua cho Uông Minh Phong, Uông Minh Phong không nói câu nào “Bịch!” một tiếng cúp điện thoại luôn.

Tiếu Hàm liền cảm thấy trong lòng lạc đi một nhịp, chợt ông ta liền hận mình không thể đánh vào miệng mình một cái.

Rõ ràng Uông Minh Phong và Trần Kinh có mâu thuẫn trong vấn đề xưởng đóng tàu của Kinh Giang, yêu cầu của xưởng đóng tàu Hoàng Hải kia thật quá đáng, Uông Minh Phong xác định chủ trương nhượng bộ mà Trần Kinh nhất định chủ trương cứng rắn, mạnh mẽ.

Ngay lúc này, Tiếu Hàm sao có thể nói Bí thư nói hắn không vì hư danh của mình mà bán đứng lợi ích của Kinh Giang như vậy được chứ?

Lời này nói ra, chẳng phải là trong lúc vô ý châm ngòi mối quan hệ giữa Uông Minh Phong và Trần Kinh sao?

Trần Kinh không vì hư danh mà bán đứng lợi ích của Kinh Giang, ngụ ý của lời này có phải muốn nói Uông Minh Phong vì muốn thúc đẩy việc này, vì muốn đoạt thành tích, thanh danh cho mình sẽ không để ý đến lợi ích của Kinh Giang hay không?

Tiếu Hàm nghĩ như vậy, liền toát mồ hôi hột.

Trên quan trường, đôi khi chính là nhạy cảm như vậy.

Thường vì một câu nói sai, tiếp theo sẽ gặp phải phiền toái lớn.

Hiện tại Tiếu Hàm và Trần Kinh hợp tác vui vẻ, ông ta cũng càng ngày càng ổn định, nếu vào lúc này, quan hệ giữa Trần Kinh và Uông Minh Phong có gì bất lợi, ông ta chẳng phải vất vả đợi đến ngày lành liền gặp phải chuyện xui sao?

Uông Minh Phong, người này Tiếu Hàm khá hiểu, là người tốt cũng rất chính trực, duy chỉ có một khuyết điểm chính là lòng dạ có chút hẹp hòi.

Với tính cách của Uông Minh Phong, ông ta lại nghe thấy mình nói như vậy, có thể không nổi trận lôi đình hay sao?

Tiếu Hàm có một dự cảm, Uông Minh Phong và Trần Kinh có thể sẽ trở mặt, ông ta ngay cả lúc gặp trở ngại cũng đều chuẩn bị tinh thần.

Không biết qua bao lâu, ông ta cuối cùng cũng lấy đủ dũng khí gõ cửa phòng Trần Kinh.

Trần Kinh ngẩng đầu lên nhìn ông ta một cái, ông ta vội vàng tiến lại.

Tiếu Hàm hạ giọng nói:

-Bí thư, đề tài thảo luận của Ủy viên thường vụ, về cơ bản đã hoàn thành. Lần này vấn đề khó giải quyết không ít, vấn đề thứ nhất là vấn đề nguồn vốn của nhà máy động cơ đốt trong, bên Chính phủ đã họp và nghiên cứu nhiều lần.

Hiện tại chủ yếu là vấn đề nguồn vốn không giải quyết được, một nhà máy lớn như vậy, muốn thực sự kỹ thuật hóa sản nghiệp, liên quan đến việc nghiên cứu phát triển kỹ thuật, sản nghiệp hóa sản xuất, công nghệ chế tác, quan hệ cung ứng thương nghiệp, còn có một số phương diện ảnh hưởng khác nữa.

Muốn giải quyết vấn đề này. Nhất định phải có sự ủng hộ đầy đủ về tài chính, hiện tại chính là vấn đề này.

Tiếu Hàm nuốt nước bọt, trầm ngâm một chút lại nói:

-Còn một vấn đề nữa chính là chuyện tập đoàn Vạn Hải đầu tư ở Kinh Giang, dường như gặp phải khó khăn. Năm nay hình như bọn họ không còn kế hoạch này nữa rồi, bên Chính phủ cũng đã liên hệ với bọn họ nhiều lần, biểu hiện của đối phương đều rất ôn hòa.

Vấn đề này Chủ tịch Từ đích thân đệ trình đề tài thảo luận, tôi đặc biệt sắp làm trọng điểm!

Trần Kinh khẽ nhíu mày, gật gật đầu.

Hiện tại vấn đề của Kinh Giang, trọng tâm đều tập trung ở vấn đề doanh nghiệp nhà nước và thu hút vốn đầu tư.

Rất nhiều việc bị gác lại của Kinh Giang đang cần làm, giải quyết vấn đề doanh nghiệp nhà nước và làm sao để thu hút vốn đầu tư đã trở thành vấn đề trọng điểm.

Vấn đề doanh nghiệp nhà nước rất nan giải, nhất là hai xí nghiệp lớn nhất Kinh Giang, hiện tại việc đàm phán của xưởng đóng tàu Kinh Giang đang bị mắc cạn, nhà máy động cơ đốt trong muốn chỉnh hợp chữ “bát” vẫn không thể khá lên được, mặt khác còn có một số doanh nghiệp nhà nước cỡ trung thì càng không cần phải nói, đều gặp phải kho khăn.

Mặt khác vấn đề thu hút vốn đầu tư hiện tại cũng là một phiền toái lớn, khắp nơi trong Sở Giang đều mạnh mẽ thu hút vốn đầu tư, những thành phố khác thu hút tư bản có thể nói là “bát tiên quá hải” mỗi nơi đều tự thể hiện nét thần thông của mình.

Có một thành phố còn dựng lên phần thưởng lớn, không chỉ có Cục xúc tiến đầu tư phụ trách thu hút đầu tư, tất cả các đơn vị có tiềm năng đều có thể làm công tác thu hút vốn đầu tư. Chỉ cần ai có thể thu hút vốn đầu tư thành công, Chính phủ sẽ có phần thưởng xứng đáng.

Trọng thưởng tất có người tài, loại sách lược thu hút đầu tư này có khuyết điểm nhưng trong khoảng thời gian ngắn, không thể nghi ngờ sẽ nắm bắt công việc rất nhanh.

Hiện tại tài chính không nhiều, càng nhiều còn hơn thiếu, Kinh Giang gặp phải sự cạnh tranh rất lớn, công tác này muốn nắm bắt thật khó khăn.

Tiếu Hàm nhìn thấy Trần Kinh có vẻ không vui, ông ta không dám nói thêm gì nữa, chậm rãi lui ra cửa.

….

Trần Kinh thật không ngờ được, Uông Minh Phong lại hẹp hòi như vậy.

Từ lần trước hai người chống đối nhau, Trần Kinh kiên trì ý kiến của mình, muốn giải tán tổ đàm phán, Uông Minh Phong vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Trong Hội nghị thường ủy, Uông Minh Phong công khai lên tiếng phê bình công tác của Kinh Giang, cho rằng công tác của Kinh Giang rất cứng nhắc, có một số cán bộ quá mức bảo thủ, cơ hội tới tay còn không biết năm bắt, hơn nữa còn dám đắc tội với tổ đàm phán xưởng đóng tàu Hoàng Hải, gần như phá bỏ hoàn toàn cơ hội hợp tác với xưởng đóng tàu Hoàng Hải.

Uông Minh Phong cho rằng, hành động này phải nghiêm khắc phê bình, thậm chí tốt nhất là truy cứu trách nhiệm tương quan.

Uông Minh Phong công khai phê bình công tác của Kinh Giang trong Hội nghị thường ủy, tin này nhanh chóng được truyền ra khắp Sở Giang, nhất thời hình thành tin đồn Trần Kinh và Uông Minh Phong trở mặt.

Trần Kinh nghe được những lời đồn đại này, trong lòng thực giật mình kinh hãi.

Ý kiến của hắn và Uông Minh Phong có phần khác nhau, đây đều là xử lý công sự chứ không xử lý con người, như thế nào bị Uông Minh Phong náo thành hai người trở mặt vậy?

Trần Kinh có chút kích động muốn gọi điện thoại cho Uông Minh Phong hỏi chút tình hình, nhưng cuối cùng cũng không có gọi đi.

Công tác của Kinh Giang hết thảy vẫn phải dựa vào sự cố gắng của bản thân, tạo được thành tích tất nhiên sẽ không có vấn đề gì.

Công tác gặp phải khó khăn, không có vấn đề cũng sẽ có vấn đề, đây chính là tình huống hiện tại.

Người đứng đầu không làm tốt, kẻ nhà nghèo càng khó làm, Trần Kinh bây giờ đã thấu hiểu điều đó.

Tuy nhiên cũng may bên trong hắn thực chất có một sức mạnh không chịu khuất phục, gặp phải khó khăn, từ trước đến nay Trần Kinh đều tự mình cố gắng vượt qua, hiện tại khó khăn rất nhiều, lại kích thích tình cảm mãnh liệt của hắn.

Cái gì mới là con đường công tác thực tế, hiện tại chính là con đường thực tế làm công tác, trừ lần đó ra, nhưng thứ khác đều là mò mẫm, Trần Kinh cũng không cần để ý bên ngoài nghị luận như thế nào.

Một việc muốn làm tốt phải chăm chỉ quán triệt tư tưởng của mình, chung quy nương theo những lời tranh luận, đây không có gì để nói Trần Kinh hiểu rất rõ những thứ này!

…..

Vừa mới đổ một trận mưa gió.

Mặc dù hiện tại mặt trời đã lên cao, túp lều trên phố nhỏ vẫn lầy lội như cũ.

Trần Kinh xoa hai tay, đi rất nhàn nhã, như thường ngày, hắn đi tới tiểu viện của Hạ Vĩnh Quý.

Hạ lão đầu đang đứng trong sân, vừa nhìn thấy Trần Kinh bước vào cửa, ông ta liền dừng hết mọi việc, bước nhanh tới, đầu lại ngoái về phía sau:

-Thần Lệ, nhanh pha trà, Bí thư Trần đến rồi!

Trần Kinh khoát tay nói:

-Bác Hạ, không cần khách khí như thế, hôm nay tôi tùy tiện đi qua thôi, đi qua đây thấy cửa nhà bác mở liền ghé qua!

Hạ lão đầu có chút kích động nói:

-Bí thư Trần, anh là lãnh đạo lớn như vậy, có thể đến thăm những kẻ hèn kém như chúng tôi, Hạ lão tôi sống cả đời, anh là người duy nhất! Trong nhà không có gì nhiều, không tiếp đãi được chu đáo!

Hạ lão đầu bắt tay Trần Kinh, xoay người đem ghế dựa trong phòng ra.

Lần này ông ấy đem một chiếc ghế mây mới tinh, tứ bình bát ổn, nhìn qua đặc biệt thoải mái.

Hạ lão đầu mời Trần Kinh ngồi xuống nói:

-Bí thư, lần trước anh đến đây, trong nhà đến một cái ghế dựa cũng không có, thật ngại quá. Hiện tại Tiểu Thanh đã đi học, con nhỏ này không chịu kém ai, cuối tuần còn được thầy giáo sắp xếp giúp các bạn khác ôn bài bổ túc, một tháng có thể kiếm được hơn trăm ngàn đó!

Ghế dựa này là Tiểu Thanh mua ở bên cạnh trường nói, nói về sau chú Trần đến đây còn có ghế dựa để ngồi, không cần ngồi ghế nằm nữa!

Trần Kinh ngẩn người, nhẹ nhàng vuốt ve tay dựa của ghế, thật lâu không nói gì.

Một lát sau, hắn mới nói:

-Tiểu Thanh bây giờ thành tích học tập rất tốt, tôi rất an tâm! Chuyện miễn giảm học phí chắc không gặp khó khăn gì chứ?

Hạ lão đầu chép miệng nói:

-Sao có thể chứ! Không chỉ không gặp vấn đề gì, lãnh đạo trường học còn rất hiểu tình hình nhà tôi, còn sắp xếp cho mẹ Tiểu Thanh làm việc nấu nướng, một tháng có thể kiếm được hơn tám trăm ngàn. Bình thường còn phát phúc lợi, chuyện cho đứa nhỏ này đi học tiếp cuối cùng cũng có hy vọng rồi!

Trần Kinh gật đầu nói:

-Vậy là tốt rồi! gần đây tôi có biết một chút, những gia đình sống trong lều như nhà ta cũng không ít. Chúng tôi đang cố gắng giải quyết dần khó khăn của mọi người, có thể bây giờ còn cần một ít thời gian, nhưng tôi tin, cuộc sống của chúng ta nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn!

Hạ lão đầu liên tục gật đầu nói:

-Bí thư, lời anh nói tôi tin, trong lòng anh luôn có những người nghèo như chúng tôi. Từ lần trước sau khi anh đến nhà chúng tôi, các nhà láng giềng xung quanh nhà chúng tôi đều nhớ kỹ anh là một người tốt! Đều nói anh là quan tốt, là thanh quan.

Kinh Giang có anh quản lý, nhất định sẽ càng ngày cang tốt, tương lai cuộc sống của chúng tôi có hy vọng rồi!

Trần Kinh nhẹ nhàng cười cười, có chút xấu hổ.

Hôm nay tâm tình của hắn thật sự không tốt, mới ra ngoài đi dạo một chút.

Hắn gần như là vô thức đi đến đây.

Ở nơi này, hắn có thể thấy được tầng lớp thấp nhất trong xã hội Kinh Giang, dân chúng kiếm sống qua từng ngày.

Dân chúng đều thành như vậy, thể diện của mình cũng được, uy tín cũng được, hay là những thứ chó má gì khác cũng được, đó đều là những con dân khốn khổ của hắn.

Đến giờ phút này, đối với việc xử lý xưởng đóng tàu Kinh Giang, hắn càng tin tưởng kiên định hơn.

Kinh Giang không phải địa phương giàu có, mà hoàn toàn ngược lại, Kinh Giang rất nghèo, ngay lúc này, bán rẻ tài sản quốc gia, đem xí nghiệp trị giá bạc tỷ tặng cho người ta, lại còn trợ giúp đối phương thu mua giải quyết nợ nần.

Đây là hợp tác sao? Đây quả thực là bán đứng lợi ích của Kinh Giang.

Uông Minh Phong chính là quá nóng lòng, đầu óc ông ta đang nghĩ gì vậy? Đầu óc ông ta một lòng một dạ nghĩ cách nhanh chóng trụ vững trong bộ máy Sở Giang, nghĩ cách để rạng danh.

Cán bộ lãnh đạo như vậy khiến ông ta giấu đầu hở đuôi thì có làm sao?