Quan Sách

Chương 200: Lời mời nửa đêm




Đêm, một trận mưa thu bất ngờ, thời tiết trong một đêm chuyển lạnh, cuổi thu tới so với tưởng tượng nhanh hơn nhiều.

Trần Kinh có chút mỏi mệt về đến nhà, Kim Lộ tay chân nhẹ nhàng giúp hắn cởi áo khoác, Trần Kinh hướng cô cười cười, nói:
- Buổi tối chuẩn bị cái gì ngon ngon cho anh vậy? Anh thấy thơm quá!

- Anh thích nhất ăn thịt kho tầu trong thời tiết lạnh, thêm món canh gừng, anh nên uống.
Kim Lộ thản nhiên cười nói.

Gần đây cô bỗng nhiên thích xuống bếp,chỉ cần là lúc cô ở nhà, thường là cô tự mình xuống bếp nấu cho Trần Kinh, Từ Lệ Thơm ngược lại là trợ thủ việc bếp núc cho cô.

Nhìn Kim Lộ trang phục công sở, mang giày cao gót, khí chất xuất chúng, hiện tại cô mang tạp dề, mang dép lê, mặc đồ ở nhà, cảm giác có một chút ý vị, lại có một loại thướt tha khác.

Trần Kinh hôm nay vốn không vui, nhưng hiện tại về nhà, thấy bộ dáng vui vẻ của Kim Lộ, phiền não của hắn cũng bay lên chín tầng mây.

Hai ngày nay Lễ Hà thay đổi bất ngờ, Dịch Tiên Bình không biết nặng nhẹ, công nhiên hướng Lý Sinh Đạo nã pháo, lần nã pháo không lo, mấu chốt là khiến cho cục diện hoàn toàn không khống chế được, toàn bộ Lễ Hà đều bởi vì những chuyện liên tiếp xảy ra gần đây, mà lâm vào hoàn toàn bị động.

Trên truyền thông đưa tin, Lễ Hà đang bị yêu ma yểm, dường như toàn bộ Lễ Hà không có thiên lý, Phòng công an và thế lực đen tối tuy hai mà một.

Dịch Tiên Bình lại quá đáng, hơn nữa còn bất ngờ nhắc đến Trần Kinh, đồng thời cũng rất đáng giận.

Trong quan trường, tranh quyền đoạt lợi, lục đục với nhau, đều có quy tắc và đúng mực, quy tắc và đúng mực đó, đều có nhận thức chung lẫn nhau.

Mặc kệ tranh như thế nào, đấu như thê nào, không thể ảnh hưởng đến toàn bộ đại cục Lễ Hà, hiện tại Dịch Tiên Bình làm bể bánh xe, khiến cho toàn bộ hình tượng chỉnh thể Lễ Hà rất kém, thậm chí kinh động Tỉnh ủy.

Trên truyền thông đưa tin, toàn bộ Lễ Hà giống như chỉ có Dịch Tiên Bình là đại biểu chính nghĩa, còn lại tất cả mọi người nhiều hay ít đều có vấn đề.

Nhưng nếu chỉ thế này cũng thôi, Dịch Tiên Bình không biết nặng nhẹ, chính mình muốn tìm đường chết, cố tình y nhắc đến Trần Kinh, Trần Kinh ngày đó cùng đi với Vương Hàm Dương thị sát Thái Thủy ngẫu hứng lên tiếng, dưới cách nhìn và sự phóng đại của truyền thông, đã hoàn toàn bẻ cong sự thật.

Căn cứ của truyền thông chân thật, có thể tạo ra rất nhiều chuyện xưa, cho nên trên các phương tiện truyền thông luôn xuất hiện chữ trưởng phòng kinh tế thương mại chịu nhục, điều này làm cho Trần Kinh giật mình, cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Tục ngữ nói, bì chi không tồn, tương an phụ? Lễ Hà hình tượng chỉnh thể không được, mọi người ai cũng không có trái cây ăn mặc kệ bên ngoài như thế nào đầu cơ, cũng không quản Dịch Tiên Bình đắp nặn mình thành anh hùng, lãnh đạo không phải đồ ngốc, ánh mắt lãnh đạo sáng như tuyết.

Giống như Dịch Tiên Bình đứng lên không có điểm mấu chốt, chính là đâm vào cái sọt, người lãnh đạo nào dám đề bạt y?

Đề bạt người như vậy, không phải là đề bạt một thùng thuốc nổ sao?

Hiện tại t chỉ là một Phó bí thư Đảng ủy Công an huyện nho nhỏ, y có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy, giả sử thời gian ấy, vị trí y cao hơn, còn có thể gây ra động tĩnh đến mức nào? Có phải còn muốn kinh động liên hiệp quốc hay không?

Không thể nghi ngờ, Trần Kinh bị Dịch Tiên Binh đánh lén, thấy thái độ trước mắt của Thư Trị Quốc đối với Trần Kinh, chuyện này nếu xử lý không tốt, hậu quả khả năng rất nghiêm trọng.

Đến lúc này, Trần Kinh mới cảm nhận được quan trường phong vân biến hóa kỳ lạ, thực sự là phức tạp tới cực điểm!

Trần Kinh ở Thái Thủy giận dữ lên tiếng, trong lòng hắn đơn giản là bênh vực lẽ phải, cảm thấy Từ Lượng thật sự là quá phận, hắn lúc ấy bản thân là phẫn điền ưng, chuyện này hắn đã nói.

Hắn nghĩ đến, hậu quả chuyện này, đơn giản chọc giận Thái Thủy, hoặc chọc giận hệ thống công an, thậm chí là chọc giận một số người khác, khả năng sẽ bị người ta gây khó dễ, tình huống này là không xong nhất.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, cò người lợi dụng chuyện này viết báo.

Tự nhiên bị người ta lợi dụng, cuốn vào thị phi, trong lòng Trần Kinh rất buồn bực.

Cái gọi là ngã một lần, Trần Kinh rốt cuộc hiểu được sự nguy hiểm của sự việc, nhưng hiện tại hắn nhất thời không tìm được biện pháp thích đáng giải quyết, nếu hắn đứng ra giải thích chuyện này, truyền thông nhất định cho rằng Trần Kinh bị gây áp lực.

Mà Trần Kinh hiện tại không ra mặt, lại bị cho rằng hắn cam chịu cách nói của truyền thông, nên hiện tại hắn có hơi khó xử.

Trần Kinh có ý gọi điện thoại cho Thư Trị Quốc hoặc Lý Sinh Đạo, cường điệu một chút thái độ và lập trường cá nhân hắn nhưng hắn nghĩ, Lý Sinh Đạo biết rõ chính mình ở Thái Thủy vạch ra vấn đề Từ Lượng, hắn không hề tỏ vẻ, hệ thống công an hết thảy như cũ, xem tư thế kia của y, căn bản là không coi Trần Kinh trong mắt.

Mà Thư Trị Quốc, từ sau khi Hoàng Tiểu Hoa náo loạn chuyện tập đoàn Hồng Thành, Trần Kinh chỉ thấy bộ mặt lạnh lùng của Thư Trị Quốc.

Trần Kinh dưới tình huống như vậy gọi điện cho Thư Trị Quốc và Lý Sinh Đạo nói chuyện, thể hiện thái độ, thật sự là áp mặt lạnh vào mông người ta.

Hơn nữa, Trần Kinh trong vẻ mặt vẫn là ngạo khí, hắn nói vấn đề hệ thống công an, đó là sự thật, hiện tại sự thật đó bị người khác lợi dụng, hắn cảm thấy không tất yếu phải giải thiachs, Lý Sinh Đạo thân là trưởng phòng Phòng công an, y sớm nên làm chuyện này, sớm nên nghĩ đến ngày hôm nay.

Mà Thư Trị Quốc làm Bí thư huyện ủy, chuyện lớn nhỏ trong huyện, y cũng đều có trách nhiệm đối với Thái Thủy, đối với Phòng Công an có rất nhiều vấn đề, công tác Thư Trị Quốc có hạn, Dịch Tiên Bình làm việc không dùng đại não, không suy nghĩ cặn kẽ tất nhiên không đúng, nhưng tạo thành cục diện hôm nay, chẳng lẽ Thư Trị Quốc không có trách nhiệm?

Trần Kinh cho rằng, Thư Trị Quốc và Lý Sinh Đạo, không chỉ có trách nhiệm, còn có trách nhiệm trọng yếu, hình tượng xã hội Lễ Hà trước nay chưa từng hư hao như vậy, bọn họ phải phụ trách.

...

Bữa tối của Kim Lộ rất phong phú, cô là người thông minh, chuyện gần đây phát sinh ở Lễ Hà cô cô biết, cô cũng biết Trần Kinh hai ngày nay tâm trạng không tốt.

Mà cô cũng không hỏi, chỉ mỗi ngày tươi cười đón Trần Kinh, công ty có chuyện gì, cô đều bỏ qua, Trần Kinh tan tầm, cô ngày nào cũng ở cùng Trần Kinh một chỗ.

Buổi tối ăn cơm, Từ Bân lại được Trần Kinh gọi lên lầu, nó và Trần Kinh quan hệ hiện tại không giống bình thường, không gò bó chút nào.

Nhưng tiểu tử kia rất sợ Kim Lộ, lúc Kim Lộ ở nhà, nó rất quy củ.

Kim Lộ đùa nó thế nào, nó cũng không thả lỏng, Kim Lộ nhân tiện hỏi:
- Đứa nhỏ thân với anh như vậy, xem ra anh có cách đối phó với trẻ con.

Từ Lệ Thơm bên cạnh mắng Từ Bân xa cách Kim Lộ, cô khuyên nhủ:
- Kim tổng, đứa nhỏ hiếm gặp cô, gặp trưởng phòng Trần nhiều hơn, nhưng nó thường về nhà nhắc tới cô luôn!

Trần Kinh cốc nhẹ đầu Từ Bân nói:
- Mẹ cháu nói thật sao? Cháu nhắc tới cô Kim sao?

Tròng mắt tiểu tử này loạn chuyển, quanh co mãi, phun ra hai chữ:
- Xinh đẹp!

Trần Kinh cười ha ha, Từ Lệ Thơm ở bên cạnh không kìm nổi cười, mà Kim Lộ lại đỏ mặt, chỉ nói bây giờ trẻ con khó lường, mới ba bố tuổi đã biết đẹp hay không đẹp.

Bữa tối lại ăn uống hoà thuận vui vẻ, ăn xong cơm tối, Trần Kinh đến thư phòng đọc sách, hắn vừa mới pha cho mình một ly trà, còn chưa kịp uống, di động lúc này lại vang lên, hắn ấn phím nghe, điện thoại đầu kia có một thanh âm trẻ tuổi rất to:

- Trưởng phòng Trần phải không? Tôi là tiểu Vương ban Tổ chức cán bộ.

- Xin chào!
Trần Kinh thàn nhiên nói, đối phương nói:
- Là thế này, trưởng ban Biện muốn trò chuyện cùng ngài, ngài đợi một lát!

Trần Kinh theo bản năng ngồi thẳng người, đối với Biện Triệu Nam, Trần Kinh vẫn tôn trọng, Biện Triệu Nam là người Đức Cao, đối nhân xử thế khiêm tốn, ăn nói có nguyên tắc, là nhân vật số một của Ban tổ chức cán bộ, danh tiếng y khá tốt, Biện Triệu Nam tìm Trần Kinh, người bình thường, y có thể tự mình gọi đến sao?

Mà mỗi lần y bảo thư ký gọi điện, sau đó y tiếp chuyện Trần Kinh, bình thường đều là việc công.

Nghĩ điều này, Trần Kinh không kìm nỗi nghĩ, muộn như vậy, Biện Triệu Nam tìm mình có việc gì, nếu là việc công, ban ngày đi làm nói không được sao?

- Trần Kinh, có quấy rầy cậu nghỉ ngơi không?
Thanh âm Biện Triệu Nam trầm thấp.

- Không có đâu Trưởng ban, ngài muộn như vậy gọi điện cho tôi, nhất định có chỉ thị gì?
Trần Kinh cất cao giọng nói.

- Ha hả!
Biện Triệu Nam nhẹ nhàng cười:
- Cậu thật ra là Lã Vọng buông cậu, cậu có biết Lễ Hà loạn ngất trời, cậu lại thờ ơ như vậy? Tôi thấy có tính là im lặng không?

Trần Kinh nói:
- Trưởng ban Biện, tôi gần đây chỉ để ý đến bổn phận công tác, có thể làm tốt bổn phận công tác, là chuyện duy nhất trước mắt tôi có thể làm!

- Phải không?
Thanh âm Biện Triệu Nam đột nhiên đề cao:
- Lời này của cậu sao tôi thấy không phải là chuyện tốt, sợ phóng viên không nói vậy? Cậu nói cho bọn họ, cậu nghĩ người ta tin hay không?

Trần Kinh á khẩu không trả lời được, một lúc lâu sau, mới nói:
- Trưởng ban, chuyện Thái Thủy xảy ra không phải ý của tôi, chuyện đó...

- Được rồi, được rồi, tôi không định nói chuyện đúng sai thị phi, tôi muốn tìm cậu nói chuyện, cậu hiện tại có thời gian hay không, chúng ta tìm nơi yên tĩnh nói chuyện?
Biện Triệu Nam đánh gãy lời hắn nói.

- Không thành vấn đề, chúng ta nói chuyện ở quán trà Lâm Giang, hoàn cảnh không tệ, hương vị trà cũng được!
Trần Kinh đề nghị.

Hắn không biết Biện Triệu Nam tìm mình nói chuyện gì, nhưng hắn hiểu, buổi tối lãnh đạo tìm mình nói chuyện, chắc chắn là chuyện quan trọng.

Mà làm Trưởng ban tổ chức cán bộ, trong phạm vi chức trách của Biện Triệu Nam có thể là chuyện gì?

Lần trước, Biện Triệu Nam tìm Trần Kinh nói qua, nhắc đến chuyện Trần Kinh hiện tại có hai cơ hội, Biện Triệu Nam nói chuyện, có phải cùng chuyện này có liên quan?

Trần Kinh theo bản năng phủ định loại khả năng này, nếu có tin về hai cơ hội này, Biện Triệu Nam có thể thoải mái gọi Trần Kinh đến Ban tổ chức cán bộ, nói chuyện này rõ ràng, căn bản không cần phải như vậy. Đã trễ thế này, cùng Trần Kinh đến quán trà nói chuyện.

Nghĩ đến điều này, trong lòng Trần Kinh căng thẳng, hắn cảm thấy chuyện Biện Triệu Nam nói hôm nay, chỉ sợ không đơn giản như vậy.