Quan Sách

Chương 526: Kế Tiểu Bình choáng váng!




Thành ủy Dung Châu, văn phòng thư ký thành ủy Kế Tiểu Bình.

Sắc mặt Kế Tiểu Bình xanh mét, ông ta vò nát bức viết những chữ mà chính ông ta vừa viết xong.

-Một tên Trưởng phòng nhãi nhép, lại dám ngạo mạn như thế! Hắn tưởng Kế Tiểu Bình này lớn lên trong sự dọa nạt sao?
Trong lòng Kế Tiểu Bình vô cùng tức tối!

Ông ta ngồi mạnh xuống ghế, mắt nhìn chằm chằm vào máy điện thoại trên bàn làm việc, sắc mặt sầm xuống tột độ.

Những câu nói của Tương Bình trong cuộc nói chuyện điện thoại vừa rồi vẫn còn vang rõ rành rành bên tai ông ta, điệu cười thì khanh khách, với cái giọng điệu làm cho người ta không đoán được ý đồ, tất cả những điều đó làm cho Kế Tiểu Bình tương đối lạ lẫm!

Tương Bình làm trợ thủ cho ông ta hơn ba năm nay, tên này giờ ăn phải tên hùm rồi sao? Dám lên mặt với mình rồi?

Ông ta cũng không nghĩ xem, hiện tại mới chỉ tạm thời giữ chức Chủ tịch thành phố thôi, hai chữ “tạm thời” dán trên trán, đó khác gì tấm bùa nguyền rủa, ông ta không muốn cho mình vượt qua ải này hay sao?

Kế Tiểu Bình càng nghĩ trong lòng càng khó chịu, càng nghĩ càng thấy căm giận.

Sau cùng, ông ta thở một hơi dài, đập một cái thật mạnh xuống bàn.

Thư ký ở bên ngoài thấy bên trong có tiếng động lớn bèn đẩy cửa vào, Kế Tiểu Bình hất tay, nói:
-Chuẩn bị xe đi tỉnh thành!

Ngồi trong xe lên tỉnh thành, Kế Tiểu Bình nhắm mắt tĩnh lặng nghỉ ngơi, trong lòng ông ta nghĩ về những sắp xếp công việc của mình ở tỉnh thành, ông ta có nguyên tắc, đó là dù thế nào đi chăng nữa cũng không được để Trần Kinh nắm được đằng chuôi.

Ông ta làm trụ cột trong chính quyền Dung Châu bao nhiêu năm nay, cho nên cũng đủ tự tin trong việc nắm bắt cục diện của Dung Châu.

Ông ta không tin rằng Trần Kinh, một kẻ từ bên ngoài đến, lại có thể nắm cả thành phố Dung Châu trong lòng bàn tay, nếu như điều này mà cũng không chắc chắn thì Kế Tiểu Bình ông ta còn trụ lại trong chính quyền Dung Châu làm gì? Sớm đã phải về nhà bế cháu rồi!

Trong khi ông ta đang nghĩ ngợi, thư ký ngoảnh lại nói:
-Bí thư, điện thoại của ngài!

Kế Tiểu Bình nhíu mày hỏi:
-Ai vậy?

Thư ký bịt lấy ống nói, trả lời:
-Là phó chủ tịch Từ !

-Hả?
Kế Tiểu Bình khẽ nhíu mày, đưa tay lấy điện thoại, ông ta nhẹ nhàng hắng giọng, trên mặt liền lộ nụ cười hết sức tự nhiên, nói:
-Chủ tịch Từ, ông không phải đã đi Kinh thành rồi sao? Sao lại có thời gian gọi điện cho tôi thế này? Ông có gì dặn dò vậy?

Giọng điệu Từ Tự Thanh từ đầu dây bên kia lạnh lùng, hừ hừ nói:
-Ông Kế à, ông làm việc kiểu gì vậy? Có việc cỏn con cũng không che đậy kỹ càng được?

Kế Tiểu Bình hoảng hốt, nói:
-Chủ tịch Từ, ý ngài muốn nói gì vậy? Lẽ nào công việc ở Dung Châu chúng ta có sai sót gì sao?

Từ Tự Thanh nói:
-Công việc ở Dung Châu có sai sót hay không tôi không biết, nhưng trong công việc của ông nhất định tồn tại vấn đề! Tôi hỏi thật ông, việc ở Trương Khê rốt cục là như thế nào?

-Trương Khê?
Từ Tự Thanh ngạc nhiên, trong đầu xoay chuyển nhớ lại, trong lòng nặng trĩu hỏi:
-Ông muốn nói đến chuyện ở Trương Khê sao? Việc này tôi đã điều tra rồi, có kẻ đã có ác ý kích động người dân mấy vùng lân cận, hiện giờ chúng tôi đã bắt tay vào giải quyết vụ việc này!

Từ Tự Thanh phẫn nộ quát:
-Kế Tiểu Bình, những lời thoái thác này của ông mang về nhà mà dỗ dành vợ đi! Việc ở Trương Khê từ đâu mà ra, trong lòng ông là rõ nhất. Một việc lớn như thế ông lại tự tiện quyết định, cuối cùng lại chữa lợn lành thành lợn què rồi!

Ông tưởng rằng Cao Vệ dễ qua mặt lắm hả? E là ông có mắt mà không tròng đấy!

Ông, ông! Đúng là không biết nói ông thế nào nữa!

Từ Tự Thanh ngừng một lát, nói:
-Ông giờ đang ở đâu?

Kế Tiểu Bình trong lòng có chút hoảng hốt, nói:
-Tôi... tôi đang trên đường lên tỉnh thành...

Đầu dây bên kia Từ Tự Thanh nói vọng qua:
-Xem ra ông vẫn còn lí trí đấy, ông nghe đây, lên đến tỉnh thành thì cố mà nghĩ cách, bỏ hết những cái mánh khóe khôn vặt của ông đi, thái độ thành khẩn một chút, một khi để cho Ban tổ chức vì việc này mà có ý kiến với ông, thì chẳng ai cứu được ông đâu!

Đầu óc Kế Tiểu Bình như bị đơ cứng, hoảng hốt nói:
-Chủ...chủ tịch Từ, ngài có thể nói rõ hơn không! Chằng qua là Trần Kinh ...

-Trần Kinh gì mà Trần Kinh? Ông có biết là ai gọi điện cho tôi không? Nhĩ Mễ Tiềm!
Từ Tự Thanh quát to.

Ông ta bỗng chuyển giọng, nói:
-Tôi thấy ông càng ngày càng hồ đồ rồi đấy, Mễ Tiềm là người thế nào ông còn không rõ hay sao? Tôi thấy ông như không muốn sống rồi thì phải!

-Tút. Tút !

Từ Tự Thanh đã dập máy, Kế Tiểu Bình đần mặt ra, cứng đơ như con chim gỗ, sau lưng mồ hôi đã ướt đẫm lạnh toát.

-Mễ Tiềm?

Cứ nghĩ đến cái tên này, thì trong đầu Kế Tiểu Bình lại hiện lên cái vẻ mặt không lúc nào là không nghiêm nghị, với cả đôi mắt vô cùng sắc bén của ông ta !

Đôi mắt đó dường như có thể nhìn thấu tất cả những lừa bịp và xảo quyệt, không có bất kỳ điều giả dối nào có thể vượt qua được đôi mắt đó!

Kế Tiểu Bình hít một hơi thật sâu, vỗ mạnh vài cái vào trán, sự tức tối lúc nãy giờ đã biến hết thành sự sợ hãi và hoảng hốt, những ý định và biện pháp mà ông ta từng nghĩ trước đó giờ đã bị ném hết qua cả chín tầng mây rồi!

-Trần Kinh ?

Kế Tiểu Bình đấm mạnh một phát vào ghế ngồi xe!

Kế Tiểu Bình đã sớm biết Trần Kinh đã nghi ngờ từ lâu việc ở Trương Khê là do một tay Kế Tiểu Bình đạo diễn!

Nhưng cũng chỉ là hoài nghi, dựa vào năng lực của Trần Kinh thì hắn không thể nào tìm ra được chứng cứ.

Kế Tiểu Bình lăn lộn trong chính đàn bao nhiêu năm nay, ngồi lên được chiếc ghế bí thư Thành ủy, đã điều hành tình hình Dung Châu nhiều năm liền, nếu chỉ chút việc cỏn con đó mà cũng không phòng bị được, thì ông ta còn trụ lại làm gì?

Trần Kinh phát ngôn muốn lật bài với Kế Tiểu Bình, nhưng ông ta chẳng hề sợ hắn.

Không những không sợ, ông ta còn muốn đối chất trực diện với Trần Kinh, làm cho Trần Kinh biết thế nào là lễ độ, làm cho hắn không thể trở tay!

Nhưng cho dù Kế Tiểu Bình có thông minh xảo quyệt hơn nữa, ông ta cũng không ngờ rằng Trần Kinh lại dùng một chiêu ác như thế.

Trần Kinh đúng là không có chứng cứ, nhưng hắn có thể báo cáo cách nghĩ và phán đoán của hắn cho Mễ Tiềm, Mễ Tiềm cũng không đơn giản, Trần Kinh báo cáo cho ông ta, ông ta dễ dàng nhận ra đâu là cốt lõi vấn đề.

Có ông ta ra mặt, Kế Tiểu Bình chẳng lẽ lại dám lên mặt với Mễ Tiềm?

Kế Tiểu Bình có ăn gan hùm, đi nói lý lẽ với Mễ Tiềm đi chăng nữa, nhưng những lời Từ Tự Thanh đã nói cặn cẽ rồi, toàn bộ vụ việc Trương Khê rốt cục là thế nào, người khác không rõ, Kế Tiểu Bình lẽ nào cũng không rõ?


Vả lại, một khi Mễ Tiềm thực sự nổi giận, đừng nói mỗi vùng Trương Khê nhỏ bé này, cho đến cả Dung Châu, ông ta có gì mà không tra tìm ra được chứ?

“Mễ mặt sắt”, biệt danh này đâu phải tùy tiện mà được đặt cho ông ta chứ?

Kế Tiểu Bình ngồi rũ rượi uể oải trên ghế, giống như một đống bùn nhão đang chảy mềm, một mình cười những tràng cười dồn dập, lạnh lùng, nhưng lúc này trong đầu ông ta một ý nghĩ nhỏ nhoi cũng không lóe lên được.

...

Tỉnh thành, Vương Phượng Phi không hề nói dối, hôm nay anh ta đúng là mời một mình Trần Kinh ăn cơm.

Quán cá Tam Giang, phòng đặt vừa được trang trí lại như mới, nền nhà được trải thảm dày, còn trong phòng lại được treo đèn lồng được làm thủ công với phong cách truyền thống, kiểu trang trí Trung Tây kết hợp này không làm cho người ta không những không cảm thấy cứng nhắc, mà còn tạo cảm giác có sự kết hợp hòa quyện dung hợp, điều này cho thấy con mắt hết sức tinh tế của người thiết kế.

Bà chủ xinh đẹp của quán cá Tam Giang Chu Đình hôm nay vô cùng niềm nở và vồn vã, cô ta uống trước với Vương Phượng Phi một chén, rồi từ từ đi về phía Trần Kinh.

Vương Phượng Phi cười nói:
-Cô Chu, hôm nay Trưởng phòng Trần đã đến đây, cô không được làm ngơ đấy nhé, tôi nói rõ với cô, tửu lượng của tôi chỉ nửa lít Mao Đài, tửu lượng của anh ấy là hai lít rượu mạnh đấy, cô bảo cô kính tôi một chén, cô cũng phải kính anh ấy vài chén, cô tự mình lo liệu đấy nhé!

Trần Kinh nói:
-Đừng, cô Chu, cô đừng giúp người ngoài mà không giúp người mình nhé, giờ Vương Phượng Phi làm bí thư Dung Châu rồi, sau này khó có cơ hội qua đây, cô phải uống nhiều với ông ta, so đo với tôi làm gì?

Vương Phượng Phi trừng mắt nhìn Trần Kinh một cái, nói:
-Trần Kinh, cậu nói gì vậy, ai người mình với cậu hả? Tôi nói cho cậu biết nhé, cậu nói năng cho cẩn thận, để cho bí thư trưởng Tô nghe thấy, lột da cậu đấy!

Trần Kinh ngẩn ra, còn Chu Đình thì hai má ửng hồng, nói lớn với Vương Phượng Phi :
-Bí thư Vương, ngài nói thế tôi không vui đâu nhé!

Vương Phượng Phi cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, tự thấy mình nói lỡ lời, vội vàng nâng chén lên nói:
-Được, tôi nói sai rồi, tự phạt một chén!

Ông ta uống cạn một chén, chỉ chỉ vào Trần Kinh, nói:
-Cô Chu này, cô không tiếp xúc nhiều với Trưởng phòng Trần chứ, tôi nói với cô, cậu này rất đáng làm bạn bè! Tôi và cậu ấy anh em chân tình đấy!

Chu Đình cười khúc khích, rung bần bật, người phụ nữ này rất biết cách lợi dụng những ưu điểm của bản thân.

Là một bà chủ nhà hàng, con người cô ta không hề thể hiện sự mạnh bạo, đanh đá như những người bà chủ khác, Chu Đình tạo cho người khác cảm nhận được sự thẹn thùng dịu dàng, điều này luôn làm cho bất kỳ người đàn ông nào cũng đều phải xiêu lòng.

Chu Đình lại rất xinh đẹp, tuy đã ngoài ba mươi, nhưng không kém phần thướt tha, càng có mùi vị chín mọng đẫy đà của người phụ nữ, thật sự là một bảo vật khó tìm.

Lúc nãy Vương Phượng Phi lỡ lời, Trần Kinh lại hiểu được, Bí thư trưởng họ Tô ở Sở Thành, thì chỉ có thể là phó bí thư trưởng Tô Hoa Bình của ủy ban tỉnh rồi.

Tô Hoa Bình rất có phong độ, cũng rất xứng đôi với Chu Đình, xem ra Vương Phượng Phi nói quan hệ thân mật hai người cũng không phải là không có căn cứ!

Vương Phượng Phi từng ở Sở Thành bao nhiêu năm như thế, nhiều chiêu thức khó, kết nạp cũng rộng rãi, đâu có ngóc ngách và xó xỉnh nào của Sở Thành mà ông ta không biết chứ?

Chu Đình cũng không so đo những lời mà Vương Phượng Phi nói, tự mình rót một chén rượu đầy, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ nói:
-Nào, Trưởng phòng Trần, tôi kính anh một chén! Anh là lãnh đạo trẻ nhất từ trước tới nay mà tôi được gặp, được uống với anh quả là vinh dự quá!

Trần Kinh cầm chén lên chạm với Chu Đình, trên mặt khẽ mỉm cười, nói:
-Cảm ơn, vậy để tôi cạn trước!

Trần Kinh uống cạn chén rượu, Chu Đình đưa mắt nhìn chăm chú vào hắn, mắt như sắp chảy ra nước rồi.

Không cần nghi ngờ gì, những người như Trần Kinh, có sự nghiệp thành đạt, cán bộ tuổi trẻ tài cao trong mắt bất kỳ người phụ nữ nào, sức hấp dẫn là không thể cưỡng lại.

Ánh mắt nhìn Chu Đình của Trần Kinh lại rất thản nhiên, trong lòng hắn hiểu rất rõ, những phụ nữ như Chu Đình đâu còn lạ lẫm gì ái tình nữa, tình xuân hưng phấn bừng bừng như hoa nở rộ, những người phụ nữ này bề ngoài tỏ vẻ phong lưu như thế, nhưng sâu trong nội tâm họ vẫn có những thước đo và những chuẩn mực riêng.

Bất kỳ thứ tình cảm nào mà cô ta biểu lộ ra, đều có thể không phải là thật lòng, đó chỉ là một thứ vũ khí mà thôi, thứ vũ khí mà đàn bà đối phó với đàn ông, những động tác hiện giờ của Chu Đình chính là tuyệt chiêu sát thủ.

Hơn nữa, những phụ nữ như Chu Đình, đều không phải là những kẻ lạm tình, đàn ông đều phong lưu, nhưng chẳng người đàn ông phong lưu nào lại thích những người phụ nữ lẳng lơ, chơi bời trăng hoa.

Chu Đình chắc chắn cũng nghiền ngẫm và hiểu rõ về những điều này, không thế thì sao cả một thành phố rộng mở thế này, một chút bí mật cũng không giữ được, Trần Kinh cũng chỉ nghe nói quan hệ thân mật giữa Chu Đình và Bí thư trưởng Tô, điều này thôi cũng rất có thể nói rõ vấn đề!

Vương Phượng Phi cũng không phải ngốc thực sự, ông ta mượn cớ lỡ lời để chủ ý phá thủng tấm cửa sổ bằng giấy này, e rằng trong đó cũng có mục đích, đương nhiên, mục đích này chắc chắn là không hề có ác ý gì!


(Tobe continued~ Nếu bạn thích tác phẩm này, hi vọng các bạn chia sẻ và giới thiệu rộng rãi hơn. Sự ủng hộ của các bạn là động lực lớn nhất cho chúng tôi tiếp tục hoàn thành tác phẩm. Chân thành cảm ơn !)