Quan Sách

Chương 742: Tất cả đều choáng váng!




Hôm nay không khí trong tòa nhà Thành ủy Hải Sơn có chút căng thẳng.

Hội nghị Ủy ban thường vụ Thành ủy nhận được rất nhiều sự quan tâm, chủ đề bàn luận chính trong hội nghị Ủy ban thường vụ là vấn đề Lân Giác, đường đi và phương hướng của Lân Giác có đúng hay không, có phải việc “tạo phản” của các cán bộ cấp trung trong Lân Giác đã lộ ra vấn đề thế nào, hội nghị hôm nay nên đưa ra kết luận về những việc này.

Trần Kinh thường là không được bên ngoài coi trọng.

Một mặt thì Trần Kinh đối đầu với Chủ tịch thành phố Thanh Hương, hơn nữa trước đó hắn còn đưa ra những giải pháp rất phá cách, khiến cho cả chính đàn Lân Giác hoảng loạn, đồng thời Chủ tịch thành phố Thanh Hương cũng bị rơi vào thế bị động, đã có một dạo thậm chi còn có tin đồn nói Chủ tịch thành phố Thanh Hương bị Ủy ban Kỉ luật tra xử.

Quan hệ với Chủ Tịch thành phố Thanh Hương không tốt, Trần Kinh còn từ chối thành ý của Bí thư Hồng Viễn.

Bí thư Hồng Viễn cũng có cách nhìn riêng của ông ta về Trần Kinh.

Trần Kinh là cấp dưới ở trong Đảng ủy, lại có quan hệ rạn nứt với những lãnh đạo chủ chốt, không có cách nào bình thường hóa quan hệ, tiền đồ của hắn chẳng nhẽ lại không có nguy hiểm rình rập ư?

Dù Trần Kinh có hậu thuẫn, dù Trần Kinh có tài hoa hơn người.

Nhưng bất kể cán bộ của thể chế nào, đều phải tuân thủ theo nguyên tắc của thể chế đó, quan trường có quy tắc của quan trường.

Trần Kinh không tuân theo những quy tắc đó, không thể nào xử lý tốt quan hệ với những lãnh đạo trực tiếp, đây là một điều thất bại lớn của hắn, hậu quả của nó thật nguy hiểm.

Lòng Chu Quốc Hoa nặng trĩu bước vào trong tòa nhà Thành ủy, rất nhiều người tới chào hỏi ông ta.

Phong thái nho nhã thường ngày của ông ta được thay chỉ bằng những cái gật đầu nhẹ, sau đó vội vàng đi lên lầu.

Thời gian tổ chức hội nghị Ủy ban thường trực năm nay sớm hơn mọi năm một chút, Chu Quốc Hoa đã đi sớm mười phút nhưng ông ta phát hiện cả hội trường đã đầy đủ tất cả mọi người.

Bí thư Hồng Viễn và Chủ tịch thành phố Thanh Hương đều đã đến. Hai người còn đang nói chuyện với nhau rất thân thiết.

Chu Quốc Hoa hít một hơi thật sâu, do dự một lúc sau đó bước tới chỗ Bí thư Hồng Viễn hạ giọng nói việc Trần Kinh xin nghỉ phép.

Hoàng Hồng Viễn ngẩn người một lúc, đột nhiên ngẩng đầu nói:
-Cái gì? Xin nghỉ phép? Anh phê chuẩn cho cậu ta nghỉ phép?

Chu Quốc Hoa giật mình, vội nói:
-Tôi đâu có phê chuẩn đâu? Nhưng cậu ta nói rõ ràng với tôi là cậu ta sẽ không tham gia hội nghị hôm nay, cậu ta có việc quan trọng cần xử lý.

-Lung tung!
Hoàng Hồng Viễn kiềm chế những không thể chịu được, ông ta buột miệng nói:
-Có chuyện gì quan trọng hơn chuyện tham dự hội nghị Ủy ban thường trực thành phố? Có phải là cậu ta không coi Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố ra gì đúng không?

Hoàng Hồng Viễn nói thẳng trước mặt mọi người, gương mặt của ông ta lúc đó rất khó coi!

Tình hình hiện tại giống như mọi người đã phân công công việc rõ ràng. Người giữ dê, người cầm dao, người giúp đỡ, người đứng nhìn, tất cả mọi người đều tới đông đủ, nhưng dê thì lại không có, tất cả mọi người đều bị chơi cho một vố. Làm sao mà Hoàng Hồng Viễn không tức giận cơ chứ?

Phùng Nhân Quốc vẫn không nói gì.

Đối với vấn đề Lân Giác, ông ta đã cố gắng hết sức. Nhưng năng lực của ông ta có hạn, không có cách nào để áp chế sự lớn mạnh của phái bảo thủ, vì vậy đối với vấn đề Lân Giác, ông ta chỉ có thể từ bỏ.

Ông ta muốn xem xem Trần Kinh làm thế nào để xử lý thỏa đáng nước cờ khó trước mắt.

Nhưng Trần Kinh vẫn chưa có hành động gì, từ biểu hiện của hắn, giống như là việc này không có gì nguy hiểm đối với hắn.

Nhưng hôm nay…

Phùng Nhân Quốc âm thầm lắc đầu, sự việc đã tới nước này, Trần Kinh đột nhiên lại không có mặt trong hội nghị. Không phải là vuốt mặt không nể mũi sao?

Nhưng trong lòng ông ta lại có chút thoải mái.

Hội nghị hôm này xuất hiện cục diện như vậy, sợ rằng không có ai nghĩ tới, có người sẽ cảm thấy khó xử đây?

Chu Quốc Hoa báo cáo với Bí thư Hồng Viễn, những người trong hội trường liền hiểu rõ là việc gì. Tất cả mọi người đều choáng váng, mà đúng vào lúc đó, Phó phòng Thư kí Triệu Thanh Lâm đột nhiên đẩy cửa đi vào.

Anh ta nhìn thấy tất cả các vị lãnh đạo đều ở đây, anh ta có chút kinh ngạc.

Nhưng ngay lúc đó lại trở lại bình thường, đi nhanh về phía Bí thư Hồng Viễn, cúi đầu xuống nói nhỏ vài câu.

Hoàng Hồng Viễn nghe xong, liền lập tức đứng dậy nói:
-Cậu nói cái gì? Trưởng ban Tần, là Tỉnh….

Sắc mặt của ông ta thay đổi, Triệu Thanh Lâm nói có điện thoại của Trưởng Ban Tần, ông ta không kịp phản ứng lại, đợi đến lúc ông ta nghĩ ra Trưởng Ban Tần là ai, ông ta ngay lập tức đứng dậy.

Ánh mắt của ông ta nhìn vào những người ngồi ở đó, nói:
-Mọi người đợi tôi một chút, tôi đi nghe điện thoại.

Hoàng Hồng Viễn vội vội vàng vàng đi ra khỏi hội trường, trong lòng ông ta nghĩ, không rõ tại sao Trưởng Ban Tổ Chức Tỉnh ủy Tần Vân Tùng lại đích thân gọi điện thoại tới, ông ta và Tần Vân Tùng chắc chắn không có bất cứ quan hệ gì!

Cầm điện thoại, tất cả những nghi vấn trong lòng Hoàng Hồng Viễn đều lắng xuống, trên mặt nở một nụ cười, nói:
-Là Trưởng Ban Tần? Tôi là Hồng Viễn!

Giọng của Trưởng Ban Tần rất to, ông ta cười nói:
-Hoàng lão đệ, hôm nay tôi không đích thân tới đó được, công việc mấy năm nay của Hải Sơn các anh làm rất tốt, thế nhưng đã có sự lệch lạc lớn.

Hoàng Hồng Viễn giật mình, Tần Vân Tùng đến Hải Sơn?

Ủy viên thường trực Tỉnh ủy xuống dưới thị sát, đây là một việc trọng đại, thường chỉ trong vòng một tuần sẽ có thông báo, sau đó bên dưới sẽ sắp xếp việc tiếp đãi, sớm biết Tần Vân Tùng sẽ tới Hải Sơn, Ủy ban thành phố cũng sẽ không họp hội nghị Ủy ban thường trực vào ngày hôm nay, thế này thì phải làm sao mới đúng?

-Trưởng ban Tần, anh…anh không phải đang nói đùa chứ? Anh tại sao lại không thông báo trước cho chúng tôi, anh xem tôi…
Hoàng Hồng Viễn không biết phải nói gì.

Tần Vân Tùng không quan tâm liền nói:
-Được rồi, lão Hoàng, anh không phải làm bộ với tôi, anh nói trực tiếp cho tôi biết Phó trưởng ban Mễ hiện nay đang ở đâu? Tôi sẽ lập tức tới đó gặp mặt mọi người.

Hoàng Hồng Viễn kinh ngạc không nói được gì, Phó trưởng ban Mễ là Phó trường ban Mễ nào?

Phó trưởng ban Mễ của Ban nào trong Tỉnh ủy?

Ông ta đột nhiên cảm thấy đầu mình đơ lại.

Ông ta dừng lại một lúc, nói:
-Trưởng ban Tần, anh đừng làm khó tôi, tôi đang rất mơ hồ! Phó trưởng ban Mễ…

-Anh không biết? Tại sao lại có thể thế được? Hôm nay Phó trưởng ban Mễ của Ban Tổ Chức Trung Ương nói là sẽ đi xuống Hải Sơn xem xét, từ sớm đã từ Việt Châu tới, anh không biết chuyện này?
Giọng điệu của Tần Vân Tùng có chút hồ nghi.

Hoàng Hồng Viễn chỉ thấy tim mình đập “huỳnh” một tiếng, dù gì ông ta cũng là chủ một phương, bình thường cũng hay xuất hiện ở những hội nghị lớn, nhưng nghe thấy câu nói đó của Tần Vân Tùng, chân của ông ta nhũn ra.

Phó trưởng ban Mễ của Ban Tổ Chức Trung Ương!

Hoàng Hồng Viễn làm cán bộ lâu như vậy, Ban Tổ Chức Trung Ương ông ta cũng chỉ có tới đó vài lần.

Trong đó có một lần khiến ông ta nhớ tới tận bây giờ, lần đó Hoàng Hồng Viễn đi công tác ở Bắc Kinh, lúc đó ông ta chỉ là một phó Chủ tịch thành phố, ngay cả thành viên của ban ngành cũng không biết.

Lúc đó cũng có một lãnh đạo nào đó của Tỉnh ủy cũng đang ở Bắc Kinh, để có thể liên hệ với vị lãnh đạo đó, ông ta đã đích thân nhờ người mời vị lãnh đạo đó dùng bữa.

Vị lãnh đạo đó đang ở Ban Tổ Chức Trung Ương làm việc, vì vậy ông ta đã tới đó đón ông ta.

Không ngờ khi đứng đợi ở trước cửa Ban Tổ Chức Trung Ương, đúng lúc đó vị lãnh đạo đó lại đang bị một cậu thanh niên hơn ba mươi tuổi nghiên khắc phê bình.

Vị lãnh đạo đó năm đó rất có ảnh hưởng ở Lĩnh Nam, bình thường khí thế mạnh mẽ, nhưng đối diện với người thanh niên trẻ tuổi đó, lại khúm lúm, vừa đưa thuốc vừa cười cười nói nói theo, không dám có một hành động nào không cung kính.

Sau đó Hoàng Hồng Viễn mới biết, người thanh niên trẻ đó là Phó cục trưởng của một Cục nào của Ban Tổ Chức Trung Ương.

Sau lần đó, Hoàng Hồng Viễn có ấn tượng rất sâu sắc với người và việc trong Ban Tổ Chức Trung Ương, đến nay ông ta nhớ lại chuyện đó vẫn còn không ngừng cảm thán.

Cái gì mà địa vị? Ở trong Ban Tổ Chức Trung Ương mới thực sự thấy được địa vị đích thực là thế nào, đúng là sâu tựa như biển!

Phó trưởng ban Mễ của Ban Tổ Chức Trung Ương tới Hải Sơn, ông ta là Bí thư Thành ủy Hải Sơn lại không biết gì về chuyện này, đây là một điều thật vớ vẩn.

Dập điện thoại với Tần Vân Tùng, Hoàng Hồng Viễn làm gì còn tâm trạng tổ chức hội nghị Ủy ban thường trực nữa, lập tức sai người đi tìm hiểu sự việc, rốt cuộc là chuyện như thế nào.

Mà lúc đó những người ngồi đợi Hoàng Hồng Viễn tổ chức hội nghị nghe được tin đó, tất cả mọi người đều ngồi không yên, cũng chia nhau đi tìm hiểu ngọn nguồn sự việc.

Vì sự việc xảy ra quá đột ngột, những việc trước mắt mọi người đều không có tâm trí nào chuẩn bị, nhất thời giống như rắn mất đầu, không biết phải bắt đầu làm từ đâu.

Nhưng sự việc Mễ Tiềm tới Hải Sơn cũng không dấu được lâu, rất nhanh đã có người tìm hiểu rõ được sự tình.

Mễ Tiềm từ Việt Châu tới Nam Cảng, tới Nam Cảng ông ta không dừng lại, tới ngay Lân Giác Hải Sơn, lộ trình của ông ta rất kín, lúc lãnh đạo của Nam Cảng biết được tin tức thì cũng muộn rồi.

Mễ Tiềm tới Lân Giác?

Tin tức này nhanh chóng lan truyền tới Thành ủy Hải Sơn, nghe được tin tức đó Chu Quốc Hoa chợt hiểu ra, cuối cùng đã hiểu lý do mà Trần Kinh xin nghỉ phép!

Thì ra là vậy!

Chu Quốc Hoa hiểu rõ cái mà Trần Kinh gọi là có việc, không ngờ lại là một việc quan trọng như vậy.

-Tên tiểu tử này, đúng là khó lường!
Chu Quốc Hoa dựa vào lan can, thì thào nói.

Phó trưởng ban Tổ Chức Trung Ương, chức danh này cao quý thế nào? Mà người ta mới tới Lĩnh Nam đã tới ngay Lân Giác, đến ngay địa phận của Trần Kinh, Trần Kinh và Phó trưởng ban Mễ có quan hệ thế nào với nhau?

Đúng lúc Chu Quốc Hoa đang cảm thán, thư kí của ông ta vội vàng đi vào phòng, trên tay cẩm một tờ Nhật Báo Phương Nam, hướng về phía Chu Quốc Hoa nói:
-Trưởng ban thư kí, kì báo mới của Nhật Báo Phương Nam rất hay!

Chu Quốc Hoa ngẩn người ra, cầm tờ báo, một vị trí rất dễ nhìn trên tờ báo, đăng một lời xin lỗi!

Lời xin lỗi đó là vì một bài văn mà một thời gian trước đã gây chấn động lớn đó là bài “Những điểm cơ bản còn yếu kém trong cán bộ nhà nước, những người gương mẫu bị nghi ngờ liền vội vàng thay đổi”, sau khi điều tra làm rõ không có những việc đó, báo cáo sai lầm về tình hình thực tế ở Lân Giác Hải Sơn.

Tác giả của bài văn trong lúc viết báo cáo không cẩn thận nghiêm túc tới Hải Sơn điều tra nghiên cứu, chỉ nghe lời đồn đại thất thiệt của một số người, sau đó tự bịa ra một bài văn.

Ngoài lời xin lỗi còn kèm theo là một thông báo xử phạt.

Phó tổng biên tập Nhật Báo Phương Nam Uông Ngôn Bình không chấp hành kỷ luật của tòa soạn, trục lợi cá nhân, giúp người khác đăng bài văn không có thực đó trên Nhật Báo Phương Nam, vì bản báo cáo không có thực đó mà đã ảnh hưởng tiêu cực tới địa phương, làm tổn thương tới tình cảm của người dân ở Lân Giác.

Xét thấy thái độ hối cải tốt, chủ động nhận lỗi với lãnh đạo, tích cực hợp tác với cơ quan điều tra, Đảng ủy của tòa soạn quyết định nghiêm khắc phê bình, đồng thời cắt chức Phó tổng biên tập tòa soạn…

Chu Quốc Hoa đọc lướt qua lời xin lỗi và thông báo, lúc đó ông ta không nói lên lời.

Nhật Báo Phương Nam là một đơn vị có tiếng thế nào? Đại diện cho tiếng nói của Tỉnh ủy, có lúc nào thấy bọn họ hạ giọng xin lỗi người khác bao giờ đâu?

Phải có năng lực như thế nào mới khiến cho thái độ của một đơn vị truyền thông phải nhường nhịn như vậy?

Nghĩ tới đây, trong mắt ông ta Trần Kinh càng trở lên thần bí…