Quan Sách

Chương 959: Thẩm bắc vọng!




Ban đêm ở vịnh Victoria thật lộng lẫy.

Ở trong lầu cao nhất của nhà hàng tiêu chuẩn phương tây quốc tế, nhìn ra vịnh Victoria vào ban đêm thật xinh đẹp, khiến cho người ta tinh thần rất sảng khoái.

Trần Kinh lẳng lặng nhìn người thanh niên trước mặt mình.

Mấy năm không gặp, Thẩm Bắc Vọng gầy hơn trước rất nhiều, cũng lạnh lùng hơn rất nhiều!

Anh ta lẳng lặng ngồi trên xe lăn, xem ra tinh thần quả là không tồi.

Phía sau anh ta có bốn người đàn ông cao to đứng, tất cả đều để đầu đinh, ánh mắt sắc bén, vừa nhìn đã biết không phải là người bình thường.

Trần Kinh bắt tay với Thẩm Bắc Vọng, Thẩm Bắc Vọng hơi nhếch miệng một chút, trên mặt lộ ra chút ôn hòa, nhưng chợt lại tỏ ra hờ hững như trước.

- Bí thư Trần, tiêu chuẩn nhà hàng ở đây anh có vừa ý không?
Thẩm Bắc Vọng nói.

Trần Kinh gật gật đầu nói:
- Rất tốt, càng khiến tôi không ngờ đến nữa là có thể gặp được anh ở đây!

Thẩm Bắc Vọng cười lạnh một cái nói:
- Ở phương Bắc không thể sống được, chỉ có thể đến HongKong, làm nghề cũ.

Trần Kinh nhướn mày, nghe xem cái nghề cũ mà Thẩm Bắc Vọng chỉ đến là cái gì?

Anh ta trầm mặc một lúc, lắc lắc đầu nói:
- Anh vẫn còn trẻ, vẫn còn có cơ hội!

Thẩm Bắc Vọng thở dài nói:
- Mũi heo có cắm vào hành tây vẫn là mũi heo. Sói mang da dê vẫn là sói, mang thêm da dê lại bị những con sói khác coi là đã lột xác, do đó không kiêng nể gì để lộ ra nanh vuốt. Bí thư Trần, chúng ta không phải là người ở cùng đẳng cấp, nhưng không ngờ lại quen biết nhau, tôi hy vọng hôm nay mời anh một bữa cơm sẽ không mang lại phiền phức cho anh.

Trần Kinh cười ha hả nói:
- Được rồi, Thẩm công tử, ngồi ở trong phòng này, tôi và anh đều là khách, cũng không thể nói là có gì không giống nhau. Ăn với nhau một bữa cơm sẽ không có phiền toái gì, anh không cần lo ngại!

Trong lòng Trần Kinh có chút cảm thán.

Hắn có thể cảm thấy Thẩm Bắc Vọng có thay đổi hơn rất nhiều so với trước kia.

Có lẽ là chuyện lần đó đã gây ra ảnh hưởng tiêu cực đối với anh ta, nhưng đối với lựa chọn của Thẩm Bắc Vọng, hắn hoàn toàn không thể đồng quan điểm.

Mặc dù tư tưởng của Trần Kinh đã thoáng hơn trước kia rất nhiều, nhưng trong ý thức của hắn xã hội đen vĩnh viễn là nghề không chân chính.

Đương nhiên, Trần Kinh cũng chưa từng nghĩ đến việc thay đổi tư tưởng của Thẩm Bắc Vọng.

Thầm gia tung hoành ở Hồng Kong vài thập niên, tăm tiếng của Thẩm lão gia năm đó ở HongKong khiến cho mọi người đều phải kiêng nể ba phần, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột con học cách đào hang không có gì là lạ.

- Tam ca ở chỗ anh cũng được?
Thẩm Bắc Vọng nói.

Trần Kinh hơi hơi hí mắt đối diện với anh ta, gật gật đầu nói:
- Cũng như anh, gần với cái chết. Nếu như không phải phóng viên Đường gọi điện cho tôi, tôi đưa người đến kịp, một đêm mưa kia anh ta đã xong đời rồi!

Đồng tử của Thẩm Bắc Vọng thu lại, thần sắc hung dữ vừa rồi dịu đi, không lâu sau anh ta thốt ra một câu:
- Anh em tốt!

Anh ta nhẹ nhàng vỗ vỗ tay vịn của ghế sô pha, nói:
- Anh ta ở chỗ anh cũng tốt, sau này anh giữ lại anh ta đi, anh ta là người anh em tốt!

Trần Kinh im lặng không nói.

Hắn rốt cuộc hiểu ra chút ít, hôm nay Thẩm Bắc Vọng tìm mình là có liên quan đến Tam ca.

Là một thành viên được bắc Thẩm gia nuôi dưỡng, trong trận mưa ẩu đả sinh tử đó bị chia rẽ với Thẩm Bắc Vọng, sau đó lại xuất hiện lại vui vẻ, cái này đương nhiên sẽ khiến cho Thẩm Bắc Vọng hoài nghi.

Trần Kinh không hiểu quy tắc của xã hội đen, nhưng hắn có hỏi qua Tam ca.

Tam ca rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Tam ca lĩnh hai phần lương, một phần là do Trần Kinh trả, một phần là do đơn vị phát, tiêu chuẩn ở bên trong không hề thấp.

Theo như Trần Kinh thấy, cuộc sống như thế này của anh ta so với cuộc sống đầy phong ba bão táp ở HongKong có vẻ tốt hơn nhiều.

Ăn cơm hơn một tiếng đồng hồ, Trần Kinh nói lời từ biệt.

Thẩm Bắc Vọng muốn tiễn hắn, bị hắn cự tuyệt, hắn về đến khách sạn, Đinh Đắc Quân đang đứng ở cửa lo lắng đi qua đi lại.

Trần Kinh cau mày nói:
- Lão Đinh, sao lại vậy?

Đinh Đắc Quân nói:
- Bí thư Trần, lúc nãy bí thư Vệ có gọi điện đến, nói đội chuyên phụ trách chống buôn lậu của chúng ta trong quá trình chấp pháp gặp phải sự phản kháng, đối phương còn có súng, hơn nữa còn có hỏa lưc, tình huống vô cùng cấp bách, nhờ chúng ta lập tức phải nghĩ cách đến chi viện.

Trần Kinh cả kinh nói:
- Vậy thì làm thế nào?

Đinh Đắc Quân nói:
- Tôi đã gọi điện cho bên biên phòng rồi, bọn họ đã đến tiếp viện cho khu vực biên giới, nhưng mà đội ứng cứu của chúng ta đã mất liên lạc, thông tin hoàn toàn bị gián đoạn, tình hình trước mắt chưa rõ!

Ông ta dừng một chút rồi nói:
- Bí thư, đây là một chuyện lớn, nếu như phát sinh sự cố ngoài ý muốn, nhất định sẽ tạo ra chấn động lớn, điều này đối với hệ thống công an và cảnh sát vũ trang ở Hoàn Thành là một chấn động lớn, bây giờ lòng tôi như lửa đốt, chỉ biết đến báo cáo với anh!

Trần Kinh khoát tay nói:
- Bản đồ, bản đồ!

Một tấm bản đồ biên giới Hoàn Thành rất nhanh được đưa ra ở trên mặt bàn.

Đinh Đắc Quân dùng tay để giới thiệu tình hình khu vực gần hải vực Hoàn Thành cho Trần Kinh.

Nơi xảy ra chuyện cách khu vực ven biển Hoàn Thành khoảng năm mươi hải lý, căn cứ quy luật hành động của đội buôn lậu, bình thường những phần tử làm ăn phi pháp sẽ không muốn tiếp tục đi vào sâu trong biển.

Bởi vì hướng sâu vào trong biển, sẽ rất nguy hiểm, chỉ cần đội ngũ hải quan xuất động, bọn họ ở trên mặt biển không thể chạy khỏi sự theo dõi của Radar.

Vậy nên khả năng lớn nhất là bọn chúng sẽ đi dọc theo đường ven biển đi Lâm Hongkong tìm cơ hội cập bờ để bỏ trốn, mà có khả năng thuyền của đội chấp pháp đang đuổi ở phía sau, nhưng trước mắt trên con đường ven biển này chưa phát hiện ra tình hình gì.

Trần Kinh châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu.

Hắn không hiểu lắm về đội ngũ buôn lậu, cũng không hiểu được tính cách của các phần tử buôn lậu.

Hắn một thư sinh nho nhã, nên bàn về việc này đối với hắn là rất khó.

Nhưng chuyện bây giờ đã xảy ra rồi, hải tuần buôn lậu là nhiều đơn vị kết hợp lại để hành động, trong đó có hệ thống chấp pháp công an biên phòng và cảnh sát vũ trang chiếm vị trí trọng yếu.

Trần Kinh bị Nhạc Vân Tùng sắp xếp tạm thời để mắt đến tuyến chính trị này, vấn đề của hệ thống công an là phạm vi hắn phải để mắt tới.

Xảy ra chuyện, hắn không có lý do gì để chùn chân, chỉ có thể đứng dậy mà đối mặt.

Tàn thuốc lóe lên, Trần Kinh đem dập tắt điếu thuốc, bỗng nhiên trong lòng mở ra một ý nói:
- Nếu như ở đường ven biển, có phải chúng ta cũng có thể phỏng đoán bọn họ có khả năng sẽ chạy đến ven bờ HongKong không?

- HongKong?
Đinh Đắc Quân hơi sửng sốt, sắc mặt thay đổi, nói:
- Nếu như là như vậy, vậy thì phiền phức rồi! Về cơ bản chúng ta không có quan hệ với phương diện buôn lậu ở khu đặc khu, tất cả các chính sách của khu đặc khu không giống với chúng ta, cái này …

Trần Kinh trầm ngâm không nói, hắn hiểu được ý tứ của Đinh Đắc Quân.

Ở trong một quốc gia có hai thể chế, HongKong cởi mở hơn, ở đại lục cho rằng là hàng buôn lậu, nhưng ở HongKong lại được coi là hợp pháp.

Hệ thống buôn lậu ở HongKong cũng không giống như đại lục, một nơi tôn trọng tự do mậu dich, không gian để các phần tử buôn lậu quay về quá lớn.

Nếu như bọn chúng mà chạy về hướng HongKong …

Trần Kinh yên lặng cầm điện thoại lên, bấm số gọi cho Phương Liên Kiệt.

Điện thoại vừa thông, giọng nói ôm xồm của Phương Liên Kiệt vang lên:
- Xin chào, ai vậy?

Trần Kinh mở đầu nói:
- Liên Kiệt, lực lượng quân đội ở HongkongHongkong cậu có quen hay không, chúng tôi hiện tại đang trên biển gặp phải chút phiền phức …

Trần Kinh kể qua về tình hình, Phương Liên Kiệt nói:
- Được, tôi sẽ gọi điện ngay, chỉ cần ở khu hải vực gần HongKong, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì! Thủ trưởng của bộ đội ở Hongkong năm ngoái vừa thay đổi, trước kia là quân đoàn trưởng của tập đoàn chúng tôi, tôi tìm anh ta để xem xét.

Cúp điện thoại, nửa tiếng sau điện thoại lại một lần nữa vang lên.

Trần Kinh nhận điện thoại, liền nghe thấy trong điện thoại truyền ra một giọng nói trầm thấp:
- Anh là lãnh đạo bên phía Hoàn Thành?

- Vâng, ngài là …

- Tôi là Từ Đức Ngọc, chúng tôi đã hành động rồi, có năm chiếc ca nô đang chạy về phía hải vực nơi xảy ra chuyện, đã phát hiện ra tung tích của đội buôn lậu bên các anh. Thân tàu bị vũ khí làm tổn hại nghiêm trọng, có một người bị trọng thương, ba người bị thương nhẹ. Đội buôn lậu đã bị khống chế rồi, tôi sẽ sắp xếp đưa bọn họ về hải vực Hoàn Thành!
Giọng trầm thấp của anh ta khiến trong lòng của Trần Kinh chắc chắn.

Nhưng Từ Đức Ngọc là ai hắn thật sự không biết, nhưng hắn phản ứng rất nhanh nói:
- Cảm ơn thủ trưởng, cảm ơn mọi người đã trợ giúp … tôi …

- Ha ha!
Từ Đức Ngọc bên kia điện thoại cười to, nói:
- Khỏi phải cảm ơn, cháu rể của lão gia tìm tôi giúp đỡ, còn cảm ơn cái gì?

Tắt điện thoại, Trần Kinh khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh.

Hắn lần đầu thấy được sức ảnh hưởng Phương gia ở phía quân đội, bộ đội biên phòng là rất đặc thù, Phương Liên Kiệt tự nhiên nhanh như vậy đã giải quyết xong vấn đề, hơn nữa còn rõ ràng, người vừa rồi gọi điện có quan hệ thân thiết với Phương gia, cách xưng hô này không thể tùy tiện gọi được.

- Thế nào?
Đinh Đắc Quân không nhịn được nữa hỏi.

Trần Kinh ngồi trên ghế đẩu trên văn phòng nói:
- Tìm thấy rồi, một người bị trọng thương, ba người bị thương nhẹ, con thuyền bị tổn hại nghiêm trọng! Thuyền buôn lậu đã bị khống chế, bộ đội biên phòng không uổng danh là tinh nhuệ, hành động nhanh hơn so với tưởng tượng của chúng ta. Xem ra đội chống buôn lậu của chúng ta vẫn cần phải tiếp thêm sức lực, so với người ta, tốc độ của chúng ta quá chậm rồi.

Đinh Đắc Quân ngạc nhiên.

Hắn không kìm được nhìn Trần Kinh thật lâu.

Ở Hoàn Thành có rất nhiều lời đồn đại về Trần Kinh, nói bối cảnh của Trần Kinh thâm hậu, có căn ở thủ đô, hơn nữa còn là lão đại ở thủ đô.

Những tin đồn này Đinh Đắc Quân cũng từng nghe qua, hắn chỉ tin một chút chú không phải là tin hoàn toàn.

Nhưng vừa rồi, ông ta là tai nghe thấy Trần Kinh chỉ với mấy cuộc điện thoại đã có thể điều động được bộ đội biên phòng, cái này hoàn toàn ngoài tưởng tượng của ông ta.

Bộ đội biên phòng nhưng cấp phó quân khu, trực thuộc sự lãnh đạo của quân ủy trung ương.

Cứ cho là nhân viên của quân khu tư lệnh Việt Châu cũng không thể điều động được, thực sự là tồn tại oai phong.

Mà bộ đội biên phòng ở HongKong, bắt buộc phải xem xét tình cảm của người HongKong, cho nên mỗi lần đều phải hành động rất cẩn thận, tránh khiến cho người HongKong hiểu lầm, cho nên thường là họ không quan tâm sự việc ở bên ngoài HongKong.

Đinh Đắc Quân lăn lộn trong hệ thống công an, đối với phía cảnh sát, thậm chí hiểu biết đối với quân đội nhiều hơn so với Trần Kinh.

Chính vì hiểu biết sâu, cho nên anh ta mới ngạc nhiên.

Lúc này Trần Kinh trong mắt hắn hoàn toàn bí ẩn khó lường.

Vấn đề được giải quyết rồi, nỗi lo lắng ở trong lòng Đinh Đắc Quân được chút bỏ, ông ta lại nghĩ đến chuyện của cục trưởng cục công an.

Ngày nào ông ta cũng chú ý đến việc này, nhưng nghe nói chuyện này trước kia trong Tỉnh ủy cũng có tình hình biến đổi.

Hình như là sở tỉnh không vừa lòng đối với công việc của Đảng ủy ở Hoàn Thành, bọn họ cho rằng công tác phân phối lại không có hỏi qua ý kiến của Sở Tỉnh.

Sở Tỉnh không đồng ý với việc miễn chức của Cổ Tuấn Dũng.

Sự việc này đồn ra, khiến cho chính đàn ở Hoàn Thành khá lung túng.

Nghe nói Nhạc Vân Tùng và Khương Thiếu Khôn hai người đều phải bôn ba đến Sở Tỉnh để nói chuyện đàm phán.

Mà còn lập tức mở hội nghị thường vụ nhưng cũng không nhắc lại đến vấn đề chọn cục trưởng cục công an, ít nhất lần họp thường vụ này, việc này không thể giải quyết được

Điều này khiến cho Đinh Đắc Quân vô cùng áp lực, trở nên có chút rục rịch, kết cục thay đổi bất ngờ, chính là vấn đề mà hắn phải đối diện.