Quân Sủng: Cô Vợ Nhàn Rỗi

Chương 63: Lời đồn bay đầy trời




Ha ha…, bên cạnh vang lên tiếng cười vui vẻ, Hoa Tử Ngang đã sớm tỉnh, cũng có thể nói, căn bản là đêm nay anh không ngủ được, vừa rồi nhìn thấy cảm xúc rối rắm của Trưởng Tôn Ngưng rất rõ ràng, cô bé này, khi ngủ vẫn không thành thật như cũ, chỉ một lát sau khi ngủ, cô tựa như một con mèo nhỏ mò tìm nơi ấm áp, không ngừng chui vào trong lòng anh, cuối cùng dứt khoát ôm anh như ôm cái lò sưởi, chỉ khổ cho anh, trong lòng giống như có móng vuốt của một con mèo nhỏ không ngừng gãi gãi, gãi đến toàn thân anh nhiệt huyết sôi trào, báu vật xinh đẹp nằm trong ngực, nhìn lại ăn không được, còn có chuyện gì bi ai hơn nữa không, nhưng anh tin cuộc sống như hòa thượng này rất nhanh sẽ kết thúc, nghẹn một đêm cũng không tính là gì, đợi ngày sau sẽ đòi lại gấp bội.

“Không cho cười.” Trưởng Tôn Ngưng xấu hổ, nhấc chân tùy tiện đạp Hoa Tử Ngang một cái, thật khéo đạp đúng vào bộ vị quan trọng.

Lập tức Hoa Tử Ngang nắm được chân cô, vẻ mặt ai oán lên án: “Nhẹ chút, đừng có tự tay đoạn ‘tính phúc’ nửa đời sau của mình.” Ánh mắt thâm thúy lóng lánh giống như đang nói..., xoa xoa cho anh đi!

Trưởng Tôn Ngưng không tiếp tục đề tài này với anh nữa, đứng dậy mặc quần áo, giờ phút này, cô thản nhiên hào phóng, không hề có ý thức phản kháng muốn nhanh chóng thoát đi như lần trước, chẳng lẽ chuyện như vậy thật sự là ‘nhất hồi sinh, nhị hồi thục’ (Một lần thì lạ, hai lần là quen), đến lần thứ ba thì......

Hoa Tử Ngang vừa mới vươn mình đứng dậy, so với Trưởng Tôn Ngưng tnì đã chỉnh lý xong trước, trong mắt đều là sự cưng chìu vui vẻ, có thể không cao hứng sao, chẳng mấy chốc là có thịt ăn rồi, ăn chay ba mươi năm dễ dàng lắm hay sao?

Có việc quan trọng phải làm, hai người nhanh nhẹn thu thập xong, bữa ăn sáng đơn giản, trực tiếp bao một chiếc xe, tìm tài xế quen thuộc đường đưa bọn họ đi huyện Lâm Thu - vùng nổi danh về trái cây, đầu tiên là đến Hương Trấn, vùng chuyên trồng cây ăn trái, không khoa trương chút nào, nơi đây, nhà nhà hộ hộ đều là vua cây ăn quả, ngày nay, Hương Trấn vẫn trồng cây ăn quả ở quy mô lớn, dựa vào việc thu hoạch trái cây sống qua ngày, mà vùng lớn nhất Hương Trấn đều là nhà vườn cửa cao rộng lớn, tầm nhìn ngày càng xa, trên cơ sở ươm mầm gây giống cây ăn quả, đồng thời cung cấp hướng dẫn kỹ thuật một năm, Trưởng Tôn Ngưng chạy đến đây chính là vì điều này.

Trước khi tới, Trưởng Tôn Ngưng đã liên lạc qua với trưởng trạm nông nghiệp của Hương Trấn, nhưng thông tin rớt lại ở phía sau, trong điện thoại nói cũng không rõ ràng lắm, chỉ đơn giản nói là muốn mua một lượng lớn cây giống, chi tiết cụ thể đợi gặp mặt mới thảo luận, bọn họ chưa quen thuộc tình hình nhà vườn của Hương Trấn, liên lạc với lãnh đạo nhỏ ở địa phương có thể thuận lợi không ít.

Vừa đến Hương Trấn, hai người trực tiếp đến đến tìm trưởng trạm nông nghiệp, đó là một người đàn ông hơn 40 tuổi, tên Trương Lực, mặt Trung Quốc điển hình, mắt to mày rậm, lấp lánh có hồn, nhìn chính là dạng người khôn khéo.

Đối với trồng trọt, Hoa Tử Ngang một chữ cũng không biết, lần này căn bản là đi theo làm ‘sứ giả bảo hộ’, nói cho oai chứ đây chính là ‘chăm chỉ hẹn hò’, tất cả đều do Trưởng Tôn Ngưng làm chủ, khi cô nói rõ nơi đến, Trương Lực kinh ngạc không nhỏ, nhìn thế nào thì đôi nam nữ trẻ tuổi y hệt kim đồng ngọc nữ này cũng không giống nông dân, tự nhiên nghĩ chếch sang hướng khác nên khi nói chuyện có phần sơ suất, đầu óc của Trưởng Tôn Ngưng thông minh, sao có thể không biết ông ta đang nghĩ gì, cô cũng không tức giận, ngược lại ngồi xuống trò chuyện tán gẫu với ông, đề tài rất tự nhiên bị hướng tới chuyện trồng cây ăn quả, mới đầu Trương Lực còn có chút tự đắc, nhưng khi nghe Trưởng Tôn Ngưng nhằm vào mấy quan điểm rõ nét trong việc trồng cây ăn quả, hơn nữa còn phân tích sâu sắc một trận, ngay tức khắc, trong lòng có vài phần kính trọng, cũng không dám ra vẻ nữa, mặc dù Hoa Tử Ngang không nói lời nào, nhưng sự uy nghiêm mạnh mẽ của anh cũng khiến ông sinh ra mấy phần cung kính trong lòng

Tới nơi, Trưởng Tôn Ngưng dừng lại, cũng không dùng những kiến thức ở nước Mĩ trước kia tán gẫu với ông, nói muốn đi xem cây giống, Trương Lực hớn hở đồng ý, tự mình dẫn bọn họ đi đến nhà vườn.

Thật ra thì Trưởng Tôn Ngưng có thể dễ dàng thuyết phục người trong nghề, cũng không phải bởi vì cô lợi hại, mà do cô đã có bằng cấp chuyên gia, trước kia, thời điểm còn là Ngân Nguyệt, cô đã từng bảo vệ một chuyên gia nông nghiệp hải ngoại về nước suốt một năm rưỡi, sở trường của người đó chính là trồng và cải thiện cây ăn quả, bản thân cô cũng là người có năng lực học tập siêu cường, thời gian sống chung một năm rưỡi, lý luận, kiến thức thực tế, học được không ít kinh nghiệm, hơn nữa cô cũng xuất thân từ nông thôn, lại học ngành nông học, muốn lừa gạt một trưởng trạm nông nghiệp nho nhỏ cũng không khó, nguyên nhân chính là có cơ hội ở kiếp trước cộng thêm điều kiện ở kiếp này, vì thế, cô mới có lòng tin mình có thể làm một người phú quý nhàn nhã.

Đi cùng với Trương Lực tới bốn - năm thôn, gần như đều nhìn qua mọi giống cây ăn quả thích hợp với phương bắc, Trưởng Tôn Ngưng tương đối hài lòng, không hổ là ‘quê hương trái cây’, không chỉ có cây giống mà cái gì cần có đều có, hơn nữa, nhìn cây ăn quả sinh trưởng tốt cũng làm cho lòng người phấn khởi, nhà vườn nào cũng đều có kinh nghiệm phong phú, vốn là Trưởng Tôn Ngưng làm việc rất gọn gàng, lập tức giơ tay chỉ, táo, đào, mận, hạnh, anh đào, nho, mua 1000 buội cây giống tất cả, trong đó đào, anh đào, mận, nho đen, mua 500 buội, sau nhà có chín ngọn núi hoang, vừa đúng một ngọn trồng một loại, cô đã quan sát qua, dựa vào trung gian đỉnh núi nhỏ nhất, sửa đường đi cho bằng phẳng, trước khi cây ăn quả chưa thu được kết quả, giữa các hàng có thể trồng xen cách giống cây ngắn ngày khác, đến lúc đó, có thể bán trái cây theo mùa, cũng có thể chế biến thành nông phẩm hoàn chỉnh.

Mấy nhà vườn bị chọn trúng mừng rỡ vô cùng, bọn họ chưa gặp qua cô gái nào đẹp như Trưởng Tôn Ngưng, một cô gái vừa làm việc gọn gang nhanh chóng lại vừa xinh đẹp, cũng sảng khoái bày tỏ, đến thời điểm trồng cây nhất định sẽ vận chuyển cây giống đến đúng thời hạn, hơn nữa, đảm bảo chất lượng, cũng tự mình đi đến chỉ đạo trồng miễn phí, nông dân vốn chất phác thẳng thắn, Trưởng Tôn Ngưng vui vẻ nói chuyện cùng bọn họ, bàn bạc lại giá cả, cùng bọn họ ký kết hợp đồng mua bán, vả lại cũng giải thích tường tận từng điều khoản, không có điều gì mờ ám, làm việc gọn gàng linh hoạt là một mặt, cẩn thận tỉ mỉ lại là một chuyện khác, việc chung làm chung, đối với bên nào cũng đều tốt.

Dĩ nhiên, Trưởng Tôn Ngưng cũng không quên chỗ tốt của Trương Lực, đợi sau khi bàn giao chuyện bên này rõ ràng, lại cùng Hoa Tử Ngang quay trở lại huyện Lâm Thu, ở lại đó một buổi chiều, hôm sau mới quay trở về thành phố X.

Thời điểm Hoa Tử Ngang cho người thu xếp để Lưu Nghệ đến học ở Đế Hoa, cũng đã xin cho Trưởng Tôn Ngưng nghỉ học dài hạn, chương trình học thường ngày tùy ý, tham gia kỳ thi cuối kỳ là được, điều này tiết kiệm cho cô rất nhiều phiền toái, không cần luôn nhờ người khác nữa, còn phải vắt óc suy nghĩ hết mọi loại lý do.

Vì vậy, khi hai người trở lại thành phố X liền trực tiếp về nhà, nhưng lúc này, sắc trời bên ngoài đã tối mò, chờ mòn chờ mỏi vẫn không thấy Lưu Nghệ đưa Trưởng Tôn Mặc về, Trưởng Tôn Ngưng cố ý nhìn thời khóa biểu, hôm nay tiết cuối cùng tan lúc năm giờ, mắt thấy đã hơn sáu giờ rưỡi, gọi điện thoại cho hai người đều không có ai nhận, không khỏi bắt đầu lo lắng.

“Có Lưu Nghệ ở đó, em không cần lo lắng.” Hoa Tử Ngang an ủi, trong lòng cũng có phần sốt ruột.

Không sai, Lưu Nghệ đã được tuyển chọn tham gia tập huấn lính đặc chủng, xác thật bản lĩnh rất giỏi, thành tích nổi trội xuất sắc, nhưng dù sao cũng đã giải ngũ hơn một năm, hơn nữa, các loại quan hệ trong xã hội rất phức tạp, không thể so với trong quân ngũ, anh lo lắng Lưu Nghệ gặp phải chuyện không ứng phó được.

“Em đến trường học xem một chút.”

Mặc dù thời gian tiếp xúc cùng Lưu Nghệ không lâu, nhưng tin tưởng anh là người rất có nguyên tắc, mà từ trước đến giờ Trưởng Tôn Mặc cũng khéo léo hiểu chuyện, càng nghĩ càng thấy lo lắng, có lẽ đây là tâm linh cảm ứng tồn tại giữa cặp sanh đôi!

*****

“Nha......, hoá ra là như vậy!”

“Tôi nói rồi, sao loại người ở nông thôn nghèo nàn đó lại thay da đổi thịt chỉ trong môt đêm! Nhìn không ra, bề ngoài rất thanh thuần, bên trong còn dâm đãng hơn so với ‘gà’, thật ghê tởm, đồ không biết xấu hổ.”

“Ai nha, không đúng, không phải đi bán, mà là bị người ta bao nuôi, là tình nhân.”

“Giống nhau thôi..., giống nhau thôi.”

“Sao có thể như nhau.”

“Như thế nào mà không giống nhau, cũng cùng là loại người có vấn đề về nhân cách thôi, mấy người khoan hãy nói, trước kia không có phát hiện, dáng người của cô ta là kiểu trước lồi sau lõm, trời sinh chính là hấp dẫn đàn ông, hơn nữa lại có một cặp mắt câu hồn, có mấy người đàn ông có thể chịu nổi sức hấp dẫn đó? Tôi còn nghe nói, khoảng thời gian trước cô ta còn quấn lấy ‘băng vương tử’ Ninh thiếu, Ninh thiếu không thèm nhìn tới, giờ cô ta lại đi quyến rũ đàn ông khác, thật là hạ tiện, mặt mũi nữ sinh chúng ta bị cô ta vứt sạch rồi.”

“Thôi đi, Ninh thiếu là nhân vật có thân phận thế nào, đoán chừng, ngay cả bóng lưng của loại nữ sinh hạ tiện bại hoại kia cũng không muốn nhìn.”

“Đúng vậy đúng vậy, loại nữ sinh lẳng lơ như cô ta chỉ xứng để cho mấy lão già sắp chết vui đùa.”

“Còn là cái loại nam sinh đầu heo ngồi không mà hưởng đó nữa, cũng là cái loại kiên trì không tới một phút mà thôi.”

“Đúng vậy, ha ha ha.......”

“Xuỵt! Các người nhỏ giọng dùm một chút, nghe nói người tình mà cô ta câu được không chỉ trẻ tuổi mà còn cao lớn đẹp trai, hơn nữa có tiền có quyền, coi chừng tai vách mạch rừng, dẫn lửa thiêu thân.”

“Stop! Ai mà tin.”

......

Đối tượng mà mọi người đang bàn luận không phải là ai khác, chính là Trưởng Tôn Ngưng, từ sau ngày cô và Hoa Tử Ngang cùng xuất hiện, lời đồn đãi như cuồng phong tràn đầy trời đất, cô bị một người đàn ông thần bí bao dưỡng, chưa tới một ngày, hầu như ở đại học Đế Hoa không ai không biết, không người không hiểu, còn có mấy kẻ nhàn rỗi muốn mưu cầu danh lợi, mang chuyện này bát quái cho mấy tòa soạn báo nhỏ đăng tin như một xì căng đan, hơn nữa còn thêm mắm dặm muối, miêu tả sống động như thật, hiện giờ, người người trong nhà ngoài phố lúc không có việc gì liền xúm lại nói tới chuyện này, đau lòng phê phán nếp sống xã hội hiện nay, hoài nghi tư cách của sinh viên đại học, hiện tại, lời đồn đãi này đã diễn biến thành nhiều loại phiên bản, tiếp tục lưu truyền, chỉ không ngờ là đương sự không có ra mặt.

Trưởng Tôn Ngưng không biết mấy ngày mình đi huyện Lâm Thu đã xảy ra những việc này, chỉ khổ cho Trưởng Tôn Mặc và Lưu Nghệ, mỗi ngày bị nước miếng vây quanh, đánh không được chửi không xong, thiếu chút nữa tức thành cá nóc.

Hôm nay, sắc trời tối mò bọn họ mới từ trong thư viện lắc lư đi ra ngoài.

“Thật là quá đáng, bọn họ lại dám chửi bới lão đại cùng chị dâu như vậy.” Lưu Nghệ đẩy xe lăn đi chầm chậm, cắn răng ‘kẽo kẹt’, thật sự rất muốn đi phế bọn người xuyên tạc ngu xuẩn kia.

“Anh Nghệ, bình tĩnh đi, đừng để ý tới lời đồn nhảm.”

Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, mặc dù Trưởng Tôn Mặc nhỏ tuổi hơn Lưu Nghệ, nhưng cuộc sống chua cay từ nhỏ đến lớn khiến cho cậu hiểu rõ sự phức tạp của xã hội hơn Lưu Nghệ, lòng người khó lường, những lời đồn nhảm kỳ quặc này, hiển nhiên là có người cố ý tạo ra để đả kích chị của cậu, coi như không thể tạo thành tổn thương, nhưng có thể dựa vào đó để bôi nhọ thanh danh của chị, danh tiếng không thể làm cơm ăn, có hay không cũng không quan trọng, nhưng nếu chị muốn gả cho Hoa Tử Ngang thì không thể không quan tâm, hơn nữa, nói đến gia thế của nhà họ Hoa, chỉ mỗi thân phận của Hoa Tử Ngang, nếu có tiếng xấu, thẩm tra khi kết hôn cũng sẽ rất phiền toái, nhưng Hoa Tử Ngang thật sự rất quan tâm đến chị, cũng sẽ không để cho chị chịu một chút xíu tổn thương nào, tất nhiên là có rất nhiều cách làm cho lời đồn biến mất, tất cả vấn đề cũng đều không quan trọng.

“Trưởng Tôn Mặc, anh đứng lại!”

Còn tiếp…..