Quân Sủng: Cô Vợ Nhàn Rỗi

Chương 64-3: Con rể tới cửa (tt)




Đây là đang làm gì? Cánh cổng màu đen ngăn trở tầm mắt, Hoa Tử Ngang nghiêng đầu nhìn Trưởng Tôn Ngưng, Trưởng Tôn Ngưng lắc lắc đầu, lại nhún nhún vai, cô không có ‘thiên lý nhãn’, làm sao có thể biết bên trong đang làm cái gì, nhưng có thể nghe ra là một đám đàn ông đang làm việc tốn sức, đi vào không phải là thấy được hay sao?

Trưởng Tôn Ngưng kéo cánh tay của Hoa Tử Ngang bước vào cửa chính, còn chưa kịp nhìn người trong sân đang làm gì, bỗng nghe ‘ầm’ một tiếng, một vật nặng rơi xuống đất, ngay sau đó, một đống màu đen mạnh mẽ đổ ập xuống hướng về phía mặt hai người đập tới, chủ yếu là đánh về phía Hoa Tử Ngang, phản ứng của Hoa Tử Ngang nhạy bén cực kỳ, gần như trong nháy mắt, ôm thắt lưng thon nhỏ của Trưởng Tôn Ngưng, mau chóng xoay người nhẹ nhàng mà khéo léo tránh khỏi, động tác của anh nước chảy mây trôi, làm liền một mạch khí thế nhanh như gió, hôm nay anh mặc áo khoát trắng, vì thế, nhìn giống như thần tiên xuống phàm trần khiến người người kinh diễm, từ đầu đến cuối anh đều làm theo bản năng, ôm Trưởng Tôn Ngưng bảo hộ ở trong ngực, bảo vệ thật tốt, mặc dù biết rõ cô không yếu đuối, nhưng che chở cho cô mà không có bất kỳ lý do gì là chuyện có ý nghĩa nhất cuộc đời này của anh, trái lại, thân là phụ nữ, có được một người đàn ông vì mình che gió che mưa như thế thì còn vinh hạnh nào bằng! Cuộc đời này còn có gì để luyến tiếc nữa?

“Không sao chứ?” Giơ tay vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn trơn bóng của Trưởng Tôn Ngưng, anh ân cần hỏi.

“Không có việc gì.” Có thể có chuyện gì, nếu anh không ôm cô tránh ra, cô còn định đại phát từ bi, trực tiếp một cước đưa ‘cục thịt đen’ trở về hỏa tinh, nhón chân lên, nói nhỏ ở bên lỗ tai anh: “Ông xã, bản lĩnh khá tốt.” Đây cũng xem như là lần đầu tiên thấy được thực lực nho nhỏ của anh, chưa bằng một phần ngàn vạn bản lĩnh thực sự, nói xong, ở cổ anh ‘chụt’ một cái, bày tỏ là phần thưởng, đối với chuyện này, Hoa Tử Ngang hài lòng lại kích động, cánh tay bên hông không khỏi căng thẳng, ánh mắt sáng quắc hận không thể hòa tan cô ra thu nhập vào thân thể mình.

Lại nói về ‘cục thịt đen’, không nện được vào Hoa Tử Ngang, lại té ‘bẹp’ một cái như chó gặm cứt, lúc này ngồi dưới đất ôm đầu, đạp đạp chân, xả cổ họng lớn giọng khóc thét lên, vừa khóc vừa gào la: “Mẹ... Mẹ... Ô ô... Giành cô dâu... Giành... Ô.......”

Ở một bên, mấy người làm việc nghe động tĩnh rối rít bỏ xuống công việc vây lại hỏi tình huống, Trưởng Tôn Ngưng và Hoa Tử Ngang liếc mắt nhìn nhau, trong đầu đồng thời hiện ra hai chữ, kẻ ngốc, Trưởng Tôn Ngưng nhíu mày suy nghĩ một hồi, thật không dễ dàng mới đào ra tên của người này trong trí nhớ lúc trước, Lưu Mãnh, híp híp mắt nhìn kỹ, tướng ngũ đoản*, cao không qua ba khối đậu hũ, râu quai nón, mặt tròn lớn đen thui, theo bản năng Trưởng Tôn Ngưng hướng về phía trong ngực Hoa Tử Ngang chui chui, luôn cho rằng mình có kiến thức rộng rãi, lại không biết là kiến thức của mình vẫn còn hạn hẹp, hóa ra người thành tinh chính là như vậy! Nghĩ tới đây, Trưởng Tôn Ngưng không khỏi bực tức, lúc trước mẹ Lưu Mãnh dẫn người tới làm mai, chẳng lẽ coi cô như đồ bỏ đi là hàng phế phẩm giảm giá hay sao? Lúc ấy không muốn nói nhiều cũng không để ở trong lòng, khi đó, nếu biết dung nhan của Lưu Mãnh như thế này, trực tiếp đốt lửa đánh đuổi tất cả bọn họ ra khỏi nhà, đúng là khinh người quá đáng!

Lưu Mãnh chỉ vào Trưởng Tôn Ngưng khóc rống không ngừng, nước mắt nước mũi cùng chảy ròng ròng, gương mặt tuấn tú của Hoa Tử Ngang đã sớm đen thui, quanh thân tản ra khí lạnh bức người, nếu không phải được rèn luyện hàng ngày, cũng như cố kị kỷ luật của quân nhân, nhất định anh sẽ đạp rớt cằm của anh ta, để cho thế giới hoàn toàn yên tĩnh.

{Chuyện bên lề

*Ngưng nhà ta oán thầm: Thưa anh, nếu anh tuân thủ luật pháp thì địa cầu đã sớm hòa bình rồi.

*Tên con trai nào đó nhíu mày: Ông đây chính là luật pháp.

*Ngưng nhà ta híp mắt: Anh nói ai là ông?

*Tên con trai nào đó sờ mũi: Cái đó không trọng yếu, biết anh là chồng em thì được rồi, của riêng em. }

“Ai nha, đứa con trai mệnh khổ của tôi! Sao con lại ngồi dưới đất, trên đất lạnh như vậy, là đồ chết dẫm đáng bị đâm ngàn đao nào bắt nạt con!” Nhà Lưu Mãnh ở ngay tại tây viện, chung một cái sân với Trưởng Tôn Thu, thím Kiều – mẹ của anh ta nghe tiếng khóc rống tức giận của con trai khờ nhà mình, chạy tới tựa như một mũi tên, trong tay cầm theo một cái bếp lò nhỏ đen thui, người đầy mùi khói, tức giận la rầm lên.

Tất cả người trong thôn Vĩnh An đều biết Lưu Mãnh là kẻ ngốc, thường hay khóc rống, mấy người phụ nữ trong phòng vốn không để ý, cho đến khi nghe thím Kiều chửi rủa liền một mạch từ lúc vừa vào viện, mới vội vã đi ra ngoài, Trưởng Tôn Thục Nhã và Lưu Nguyệt trưng ra vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, thấy Trưởng Tôn Ngưng dựa vào trong ngực của một người đàn ông lại càng thêm nghi ngờ, nhưng trước mắt cũng không phải thời điểm hỏi chuyện này, chỉ cảm thấy nhìn quen mắt, không nhận ra được anh chính là ‘đại đầu binh’ lần trước ‘bắt đi’ con gái.

Thím Kiều vừa mắng vừa nâng đứa con trai đang phát cuồng lên, nhưng bà ta làm sao có khí lực lớn bằng Lưu Mãnh, không những không nâng nổi, thiếu chút nữa mình cũng lảo đảo ngã xuống, thật may là có người thuận thế đỡ một cái, người đỡ bà ta không phải là ai khác, chính là hàng xóm ở đông viện của Trưởng Tôn Thu, đó là con trai của Nhị Ngưu - Triệu Thiên Tường, cậu đỡ thím Kiều nhưng ánh mắt lại nhìn Hoa Tử Ngang bên cạnh Trưởng Tôn Ngưng, mặc dù Hoa Tử Ngang không có mặc quân trang, mà mặc một bộ veston nhìn vô cùng thoải mái, nhưng Triệu Thiên Tường đã nhận ra anh chính là người đàn ông hôm đó từ trong nhà ‘bắt’ Trưởng Tôn Ngưng đi, cho dù bỏ qua tướng mạo, bản thân anh cũng tựa như mặt trời cao cao tại thượng, rực rỡ tỏa sáng, trăng sáng sao đêm không khỏi ảm đạm phai mờ ở trước mặt anh, huống chi, mình là một người bình thường, nhìn lại nhìn, chận rãi cúi đầu......

“Đây là thế nào?” Trưởng Tôn Thục Nhã đi vòng qua bên con gái, đụng đụng cánh tay của cô, hỏi.

“Con nào biết.” Trưởng Tôn Ngưng nhún nhún vai, thật sự là cô không biết rõ tình huống, cô còn muốn biết kẻ ngốc kia nổi điên cái gì.

“Cô dâu... Giành... Cướp cô dâu của con.. Mẹ đánh người xấu.......”

Mọi người cố nén sự buồn nôn, không muốn chấp nhặt với một kẻ ngốc.

“Là các người bắt nạt con trai tôi đúng không, đồ trời đánh, hai đứa khốn kiếp này, không biết xấu hổ.......”

Thím Kiều xông vào làm khó dễ Trưởng Tôn Ngưng, mắng chửi như tát nước, càng mắng càng khó nghe, Hoa Tử Ngang cũng bị ‘ăn theo’, mọi người chung quanh liền túm lưng quần kéo bà ta lại khuyên nhủ nhưng không được, hai mẹ con ở trong viện của Trưởng Tôn Thu náo loạn, nói Trưởng Tôn Ngưng có niềm vui mới quên tình cũ, thủy tính dương hoa, trời sinh phóng đãng, mọi người đến nhà Trưởng Tôn Thu giúp đỡ cũng không phải là người không rõ phải trái, nghe xong không biết nên khóc hay nên cười, đã gặp qua người không biết xấu hổ nhưng thật sự chưa từng thấy người không cần mặt mũi đến mức này, con trai nhà mình là dạng gì sao bà ta lại không biết, dù cho nhà của Trưởng Tôn Ngưng có khó khăn đến mức nào đi nữa, tìm đối tượng cũng phải là người có thể làm việc, tâm trí kiện toàn, xếp hàng đến ngày tận thế cũng không thể đến lượt con trai ngốc nhà họ Lưu bà ta, huống chi, trong khoảng thời gian này nhìn thấy biến hóa của nhà Trưởng Tôn Ngưng, có ngu đi nữa cũng có thể nghĩ biết cô không phải là kẻ đầu đường xó chợ, ngày sau ắt có thành tựu, vì vậy, hai mẹ con nhà họ Lưu la lối om sòm lại càng lộ vẻ cố tình gây sự.

Ít ngày trước, vốn nhàn rỗi mà nhàm chán, Trưởng Tôn Ngưng có học một trò ảo thuật nhỏ, cổ tay khẽ đảo, lập tức trong lòng bàn tay xuất hiện hai quả cam, lại thuận thế giương tay lên, bay thẳng vào trong miệng hai mẹ con, không lệch không sai, mỗi người một quả, rốt cuộc thế giới an tĩnh.

“Ưmh... A... Ưmh....”

“A... Oa... Ô ô....”

Phí mất một nửa sức lực, hai mẹ con mới nhả được quả cam ra ngoài, nhưng cổ họng bị nện nên rất đau, trong lúc nhất thời lại không dám nói chuyện lớn tiếng, thím Kiều nhìn chằm chằm Trưởng Tôn Ngưng, Lưu Mãnh lại duỗi tay ném chân, lăn lộn gào khóc, nhìn ngốc vô cùng, trực tiếp bị mọi người không để ý tới.

“Chung một thôn, lại là bậc con cháu, dù sao tôi cũng kêu một tiếng thím Kiều, nhưng cũng đừng có cậy già lên mặt, tính khí của Trưởng Tôn Ngưng tôi đây tốt, nhưng không phải là không biết phát cáu, lúc trước tôi đã nói rất rõ ràng, si tâm vọng tưởng đó là bệnh, phải trị! Hôm nay tôi lại xin khuyên một câu, ngậm máu phun người tùy tiện phỉ báng người khác, coi chừng dẫn lửa thiêu thân, nếu lại để tôi nghe được lời nói bóng nói gió gì nữa, hoặc là có chuyện giống ngày hôm nay, mặc kệ điên hay là ngốc, tuyệt đối chiêu đãi các người không phải là cam nữa, nói không chừng sẽ là súng đạn, dao găm.” Người trong thôn đều biết thím Kiều tư lợi, lúc trước trong thôn truyền ra lời đồn không tốt về Trưởng Tôn Ngưng, chính là bà ta tung tin, ngược lại bà ta không nghĩ mình xấu xa, đúng là ngu ngốc lì lợm chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Trưởng Tôn Ngưng không thể không nện búa tạ, cũng không có thời gian rảnh tán gẫu với bà ta.

“Cô.......”

Thím Kiều còn muốn cãi vả, ánh mắt của Hoa Tử Ngang bén nhọn như đao liếc bà ta một cái, trong nháy mắt trời đất như mù mịt, cát bay đá chạy, bầu không khí rét lạnh ép tới mọi người khó thở, quá đáng sợ, ánh mắt của anh như muốn ăn thịt người! Thím Kiều lập tức bụm miệng, cũng không biết hơi sức từ nơi nào tới, vừa lôi vừa kéo, y như kéo heo chết lôi con trai ngốc của bà ta ra khỏi sân, lần trước, sau khi bị Trưởng Tôn Ngưng dạy dỗ, bà ta vẫn không cam lòng, luôn lải nhải chủ đề này, không ngờ bị con trai ngốc nghe được nhớ ở trong lòng, hôm nay làm ra cái trò như vậy, mất mặt chết người, không biết người trong thôn nghĩ ra sao, Trưởng Tôn Ngưng thay đổi thay da đổi thịt, con trai của bà ta ngốc, chẳng lẽ bản thân bà ta cũng ngu ngốc? Về sau cũng không dám nói xấu Trưởng Tôn Ngưng nữa, sau khi về nhà dù phải may cũng phải may miệng của con trai ngốc lại, nếu không, bà ta tin người đàn ông có dáng dấp cực kỳ tuấn tú trước mắt sẽ xé nát bọn họ ra.

Những người khác ở bên cạnh vẫn còn chưa phản ứng kịp, Hoa Tử Ngang lại giống như không có chuyện gì, nói một câu gió nhẹ nước chảy: “Em lại ‘bắt nạt’ người đàng hoàng.” Giọng cưng chìu trầm thấp như tiếng đàn, khiến người ta say mê.

Trưởng Tôn Ngưng đụng lưng vào lồng ngực anh, bộ dáng đẹp mắt coi như xong, cố tình giọng nói còn tựa như ma âm, toàn thân cũng khiến cho người ta nhịn không được mà mê muội, quả thật là muốn chết: “Cô gái nhỏ bé em đây chịu thua.” Cô ra tay để lại một đống lớn bút tích, cũng không bằng một ánh mắt của anh, lực sát thương có cần phải mạnh như vậy hay không! Xem ra, đối phó với loại người ngu dốt vẫn là giải quyết bằng uy quyền gọn gàng dứt khoát hơn.

“Tiểu Ngưng, chuyện này.......” Trưởng Tôn Thục Nhã nhìn thoáng qua Hoa Tử Ngang, lại nhìn về phía Trưởng Tôn Ngưng, muốn nói lại thôi, đây là thói quen nói chuyện của bà.

“Chào bác gái, cháu là bạn trai của Ngưng nhi, Hoa Tử Ngang.”

*Trướng ngũ đoản: mình và tứ chi đều ngắn

Hết chương 64