Quân Tẩu Nghịch Tập Công Lược Bản Beta

Chương 41: 41: Lâm Dung Bị Bức Bách






“Không cần, cô giáo Trịnh, con uống nước lọc là được rồi.” Mộ Thanh Nghiên cuống quýt xua tay, tuy biết rằng, lời từ chối của cô vô ích, cô cự tuyệt không được cô giáo Trịnh chân thành cùng...cường thế.Đến khi Trịnh Hồng Tú mang nước ngọt ra, Mộ Thanh Nghiên nói tiếng cám ơn rồi nhận lấy, thuận tiện lấy ra gói lá sen đồ chín hấp tương: “Cô giáo Trịnh, đây là mẹ con để con mang đến cho cô nếm thử, là nhà con tự làm, cô đừng chê.”Nhà Trương Hiểu Tình ở phố Hà Đề, cách phố Thắng Lợi hơi xa, Mộ Thanh Nghiên đoán người nơi này hơn phân nửa chưa từng ăn qua đồ ăn nhà họ, nên mới nói thế.Trịnh Hồng Tú không khách khí, bà nhận gói lá sen vẫn còn ấm, mở ra nhìn, tươi cười càng sâu: “Mẹ con thực sự quá khách khí.


Nhưng mà Nghiên Nghiên này, đồ ăn nhà các con làm thực sự ngon, chỉ có điều cách nhà ta quá xa, nếu không, ta khẳng định mỗi ngày đều mua.”Mộ Thanh Nghiên có chút ngoài ý muốn: “Cô từng ăn đồ ăn nhà con? Nhờ người khác mua ạ?”“Đúng, hôm kia nhà ta có khách, nhờ người đi mua hộ, một phần thịt thủ, một phần thịt bò kho, một phần rau trộn mộc nhĩ, còn có rong biển hấp tương, đại tràng hấp, ngày đó mọi người đều khen ngon, ăn hết sạch mâm cơm.”“Ha ha, cô giáo Trịnh, cô vẫn hài hước như vậy.”Đang nói, Trương Hiểu Tình mi thanh mục tú, dáng người lung linh từ tầng hai đi xuống: “Mẹ ta nói thật đấy.

Nghiên Nghiên, thật mừng cho nhà ngươi, đồ ăn nhà các ngươi ngon như vậy, việc buôn bán nhất định sẽ tốt, bán được hàng, nhà người cũng sẽ tốt hơn.”“Đúng vậy, cho nên ta chuẩn bị đầu tháng ba học lại, hôm nay là đến tìm ngươi mượn sổ ghi chép, ngươi có cho mượn không?” Mộ Chính Huy chẳng may mất sớm, Mộ Thanh Nghiên bỏ học, hai mẹ con các cô luôn cảm thấy tiếc nuối.Mộ Thanh Nghiên nhìn bộ dáng trợn trừng của hai người, oán thầm: Thật không hổ là hai mẹ con, tuy rằng khuôn mặt không giống nhau, nhưng vẻ mặt, ngữ khí, còn có lời nói, lại giống nhau như đúc.Oán thầm không ngăn cô gật đầu: “Đúng vậy, thực sự, Tiểu Tình người nói có cho ta mượn hay không?”“Mượn, đương nhiên cho mượn, không chỉ có cho mượn vở ghi chép, còn một ít sách tham khảo ta cũng đưa cho ngươi.

Nhưng mà, giờ nói những lời này có hơi sớm, còn chưa có kết quả kỳ thi trung học, cũng không biết ta thi thế nào? Nhưng mà, nếu ngươi muốn học lại, ta lại không lo kết quả thi trung học nữa, nếu không đỗ, còn có ngươi học lại cùng ta, ta cũng không sợ.”“Khiêm tốn quá mức, nói toàn lời vô nghĩa a.” Mộ Thanh Nghiên không ngại ngần cho cô một ánh mắt xem thường.Trịnh Hồng Tú còn định trừng mắt nhìn con gái nói năng bậy bạ của mình, quay lại nhìn thấy Mộ Thanh Nghiên và Trịnh Hiểu Tình thân mật nói chuyện, bật cười vui vẻ: “Vẫn là chờ có kết quả kỳ thi trung học rồi nói.”“Đúng.” Mộ Thanh Nghiên gật đầu: “Kia phiền ngươi bây giờ đi tìm cho ta vở ghi chép, trong lúc đó ta đến nhà Lâm Tĩnh một chuyến, ta mang ít đồ ăn cho bạn ấy.”Mộ Thanh Nghiên nói xong, lắc lắc túi trên tay.Trương Hiểu Tình còn muốn đi cùng Mộ Thanh Nghiên, nhìn thấy Trịnh Hồng Tú nháy mắt sắc mặt trầm xuống, chột dạ le lưỡi.Mộ Thanh Nghiên cũng cho rằng Trịnh Hồng Tú tức giận, đang muốn giải thích, Trịnh Hồng Tú đột nhiên nói: “Để Tiểu Tình đi cùng con đi, nhưng chỉ được đi một chút, không được ở lại lâu.”“Vẫn là để Tiểu Tình tìm sổ ghi chép cho con đi, con tự mình mang đồ ăn, một lúc sẽ trở về.” Mộ Thanh Nghiên cảm thấy không mang theo tiểu thư xinh đẹp Trương Hiểu Tình tốt hơn.“Con bé này, sao lại không nghe lời đâu? Tiểu Tình cũng đi cùng, mang cho Lâm Quyền hai chai nước ngọt đi.” Trịnh Hồng Tú nói xong đi lên tầng.“Vâng” Trương Hiểu Tình đáp nhanh một tiếng, đến phòng Trịnh Hồng Tú cầm hai chai nước ngọt, cũng không lấy ô, lôi kéo Mộ Thanh Nghiên ra ngoài.Lâm Tĩnh tính cách trầm tĩnh, an nhàn, nhìn thấy Trương Hiểu Tình và Mộ Thanh Nghiên đang cười trước cửa nhà, cả kinh đánh rơi cốc nước trên tay, nhà mình hiện tại ai cũng tránh không kịp, cô cho rằng không ai dám đến cửa nữa.Ánh mắt Mộ Thanh Nghiên sáng ngời nhìn cô: “Thế nào lại có biểu cảm này? Không chào đón chúng ta sao?”“Ta...ta...” Người cũng hướng nội như tên, Lâm Tĩnh ấp a ấp úng, Lâm Dung hoang mang rối loạn nhưng vẫn không giấu được sự xinh đẹp khuynh thành, chạy ra từ phòng ngủ: “Thế nào, Tiểu Tĩnh, bọn họ lại...”Cô còn chưa nói hết, đã nhìn thấy tình huống trong phòng khách, thấy người đến không phải là mấy người đòi tiền, ngượng ngùng sờ má, cười khô một tiếng: “Ha ha, nguyên lai là Nghiên Nghiên và Tình Tình a, Tiểu Tĩnh, đừng thất thần nữa, mau mời bọn họ vào trong này ngồi, Tiểu Quyền, rửa hai cái cốc rót trà cho các chị.


Rửa sạch cốc một chút.”Lâm Dung vừa nói vừa cầm chổi sau cửa dọn dẹp mảnh cốc vỡ.Mộ Thanh Nghiên thấy Lâm Tĩnh còn ngơ ngác, kéo Trương Hiểu Tình đi vào, tự mình đến bên Lâm Tĩnh: “Này là đồ chín hấp tương nhà ta tự làm, mẹ ta để ta mang đến cho nhà ngươi và nhà Tiểu Tĩnh mỗi người một chút nếm thử.”Tính cách văn tĩnh thanh tú Lâm Tĩnh đưa tay ra một nửa lại rụt trở về, Mộ Thanh Nghiên bất đắc dĩ, chỉ có thể tự mình đặt lên bàn ăn bát tiên đã cũ nhưng vẫn sạch sẽ, thuận tiện ngồi xuống ghế.Lâm Quyền mười hai tuổi, lúc này cầm lấy hai cốc thuỷ tinh vừa rửa xong đi vào, tuy rằng hơi ngượng ngùng, vẫn vô cùng thân thiết chào hỏi Mộ Thanh Nghiên và Trương Hiểu Tình.Vẫn là gọi giống ngày trước: chị Nghiên Nghiên, chị Tình Tình.“Ngoan” Mộ Thanh Nghiên đáp lại Lâm Quyền, quay đầu cười với Lâm Tĩnh vẫn còn đang luống cuống chân tay: “Ngươi a, đây là không muốn làm bạn với chúng ta nữa hay sao?”“Ta ...” Lâm Tĩnh thực sự không biết nên nói cái gì, gấp đến độ khuôn mặt non nớt, xinh đẹp không thua gì Lâm Dung đỏ bừng, nhìn đến khiến người khác sốt ruột thay cô.Lâm Dung thương tiếc nhìn em gái mình một cái, trong lòng thở dài một tiếng, đang định đỡ lời hộ Lâm Tĩnh, ngoài cửa có ba người đến.Cô tập trung nhìn, quả nhiên là người Hướng Ca phái đến.Ba tên côn đồ này còn trẻ, nghênh ngang đi vào, đang chuẩn bị nói những lời khó nghe, nhìn thấy Trương Hiểu Tình, cũng bị sửng sốt.Lại cũng chỉ vài giây, sau đó, bọn họ ồn ào hỏi Lâm Dung: “Lâm Dung, tiền ngươi đáp ứng Hướng Ca đâu?”Bởi vì có Trương Hiểu Tình ở đây, bọn họ làm việc so với lúc trước ôn hoà hơn, cậu của Trương Hiểu Tình, chính là Trịnh Minh Thành, em trai Trịnh Hồng Tú, có tiếng trong lão đại ở trấn Xuân Thụ.Bọn họ không dám làm Trương Hiểu Tình sợ.Lâm Dung không nghĩ đến điểm này, lo lắng Mộ Thanh Nghiên và Trương Hiểu Tình bị mấy người này doạ, cô thu hồi dè dặt ngày xưa, ôn hoà nói: “Các vị đại ca, ta đã chuẩn bị được bảy trăm đồng, các người cứ mang cho Hướng Ca trước, còn lại ta sẽ tiếp tục nghĩ biện pháp.


Các ngươi chờ một chút, ta lấy ra ngay.”Lâm Dung trời sinh xinh đẹp, bình thường bộ dáng lạnh lùng cũng đủ mê hoặc người, bây giờ bày ra dáng vẻ ôn nhu, lại xinh đẹp không gì sánh nổi, ba tên côn đồ nhìn thấy còn trợn mắt há mồm, thiếu chút nữa chảy nước miếng.Suy nghĩ giống như Lâm Dung, Lâm Tĩnh và Lâm Quyền tuy rằng sợ bộ dang hung ác mỗi ngày đến đòi tiền của bọn họ, lại lo lắng Mộ Thanh Nghiên và Trương Hiểu Tình bị bọn họ doạ sợ..