Quan Thần

Chương 1026: Đối mặt trực tiếp




Náo nhiệt, thật sự là náo nhiệt.

Lão Cổ cũng không phải đến đây để giải sầu, ông và ông cụ Ngô giống nhau, bên ngoài là vì giải sầu thật ra là trấn thủ. Như vậy thì xem ra, Thiên Trạch sắp có bão lớn, nhân vật đứng sau của các thế lực khắp nơi tập hợplại, chờ hồi màn kịch lớn cuối cùng lên sân khấu.

Ai nấy đều là ông chủ dày dạn kinh nghiệm, ông cụ Ngô, lão Cổ cũng thế. Ông cụ Ngô còn được, chí ít cũng mời chào trước, lão Cổ thì ngược lại, trực tiếp trở thành khách không mời mà đến.

Ông cụ Ngô có thể ở Hoa Hải Nguyên, lão Cổ chắc chắn không được, cho dù y đồng ý, ông cụ nhà họ Ngô cũng không có ý kiến, với tính cách của lão Cổ, khó bảo đảm sẽ không tranh cãi với ông cụ nhà họ Ngô. Hạ Tưởng không khỏi đau đầu, vừa ngần đầu, thì thấy trước mặt có một người đi tới, đó là lão Cổ.

Hạ Tưởng sửng sốt, bỗng nhiên hiểu được chỗ nào không ổn, suy nghĩ lại, lập tức đổ mồ hôi, một tay hắn ôm chặt Cổ Ngọc, giữa hai người thân thiết gắn bó, vừa nhìn thì biết quan hệ sớm không giống bình thường. Lúc này bị lão Cổ nhìn chằm chằm.

Cho tới nay tuynói hắn cũng biết lão Cổ đoán được những gì, nhưng đoán được thì đoán được, không nói ra thì tốt. Hiện tại bị lão Cổ nhìn rất rõ ràng, Hạ Tưởng da mặt có dày hơn, cũng không khỏi xấu hổ. Cũng đúng, đã lừa cháu gái người ta, còn muốn giả vờ không có chuyện gì xảy ra. Nếu là người khác, đều sẽ rất tức giận.

Cổ Ngọc ra vẻ trấn tĩnh, hai tay nắm lại:

- Thời tiết rất lạnh, rốt cuộc là ngoài cửa ải, buổi tối thực sự rất lạnh. Hạ Tưởng vừa rồi là bảo vệ cháu, sợ cháu bị cảm lạnh.

Lão Cổ không nói lời nào, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng suy nghĩ một chút, dứt khoát cũng cây ngay không sợ chết đứng mà đối diện với lão Cổ, dù sao hắn cũng không lừa Cổ Ngọc cái gì, cho dù lão Cổ cho rằng hắn là bên sai một trăm phần trăm, hắn cũng nhận. Mình làm mình chịu, nam tử hán đại trượng phu, không thể quá thiếu trách nhiệm.

Không ngờ một lát sau lão Cổ lại ha hả cười:

- Thật đúng là Tiểu Hạ sao? Tôi già rồi, ánh mắt nhìn không tốt, nhìn rất lâu mới nhận ra. Cậu cũng thật là, đứng đối diện tôi không nói câu nào, sợ phải mời tôi ăn cơm hay sao?

Được, lão Cổ ấy việc mắt kém đề lừa gạt cho qua. Rõ ràng không muốn nhắc lại, Hạ Tưởng khẳng định sẽ càng không muốn nói đến, liền cười ha ha một hồi, nói vài câu khách khí với lão Cổ và mời lão Cổ ăn cơm. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Lão Cổ và Cổ Ngọc ở nhà khách Thảo Nguyên của Thiên Trạch. Là một nhà khách du lịch được xây dựng trên thảo nguyên, cảnh vật chung quanh khá tốt. Hạ Tưởng cũng yên tâm rất nhiều.

Cổ Ngọc muốn ăn thịt nướng, Hạ Tưởng liền đưa cô đến khu du lịch văn hóa. Đồ nướng trong khu du lịch văn hóa của Nghiêm Tiểu Thì và Dương Uy hương vị không tồi, đầu bếp vô cùng chuyên nghiệp, trình độ hạng nhất.

Hạ Tưởng không dám kinh động đến Nghiêm Tiểu Thì, lúc này Nghiêm Tiểu Thì cũng đang ở Thiên Trạch, nhưng hiện tại Thiên Trạch đang tụ tập đông người, hắn cũng không dám lại làm phát sinh thêm vấn đề mới. Những sự việc chính trị đã đủ khiến hắn đau đầu rồi, những phiền toái trên tình trường của Nghiêm Tiểu Thì, Vệ Tân và Cổ Ngọc, có thể tránh vẫn là hay.

Gió mát có tin, tình yêu vô cùng. Hạ Tưởng tận tình dẫn lão Cổ và Cổ Ngọc đi thưởng thức hương vị đồ nướng, hắn ăn không thấy mùi vị, lão cổ ăn cũng không có mùi vị, chỉ có Cổ Ngọc vô tâm ăn vẫn thấy ngon.

Lão Cổ có tâm sự.

Hạ Tưởng cũng nhìn thấy được, lão Cổ và ông cụ nhà họ Ngô hoàn toàn khác nhau, ông cụ nhà họ Ngô vui hay tức giận không thể hiện ra, lão Cổ thì không giấu được, vui buồn đều vẽ hết lên mặt, còn hơn cả Gia Cát Lượng.

Sau gần nửa giờ ăn cơm, chỉ có Cổ Ngọc kêu là đã no, còn nói là thức ăn trong nước vẫn ngon, nước ngoài thực sự ăn không quen, cứ thế, cô nàng nói không ngừng.

Buổi tối Thảo nguyên cực đẹp, Hạ Tưởng cùng lão Cổ và Cổ Ngọc đi dạo, Cổ Ngọc cũng theo thói quen, mấy lần tự khoác tay Hạ Tưởng. Trong chốc lát tỉnh lại, vội vàng buông ra. Tuy nhiên, cô suy nghĩ cũng quá nông, lập tức lại kéo tay Hạ Tưởng, khiến Hạ Tưởng yêu không nỡ mắng không đành.

Lão Cổ vẫn chắp tay sau lưng, không nói gì, cũng không nhìn Hạ Tưởng và Cổ Ngọc, Cổ Ngọc liền nghịch ngợm đùa với Hạ Tưởng, thỉnh thoảng trêu hắn vài cái.

Hạ Tưởng biết tính cách của lão Cổ, lão Cổ trong lòng có vướng mắc phải chính hắn cởi bỏ, người khác nói ba hoa chích chòe cũng vô dụng.

Nửa tiếng lại trôi qua, đi gần được một km, Cổ Ngọc mệt, ngáp một cái và nói phải về ngủ, lão Cổ liền khoát tay nói:

- Tôi cũng mệt rồi, về thôi.

Hạ Tưởng đưa hai người về nhà khách, từ đầu đến cuối lão Cổ giống như hũ nút, không nói một câu chủ đề chính, đến cả mục đích thật sự khi đến Thiên Trạch cũng không nhắc đến.

Lão Cổ buồn bực không nói, Hạ Tưởng cũng không chủ động mở miệng hỏi, cũng rầu rĩ đi về nhà.

Không ngờ sau khi về đến nhà, Hạ Đông còn lên cơn sốt và ho, lại làm khổ hắn cả đêm, kết quả cả đêm không ngủ, ngày hôm sau đã bị cảm.

Cảm cúm tới thật là không đúng thời điểm, bởi vì, Trần Khiết Văn đã trở về.

Ngày hôm qua Từ Hâm báo cáo công việc với Trần Khiết Văn. Trần Khiết Văn quyết định lập tức trở lại Thiên Trạch. Bởi vì bà ta biết rõ, không có lời nói của bà ta ở đó, quyền lực nhân sự sẽ rơi vào tay người khác. Hạ Tưởng chắc chắn sẽ cho người của hắn lên. Tuy rằng chỉ một Trưởng ban tổ chức, nhưng vấn đề nhân sự từ xưa đến nay đều là vùng cấm của Bí thư, bình thường người khác không xen vào được.

Từ Hâm thầm nghĩ, Thị trưởng Hạ xem như đã nhìn thấu Bí thư Trần, vốn Thị trưởng Hạ không có lập trường trong vấn đề ứng cử viên cho chức Trưởng ban tổ chức cán bộ huyện ủy Bình Ninh, chẳng qua chỉ nghiêng một chút, làm cho Bí thư Trần ngồi không yên, một khi so sánh, cao thấp sẽ được phân rõ ràng.

Từ Hâm lúc này trong lòng lại kiên định thêm một chút, cư như vậy mãi, vẫn là Thị trưởng Hạ có triển vọng lâu dài. Bởi vì Thị trưởng Hạ không có điểm yếu bị Bí thư Trần tóm được, mà Bí thư Trần hiện tại thần hồn nát thần tính, đề phòng khắp nơi, sớm muộn gì cũng bị Thị trưởng Hạ đùa nghịch phải ứng phó mệt mỏi.

Trần Khiết Văn vừa về đến Thiên Trạch, lập tức tổ chức hội nghị toàn thể cán bộ, truyền đạt tinh thần văn bản của Trung ương và Tỉnh ủy- cũng là đa số cách làm vốn có của cán bộ lãnh đạo về nghỉ dưỡng bệnh và nghỉ phép. Mục đích chính là lấy lại quyền uy, tránh cho người khác bảo bà ta nói không giữ lời hứa - Bà ta vẫn là nhân vật số 1 của Thiên Trạch.

Tất cả mọi người chú ý tới một hiện tượng rất thú vị, ở hội nghị toàn thể cán bộ, Thị trưởng Hạ không xuất hiện.

Người biết rõ tình hình đều biết, Thị trưởng Hạ thật sự bị cảm nặng, nhưng rất nhiều người không biết tình hình đoán già đoán non, Thị trưởng Hạ rõ ràng là ra oai phủ đầu với Bí thư Trần, bà ta tổ chức hội nghị, tôi làm việc của tôi, tôi sẽ không cổ vũ cho cô.

Hạ Tưởng không phải cố ý không tham gia hội nghị, chuyện trên trường giao tế, chính là anh nói tôi tôi nói anh, hắn là ai? Hắn lại nhỏ mọn đến nỗi không đến cổ vũ cho Bí thư Trần sao? Không, hắn thật sự là bị cảm lạnh, lại bị con trai quấy cả đêm mới ngã bệnh như thế.

Hạ Tưởng cũng là người ăn ngũ cốc, cũng có lúc ốm đau. Tuy nhiên, hắn vừa bị bệnh, lại kinh động đến vô số người. Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm thì không cần phải nói. Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố vô số người hỏi thăm sở thích của Thị trưởng Hạ, muốn mượn cớ thăm bệnh để biếu quà.

Nhưng đều bị Từ Tử Kỳ và Bành Vân Phong cản lại.

Buổi chiều, lại có tin, Thị trưởng Hạ đến Bắc Kinh nằm viện, bệnh tình nặng hơn, phải điều trị. Lần này yên tĩnh hơn rất nhiều, những người muốn tặng quà đều yên tâm, sẽ không ai chạy đến Bắc Kinh tặng quà, quan trọng là muốn đi cũng không biết Thị trưởng Hạ ở đâu.

Tuy nhiên Thành ủy Thiên Trạch vẫn có người dao động, đều bàn tán xôn xao, thế này là sao đây? Bí thư vừa khỏi Thị trưởng lại bệnh, Bí thư nghỉ ốm có thể giải thích nhưng Thị trưởng Hạ trẻ trung khỏe mạnh như thế, hình như trong mắt mọi người, hắn chưa bị bệnh bao giờ. Hiện nay Thị trưởng Hạ bệnh, không ít người mới nhớ đến sự lao động vất vả của Thị trưởng Hạ.

Thị trưởng Hạ vừa rời khỏi Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố như rắn mất đầu, tự nhiên mất đi người trụ cột, bình thường vẫn không cảm thấy, bây giờ Thị trưởng Hạ không có mặt, mọi người mới phát hiện, hóa ra với mỗi người Thị trưởng Hạ đã là người lãnh đạo đáng tin cậy nhất.

Hạ Tưởng thật ra không đi Bắc Kinh mà là trốn ở Hoa Hải Nguyên. Bởi vì hắn bận quá, phải nói chuyện với lão Cổ, Tiền Cẩm Tùng muốn đến, Trần Phong cũng muốn đến, đều là những nhân vật nổi bật.

May mắn Tiền Cẩm Tùng và Trần Phong đều tuyên bố không kinh động bất kỳ cái gì đến chính quyền, chỉ lấy tư cách cá nhân, nếu ko với cấp bậc của bọn họ, Tỉnh ủy phải cử ra lãnh đạo ngang hàng đi cùng, thì càng lộn xộn. Thiên Trạch sẽ việc gì cũng không phải làm nữa, mỗi ngày đón đưa cũng đủ cho mọi người bận rộn suốt.

Chính là ông cụ nhà họ Ngô và lão Cổ, nếu lấy thân phận của chính quyền, Tỉnh ủy cũng phải cử người đến.

Hoa Hải Nguyên, Nam Cung.

Hạ Tưởng gọt táo cho ông cụ nhà họ Ngô, bệnh cảm cúm của hắn cũng đỡ nhiều, tuy là chưa quá thoải mái nhưng có thể chịu được. Hạ Đông bị bệnh, Tào Thù Lê không để trong lòng, Liên Nhược Hạm lại vô cùng lo lắng, nói thế nào cũng muốn đưa đến bệnh viện ở Bắc Kinh khám và chữa bệnh, Tào Thù Lê không có cách nào, đành phải cùng Liên Nhược Hạm đến thủ đô.

Hạ Tưởng vừa khéo nhân cơ hội xin nghỉ ốm, cuối cùng đã đưa ra quyết định cuối cùng cho một số việc.

- Lão Cổ đến Thiên Trạch không bất ngờ, ông ta vốn muốn đến trước tôi một bước, nhưng có việc nên chậm lại mất hai ngày. Cho nên, ông ta rất mất hứng, không đoạt được ở trước mặt tôi, ha ha.

Ông cụ vừa ăn táo vừa cười.

Ân oán của thế hệ trước, tới hôm nay, lại trở thành sự đối lập trên lập trường, Hạ Tưởng bị kẹt ở giữa, cũng không muốn nói thêm gì.

Ông cụ liền tiếp tục nói:

- Trần Phong và Tiền Cẩm Tùng đều đã đến Bắc Kinh rồi, bọn họ có phải cũng muốn đến Thiên Trạch không?

- …

Ông cụ tóm lại có ánh mắt sắc bén, việc Trần Phong và Tiền Cẩm Tùng muốn đến Thiên Trạch chắc chắn được giữ bí mật. Hạ Tưởng không nói cho ai, nhưng vẫn bị ông cụ biết được, hắn cũng biết không giấu được, đánh nói thật:

- Chắc là một hai ngày nữa sẽ đến.

- Tiểu Hạ, áp lực của cậu không nhỏ, phải giữ lấy.

Ông cụ dường như rất có niềm tin với tất cả,

- Thiên Cương đã trở thành một điểm tựa, là chuyện tốt cũng là chuyện xấu. Thật ra một Thiên Cương đối với sản nghiệp nhà họ Ngô mà nói chỉ là hạt bụi. Nhưng hiện tại không phải là vấn đề lợi ích kinh tế, mà là sự so đo trên chính trị, là việc thế lực gia tộc trực tiếp giao đấu với thế lực bình dân.

Ông cụ nhìn Hạ Tưởng chằm chằm, gằn từng tiếng hỏi:

- Hạ Tưởng, tôi muốn hỏi cậu một câu, cậu một lòng kiên quyết hợp nhất Thiên Cương, rốt cuộc là căn cứ vào cái gì để suy xét? Lợi ích nhà họ Ngô cậu có thể mặc kệ, lợi ích của Thiên Cương cậu cũng có thể mặc kệ, như vậy cậu đứng trên lập trường gì, muốn là người lính đứng đầu hàng của Tống Triêu Độ phải không?

Cuối cùng, ông cụ nhà họ Ngô cũng trực diện hỏi về vấn đề mấu chốt mà Hạ Tưởng lo lắng nhất khó trả lời nhất.