Quan Thần

Chương 1145: Rung cây dọa khỉ, bắt đầu bao vây




Chương Quốc Vĩ đi đi lại lại trong phòng, y đang rất đau đầu, vốn định mượn việc bán xe để đẩy hình tượng của mình lên.

Không ngờ Hạ Tưởng không hề để ý đến thể diện của y, trực tiếp ra tay với Kim Cương và Gia Cát Phách Đạo, thủ đoạn thật là cao minh.

Nhưng xử lý Kim Cương và Gia Cát Phách Đạo thì có thể giải vây cho Mạnh Thiên Nguyên ư? Chương Quốc Vĩ thầm cười lạnh, tốt thôi, nếu anh muốn chơi, tôi sẽ chơi cùng anh, có gì đặc biệt chứ? Mời được cảnh sát bên ngoài thì có thể hù dọa được Ngưu Lâm Quảng và Gia Cát Phách Đạo ư? Bọn họ cũng không phải dễ dọa nạt.

Vẻ mặt của Chương Quốc Vĩ rất thản nhiên, không để ý đến sự xuất hiện của Lưu Nhất Cửu và Anh Thành nữa, tiếp tục tổ chức hội nghị thường vụ chính quyền của y, tiếp tục tiến hành nghiên cứu bố trí công tác trọng điểm tiếp theo của chính quyền.

Điều y không biết đó là, sự việc phát triển còn phức tạp hơn y nghĩ rất nhiều.



Thực nghiệp Trung Thiên nằm ở phía đông của thành phố Tần Đường, ở đầu phía đông đại lộ Quốc Nam, chiếm hơn 500 mẫu đất, xây dựng cải tạo rất xa hoa thì không cần phải nói, bên trong cũng là những tòa nhà lớn, cũng coi như là cảnh đẹp, đặc biệt là xe ô tô sang trọng xếp hàng ở bãi đỗ xehoa, càng làm cho mọi người kinh ngạc.

Nhưng điều làm cho mọi người kinh ngạc hơn là mấy chiếc xe bọc thép bên cạnh những chiếc xe hơi sang trọng đỗ ở bãi đỗ xe. Đúng vậy, là xe bọc thép hàng thật giá thật, lốp dày và to, thân xe màu xanh, trên đỉnh xe thậm chí còn có cửa, nghe nói ban đầu phía trên còn có một khẩu súng máy, sau đó lại bị dỡ bỏ. Nhưng dù có hay không có súng máy, chỉ với cái thân xe nặng nề, màu xanh quân đội làm cho người ta thấy sợ và ghê rợn.

Nghe đồn Ngưu Lâm Quảng có xe thiết giáp mở đường, quả nhiên danh bất hư truyền, hơn nữa còn không một chút giấu giếm đỗ xe ở vị trí bắt mắt trong bãi đỗ xe, chứng tỏ gã không sợ mọi người gièm pha.

Ngưu Lam Quảng kiêu ngạo và hống hách, đó mới chỉ là một phần.

Cổng của Thực nghiệp Trung Thiên cũng không sầm uất, bởi vì gần khu vực ngoại thành, ngoài ra còn có một nguyên nhân khác, đó là, danh tiếng của Trung Thiên làm cho người ta nghe thấy liền biến sắc, không ai dám đến gây sự ở trước cổng Thực nghiệp Trung Thiên, chỉ cần dừng lại một chút là sẽ có tai họa xảy ra.

Đã từng có câu chuyện kể rằng, có mấy con chim đậu ở cổng kêu không ngừng, chọc giận Ngưu Lâm Quảng, gã hét lên một tiếng, liền cầm súng bắn liên hồi, trên trời chim chết rơi xuống như mưa. Từ đó về sau, chim không dám bay qua, ngay cả chó cũng không dám đi ngang qua. Thực nghiệp Trung Thiên trở thành nơi mà mọi người nghe thấy đã thấy kinh sợ.

Hơn nữa, ngay cả cảnh sát cũng không dám đến. Có một lần trước cửa Thực nghiệp Trung Thiên xảy ra tai nạn, liền gọi điện thoại báo cảnh sát. Mấy nhân viên cảnh sát mới tới khu vực này giải quyết vụ việc, ầm ĩ 2 tiếng đồng hồ cũng chưa giải quyết xong, vốn dĩ chỉ là một sự cố va quệt nho nhỏ, hai bên lại không chịu nhượng bộ, cuối cùng mọi người vây lại càng nhiều, chặn đứng cửa của Thực nghiệp Trung Thiên.

Kỳ thật cũng không phải là chặn kín, vẫn còn cách một đoạn xa, nhưng thanh âm lọt vào tai Ngưu Lâm Quảng, đúng lúc gã đang nghỉ trưa, liền nổi cáu lên:

- Con mẹ thằng nào mà làm ầm lên thế, không để cho người khác ngủ hả?

Cấp dưới liền lập tức đi ra, đập nát hai chiếc xe thành một đống sắt vụn. Cảnh sát tiến lên phía trước ngăn cản, liền bị đánh gãy ba cái xương sườn. Chủ xe tiến lên nói lý, liền bị một đạp, nằm bất tỉnh nhân sự.

Ngưu Lâm Quảng kiêu ngạo và hống hách, đấy mới chỉ là một phần, bởi vì Ngưu Lâm Quảng tuổi hổ, nhiều người đặt cho gã một biệt hiệu – Phách Thiên Hổ.

Hiện tại ở cổng Thực nghiệp Trung Thiên, trong phạm vi 300 mét, không được ai bày quán, trong phạm vi 200 mét không được ai lớn tiếng nói chuyện, trong phạm vi 100 mét người qua đường phải cúi thấp đầu, đi nhanh, không được nhìn vào cửa Thực nghiệp Trung Thiên, e sợ chỉ một cái nhìn thôi cũng sẽ gây tai họa.

Khi mà xe cộ đi ngang qua cổng Thực nghiệp Trung Thiên, đều không dám tăng ga, không dám bấm còi, lặng lẽ vượt qua, đều sợ không cẩn thận sẽ va vào chiếc bọc thép cao lớn uy mãnh từ bên trong đi ra, bỗng chốc làm cho xe mình bị lật đổ, tạo nên kết cục xe nát người chết, cũng chỉ tự nhận mình là xuui xẻo.

Bởi vì trước kia cũng xảy ra một chuyện tương tự.

Hôm nay vốn là một ngày bình thường, thành phố Tần Đường vào mùa đông, âm u lạnh lẽo đến lạ thường, trước cổng Thực nghiệp Trung Thiên, người đi đường cũng rất thưa thớt, nửa ngày cũng không có một chiếc xe nào đi qua, những tài xế nào có thể lách đường xa đều tận khả năng để lách, không ai muốn đi qua cổng Thực nghiệp Trung Thiên, bởi vì tương đương với đi một chuyến đến Quỷ môn quan. Bảo vệ cổng Thực nghiệp Trung Thiên Michael không có việc gì làm, vừa xem tivi, vừa nghiên cứu giày Nike trên chân, luôn cảm thấy tiêu chí của giày Nike ngày nhìn càng giống Lý Ninh (là một cựu vận động viên thể dục và doanh nhân Trung Quốc).

Rốt cục thì ai bắt chước ai? Michael cười ha hả, tất cả đều có khả năng xảy ra.

Michael không phải là người nước ngoài, mà là người Trung Quốc chính cống, cũng chưa từng ra nước ngoài bao giờ. Chỉ là quen biết mấy công nhân cổ trắng ở thủ đô, bởi vì những công nhân cổ trắng thường có tên tiếng Anh vì vậy y cũng bắt chước, tự đặt cho mình một cái tên tiếng Anh. Mặc dù y cũng không biết Michael có ý nghĩa gì, nhưng y cũng có một chút đắc chí, y nghĩ làm vậy thì mang chút phong cách tây.

Quả thật Michael có một chút khinh thường mấy công nhân cổ trắng mà y quen biết, cũng không kiếm được nhiều tiền hơn y, ngoài việc biết một chút tiếng nước ngoài ra, vẫn không được sống cuộc sống thoải mải và tự tại như y, còn những công nhân cổ trắng, thì ngày nào cũng phải làm việc quần quật như một con lừa, mỗi tháng tiền lương chỉ có một con số ít ỏi mà còn muốn dùng điện thoại IPhone, quần áo thì hàng hiệu. Trên thực tế thì chẳng có gì, thật là đáng thương, cảnh tượng kẻ trước người sau, xụng trộm gặm mì gói. Khi đi làm, anh gọi tôi là "Mike" còn anh là "Dell", khi tan làm trở về với ngõ nhỏ, thì lại biến thành một kẻ lỗ mãng, những tên địa phương cao to, tại sao phải khổ như vậy?

Càng nghĩ Michael càng có cảm giác ưu thế, đừng chỉ xem y như một người bảo vệ thường xuyên bị mắng, coi như chó giữ cửa, nhưng mỗi tháng hắn kiếm được hơn 10 nghìn tệ, lại còn thường xuyên được đùa giỡn với những quả phụ, vuốt má những cô gái xinh đẹp. Đi theo Ngưu Lâm Quảng uy phong của y được nâng lên rất nhiều, có thể ăn sung mặc sướng, đi đường có thể ngẩng cao đầu.

Michael càng nghĩ càng thấy vui, y lấy điện thoại IPhone của mình ra nghịch, thực tại thật sự cảm thấy chán nản, bèn bỏ qua một bên, đang nghĩ sẽ điện thoại khác, bỗng nhiên nghe thấy ở ngoài có tiếng ồn ào, ban đầu hắn không chú ý, bây giờ ở Tần Đường làm gì có ai dám đến Thực nghiệp Trung Thiên quấy rối, trừ khi kẻ đó chán sống. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Những tiếng ồn ngày càng lớn, cùng với tiếng gầm rú của ô tô, Michael cảm thấy rất là phiền toái, cầm theo côn cảnh sát đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa phòng bảo vệ, đã nhìn thấy một cảnh tượng, bốn năm chiếc xe cảnh sát bấm còi inh ỏi xếp thành hàng trước cổng Thực nghiệp Trung Thiên, trên xe bước xuống một người bộ dạng lãnh đạo, lập tức tiến tới trước mặt y.

- Anh là ai? Sao dám đỗ xe ở đây? Mau đi đi.

Sau khi sự kinh ngạc của Michael qua đi, trong lòng bỗng nhưng nổi giận. Ở đâu xuất hiện một kẻ mới không hiểu chuyện thế này, Thực nghiệp Trung Thiên là nơi để hắn gióng trống khua chiêng hay sao? Mẹ nó, thực là một tên ngốc, chán sống rồi sao?

- Nếu mà không đi đừng trách tôi không khách khí.

- Ngươi như thế nào là không khách khí?

Lưu Nhất Cửu đúng là Lưu Nhất Cửu, từ trước tới nay chưa bao giờ có chuyện một ngồi trong xe bày ra sự tự cao tự đại của một Phó cục trưởng công an, y tự mình xuống xe để ứng phó với một bảo vệ, khi mà cảnh sát của Tần Đường hộ tống họ đến cảm thấy không thể tin nổi.

Lưu Nhất Cửu khi nói chuyện vẫn là khuôn mặt cười tủm tỉm, chìa tay ra giúp Michael chỉnh lại mũ:

- Đội mũ lệch, quần áo thì xộc xệch, vừa nhìn đã thấy không phải là kẻ tốt đẹp gì.

Ban đầu khi Michael nhìn thấy Lưu Nhất Cửu mặc quần áo cảnh sát còn nể mặt một chút, nhưng khi nghe Lưu Nhất Cửu châm chọc yn, lập tức nổi giận, giơ côn cảnh sát trong tay lên:

- Ngươi là người ở phân cục nào, có biết đây là đâu không?

Thái độ rất là kiêu ngạo và ngông cuồng.

Lưu Nhất Cửu vẫn giữ vẻ mặt tươi cười, nhưng giọng thì hơi lạnh nhạt:

- Thế nào? Muốn đánh cảnh sát hả?

Vừa nói xong, hắn lật tay, rút chân lên đạp cho Michael một đạp vào bụng. Thừa dịp Michael đau đớn, liền còng tay y lên cửa sắt, rút chìa khóa bên hông y, mở cửa cổng Thực nghiệp Trung Thiên.

Động tác của Lưu Nhất Cửu mau lẹ, dứt khoát, khi mà mọi người chưa có phản ứng kịp, tay bảo vệ ngang ngược của Trung Thiên đã bó tay chịu trói, cảnh sát Thiên Trạch thì biết tính cách của Phó cục trưởng Lưu thì còn đỡ, còn cảnh sát Tần Đường thì cứ há hốc mồm kinh ngạc.

Michael bị đánh đến mức đầu óc choáng váng, tuy nhiên tinh thần vẫn tỉnh táo, lập tức dùng bộ đàm báo cáo tình hình.

Lưu Nhất Cửu dẫn đầu đoàn xe cảnh sát chậm rãi tiến vào bên trong công ty Trung Thiên, liền thấy bốn năm mươi người từ trên lầu chạy xuống bao vây lấy 5 xe cảnh sát.