Quan Thần

Chương 1390: Ai bắn phát súng đầu tiên




Sự phát sinh của sự việc, trước đó không có bất kỳ dấu hiệu gì.

Sau khi Hạ Tưởng một mạch xử lý xong những vấn đề còn lại ở Hoài Dương, chuẩn bị lên đường trở về Tương Giang, thì trời đã về chiều, trở về đến Tương Giang khẳng định là đã muộn, Tằng Trác liền đề nghị sáng mai sẽ về sớm, nhưng Hạ Tưởng vẫn kiên quyết.

Thời gian không chờ đợi ai, sự việc đã vô cùng cấp bách.

Nam Hải lại nổi sóng lớn, tuy nằm trong dự kiến của Hạ Tưởng, nhưng tình thái nghiêm trọng hơn so với dự đoán của hắn, cũng cho thấy so sánh với quân đội và địa phương, đấu tranh chính trị càng tàn khốc và ác liệt hơn, cảnh tàn sát cũng ghê ghớm hơn.

Nam Hải, quả nhiên không phải là biển của yên ả, xuất hiện qua bao nhiêu cơn bão, phát sinh ra bao nhiêu chuyện lớn rồi...

Cụ thể chi tiết, Hạ Tưởng không thể biết hết, nhưng vẫn nghe được một chút gì đó… Nghe nói lúc ấy cảnh tượng giằng co vô cùng nguy hiểm, binh lính hai bên đều súng vác vai đạn đã lên nòng, cũng không biết là việc ngoài ý muốn hay là có người cố ý, dù sao trong hỗn loạn, không biết là ai đã bắn phát súng đầu tiên.

Vì thế, cuộc hỗn chiến đã bắt đầu.

Vì thể diện, hoặc là vì lợi ích, đều là những nhân vật to gan lớn mật, nhất là phía tàu bọn buôn lậu, rõ ràng là sai trước, đã không cúi đầu thì thôi, còn dám không thèm quan tâm đến vô số sinh mạng quân nhân, nổ súng kích chiến? Dưới chân bọn chúng, có thể là một tàu đầy ắp dầu mỏ!

Một khi bất ngờ phát sinh, nếu một tàu dầu mỏ bùng nổ, có thể mười mấy sinh mạng sống, sẽ trở thành một sự kiện lớn chấn động một thời.

Đương nhiên, cho dù tàu chở dầu phát nổ, tin tức trong nước sẽ không chỉ có những bài báo đôi câu vài lời, vụ việc sẽ được khống chế trong phạm vi nhất định, không ai có thể biết.

Nhưng Hạ Tưởng lại biết, bởi vì cho dù là Quân khu Dương Thành hay Quân khu tỉnh Tương, hắn đều có những người bạn quen thuộc, hơn nữa với cấp bậc của hắn, cũng có thể tiếp xúc với cơ mật của những cấp bậc nhất định.

Cho dù Hạ Tưởng không có một chút sức ảnh hưởng nào với Trần Pháp Toàn, cũng không có quyền nói này nói nọ trên vấn đề của quân đội, nhưng sau khi hắn biết được tin tức, vẫn trong cơn giận dữ, vì thể diện cũng được, vì riêng cá nhân mình cũng xong, cả gan làm loạn đến mức này, quả thực khiến người ta phải căm phẫn.

Không chỉ như thế, Hạ Tưởng còn biết được Trần Pháp Toàn sau khi sự việc xảy ra, còn ác nhân đi cáo trạng trước, kêu gào sẽ phải thông báo lên Quân ủy Trung ương, muốn một số người phải trả giá thê thảm.

Là có người nhất định sẽ phải trả cái giá thê thảm, bởi vì mười mấy binh sĩ chết, sự việc đã quá ầm ĩ rồi.

Không đề cập tới sự thay đổi ngày càng nghiêm trọng ở Lĩnh Nam, Diệp Thiên Nam gần đây cũng đang gia tăng bố cục, đầu tiên là xuống các thành phố cấp ba thị sát hai ngày, đi thăm 3 thành phố, lôi kéo lòng người, phát biểu nói chuyện. Sau khi trở lại Tương Giang, lại liên tiếp có mấy nhân vật số một số hai đến Tỉnh ủy báo cáo công tác với ông ta.

Diệp Thiên Nam đang lộ rõ sức ảnh hưởng tổng thể của ông ta ở tỉnh Tương, mục đích ra oai với Trịnh Thịnh.

Quả nhiên, theo sau đó bốn năm thành phố cấp ba của tỉnh Tương liên tiếp mở hội nghị kinh tế, công khai biểu lộ dưới hoàn cảnh kinh tế trước mắt, tất cả lấy phát triển kinh tế làm con đường trung tâm không lung lay, kiên trì đi trên con đường kinh tế, trong quá trình phát triển kinh tế xuất hiện một số vấn đề nhỏ khuyết điểm nhỏ, phải nhìn thẳng vào, nhưng cũng không được phóng đại lên, phải phân tách khảo chứng mà đối đãi.

Đúng vào lúc Hoài Dương chống tham nhũng hừng hực khí thế, thì ngôn luận của mấy thành phố trên chẳng khác nào là làm trái lại với Tỉnh ủy, chẳng khác nào Diệp Thiên Nam dùng một loại phương thức khác, không tiếng động mà tuyên chiến với Hạ Tưởng và Trịnh Thịnh, là rõ ràng thông báo với hai người, ông ta – Diệp Thiên Nam ở tỉnh Tương, không chỉ có phân lượng ở Tỉnh ủy, mà với các thành phố phía dưới khác, cũng có sự ủng hộ của nhiều người.

Bí thư Thành ủy tuy rằng do Bí thư Tỉnh ủy quản hạt, nhưng Bí thư Thành ủy không nghe lời nếu chiếm một nửa, Bí thư Tỉnh ủy cũng xem như là rất thất bại. Uy quyền của Bí thư Tỉnh ủy thể hiện ở đâu? Không chỉ trên hội nghị thường vụ Tinh ủy, không chỉ là trong Ban tổ chức cán bộ, mà đối với những thành phố bên dưới cũng lý giải và chứng thực tinh thần chỉ thị và ý nghĩ của ông ta.

Dù sao, mỗi thành phố cấp ba là hòn đá tảng của một tỉnh, giống như Trung ương Đảng và Quốc Vụ viện, quyền uy càng lớn thì vị trí càng cao, sau khi ban hành chỉ thị, lệnh chính phủ không ra khỏi Trung Nam Hải, các tỉnh có lệnh không thi hành, quyền lực không chỉ là giảm mạnh, mà căn bản không có được sự chứng thực.

Quyền lực sẽ không phải là quyền lực, chỉ là lời nói suông.

Có thể nói, hành động này của Diệp Thiên Nam, là một đả kích lớn với uy vọng của Trịnh Thịnh, đồng thời cũng thể hiện sự bất mãn mạnh mẽ với sự ngày càng nghiêm trọng trong việc chống tham nhũng của Hoài Dương.

Cùng lúc đó, ý kiến có liên quan đến việc Diệp Thiên Nam sắp thăng nhiệm Chủ tịch tỉnh tỉnh Yến, một lần nữa lại xôn xao, hình như đã trở thành một kết cục đã định, khiến vầng sáng trên người Diệp Thiên Nam càng lớn hơn, cộng thêm giữa ông ta và Phó Tiên Phong có xu thế càng ngày càng gần, khiến địa vị của ông ta ở Tinh ủy tỉnh Tương lại có được sự tăng mạnh.

Bên trên, vẫn không được xem là chỗ khiến Hạ Tưởng lo lắng nhất, bởi vì đối với thủ pháp trả đòn của Diệp Thiên Nam, trong lòng hắn biết rõ, cũng hiểu được Diệp Thiên Nam chẳng qua chỉ là phô trương thanh thế, đối với cơn bão chống tham nhũng ở Hoài Dương, đối với kế hoạch mà hắn luôn ngầm tiến hành, không có một chút ảnh hưởng nào.

Lần này trấn thủ ba ngày ở Hoài Dương, thu hoạch được khá là phong phú, tiến thêm một bước chứng thực được Diệp Địa Bắc, Hồ Quân Do trong quá trình nhận xây dựng cầu Hoài Dương, nhúng tay vào hạng mục công trình, mò tiền bất chính, tuy nhiên chứng cớ chủ yếu nhằm vào Hồ Quân Do, không thể là một đòn chí mạng đối với Diệp Địa Bắc.

Diệp Địa Bắc và Diệp Thiên Nam giống nhau, giảo hoạt đa đoan, thủ pháp hành sự lão luyện, hơn nữa mọi việc đều không để lại dấu vết, bây giờ muốn dùng một gậy đánh ngã y đồng thời liên lụy đến Diệp Thiên Nam, thì độ lửa vẫn chưa đủ.

Muốn thành công ngăn cản Diệp Thiên Nam nhậm chức Chủ tịch tỉnh Yến, không chỉ phải triển khai hoạt động từ trên xuống dưới, quan trọng còn phải bố cục từ trên xuống dưới ở tỉnh Tương, dù sao, cái gốc của Diệp Thiên Nam ở tỉnh Tương, thì tốt nhất phải khiến ông ta bật gốc ở tỉnh Tương.

Hơi lạc quan một chút mà phỏng đoán, đồng minh bốn người tỉnh Tương, bây giờ Lâm Hoa Kiến đã xuống ngựa, Hồ Định đã lắc lư, hơn nữa có nhược điểm trong tay hắn, Diệp Thiên Nam còn muốn cuộn sóng nổi gió ở tỉnh Tương, có lẽ uy lực thừa vẫn còn, nhưng muốn gây sức ép tạo thành gió to sóng lớn, thì phải gắng gượng làm rồi.

Ba ngày qua, vẫn luôn không gọi được điện thoại cho Liên Nhược Hạm, Cổ Ngọc, Phó Tiên Tiên thậm chí là Ngiêm Tiểu Thì, hoặc là tắt máy, hoặc là không nghe điện thoại, khiến hắn vô cùng bất đắc dĩ. Phụ nữ, cũng không biết rốt cuộc là chơi trò gì.

Đều nói ba người phụ nữ một sân khấu, bây giờ đã là sáu phụ nữ rồi, hai sân khấu nếu cùng nhau hát, một bên khua chiêng, một bên đánh trống, liệu có quá loạn không? Huống chi trong nhà còn có một Tào Thù Lê thích náo nhiệt, Ủy ban nhân dân thành phố còn có một Mai Hiểu Lâm thờ ơ lạnh nhạt.

Nói đến Mai Hiểu Lâm, Hạ Tưởng cũng có chút kỳ quái, gần đây trạng thái của Mai Hiểu Lâm không đúng lắm, liên lạc với hắn ít thì không nói làm gì, lần trước hắn có chuyện tìm cô, gọi điện thoại tới còn bảo thư ký nhận… hình như từ sau khi Nam Cung chính thức xây dựng – Đương nhiên là Liên Nhược Hạm luôn tình nguyện mà cho rằng, Hạ Tưởng chưa bao giờ thừa nhận sự tồn tại của Nam Cung – phụ nữ Tương Giang đã trở nên cổ quái rất nhiều.

Kỳ lạ thì kỳ lạ, chỉ cần đừng mang thêm phiền phức cho hắn là được.

Hạ Tưởng đã sợ các cô rồi, thậm chí hắn còn nghe nói Lý Thấm đã làm xong một kế hoạch chặt chẽ và khiến người ta sợ hãi, nhằm vào sản nghiệp tung ra thị trường dưới danh nghĩa lực lượng phản đối, chế định một loạt phương án bắn tỉa, khi cần thiết, một khi khởi động, có thể khiến nhiều người phá sản đến mức khuynh gia bại sản, thậm chí phải đi đến nơi cầm cố cả quần.

Thật sự là tiền làm điên con người, Hạ Tưởng cũng không còn lời gì với Hạ Tưởng.

Trong số các cô, người mà hắn an tâm nhất là Vệ Tân, Vệ Tân tính tình lạnh nhạt, lại yếu đuối, phỏng chừng sẽ không là chuyện khác người.

Không yên tâm nhất là Phó Tiên Tiên, Phó Tiên Tiên có tính cách tiểu ma nữ, có thể nhận có thể cho, lúc phóng đãng, có thể làm người ta giật mình. Khi kiềm chế, cũng như thục nữ đoan trang.

Tuy nhiên biến số lớn nhất là Liên Nhược Hạm, nhớ lại năm đó, sự phóng đãng và tùy hứng của Liên Nhược Hạm, mấy người Phó Tiên Tiên, Nghiêm Tiểu Thì cộng thêm Cổ Ngọc cũng không so sánh kịp, nếu chẳng may Liên Nhược Hạm muốn quấy rối, thì cũng là những phiền phức không nhỏ.

Thật là khiến người ta không bớt lo, sự việc quá nhiều, còn phải quan tâm đến một đám phụ nữ, Hạ Tưởng xoa xoa thái dương, sự việc phải nhanh chóng có một đầu mối cho thỏa đáng, nếu không cũng khiến người ta phải lo lắng.

Ngoài cửa sổ xe, lúc này trời đã tối mịt. Hạ Tưởng nhìn đồng hồ, khoảng chừng còn một tiếng đồng hồ nữa là tới Tương Giang, sau khi về, còn phải sửa lại một chút tập hợp công tác ở Hoài Dương, đưa lên hội nghị công việc Bí thư thảo luận, sau đó còn có đề danh ứng cử viên vào ghế trông của hai thành phố Thần Đông và Hoài Dương, khả năng cũng phải đệ trình lên hội nghị thường vụ Tỉnh ủy quyết chiến cuối cùng.

Còn nữa, nhất định phải đi Nam Cung một chuyến, gặp mặt mấy người Liên Nhược Hạm, cần phải để cho các cô ấy ổn định một chút, đừng náo loạn thêm nữa, bây giờ đã có thể rồi, thấy hợp lý thì dừng lại là tốt nhất.

Còn một điểm, nghe nói hội nghị mở rộng của bộ Chính trị đang trong dự tính, ít ngày nữa sẽ lên chương trình, sự việc liên quan đến chuyện Cổ Thu Thật nhập cuộc, cuối cùng phải mở ra cục diện thực sự.

Sau khi chỉ có một ván của Cổ Thu Thật được quyết định, ông ta tiến vào thủ đô, sẽ trống ghế Bí thủ Tỉnh ủy tỉnh Hắc Liêu, ván cờ phía sau mới có thể đi tốt, có liên quan đến Tào Vĩnh Quốc làm chủ vùng Đông Bắc Trung Quốc, có liên quan đến Diệp Thiên Nam tiến lên phía bắc tỉnh Yến, mới có thể tiến vào trận chiến quan trọng nhất.

Tốc độ xe bỗng nhiên chậm lại, phía trước xuất hiện ánh lửa,

Xảy ra chuyện gì? Bây giờ đang trên đường cao tốc, Hạ Tưởng vẫn chưa mở miệng hỏi, lái xe đã bật đèn xinh nhan, táp vào lề giảm tốc độ.

- Chủ nhiệm Hạ, phía trước xảy ra tai nạn, xe bốc cháy rồi.

Hạ Tưởng vừa nghe, lập tức phân phó:

- Khẩn trương dừng xe, hỗ trợ cứu hoả.

Xe vừa dừng lại, Hạ Tưởng cũng không đợi thư ký đến mở cửa xe, đẩy cửa bước xuống,

Trước mắt là một tình cảnh rất thê thảm, hai xe va vào nhau, bừa bãi khắp nơi, một chiếc xe trong đó lửa cháy bùng bùng, hình như trong xe còn có người đang lăn mình, tình thế, nghìn cân treo sợi tóc.

Hạ Tưởng cầm lấy bình chữa cháy đi dập lửa, thế nhưng thế lửa quá lớn, chỉ có một bình chữa cháy uy lực có hạn, hắn một hàng ba xe, lúc này đều lấy bình chữa cháy ra để dập lửa, cũng không ngăn được ngọn lửa hừng hực.

Hạ Tưởng lòng nóng như lửa đốt, thế nhưng bất lực xoay chuyển trời đất, mắt thấy người trong xe không còn nhúc nhích, hắn xoay người nhìn, phía sau lại có ba chiếc xe đến, là xe mới, không có biển số xe, hắn cũng không nghĩ nhiều, liền giơ tay ngăn lại, đề nghị cùng cứu hỏa.

Không ngờ chiếc xe không giảm tốc độ, ngược lại còn lao thẳng về phía hắn, một chút cũng không có ý dừng xe, Hạ Tưởng giận dữ, nhảy sang một bên, đang lúc muốn khiển trách đối phương có hành vi không chỉ thấy chết không cứu, mà suýt nữa còn tông vào người khác, thì thấy phía sau lại có một chiếc xe cứ cứ nhắm vào hắn mà lao..

Thời khắc nguy hiểm, Tằng Trác hô to một tiếng:

- Chủ nhiệm Hạ, mau tránh ra! Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Cảnh vệ của Hạ Tưởng cũng lao ra, nhưng chậm một bước – động tác của Hạ Tưởng còn nhanh hơn họ, rất nhanh nhảy ra phía sau xe của mình, lúc này hắn vẫn chưa ý thức được đối phương cố ý muốn đẩy hắn vào chỗ chết, bởi vì chặn xe trên đường cao tốc, vốn rất nguy hiểm.

Nhưng khi hắn tránh ra sau xe, thì chiếc xe thứ ba giống như mất khống chế, đột nhiên lao vào xe của hắn, cú va chạm rất mạnh khiến chiếc xe đột nhiên lao về phía trước, Hạ Tưởng tránh không kịp, bị đụng trúng!