Quan Thần

Chương 1441: Nên mở một cuộc họp lớn rồi




Sân bay Thường Sơn cách nội thành gần 40 km, trong đó có gần 30 km đường cao tốc có thể đi, Đàm Quốc Thụy lái xe chuyên dụng vững vàng trên đường cao tốc của sân bay, phía trước ngoại trừ có xe cảnh sát mở đường, còn có một vài chiếc ô tô sang trọng.

Cả thành phố Yến chỉ có vài chiếc ô tô sang trọng đắt tiền như vậy. Tại hội nghị Tỉnh ủy, trong cuộc họp chính miệng Phạm Duệ Hằng đã nói rằng nó đã trở thành biểu tượng cho thấy thành phố Yến đang dần dần thành đạt, tuy có thể xem như trò cười, nhưng là chủ nhân của những chiếc xe này thì nhất định thực lực cũng không nhỏ.

Cho tới tận hôm nay Đàm Quốc Thụy mới biết được, hoá ra đối phương là bạn của Hạ Tưởng.

Phía sau cũng có vài chiếc xe ô tô sang trọng đi theo, đúng là tiền hô hậu ủng, chậm rãi, hợp thành một đội xe sang trọng nhất thành phố Yến. Bình thường đừng nói dân thường, ngay cả anh ta thân là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, muốn huy động trước sau để có một chiếc xe sang trọng như vậy trong thành phố Yến, cũng không có khả năng.

Hạ Tưởng... Lực ảnh hưởng của hắn tại thành phố Yến thật sự kinh người!

Không, phải nói, phóng tầm mắt nhìn khắp tỉnh Yến, lực ảnh hưởng của Hạ Tưởng chỗ nào cũng có. Cho dù anh ta làm quan nhiều năm tại tỉnh Yến, cũng không thể hoàn toàn thăm dò được Hạ Tưởng tại tỉnh Yến thật sự có thế lực lớn đến mức nào. Nếu làm một so sánh không thỏa đáng, cho dù anh ta xuất ra quyền uy Phó chủ tịch thường trực tỉnh của tỉnh Yến, cũng không chắc có được sức ảnh hưởng tiền hô hậu ủng của Hạ Tưởng đã rời khỏi tỉnh Yến một năm.

Đàm Quốc Thụy thở dài, tâm tình như chìm tới mức thấp nhất.

Bên đường, hoa mầu trên đồng ruộng trên cơ bản đã thu hoạch xong, chỉ còn một vài cây ngô còn kiên trì đứng trong ruộng, kiên trì canh gác sau cùng. Ngẫu nhiên hiện lên một mảnh ruộng trồng lạc và khoai lang, khiến trong lòng Hạ Tưởng có cảm giác rất thân thiết.

Sắp đến ngày gieo mạ mùa đông, hồi tưởng lại cảnh gieo mạ ở quê hương ngày trước, khóe miệng Hạ Tưởng lộ ra một nụ cười, sắp cùng ba mẹ đoàn tụ, trong lòng có chút ấm áp.

Tào Thù Lê đã an bài rất tốt, định ngày kia năm nhà sẽ cùng sum họp tại thành phố Yến. Cô bé Lê trên phương diện cùng người khác kết giao và tình nghĩa qua lại, so với hắn mạnh hơn nhiều, một chút cũng không cần hắn phải bận tâm.

… Hơi thất thần, hắn muốn thu hồi tâm tư, thấy Đàm Quốc Thụy ngồi ở bên cạnh có chút ảm đạm, thầm nghĩ so với Diệp Thiên Nam, Đàm Quốc Thụy bất luận là sự sáng suốt về mặt chính trị hay kỹ xảo diễn, đều kém hơn rất nhiều, cũng không biết cấp trên có người có tâm tư gì khi đem Đàm Quốc Thụy điều tới tỉnh Tương. Làm súng? Diệp Thiên Nam đã thất bại rời khỏi Tương Giang, hơn nữa một Đàm Quốc Thụy còn không bằng Diệp Thiên Nam, vả lại Đàm Quốc Thụy ở Tương Giang cũng không có chút căn cơ! Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Xử lí Đàm Quốc Thụy, để anh ta tránh xa vị trí Phó Chủ tịch thường trực tỉnh? Quả thật, Đàm Quốc Thụy dời đến tỉnh Yến, ủy viên thường vụ Phó chủ tịch tỉnh Lãnh Nhạc Thương tiến dần lên chức Phó chủ tịch thường trực tỉnh, mà Khâu Tự Phong cũng thuận lợi, từ một Phó chủ tịch tỉnh bình thường được định ra từ ban đầu, không ngờ một bước bước tới hội nghị thường vụ, trở thành Ủy viên thường vụ Phó chủ tịch tỉnh!

Thế cục tỉnh Yến, bởi vì Phạm Duệ Hằng từ chức, bởi vì Hồ Tăng Chu dời đi, hơn nữa Đàm Quốc Thụy thuyên chuyển, mà phức tạp chưa từng thấy.

Phó Bí thư tỉnh ủy Hồ Tăng Chu cuối cùng đã có một bước đi đáng mừng, sắp tới đi tỉnh Tây đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh, hoàn thành một lần vượt qua điểm mấu chốt nhất trong cuộc sống chính trị. Nói đến Hồ Tăng Chu hậu trường cũng không cứng rắn, mạnh mẽ, nhưng trong gần mười năm vẫn lên chức, coi như cũng thuận lợi, cố nhiên cũng bởi gần Hạ Tưởng và biết cách đối nhân xử thế, trong mấy lần đấu tranh chính trị khó hoà giải, ông ta làm nhân vật hòa hoãn tốt nhất mà khắp nơi đều công nhận, do đó thuận thế mà lên.

Từ xưa tới nay, trong quan trường chưa bao giờ thiếu người may mắn, cuối cùng có thể không phạm phải thế lực khắp nơi tìm ra lối thoát, sau đó nhặt một bánh có nhân lớn.

Sau đó, chiếc ghế trống của Hồ Tăng Chu được Khúc Lễ Chí thay thế.

Khúc Lễ Chí ban đầu là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Hắc Liêu, từ Hắc Liêu đến tỉnh Yến, từ Trưởng ban Tổ chức cán bộ chuyển lên đảm nhiệm chức Phó Bí thư tỉnh ủy, xem như là một bước tiến. Nghe nói, Khúc Lễ Chí là do Chủ tịch Quốc Hội đề cử.

Bên trên, thế cục tỉnh Yến trong khoảnh khắc Hạ Tưởng bị rơi xuống, Hạ Tưởng cũng lờ mờ hiểu rõ có điểm chẳng lành, nhưng tới khi Bành Vân Phong nói lộ ra nội tình sâu bên trong Tỉnh ủy, hắn mới bỗng nhiên kinh hãi, quyết định lập tức tiến hành mặt đối mặt nói chuyện với Đàm Quốc Thụy.

... Việc Phạm Duệ Hằng trước khi chuẩn bị từ chức, đột ngột đề bạt một đám thân tín, là vì trước khi giao ban, lần cuối cùng sử dụng quyền lực Bí thư.

Nếu loại bỏ Phạm Duệ Hằng bởi vì không thể bỏ qua sự bất mãn bên ngoài đang tăng nhanh, những gì hắn đã làm cũng không gì đáng trách. Trên cơ bản, từ Bí thư huyện ủy đến Bí thư Thành ủy, lại đến Bí thư Tỉnh ủy, trước khi từ chức, đều đề bạt một đám thân tín của mình, đã là lệ thường trong quan trường. Ai cũng không thể chỉ trích được Phạm Duệ Hằng điều gì.

Nhưng trong danh sách mà Phạm Duệ Hằng dự định đề bạt, nếu nói Ủy viên thường vụ Thành ủy thành phố Tần Đường, Phó thị trưởng Lục Minh đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy thành phố Thiên Trạch cũng không có gì là đột ngột, tuy rằng quan hệ giữa Lục Minh năm và Hạ Tưởng đó ở Tần Đường cũng bình thường, Hạ Tưởng đối với Lục Minh cũng không có ác cảm. Nhưng trong danh sách đề bạt của Phạm Duệ Hằng, Thị trưởng Chương Trình - Chương Quốc Vĩ, lại được đề bạt lên đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy thành phố Đan Thành, khiến cho Hạ Tưởng không khỏi giật mình.

Mà Bí thư Thành ủy Chu Duệ Nhạc bị thuyên chuyển công tác tới làm Bí thư Thành ủy Chương Trình, bởi vì Bí thư Thành ủy Chương Trình đã tới tuổi nghỉ hưu, một bước điều chỉnh này, lại khiến Chu Duệ Nhạc bị tiếp đón đầy lạnh nhạt.

Tốt thôi, chẳng những cố ý đề bạt kẻ thù không đội trời chung Chương Quốc Vĩ từng bước một tiến tới cánh cửa Bí thư Thành ủy, còn khiến y đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy thành phố Đan Thành, hành động này của Bí thư Phạm, rõ ràng là có ý tứ hàm súc nhằm vào hắn. Nếu đề bạt Chương Quốc Vĩ còn có thể miễn cưỡng coi là Phạm Duệ Hằng bỏ qua cảm nhận của Hạ Tưởng, nhưng đem Chu Duệ Nhạc từ Đan Thành, nơi đang có nền kinh tế phát đạt điều tới Chương Trình nghèo nàn lạc hậu, chính là cố ý rồi. Phạm Duệ Hằng lẽ nào lại không biết Chu Duệ Nhạc là người của Hạ Tưởng?

Còn có một điều nữa cũng khiến Hạ Tưởng càng thêm ngầm tức giận. Trần Thiên Vũ ở vị trí Trưởng ban thư ký Thành ủy Thiên Trạch cũng đã lâu, hắn còn chưa tính tới việc Phạm Duệ Hằng không nể mặt hắn mà rút người thì thôi, còn muốn đem Trần Thiên Vũ điều tới thành phố Chương Trình, tiếp tục đảm nhiệm Trưởng ban thư ký Thành ủy, chẳng phải đã có chút ức hiếp người rồi.

Trần Thiên Vũ là người của hắn. Với lực ảnh hưởng và mạng lưới quan hệ của hắn tại tỉnh Yến, lúc Phạm Duệ Hằng từ chức, không ngờ khắp nơi lại tìm mọi cách nhằm vào hắn, cố ý làm khó dễ người của hắn, cuối cùng là bàn tính gì đây?

Sợ là đã bị ai đó sai khiến, phải tiến hành một lần càn quét thế lực của hắn tại tỉnh Yến trên phạm vi lớn. Theo báo cáo, có lẽ Bí thư Phạm sau khi từ chức, sẽ có một đãi ngộ không tồi đối với cuộc sống lúc tuổi già?

Đây là một phương pháp hoàn toàn sai lầm!

Bành Vân Phong nói cho Hạ Tưởng biết, ngày hôm qua, Phó chủ tịch tỉnh Đàm cố ý chủ động vào văn phòng anh ta, giải thích với anh ta một hồi, nói ra dự định ban đầu về kế hoạch nhân sự còn chưa có công bố ra bên ngoài của Bí thư Phạm. Sau khi nghe được anh ta nhạy bén ý thức được, Phó chủ tịch tỉnh Đàm là ném đá dò đường, tỏ ra thiện ý, là vì muốn giành được thiện cảm của Hạ Tưởng, đổi lấy sự báo đáp sau này của Hạ Tưởng. Cho nên, lúc ở sân bay, anh ta vừa nhìn thấy Đàm Quốc Thụy tiến đến tiếp đón Hạ Tưởng, đã lập tức nói cho Hạ Tưởng biết tất cả những điều này.

Bành Vân Phong là người thân tín nhất của Hạ Tưởng, được Hạ Tưởng tán thưởng. Không ai có thể hiểu rõ Hạ Tưởng hơn anh ta, bao gồm Từ Tử Kỳ, Tằng Trác, Đô Viễn cũng không đuổi kịp anh ta đối với Hạ Tưởng có tâm tư nghiền ngẫm sâu như vậy. Nếu trong những người thân tín chỉ chọn ra một người đi theo đi cùng, Hạ Tưởng xác định chỉ tuyển Bành Vân Phong.

Cho nên Bành Vân Phong nói một câu, mới có cảnh tượng Hạ Tưởng lập tức trở lại ngồi trên xe chuyên dụng của Đàm Quốc Thụy.

Sau khi lên xe, Đàm Quốc Thụy rất thông minh vấn đề gì cũng không nói, lại dứt khoát nói ra việc Phạm Duệ Hằng tìm gã thảo luận điều chỉnh nhân sự —— Trong giai đoạn hiện giờ, Phạm Duệ Hằng ở Tỉnh ủy tỉnh Yến, hoàn toàn tín nhiệm Đàm Quốc Thụy. Hắn không nói lời nào, vào trong xe liền trầm mặc.

Nếu là Diệp Thiên Nam, nhất định sẽ có vài lời dạo đầu đầy rườm rà, sau đó mới cố ý đề cao diễn thuyết, cuối cùng mới có thể nói ra vấn đề chính, sau đó còn có thể bổ sung một chút rằng hành động này của ông ta là mang ý nghĩa chính trị.

Đàm Quốc Thụy tuy rằng có sự giống nhau với Diệp Thiên Nam ở mặt đều có hùng tâm bừng bừng, tuy rằng anh ta và Diệp Thiên Nam giống nhau từng là địch thủ của Hạ Tưởng, nhưng anh ta dù sao cũng không phải Diệp Thiên Nam, nên cách đối nhân xử thế xử cũng có sự bất đồng và khác biệt hơn so với Diệp Thiên Nam.

Không thể không nói, Đàm Quốc Thụy quả thật là một cơ hội. Hạ Tưởng nghĩ trong lòng, Đàm Quốc Thụy mới bắt đầu đã đưa cho hắn một phần hậu lễ như vậy, cũng không phải là thay đổi quá lớn. Bởi vì, hắn biết Đàm Quốc Thụy tặng lễ tới cửa, lại chủ động nghênh đưa, đối với hắn chắc phải có điều muốn nhờ vả, chắc chắn là liên quan tới việc Đàm Quốc Thụy sắp rời khỏi tỉnh Yến. Anh ta đã không còn chút lực ảnh hưởng nào đối với cục diện chính trị tỉnh Yến.

Bằng không với vị trí Phó chủ tịch thường trực tỉnh, ở hội nghị thường vụ cũng là một lá phiếu quan trọng.

Tuy nhiên, đi trước một bước, biết hướng đi tiếp theo của Phạm Duệ Hằng, đối với Hạ Tưởng mà nói cũng đặc biệt quan trọng, có thể sắp xếp mà đối phó. Đương nhiên, Đàm Quốc Thụy đã đưa lễ vật, hắn cũng phải có gì trả lại:

- Phó chủ tịch tỉnh Đàm, không, hẳn phải là Bí thư Đàm, đợi sau Quốc Khánh gặp lại ở Tương Giang, tôi nhất định sẽ tiếp đón anh.

Hạ Tưởng chủ động chìa tay ra, tuy nói Đàm Quốc Thụy cùng thứ bậc với hắn, nhưng sau một hồi nói chuyện như vừa rồi, hắn rõ ràng đã nắm giữ thế chủ động. Đàm Quốc Thụy ở trước mặt hắn, bị khí thế của hắn ép tới không còn chút tự tin nào.

So với Diệp Thiên Nam, Đàm Quốc Thụy không phải là một đối thủ ngang hàng, nói không chừng ngược lại có thể nhờ vào lực lượng của gã. Hạ Tưởng không phải không có vài ác ý, cũng không biết người đem Đàm Quốc Thụy điều tới tỉnh Tương, là muốn đem Đàm Quốc Thụy làm súng, hay là chỉ muốn xem anh ta là thứ bỏ đi có cũng được không có cũng được?

Hoặc là Đàm Quốc Thụy cũng ý thức được mùi vị bị vứt bỏ, trước tiên cảm nhận được nước Tương Giang sâu, cho nên mới có hành động ngày hôm nay.

Sau khi ô tô dừng được một lát, Hạ Tưởng xuống xe, bắt tay từ biệt Đàm Quốc Thụy. Đàm Quốc Thụy xuống xe đưa tiễn, tươi cười đầy chân thành và thân thiết, cảm giác giống như anh ta và Hạ Tưởng là bạn tốt từ nhiều năm vậy.

Một lần nữa Hạ Tưởng quay trở lại xe Bành Vân Phong. Câu mà Hạ Tưởng nói đầu tiên là:

- Vân Phong, anh ở vị trí Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân cũng đã một thời gian dài, có muốn được điều động tới nơi khác hay không?

Bành Vân Phong bỗng chốc căng thẳng đến mức muốn ngừng thở!

Anh ta hiểu rõ, Chủ nhiệm Hạ ở trước mắt đã rời khỏi tỉnh Yến đã hơn một năm, nhưng lực ảnh hưởng của hắn tại tỉnh Yến vẫn không người nào có thể đuổi kịp. Ở Tỉnh ủy, chẳng những Chủ tịch tỉnh rất tín nhiệm, ngay cả Bí thư Tỉnh ủy Cao Tấn Chu cũng vô cùng mật thiết, cũng như với Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Vương Bằng Phi, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trương Kiềm, Bí thư Thành ủy thành phố Yến Vu Phồn Nhiên, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Tiếu Viễn Tâm cùng với Ủy viên thường vụ Phó Chủ tịch tỉnh Khâu Tự Phong đều có giao tình không tồi. Thật sự là một nhân vật có thực quyền nhất quản lý hành chính tại tỉnh Yến cũng như cơ cấu cán bộ tại tỉnh Yến.

- Có lẽ nên mở một cuộc họp lớn tại tỉnh Yến...

Hạ Tưởng nói rất thản nhiên, đã có thể khiến tim người ta đập loạn nhịp,

- Tôi mới rời khỏi tỉnh Yến một năm, có vài người cho rằng lời nói của tôi không có trọng lượng, tôi không chủ động ức hiếp người khác, nhưng không thích người khác ức hiếp tôi, cho dù là người của tôi cũng không được!