Quan Thần

Chương 1467: Tỉnh Yến vô lo, tỉnh Tương lắm sự




Phải thừa nhận rằng, Hạ Tưởng đã tỉ mỉ sắp xếp không chút sai sót, gần như áo tiên không thấy vết chỉ khâu, đương nhiên trên đời không có gì là thập toàn thập mỹ cả, khả năng duy nhất để xuất hiện vấn đề là ở chỗ thành viên tổ chức kinh tế và thành viên tổ chức chính trị giữa các địa phương có hợp tác ăn ý hay hòa hợp hay không.

Nếu nhu Tề Á Nam đến tỉnh Tương khai thác thị trường, lại bất hòa tính cách với Chu Duệ Nhạc, rất nhiều quan niệm và ý tưởng bất đồng, kết quả là tạo thành xung đột, do đó việc ảnh hưởng đến tiền lời đầu tư âu cũng là bình thường, nhưng Hạ Tưởng tự tin là đã đem tất cả mâu thuẫn và manh mối bóp chết từ trong nôi, người khác có thể không chắc chắn, nhưng hắn thì có.

Với hắn, chỉ vì hắn là người lãnh đạo mà tất cả thành viên tổ chức chính trị và thành viên tổ chức kinh tế tín nhiệm nhất. Bọn họ đối với hắn đều phục tùng vô điều kiện.

Có gì cứ nói, thực ra Hạ Tưởng chưa từng ép buộc ai phải làm bất luận là cái gì, nhưng hắn rất tự tin, một khi xuất hiện mâu thuẫn không thể giảng hòa, chỉ cần hắn ra mặt mở miệng, khiến ai cũng phải làm ra vẻ nhượng bộ.

Nếu làm không được sự khống chế tuyệt đối với bất kỳ người nào bất kỳ phương nào của thành viên tổ chức chính trị hay thành viên tổ chức kinh tế, kế hoạch hai tay phải bắt hai tay phải mạnh của Hạ Tưởng, chỉ còn thiếu một mấu chốt quan trọng, lại có khả năng cuối cùng sắp thành lại bại.

Đương nhiên, bên trên chỉ là tính toán xấu nhất, trên thực tế, với sự hiểu biết của Hạ Tưởng với từng người, cùng với sức ảnh hưởng với ba người thâm căn cố đế. Hắn biết, về cơ bản sẽ không có tình trạng phân kỳ quá lớn xuất hiện. Không đề cập tới là kiến thức uyên thâm mà chỉ quan tâm tới chiến tích, lợi nhuận, đôi bên đạt được ích lợi bên trong cộng đồng thật lớn, cho dù có chỗ có cái nhìn bất đồng, nhưng cũng sẽ cố tìm ra điểm chung, gác lại bất đồng, hướng tới mục tiêu.

- Có bất cứ vấn đề gì, nếu không thể liên hệ lập tức với tôi, hãy liên hệ với Lý Thấm.

Sau này Lý Thấm sẽ ở một gian văn phòng trong tòa nhà Tề Thị, làm đại bản doanh điều phối tài nguyên kinh tế, hơn nữa ngay cả việc cung cấp vốn của Liên tổng, cũng do Lý Thấm phụ trách kiểm duyệt. Ai có nhu cầu tài chính, trực tiếp đem báo cáo khả thi trình đến tay Lý Thấm.

Hạ Tưởng mỉm cười, đưa ra tinh thần chỉ thị cuối cùng: T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

- Nói nhỏ một chút, tiền đầu tư mà Liên có thể huy động bất cứ lúc nào là 10 tỷ, quyết tâm của Liên tổng rất lớn, quyết định trong vòng ba đến năm năm, có thể tạo ra hai công ty tập đoàn loại hình lớn. Trong vòng mười năm, dành được thực lực mà các vị ngồi đây đều có thể có được với quy mô lên 3 tỷ.

Hạ Tưởng hướng về Liên Nhược Hạm gật đầu ra hiệu, Liên Nhược Hạm mỉm cười, tiếp nối lời Hạ Tưởng vừa nói:

- Vừa rồi Hạ Tưởng nói chưa rõ ràng, 10 tỷ ở đây đơn vị là Đô la Mỹ.

- Trời…

Phòng họp vang lên những tiếng kêu kinh ngạc, các vị ở đây đều là những nhân vật tai to mặt lớn, nhưng nhắc đến mười tỷ Đô la Mỹ, mặt không khỏi biến sắc.

Chẳng dè Liên Nhược Hạm dường như còn lo tạo thế chưa đủ, nói thêm:

- Mười tỷ Đô la Mỹ chỉ là ở giai đoạn đầu, nếu có nhiều các hạng mục tốt cũng cần được đầu tư, tôi có thể chịu trách nhiệm mà nói cho các vị, lấy ra mười tỷ đô la Mỹ cũng không phải nói chơi, đương nhiên điều kiện tiên quyết phải xem ánh mắt và sự quyết đoán của mọi người.

- Ồ…

Phòng họp lại vang lên một tràng giật mình thán phục.

Liên Nhược Hạm thấy đã đạt tới hiệu quả mong muốn, hướng về phía Hạ Tưởng đang lặng yên mà cười, còn nói thêm một câu sau cùng:

- Trải qua khảo sát, kế hoạch đầu tư đầu tiên với 3 triệu đô la Mỹ dùng để bồi dưỡng thương vụ điện tử Vệ Tân, khoản tiền đã được về đúng chỗ, hy vọng Vệ Tân sớm lợi dụng tốt vốn đầu tư này, sớm ngày thực hiện lý tưởng trong cảm nhận.

Vệ Tân vẻ mặt đỏ bừng đứng lên, trong tiếng vỗ tay như sấm, nhẹ nhàng mà nói một tiếng:

- Cảm ơn chị Liên ủng hộ, tôi nhất định sẽ cố gắng.

Cuối cùng là Lý Thấm phát biểu tổng kết.

Lý Thấm phát biểu rất đặc sắc, đầu tiên là vì các vị đang tham dự đã nhìn về tương lai với triển vọng tốt đẹp, lại khen ngợi Hạ Tưởng suy xét chu toàn, gần như luôn chỉ đèn sáng cho mọi người, cuối cùng chuyển giọng điệu nói:

- Có chính sách chính trị ủng hộ, có tài chính kinh tế hậu thuẫn, hơn nữa chúng ta đều là những tinh anh trên thị trường, nếu có cơ hội tốt như vậy, vẫn không thể phát triển lớn mạnh, cái gì cũng không phải giải thích, thì về nhà mà ôm đứa con nhỏ đi.

- Tốt!

Người đầu tiên vỗ tay trầm trồ khen ngợi chính là Tôn Hiện Vĩ,

- Lý Thấm nói rất hay, phải như vậy, nếu tôi có đầu tư thật bại, mọi người đừng níu kéo tôi, từ nay về sau tôi sẽ phiêu bạt giang hồ, bài bạc, tình trường.

- Ồ…!

Một trận cười vang và trong tiếng cười chế nhạo, kết thúc một hội nghị của các thành viên tổ chức kinh tế quy mô lớn nhất từ trước đến nay. Mặc dù đang kết thức bằng tiếng cười thoải mái, nhưng lần này thành tích của hội nghị tuyệt nhiên không thoải mái, rất nhiều người sẽ nhớ lại lần đầu tiên tổ chức hội nghị thành viên tổ chức kinh tế, đều là vì Hạ Tưởng mưu tính sâu xa và nhìn xa trông rộng mà tán thưởng không ngừng.

Sau khi hội nghị các thành viên tổ chức kinh tế kết thúc, Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc tức khắc quay trở về thủ đô, cũng không ở lại lấy một chút, cũng không nói thêm gì với Hạ Tưởng, có lẽ không tiện nói chuyện, lại có lẽ là Cổ Ngọc có nhiều ý kiến, dù sao đối với đề nghị dây chuyền ngọc khí của thế gia Cổ Ngọc mà hắn đề xuất, Cổ Ngọc vừa không phản đối cũng không tán thành, dường như trực tiếp bỏ qua.

Hạ Tưởng chỉ biết, giữa Cổ Ngọc và hắn, dần dần có một tầng cách ly và cảm giác xa lạ.

Hắn bất đắc dĩ nhưng chung quy cũng không ép buộc được cái gì.

Hoa Nhài Vàng, Bạc lại biểu thị cảm tạ trực diện với hắn, các cô sau khi cùng Nga Ni Trần gặp mặt và trò chuyện, hướng về Hạ Tưởng đề xuất tận dụng vốn đầu tư, vừa lúc Liên Nhược Hạm cũng có ý này, liền ăn nhịp với nhau.

Tuy nhiên đối mặt với Liên Nhược Hạm chín chắn và phong cách quý phái, nên Hoa Nhài Vàng Bạc hơi có chút ái ngại, Hạ Tưởng cũng chỉ dặn dò vài câu, muốn các cô dụng tâm học tập, kiên định kinh doanh, sau đó liền xoay người rời đi, không để thời gian nói chuyện quá lâu.

Hạ Tưởng không dám đối mặt với những ánh mắt ai oán và sầu não, hắn bây giờ còn có rất nhiều chính sự lớn phải lo, thật sự là không có thời gian và tư tưởng để cho phép chút tình cảm len vào.

Càng nhiều năm sau, có nhà sử học khảo chứng nhiều lần được biết lần hội nghị này tin tức cũng có phần chưa chuẩn xác, đã có phóng đại và thổi phồng. Hội nghị lần này được mệnh danh là một sự kiện lịch sử trọng đại ảnh hưởng trong nước.

Vậy mà đại bộ phận thời điểm đó, người tham dự trong đó và cải biến tiến trình lịch sử, cho tới bây giờ vẫn không biết những gì đã làm lúc đó đã ảnh hưởng đến mức nào về sau, mặc kệ là sau buổi tối liên hoan ngay sáu đó, hay là sau khi ai về nhà nấy, hay là khi Lý Thấm và Bành Vân Phong sắp xếp cụ thể, lại cử hành một hội nghị quy mô nhỏ, tóm lại, mặc kệ là thành viên tổ chức chính trị hay là kinh tế, đều đắm chìm trong một niềm vui sướng sắp bước ra một bước mấu chốt..

Nhưng có người sung sướng thì ắt có kẻ buồn phiền. Ngay ngày hôm sau, sau khi Hạ Tưởng và Thành Đạt Tài gặp mặt, bàn luận một loạt các quy hoạch viễn cảnh, Hạ Tưởng lại tự mình gọi điện thoại cho Bí thư thành ủy Tưởng Tuyết Tùng ở thủ đô, Bí thư tỉnh ủy Cát Giang Tống Triêu Độ, Bí thư tỉnh ủy Trần Phong, Chủ tịch tỉnh Mai Thái Bình, còn có Bí thư tỉnh ủy Tào Vĩnh Quốc sắp nhậm chức. Vì thành viên tổ chức kinh tế rải đều thành một đường bằng phẳng, lúc hắn sắp bay trở về tỉnh Tương bằng phi cơ là lúc bất ngờ nhận được điện thoại của Phạm Tranh.

Nói là bất ngờ, kỳ thực cũng là chuyện tất yếu, Phạm Tranh sớm muộn gì cũng sẽ gọi điện tới, Hạ Tưởng đã chuẩn bị tâm lý từ sớm.

- Hạ Tưởng, tôi và anh biết nhau mười năm, thì tôi khâm phục anh mất bảy năm, không hề nghĩ cuối cùng chúng ta lại là kẻ thù, thực lòng tôi rất muốn chúng ta là bằng hữu, không cần phải là bằng hữu tốt, chỉ cần là bằng hữu có thể tán dóc trò chuyện.

Giọng Phạm Tranh trùng xuống, kìm nén sự phẫn nộ:

- Chỉ có điều tôi không rõ, vì sao anh lại phải hạ độc thủ, muốn cho nhà họ Phạm thất bại thảm hại?

- Nếu là bằng hữu sẽ không vì lợi ích của bản thân mà giẫm lên vai bằng hữu, tôi nghĩ anh rất minh bạch trong chuyện này.

Đối với người bạn ngày xưa đã từng hợp tác, quan hệ cũng xem như không tồi, Hạ Tưởng trong lòng cũng chỉ có chút bất đắc dĩ, chỉ có điều qua quá trình vô số lần giao tiếp với Phạm Duệ Hằng, hắn hoàn toàn nhận ra tầm nhìn thiển cận của Phạm Duệ Hằng, mà tính cách của Phạm Tranh mặc dù không xấu nhưng cũng không tốt.

Phạm Tranh dường như hít sâu một hơi, chần chừ nửa ngày mới nói thêm:

- Chuyện quá khứ coi như không nhắc lại, Hạ Tưởng, tôi hy vọng về sau giữa chúng ta không xuất hiện sự thù địch, tôi vẫn rất quý trọng anh như bằng hữu.

Hạ Tưởng cũng không biết phải trả lời Phạm Tranh như thế nào, hắn không thừa nhận khả năng giữa hắn và Phạm Tranh còn có khả năng giải hòa, mà Phạm Tranh gọi điện dường như thừa thãi mà vô dụng, nhưng rốt cuộc bằng hữu một hồi, vẫn khó mà nói lời khó nghe được, đành phải qua loa vài câu:

- Tôi cũng hy vọng như thế, nhưng có một điều tôi nghĩ chúng ta đều rõ rằng, Phạm Tranh, tôi chưa bao giờ chủ động khơi mào tranh chấp, hầu hết mọi lần, tôi đều bị động trả đòn. Bằng hữu là bằng hữu, nhưng bằng hữu không phải là thời khắc mấu chốt để bán đứng bạn bè. Quan điểm của tôi từ xưa đến nay là người kính tôi một thước, tôi kính người một trượng.

- …

Phạm Tranh trầm mặc một lúc, rồi chỉ nói một câu:

- Tốt, tôi hiểu rồi.

Cũng không biết y còn gì để nói không, Hạ Tưởng gác máy, trong lòng có chút nặng nề, nào có ai muốn bằng hữu ngày xưa trở mặt thành thù, nhưng cuộc sống chính là một hành trình bất đắc dĩ, bên trong hành trình có phản bội, có hợp tác, có chia tay, cũng có rất nhiều tình cảm không giải thích nổi. Mùng bảy, Hạ Tưởng và Tào Thù Lê lên máy bay quay về Tương Giang, hắn không ngờ người đến sân bay tiếp đón, chính là Đàm Quốc Thụy!

Đàm Quốc Thụy lúc này hẳn phải về thủ đô, bởi vì ông ta đến tỉnh Tương nhậm chức, cần Ban tổ chức Trung ương đi cùng, mới có thể hoàn thành trình tự nên có. Nhưng ông ta lại là người đầu tiên đến Tương Giang, chẳng lẽ là chủ động đi tiền trạm ở đây?

Tương Giang khí hậu so với thành phố Yến ấm áp hơn nhiều, ngay khi bước xuống phi cơ, một luồng khí nóng ẩm ướt đập vào mặt khiến Hạ Tưởng hơi khó có thể thích ứng. Tuy nhiên thật ra hắn thích sự xanh hóa của Tương Giang, rốt cuộc là khí hậu ẩm ướt, mà lúc này ở phương bắc đã trở thành một mảnh đất xơ xác tiêu điều, ý thu đậm đà.

Khí hậu khác nhau, môi trường chính trị cũng không có chuyện phân chia vùng miền, Diệp Thien Nam dĩ nhiên đã trở thành quá khứ, nhưng cục diện chính trị tỉnh Tương cũng sẽ không hòa hợp yên ấm, lại càng không tốt đẹp hơn.

Trên chính trị, trong quan trường, vĩnh viễn không có thời điểm hòa hợp êm thấm.

Vừa hạ cánh, ra khỏi sân bay liền gặp Đàm Quốc Thụy, vừa mới từ phương Bắc xơ xác tiêu điều trở về miền Nam ấm áp mềm mại còn chưa kịp thích ứng, đã khiến cho trong lòng Hạ Tưởng nhảy dựng lên, lần đầu tiên hạ cánh, Đàm Quốc Thụy mang đến cho hắn một niềm vui bất ngờ, lần thứ hai hạ cánh Đàm Quốc Thụy cũng mang đến nhưng chỉ sợ là vấn đề nan giải.