Quan Thần

Chương 1742: Biến hóa lặng yên phát sinh




Nha Nội, Diệp Thiên Nam và Tần Khản, Trình Tại Thuận, còn có Trình Nhất Dương, một hàng năm người ngồi trong phòng Thất tiên nữ của Túy Tiên Cư.

Còn tại sao phòng gọi là Thất Tiên Nữ thì cũng không có ai giải thích, trong phòng không nhìn thấy bất kỳ thiết bị gì liên quan đến tiên nữ, có lẽ chỉ có mấy bức tranh chữ trên tường là có hình vẽ mấy tiên nữ, dù sao mặc kệ như thế nào, mấy người đang ngồi đây cũng không có ý định truy cứu nguồn gốc của Thất Tiên Nữ.

Ngay cả việc cô phục vụ có bộ dạng quả thực giống tiên nữ cũng không hứng thú lắm, chủ yếu cũng là vì mọi người trong lòng ngổn ngang tâm sự, ngay cả người thích nhất việc đong đưa đôi mắt ở bên eo của người đẹp —Nha Nội, cũng chỉ đem ánh mắt dừng lại trên người vài nhân viên phục vụ một lát rồi lại chuyển ánh mắt sang phía trên mắt bên phải của Diệp Thiên Nam.

Phía trên mắt bên phải của đồng chí Diệp Thiên Nam, là một vất bầm làm cho người ta nhìn thấy mà phát hoảng. Nó không lớn, hình dạng rất cổ quái, rất giống với một nắm đấm lớn. Mười người nhìn thấy thì có chín người cho rằng, đó là một nắm đấm sau khi tiếp xúc ở cự ly gần với tốc độ cao vào mắt bên phải của đồng chí Diệp Thiên Nam, mới có thể tạo thành vẻ mặt hiện tại.

Diệp Thiên Nam bị ánh mắt của Nha Nội nhìn đến phát bực, cũng không thể nói gì Nha Nội, chỉ có cách gượng cười:

- Đi đường không cẩn thận đụng vào, có cây thấp quá.

Nha Nội lắc lắc đầu:

- Ông Diệp, ông nói thật, có phải là bị người khác đánh không? Không sao, tôi ở thành phố Lỗ cũng bị đánh vài trận rồi, suýt chút nữa mất mạng. Ông nói thật đi, tôi sẽ giúp ông đòi lại công bằng.

Diệp Thiên Nam làm sao chịu nói, vẫn lắc đầu như cũ:

- Quả thật là va vào cây, là do tôi vận xui, không thể trách người khác. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

-Tôi thấy rất lạ là ai đã xuống tay với ông?

Nha Nội không tin lời Diệp Thiên Nam, tự nói một mình:

- Tìm ra người hạ độc thủ mới thấy rõ cục thế của tỉnh Tề.

Đừng nói Nha Nội không phải người chốn quan trường nhưng lời của y rất có lý. Chỉ có biết người biết ta, mới có khả năng thắng lợi.

Diệp Thiên Nam hơi trầm ngâm, dường như muốn nói ra suy nghĩ, nhưng không ngờ sau đó lại lắc đầu, xua tay cười nói:

- Quả thật là tôi không cẩn thận va vào cây, không liên quan đến người khác. Cảm ơn sự quan tâm của Chủ tịch Cao, không phải việc gì cũng có nguyên nhân. Ngã thì đã ngã rồi, chẳng phải chuyện gì to tát, không thể làm khó cái cây đó được, có đúng không?

Nha Nội thấy Diệp Thiên Nam chết cũng sĩ diện, đành cười ha hả:

- Nếu là tôi nhất định tôi sẽ chặt đổ chiếc cây đó.

Diệp Thiên Nam chỉ cười, không nói tiếp, trong lòng lại không cho là vậy, oán thầm sự nhàm chán và giả tạo của Nha Nội. Nha Nội bị đánh hai lần ở thành phố Lỗ, lại suýt chút nữa mất cả mạng thì có thể làm gì? Còn không phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Hơn nữa Nha Nội rõ ràng biết phía sau mọi việc là do Tần Khản, hiện tại không phải cũng giả vờ cái gì cũng không biết mà ngồi cùng với y đó thôi?

Nguyên tắc của nhân vật chính trị, ở trước mặt lợi ích khổng lồ, có khi không đáng một xu!

Diệp Thiên Nam không những âm thầm châm biếm sự ngụy trang của Nha Nội, đối với điều kiện hợp tác Nha Nội đưa ra cũng thiếu cơ sở để tín nhiệm. Anh ta không tin Nha Nội, từ lần đầu tiên gặp đã không tin. Anh ta cũng được coi là người già dặn chốn quan trường, không nên hành động theo cảm tính, càng không nên nhìn mặt mà bắt hình dong, nhưng không biết tại sao lại một chút cũng không thể nào tín nhiệm Nha Nội.

Ngược lại, đối với cảnh ngộ gặp phải trong khách sạn, anh ta một chút cũng không nghi ngờ là sự sắp đặt của Hạ Tưởng, bởi vì anh ta tin Hạ Tưởng không phải người đánh lén sau lưng người khác, hơn nữa chỉ là một lần xung đột ngoài ý muốn, không đáng nghĩ nhiều, có lẽ đối phương là bọn lưu manh cũng chưa biết chừng.

Nghĩ đến tình cảnh lúc đó, Diệp Thiên Nam mặc dù trong cơn giận dữ nhưng trí óc vẫn rất tỉnh táo, cười nhạt hành vi muốn nghe nhìn lẫn lộn của Nha Nội, rất rõ ràng, Nha Nội muốn anh ta nghi ngờ đằng sau việc này là bàn tay của Hạ Tưởng.

Lúc đó anh ta từ trong phòng đi ra, bước trên hành lang, cũng không biết tại sao bị một người đâm sầm vào, đối phương hình như uống nhiều quá, không nói câu nào liền giơ nắm tay hướng về phía anh ta mà đánh đúng vào mắt phải, lúc đó làm mắt ông ta nổi đầy sao.

Tính tình của người thành phố Lỗ sao lại nóng nảy như vậy? Diệp Thiên Nam che mắt, ngồi xổm trên mặt đất, suy nghĩ nảy sinh đầu tiên trong đầu còn rất văn minh, rõ ràng ông ta đi rất đúng đường, không đi giữa đường, lại không đi nghiêng ngả…Đương nhiên ông ta là người ra sao, quân tử dùng tài hung biện không động thủ, anh ta muốn lý luận vài câu, không ngờ chưa đợi anh ta mở miệng đối phương liền uy hiếp như vậy.

- Họ Diệp, người nhàn nhưng lòng không nhàn không phải là chuyện xấu, muốn phát huy sức tàn lực kiệt cũng có thể hiểu được nhưng anh đến nhầm nơi rồi. Xuất hiện không đúng lúc không đúng chỗ sẽ gây ra hậu quả sai lầm. Một đấm vừa nãy chỉ là đòn cảnh cáo thôi.

- Nếu anh còn không quay đầu, sau này hối hận cũng muộn rồi!

Diệp Thiên Nam thông minh cả đời lại nhất thời hồ đồ, nếu không phải đối phương trực tiếp nói đến quyền ý, cú đấm vừa nãy, anh ta cũng tưởng chỉ là một lần xung đột ngoài ý muốn. Bây giờ biết rồi, là có người ghét bỏ vì anh ta hoạt động quá sôi nổi ở thành phố Lỗ.

Diệp Thiên Nam không phải không nghĩ qua phía sau là do Hạ Tưởng gây nên, chỉ là suy nghĩ vừa lóe lên đã bị chính mình phủ định, chủ yếu là vì ấn tượng mà Hạ Tưởng để lại trong long anh ta quá tốt, trong ấn tượng của anh ta, Hạ Tưởng là một người làm việc rất có chừng mực, sẽ không trước mặt nói một đằng sau lưng làm một nẻo.

Nhưng phía sau sự hiểm độc đó là ai? Diệp Thiên Nam đoán không ít người, Tôn Tập Dân, Chu Hồng Cơ…đều có khả năng, thậm chí cả Tần Khản, Lý Đinh sơn cũng bị anh ta tính đến, chỉ không có một chút hoài nghi Hạ Tưởng.

Hôm nay vừa mới gặp mặt đã bị Nha Nội hỏi đi hỏi lại, Diệp Thiên Nam trong lúc phiền chán lại mở rộng đối tượng tình nghi sang cả Nha Nội. Đúng rồi, nói không chừng chính là Nha Nội ra tay, mục đích là để trực diện cảnh cáo anh ta, dọa anh ta một chút, làm anh ta đem mọi bực tức đổ lên đầu Hạ Tưởng, từ đó đạt được mục đích mượn dao giết người.

Đúng, Diệp Thiên Nam cũng thừa nhận anh ta gặp mặt Nha Nội, mục đích cũng là hiệu quả mượn đao giết người, chỉ là anh ta không muốn làm đao mà muốn làm cánh tay cầm chắc chuôi đao. Hiển nhiên Nha Nội cũng không muốn làm đao mà muốn làm tay.

Khởi xướng cuộc gặp mặt hôm nay không phải Diệp Thiên Nam cũng không phải Nha Nội, càng không phải Tần Khản---Tần Khản chưa bao giờ thích xuất đầu lộ diện, y chỉ muốn trốn ở sau lưng mưu đồ bí mật, cũng không hứng thú với việc hợp tác cùng Nha Nội, mà là Trình Tại Thuận.

Hiện tượng Trình Tại Thuận để ở tỉnh khác tuyệt đối sẽ là hiện tượng lạ đáng ghi lại sử sách, một Phó chủ tịch Hội đồng nhân dân lùi về tuyến hai, một đồng chí lão thành bị Bí thư tỉnh ủy kiêm Chủ tịch Hội đồng nhân dân gắt gao áp chế, vốn dĩ là phát huy một chút sức lực còn lại, nghe theo sự chỉ huy của Đảng, dẫn dắt một nhóm cán bộ lão thành, mở cuộc họp, tỏ thái độ, giơ tay cho ý kiến, sau đó thuận lợi về nhà an hưởng tuổi già.

Không ngờ Trình Tại Thuận đúng là trâu già biết trời chiều ngắn, không cần giơ roi cũng tự chạy, có thể đem nhiệt lượng còn lại của trời chiều phát huy thành hào quang mãnh liệt của mặt trời lúc giữa trưa, Trình Tại Thuận đang đặt Diệp Thiên Nam trong tầm ngắm.

Phó Chủ tịch Trình không những quan hệ mật thiết với Tần Khản, dắt tay cùng tiến, lại còn mượn quan hệ bạn học của Trình Nhất Dương và Nha Nội ở Bắc Kinh, thành công mà đáp xuống tuyến của Chủ tịch Quốc hội, mà Chủ tịch Quốc hội cũng rất rộng lượng, lại tranh thủ thời gian trong lúc bận trăm công nghìn việc để gặp mặt Trình Tại Thuận!

Tuy rằng không phải cố ý sắp đặt việc gặp mặt một mình Trình Tại Thuận, nhưng nghe nói lúc Chủ tịch Quốc hội bắt tay Trình Tại Thuận, đã nói ngót vài phút, rất có thâm ý sâu sắc.

Mà Trình Tại Thuận sau khi từ Bắc Kinh về thành phố Lỗ, đã giống như thay đổi thành người khác, hoàn toàn là thay đổi sang diện mạo mới, về cả sự sôi nổi, về tinh thần, về sức lực liền, giống như một cán bộ trung niên còn có triển vọng vô hạn, hoàn toàn không phải tình cảnh của một đồng chí lão thành phải lùi về tuyến hai, chẳng những rồng cuốn hổ chồm, mà còn làm trung gian của buổi gặp mặt ttrọng thể ngày hôm nay.

Diệp Thiên Nam hiểu rõ, buổi gặp mặt hôm nay là vì lợi ích chung tạm thời đối với triển vọng của tỉnh Tề nên mới hợp tác cùng nhau, cơ sở hợp tác rất không bền vững, dung cụm từ đồng sàng dị mộng để hình dung là cực kỳ thích hợp, nhưng có thể ngồi cùng nhau đã là một sự thành công, một kỳ tích lớn lao, tương đương với việc bước ra một bước quan trọng đầu tiên.

Hơn nữa y cũng nhận được tin tức, có dấu hiệu cho thấy Hạ Tưởng đang liên lạc trung gian với Lý Vinh Thăng, Phùng Nhân Long, cũng muốn tạo một liên minh rộng rãi, nhằm vào việc tỉnh Tề sắp nghênh đón nhiệm kỳ mới của Ủy ban nhân dân tỉnh, đã bày ra thái độ nghênh chiến.

Đương nhiên nếu như Diệp Thiên Nam biết rằng, việc Hạ Tưởng đang làm không chỉ là nghênh chiến mà là chủ động xuất chiến, sự lo lắng trong lòng y chỉ sợ sẽ tăng lên mấy trăm lần.

Cũng phải nói lại, Diệp Thiên Nam cũng không ngốc, cũng biết rõ phía sau vụ tai tiếng của Tần Khản có khả năng là bàn tay của Hạ Tưởng, nhưng khả năng lớn nhất là do Tôn Tập Dân hoặc Chu Hồng Cơ ra tay, cho dù là ai thì lực lượng của tỉnh Tề hiện nay đang lặng lẽ có sự phát sinh biến hóa, mối ngăn cách giữa Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ đã biến mất, hai người phải cùng hợp tác rồi.

Giữa Hạ Tưởng và Tôn Tập Dân, Chu Hồng Cơ cũng đã thiết lập được cơ sở tín nhiệm nhất định, lại có thêm sự giúp đỡ của Khâu Nhân Lễ, muốn đánh một đòn nặng làm Tần Khản tán loạn.

Nhìn bề ngoài, cho dù xuất phát từ góc độ nào thì phía Hạ Tưởng có sự liên kết của Bí thư tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh, lại có sự phối hợp của Bí thư Đảng ủy công an và Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, muốn áp chế một Phó chủ tịch thường trực và Phó chủ tịch Hội đồng nhân dân, hẳn là thừa sức, thậm chí không nói khoa trương chút nào, chỉ cần một hiệp cũng có thể làm cho Tần Khản và Trình Tại Thuận bị đánh tơi bời.

Về phương diện chính trị coi trọng sự cân bằng, sẽ không để một bên bành trướng quá lớn, cũng là bởi căn cứ vào nhận thức, lại thêm việc Diệp Thiên Nam mặc dù rất khâm phục cách đối nhân xử thế của Hạ Tưởng, cũng không muốn nhìn thấy sự thắng lợi của Hạ Tưởng, vì vậy dưới sự thuyết phục của y, Tần Khản cũng vui vẻ dự tiệc.

Tần Khản không hề muốn ngồi cùng Nha Nội, cho dù mối quan hệ giữa y và Trình Tại Thuận cũng không đến nỗi nào, nhưng y nhìn Nha Nội không thuận mắt, chẳng có cách nào, người với người cũng phải cần duyên mắt. Nhưng vì lợi ích chung, cho dù chỉ là lợi ích trước mắt cũng phải thỏa hiệp.

Cuộc gặp hôm nay, mặc dù do Trình Tại Thuận khởi xướng, do Nha Nội đi cùng, nhưng xét về cấp bậc, Tần Khản vẫn hoàn toàn xứng đáng là người thứ nhất. Cuối cùng trong lúc sắp xếp chỗ ngồi, Trình Tại Thuận lại được mọi người đẩy ngồi lên vị trí đầu.

Trình Taị Thuận từ chối mấy câu, nhưng vẫn ngồi ở vị trí đầu, luận về tuổi tác, y vẫn là người lớn tuổi nhất trong số tất cả mọi người.

Tuy rằng cuộc gặp hôm nay mỗi người một suy nghĩ, thậm chí có thể dùng từ cổ quái để hình dung, nhưng mọi việc tồn tại trong hợp lý, có thể ngồi cùng nhau là đã chứng minh nhu cầu chung có thể tiếp tục thương lượng, vì vậy, Trình Tại Thuận ngay câu đầu tiên đã đi thẳng vào vấn đề chính:

- Chúng ta không nói dài dòng, chỉ nói chuyện chính. Cuộc gặp mặt hôm nay chỉ có một việc cần bàn đó là làm sao để bảo vệ tối đa lợi ích của chúng ta ở tỉnh Tề.

- Tôi nói thật một câu, chướng ngại vật của tất cả chúng ta đều là một người---Hạ Tưởng!