Quan Thần

Chương 1762: Tất cả ở hành động này




Hạ Tưởng biết, hắn ở lại tỉnh Tề thêm một ngày, thì sẽ khiến cho một số người như ngồi trên đống lửa, cản trở thêm trong mắt một số người thêm một ngày. Cho nên, hắn càng sớm rời khỏi tỉnh Tề càng hài lòng một số người.

Còn một điểm, khả năng Lĩnh Nam đã đào xong một cái hố to để đợi hắn. Hắn rời khỏi tỉnh Tề, không còn cản đường, đây là viêc tốt thứ nhất, tiếp tục nhảy hố, tốt nhất là bị ngã đến đầu rơi máu chảy, đây là việc tốt thứ hai.

Theo Hạ Tưởng dự tính, bây giờ các nhân sĩ cá biệt đang gấp rút đợi hắn đi Lĩnh Nam, khi hắn xuất kích, chính là lúc vui vẻ mà chúc mừng của người khác.

Chỉ tiếc, hắn không thể luôn để cho người khác được như ý, bới vì dù sao hắn không phải là Lôi Phong sống trên quan trường. Hơn nữa cho dù hắn là Lôi Phong sống, người khác sau khi đào hố chôn hắn xuống, còn có thể sẽ đạp qua phần mộ của hắn mà đi, mắng hắn là đần độn và ngu ngốc.

Hạ Tưởng là người tốt không sai, nhưng không phải tốt bừa bãi, cũng không phải là người tốt vô nguyên tắc mặc người ức hiếp.

Vẫn luôn cho rằng âm mưu của Tần Khản và Trình Tại Thuận, sẽ là trong thời gian Hội đồng nhân dân không việc mà tìm việc, kỹ xảo đơn giản là cổ động đại diện bỏ một phiếu không tín nhiệm đối với báo cáo công tác của chính quyền của Tôn Tập Dân. Nói rộng ra, thậm chí sẽ liên hợp đưa ra nghị án không tín nhiệm đối với Tôn Tập Dân, sau đó đề danh Tần Khản là ứng cử viên Chủ tịch tỉnh.

Bởi vì Khâu Nhân Lễ cũng được, Tôn Tập Dân cũng được, độ mạnh yếu khống chế đối với HĐND thực tại quá yếu. Nhân vật số một số hai các thành phố cấp ba còn dễ nói, không dám vi phạm ý đồ của Tỉnh ủy, nhưng đại biểu HĐND đến từ cơ sở, thì không dễ khống chế.

Cố nhiên cũng có thể sử dụng khống chế phân vùng, do nhân vật số một số hai các thành phố cấp ba phụ trách đại biểu HĐND các thành phố cấp ba, nhưng cũng không thể từ trên cơ bản ngăn chặn sự biến hóa của tình thế.

Sự liên hệ giữa các thế lực địa phương khổng lồ ở tỉnh Tề, không chỉ vô cùng chặt chẽ, hơn nữa các con đường được giữ bí mật, không cho người ngoài biết. Cộng với lực khống chế của Trình Tại Thuận đối với HĐND không phải lớn bình thường, cho dù trước đã nghe được một chút tin tức, Khâu Nhân Lễ và Tôn Tập Dân cũng đã sử dụng nhiều biên pháp để phòng bị, nhưng vẫn không làm chu đáo mọi mặt.

Cũng không thể chu đáo mọi mặt.

Khi đang chăm chú nhìn Tần Khản và Trình Tại Thuận sẽ ra tay như thế nào với Tôn Tập Dân, không cần nghĩ, quả thực là ra tay nhằm vào Tôn Tập Dân rồi, nhưng lại tiện thể Hạ Tưởng, quả thực là nước cờ mượn đao giết người, rất dễ tạo thành sự phán đoán sai lầm cho bên ngoài, cho rằng Hạ Tưởng ngầm sinh chuyện, cổ động đại biểu HĐND phải để cho Tôn Tập Dân không có cách để xuống đài.

Ngẫm lại cũng đúng, Tần Khản cho dù cổ động thành công đại biểu HĐND đề trình án không tin nhiệm đối với Tôn Tập Dân, cho dù đại biểu HĐND đề danh y là ứng cử viên Chủ tịch tỉnh, cũng không phù hợp với trình tự pháp định. Bởi vì từ trước chức Chủ tịch tỉnh, trước phải do Trung ương bổ nhiềm là Phó bí thư Tỉnh ủy, sau đó tiếp tục bổ nhiệm là Phó chủ tịch tỉnh và quyền Chủ tịch tỉnh, mới có thể chính thức trở thành ứng cử viên Chủ tịch tỉnh duy nhất.

Lui lại vài bước mà nói, cho dù Tần Khản đề danh chính mình, cũng thành công mà thông qua tuyển cử của HĐND, dưới sự tức giận của Trung ương, không bổ nhiệm Tần Khản là Phó bí thư Tỉnh ủy, vị trí Chủ tịch tỉnh của Tần Khản vẫn ngồi không vững. Đương nhiên, trong nước cũng không xuất hiện qua sự kiện trọng đại tương tự, trên việc bổ nhiệm cán bộ cấp Tỉnh và cấp Bộ, cũng không cho phép xuất hiện ngoài ý muốn trọng đại.

Nhưng trong cuộc sống hiện thực, đã từng xuất hiện qua tiền lệ ứng cử viên Chủ tịch huyện do Thành ủy chỉ định không trúng cử, mà một vị Phó chủ tịch huyện bởi vì uy vọng cao năng lực mạnh, được HĐND huyện một nhấc cho lên ngai vàng Chủ tịch huyện, kết quả khiên Thành ủy vô cùng bị động.

Ngay cả như vậy, Thành ủy cũng vẫn không bổ nhiệm vị Chủ tịch huyện được tuyển đó làm Phó bí thư Huyện ủy. Chủ tịch huyện sau khi vẫn luôn danh không chính ngôn không thuận mà công tác nửa năm, cuối cùng vẫn bị Thành ủy điều xuống thành phố đảm nhiệm Cục trưởng, từ đó ảm đạm kết thúc.

Cho nên nói, có người mượn đao giết người, mượn đao của Tôn Tập Dân, giết Hạ Tưởng, kế sách không thể nói không cao minh, bởi vì người không rõ chân tướng luôn chiếm đa số. Cán bộ Đảg viên không rõ chân tướng, đều cho rằng Hạ Tưởng không theo lẽ thường mà xuất bài, muốn giẫm lên vai Tôn Tập Dân để lên chức, không chỉ khiến danh tiếng của Hạ Tưởng tổn hại lớn, cũng khiến cho hắn đắc tội với phái phản đối, càng khiến Trung ương có thành kiến với Hạ Tưởng.

Tin tức vừa truyền ra, Tỉnh ủy trên dưới một mảnh xôn xao.

Người khiếp sợ nhất không phải Khâu Nhân Lễ, mà lại là Tôn Tập Dân.

Khiến người ta không thể ngờ đó là, Tôn Tập Dân ngay đầu tiên đã gõ cửa phòng làm việc của Hạ Tưởng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Phó bí thư Hạ, ngại quá, có người muốn nhằm vào tôi, trăm phương ngàn kế, không ngờ đến cả cậu cũng chịu liên lụy.

Tôn Tập Dân vừa vào đề đã biểu đạt sự phẫn uất trong lòng, hoàn toàn khác so với trong tưởng tưởng của người ngoài về sự rất có thành kiến thậm chí căm hận của Tôn Tập Dân đối với Hạ Tưởng đó là, vẻ mặt ông ta tiếc hận và căm tức đối với người châm ngòi thổi gió ở sau lưng, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Hạ Tưởng biết Tôn Tập Dân tới là để an ủi hắn, vào thời khắc mấu chốt, là muốn cùng hắn cùng căm thù giặc, hắn liền cười an ủi Tôn Tập Dân:

- Chủ tịch tỉnh Tôn không cần phải tức giận, kỹ xảo tiểu nhân, cũng là mấy chiêu cuối cùng rồi. Tôi đã suy nghĩ rồi, ngoại trừ ngấm ngầm lừa bịp, là mượn đao giết người thôi. Chẳng qua có một số người khẳng định phải thất vọng rồi, bởi vì bọn họ không ngờ được rằng con đao này của Chủ tịch Tôn là lưỡi đao mềm mại…

Tôn Tập Dân vốn dường như vượt lên cả sự tức giận, ông ta thậm chí có chút lo lắng Hạ Tưởng dưới sự tức giận sẽ làm ra sự tình mất khống chế nên cố ý đến an ủi Hạ Tưởng. Không ngờ Hạ Tưởng không có một chút dấu hiệu tức giận, ngược lại còn nhàn nhạ tả bộ trong sân vắng rất bình tĩnh, quả thực là tố chất tâm lý cực tốt.

- Ha ha, Phó bí thư Hạ nói rất đúng, kỳ thật đối phương muốn châm ngòi cho mối quan hệ của chúng ta, muốn chúng ta trở mặt thành thù mà đối địch nhau. Sau đó nhân lúc chúng ta loạn bước chân của mình, cũng dễ để mưu lợi bất chính từ giữa. Chỉ cần chúng ta tin tưởng lẫn nhau, vững vàng không loạn, đối phương sẽ không có cơ hội để dành lấy.Tôn Tập Dân cũng bị sự thoải mái của Hạ Tưởng cuốn hút, ý thái thả lỏng hơn rất nhiều, cùng Hạ Tưởng nói đùa vài câu rồi đi.

Tôn Tập Dân vừa đi, Hạ Tưởng lại liên tiếp gọi mấy cuộc điện thoại, trong đó có gọi cho Hà Giang Hải.

Sau khi gọi điện xong, Hạ Tưởng mở ngăn kéo ra, lấy ra hai tập tài liệu rất dày, hiểu ý mà cười. Cười xong, lại gọi Ngô Thiên Tiếu tới, để anh ta cùng Ôn Tử Tuyền phụ trách một mảng, đích thân ra mặt tọa đàm cùng bộ phận đại biểu HĐND, đương nhiên, là âm thầm tọa đàm.

Theo sau, Hạ Tưởng đứng dậy đi tới phòng làm việc của Khâu Nhân Lễ…

Nửa tiếng sau, Hạ Tưởng bước ra khỏi phòng làm việc của Khâu Nhân Lễ, tùy ý dạo bước xuống dưới lầu, một mình không chút mục đích mà tản bộ trong trụ sở Tỉnh ủy, dường như là đang suy tư sự tình, lại dường như là đang thưởng thức cảnh sắc cũng không hấp dẫn người lắn trong trụ sở Tỉnh ủy. Ánh nắng ngày đông rats đẹp, đối với thành phố Lỗ mà nói, là một ngày đông với bầu trời vô cùng ấm áp hiếm có.

Là tỉnh ô nhiễm nghiêm trọng trong nước, tỉnh Tề và tỉnh Dự là vùng bị nạn rất nặng. Giống thành phố Yến, mùa đông của thành phố Lỗ những lúc có thể nhìn thấy bầu trời xanh thẳm cũng không nhiều, tâm tình của Hạ Tưởng cũng không chịu ảnh hưởng từ tin xấu đột nhiên truyền ra, ngược lại lại tốt đến kỳ lạ. Hắn tản bộ trong sân, chỉ là muốn nới lỏng ra một chút thần kinh đang thít chặt lại của mình.

Hạ Tưởng biết, quyết định cuối cùng lập tức sẽ lên sàn diễn. Cũng tốt, lúc nào cũng kéo dài không quyết cũng không hay, đơn giản là đao thật kiếm thật mà đấu một trận, là sống là chết phụ thuộc vào bản lĩnh của mình, đừng mài mài cọ cọ lau lau chùi chùi mãi không thôi.

Phó bí thư Hạ - Hạ Tưởng khác thường mà tản bộ trong sân, khiến cho vô số người suy đoán. Có người nói, Phó bí thư Hạ đang ủ men phản kích. Còn có người nói, Phó bí thư Hạ đang diễn thử, chuẩn bị tạo không khí cho ngày đăng quang ngai vàng Chủ tịch tỉnh. Cũng có người nói, Phó bí thư Hạ đang cố làm ra vẻ huyền bí, cái muốn chính là ở trước mặt mọi người bí hiểm mà diễn một màn, cũng tiện để cho mọi người biết, bây giờ Phó bí thư Hạ cách ngai vàng Chủ tịch tỉnh chỉ còn một bước xa, tất cả mọi người phải nhìn nhận đối xử với hắn bằng con mắt hoàn toàn khác.

Đương nhiên, cũng có người đoán được nội tình trong đó, biết mặt trái khác thường của sự tình, chưa chắc chính là bút tích của Phó bí thư Hạ, hơn nữa, Phó bí thư Hạ làm thế nào để thanh lọc chính mình, làm thế nào để ung dung qua cửa ải?

Ngay cả Tần Khản cũng đứng trước cửa sổ văn phòng làm việc, nhìn xuống Hạ Tưởng ở phía dưới. Bởi vì duyên cớ trên lầu quá cao, đứng từ vị trí của Tần Khản nhìn xuống, Hạ Tưởng nhỏ hơn so với bình thường nhiều, bóng dáng dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời, giống như một cây gỗ không cao lớn, rất bình thường cũng không chút bắt mắt.

Tần Khản sắc mặt yên ả như nước, đôi mắt chìm sâu, lặng lẽ đứng yên tại chỗ, chăm chú nhìn Hạ Tưởng lúc lâu, dường như muốn đem nhất cử nhất động của Hạ Tưởng và những biểu cảm chi tiết nhất mà lưu lại trong mắt.

Cứ như thế cho đến khi Hạ Tưởng nhẹ nhàng bước quay lại văn phòng, cho đến khi bóng dáng hắn biến mất, Tần Khản mới thu lại ánh mắt, trở lại bàn làm việc, ánh mắt rơi vào đống tài liệu dày cộp trên bàn, cuối cùng cũng lộ ra vẻ tươi cười vui mừng. Mong đợi bao năm, nhẫn nhịn bao năm, đặt cược bao năm, kế hoạch tỉ mỉ ủ men bao năm, tất cả đều ở hành động này.

Hạ Tưởng… cho dù hắn có bản lĩnh lớn bằng trời, cho dù hắn có chỗ dựa lớn bằng trời, cho dù hắn có sự thông minh hơn người, cũng không có cách để qua ải này. Hắn cho rằng hắn thông minh, lại có năng lực lớn, đều vô ích. Ở trước sự thật, trước kế hoạch áo tiên không thấy vết chỉ khâu của y, mọi phản kháng của Hạ Tưởng đều phí công, mọi sự thông minh của Hạ Tưởng đều mất đi hiệu lực.

Nghe nói Ngô Tài Dương còn muốn Hạ Tưởng rời khỏi tỉnh Tề trước thời hạn, để rời xa khói thuốc súng của cuộc đọ sức cuối cùng ở tỉnh Tề? Ha ha, muộn rồi, bây giờ có đi cũng muộn rồi, chiến tranh đã bắt đầu. Từ giây phút tin tức truyền ra, Hạ Tưởng đã bị xoáy vào dòng nước, còn muốn thong dong thoát thân sao?

Nằm mơ!

Tần Khản cắn chặt răng, nhớ tới Hạ Tưởng đánh đại nghĩa công chính, đánh quân cờ vì nước vì dân, mấy lần đánh bại kế hoạch của y, mấy lần cứu Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ, mấy lần khiến y chịu thiệt, y có thể buông tha Hạ Tưởng sao? Bụng dạ nhỏ nhen sao quân tử, y ở tỉnh Tề chịu sự ức hiếp của lực lượng các nơi bao năm, Hạ Tưởng một kẻ hậu sinh vãn bối còn muốn cưỡi đầu của y mà tác oai tác quái sao?

Đợi đấy, có thù không báo sao quân tử.

Tần Khản vẻ mặt trầm tĩnh như nước, lúc cầm tập tài liệu rất dày lên, cuối cùng cũng cười lạnh, là lúc thực sự phải đao thật kiến thật ra trận rồi. Mang bộ dạng tôn tử nhiều năm, nếu không hãnh diện một lần, thì thật không có cơ hội nữa.

Tần Khản cầm điện thoại lên gọi cho Trình Tại Thuận:

- Phó chủ tịch Trình, khi nào thì ăn cơm?

Từ trong loa truyền đến giọng nói thoải mái tự tin của Trình Tại Thuận:

- Tất cả chuẩn bị xong xuôi, bất cứ lúc nào cũng có thể ngồi vào bàn.

- Được, buổi tối gặp nhau, hoàn thành thêm một chút chi tiết, đầu tiên gọi món rau trộn nào, sau gọi món ăn nóng nào, đều phải chú trọng.

- Đúng, là phải sắp xếp tốt trình tự, mới có thể hương sắc vị cái gì cũng có…

Một tuần sau, đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc chính thức long trọng thu hoạch, giống như những gì mọi người dự liệu đó là, toàn bộ quá trình thuận lợi giống như một chương trình cuối xuân được dàn dựng và luyện tập trong thời gian nửa năm.

Mặt trận Tổ quốc vừa khai mạc, Hội đồng nhân dân lập tức mời dự họp, trong tiếng hát Quốc ca trang nghiêm, bộ máy Tỉnh ủy tỉnh Tề do Khâu Nhân Lễ dẫn đầu chậm rãi bước vào hội trường, Hội nghị lần thứ năm HĐND tỉnh Tề khóa 11 mong đợi đã lâu, cuối cùng cũng kéo bức màn khai mạc…