Quan Thần

Chương 264: Kéo tập đoàn Đạt Tài xuống nước




Thanh âm của cô bé ở chỗ làm có chút hưng phấn nho nhỏ, cô vội vàng thông báo cho hắn nghe tình huống gần đây nhất:

- Em đang giúp Công ty bất động sản Thiên An thiết kế một khu chung cư, cũng không biết bọn họ bằng phương pháp gì mà từ Cao lão tìm được em. Sau khi em đến đây, làm quen với tổng giám đốc Tôn Hiện Vĩ của bọn họ, nói chuyện mới biết hóa ra hắn cũng là bạn anh.

Hạ Tưởng giật mình, Tôn Hiện Vĩ đã gặp hắn và Tiếu Giai, cho dù hắn không nói mối quan hệ với Tiếu Giai nhưng hắn tặng văn phòng cho Tiếu Giai, không cần nghĩ cũng có thể đoán ra được điều gì đó, chẳng may anh ta vô ý tiết lộ cho cô bé kia thì thảm rồi.

Bây giờ Hạ Tưởng mới phát hiện ra bản thân quyết định để Tiếu Giai đến Bắc Kinh là một quyết định sáng suốt đến nhường nào.

May mắn cô bé lại nói:

- Anh ta nói đã lâu không gặp anh, nói anh có rảnh thì tìm anh ta cùng ăn cơm. Sau khi anh ta biết em là bạn gái của anh, đã tăng giá tiền công nhưng em từ chối. Thỏa thuận bao nhiêu là bấy nhiêu, không thể tùy tiện nâng giá, có phải không?

- Tốt, tốt, tất cả án theo luật thị trường mà làm, em làm tốt lắm, giúp hắn thiết kế cho tốt. Đúng rồi, hắn có nói gì khác nữa không, có khen em không?

Hạ Tưởng chậm rãi thả lỏng tâm tình. Nguy hiểm, nguy hiểm quá. Chỉ có điều nhớ lại Tôn Hiện Vĩ cũng là người thông minh, nhất định biết phải làm thế nào, giữa đàn ông với nhau che dấu sự thật cho nhau cũng là việc bình thường.

- Không có khen em mà khen anh. Nói anh thật hạnh phúc, bên người có mỹ nhân như hoa như ngọc.

May mắn cô bé còn ngây thơ, Hạ Tưởng hỏi cái gì cô bé trả lời cái đó, lại hỏi:

- Hôm nay anh có bận không, buổi tối mấy giờ mới về nhà? Em có việc quan trọng muốn bàn bạc với anh.

Giọng nói của cô bé có vẻ nghiêm túc trịnh trọng khiến cho trái tim Hạ Tưởng lại thắt lại, trong lòng thầm nhủ Tôn Hiện Vĩ cũng là kẻ chẳng tốt đẹp gì, nói gì mà như hoa như ngọc, rõ ràng là cường điệu hóa một người như hoa một kẻ như ngọc, chẳng lẽ cô bé này cũng nghĩ ra điều đó sao? Chắc hẳn là không. Cô bé là nữ sinh ngây thơ trong sáng, sao có thể nghĩ ra mấy ý nghĩa mờ ám đó chứ? Hắn vội hỏi:

- Có chuyện gì mà nghiêm trọng vậy? Mau nói ra một chút đi, nếu không anh sẽ cả ngày lo lắng không yên, chẳng lẽ em không lo lắng sao?

Cô bé lập tức không kiên trì nguyên tắc được nữa:

- Vốn không muốn nói trước cho anh đâu, nghe anh nói như vậy, lại nghĩ tới trái tim nhỏ của anh đập bình bịch, người ta mới không nhẫn tâm, được rồi, để nói cho anh biết. Ba nói ba đang chuẩn bị thông báo đính hôn cho chúng ta trước khi ba đến thành phố Bảo, hiện tại anh hối hận vẫn còn kịp đấy!

- Đính hôn sao, việc lớn, anh phải suy nghĩ lại mới được.

Hạ Tưởng cố ý kéo dài thanh âm, trong lòng lại đặt xuống một khối đá tảng.

- Nếu em hối hận vậy nói sớm một chút, anh không miễn cưỡng em phải gả cho anh, ngược lại anh sống một mình đã quen rồi, một thân một mình không ai quản.

- Anh thật đáng ghét!

Cô bé cười lên khanh khách:

- Được rồi, không nói với anh nữa, em còn phải làm việc. Anh hôm nay vội về, chẳng qua phải nghe lời ngoan một chút, không được lén lút đi ngắm cảnh.

Ngắm cảnh? Ám chỉ của cô bé rất trực tiếp cũng rất có lực, thành phố Yến làm gì có phong cảnh gì, ngoại trừ công viên Rừng Rậm!

Công viên Rừng Rậm vốn là phong cảnh, Liên Nhược Hạm cũng vậy, một câu hai nghĩa! Hạ Tưởng âm thầm cười cô bé có rộng lượng hơn nữa cũng không cổ vũ mình vụng trộm gặp gỡ Liên Nhược Hạm. Chẳng qua may mắn, cô chỉ cười nói một câu đó thôi, ý là, dù sao em tốt như vậy anh xem rồi làm.

Hôm nay Hạ Tưởng vốn không có ý đi tìm Liên Nhược Hạm, hắn cười lắc đầu, lái xe đến quảng trường Nhân Dân.

Quảng trường Nhân Dân đã thành hình, hòn sơn giả được dựng lên khắp nơi, lại có vô số hồ nước nhỏ, còn cả những lối đi mát mẻ yên tĩnh, xem như là một cảnh đẹp của thành phố yến, rất có nét phong tình và trang nhã của Viên Lâm Giang Nam.

Hạ Tưởng đi vào phòng làm việc tạm thời, nhìn thấy Thẩm Lập Xuân đang tức giận với thủ hạ:

- Sao lại làm như vậy? Bảo cậu đi mua đá Đại Lý, cậu lại mua cho tôi đá Hoa Cương, cậu ngay cả đá Đại Lý và đá Hoa Cương cũng không phân biệt được, còn làm ăn gì nữa?

Hạ Tưởng đẩy cửa tiến vào, cười nói:

- Tổng giám đốc Thẩm, đừng nói như vậy, phàm là có hoa văn thì gọi là đá Đại Lý; có nhiều vết lốm đốm thì gọi là đá Hoa Cương. Đây là cách gọi theo ý nghĩa rộng. Theo nghĩa hẹp, đá Đại Lý được sản xuất từ chất đá ở Đại Lý vùng Vân Nam. Trên thực tế, hiện nay trên cả nước không phải nơi nào cũng có đá Đại Lý, cho nên nhìn lầm cũng là chuyện có thể hiểu được.

- Hạ lão đệ đến rồi.

Thẩm Lập Xuân lập tức thay bằng bộ dạng tươi cười, phất tay đuổi thủ hạ ra ngoài:

- Tha cho cậu lần đầu, sau này không được lặp lại sai lầm này nữa.

Bị Thẩm Lập Xuân quát mắng là một thanh niên, hắn thấy Hạ Tưởng thay hắn giải vây vội vàng gật đầu ý chào Hạ Tưởng, ánh mắt đầy cảm kích.

Phòng làm việc của Thẩm Lập Xuân mặc dù chỉ là kiến trúc lâm thời, cũng chỉ trang hoàng đơn giản, xem như là đẹp đẽ. Hạ Tưởng vừa ngồi xuống đã có người mang trà lên. Thẩm Lập Xuân không chút khách khí rút bản vẽ ra, đặt ở trước mặt Hạ Tưởng, nói:

- Đến rất đúng lúc, gần đây tôi một mực tìm cậu nhưng vẫn không có thời gian. Đến đây giúp tôi nhìn xem, tổng giám đốc Thành nói, thiết kế ban đầu của công viên Nhân Dân phải thay đổi một chút.

Thiết kế ban đầu của công viên Nhân Dân là ý tưởng của Hạ Tưởng, hắn không đưa ra nhiều thay đổi, chỉ trên cơ sở vốn có xử lý một số chi tiết tỉ mỉ hơn. Ngày đó Thành Đạt Tài cũng không phản đối lập tức thông qua. Hiện tại đột nhiên đề xuất sửa chữa, nhất định là hắn có ý nghĩ khác.

- Tổng giám đốc Thành nói thế nào?

Hạ Tưởng phải hỏi cho rõ ràng mới ra tay thoải mái được.

- Điểm mấu chốt thì tổng giám đốc Thành không nói, chỉ nói thiết kế ban đầu suy nghĩ có chút bảo thủ, để đường đi lớn hơn một chút. Nhưng cụ thể là lớn đến mức nào thì không ai biết. Tôi đề xuất vài phương án sửa chữa, tổng giám đốc Thành đều không tỏ thái độ. Không tỏ thái độ tức là không đồng ý, tôi gấp đến độ nóng hết cả mông.

Hạ Tưởng không nói gì, sau khi ngồi xuống suy nghĩ một hồi, đột nhiên cười, hắn đã hiểu ý tưởng của Thành Đạt Tài, hắn ta muốn được như ngày xưa, lầu các xa hoa cũng không cần, công viên Nhân Dân xây dựng thứ gì mới là tốt nhất, trực tiếp trải xanh mặt đất là xong, sau này khởi công cũng thuận tiện.

- Trực tiếp đổi thành một mảng màu xanh là được, đề cao điện tích xanh hóa, cải thiện chất lượng không khí. Anh báo cáo cho tổng giám đốc Thành thử xem.

Hạ Tưởng chắc chắn nói.

- Có được không đấy?

Thẩm Lập Xuân há hốc miệng:

- Cái này gọi là thay đổi sao? Lão đệ, cậu không lừa người đấy chứ? Tôi báo cáo lên trên tổng giám đốc Thành không mắng tôi mới lạ.

Hạ Tưởng mỉm cười thần bí:

- Nói anh báo cáo thì anh cứ báo cáo lên thử xem. Đương nhiên, báo hay không là tùy anh, tin hay không tin cũng do anh. Tôi chỉ đưa ra ý kiến, không chịu trách nhiệm giải thích đâu.

- Vậy nếu tôi bị tổng giám đốc Thành mắng, tôi có thể lôi cậu ra, nói là chủ ý này là do cậu đề ra, cậu không có ý kiến gì chứ?

Thẩm Lập Xuân sợ Thành Đạt Tài, hắn biết Thành Đạt Tài rất thưởng thức Hạ Tưởng, đang suy nghĩ khi bị Thành Đạt Tài chửi bới lấy Hạ Tưởng ra làm tấm bia đỡ đạn.

- Vì bạn bè chịu vài đao, tôi đã bao giờ hãm hại anh chưa? Nếu được thì lợi ích hoàn toàn thuộc về anh. Nếu như không được, người xấu để tôi làm.

Hạ Tưởng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt khiến cho Thẩm Lập Xuân nợ mình một phần nhân tình.

Thẩm Lập Xuân nửa tin nửa ngờ lấy điện thoại, điện thoại vừa thông, hắn vô cùng cẩn thận nói ra ý tưởng của Hạ Tưởng, trong điện thoại Thành Đạt Tài im lặng một lát rồi hỏi:

- Là ý tưởng của anh sao?

Thẩm Lập Xuân liếc nhìn Hạ Tưởng một cái, vốn nói ra Hạ Tưởng, nghĩ nhanh một phen, quên đi, sao có thể để người khác làm kẻ xấu mình làm người tốt chứ, quá không có đạo nghĩa, lại cắn răng:

- Vâng, tổng giám đốc Thành, tôi vừa mới nghĩ ra.

- Có thể khởi công.

Thành Đạt Tài quyết định dứt khoát, lại bổ sung một câu:

- Qua một đoạn thời gian tôi sẽ đề cử cậu với ban giám đốc, gia nhập tập đoàn làm phó tổng giám đốc, cậu chuẩn bị tâm lý trước đi.

Điện thoại ngắt đã rất lâu, Thẩm Lập Xuân còn cầm điện thoại nơi tay, ngơ ngác đứng yên tại chỗ.

Hạ Tưởng đợi hắn chừng khoảng ba phút đồng hồ, thật sự chờ không nổi nữa mới đánh thức hắn:

- Tỉnh dậy, đừng ngủ nữa.

Thẩm Lập Xuân nhảy dựng lên, nắm lấy tay Hạ Tưởng:

- Hạ lão đệ, cậu quả thực là ngôi sao may mắn của tôi, một câu nói thôi chẳng những giúp tôi giải quyết vấn đề khẩn cấp mà còn biến giấc mơ đẹp của tôi thành hiện thực. Quá kích thích, một câu hơn cả vạn câu, cậu quả thực là lời vàng ý ngọc! Đi, tôi mời khách, ăn uống thoải mái, muốn chơi thế nào cũng được.

Hạ Tưởng và Thẩm Lập Xuân ăn cơm trưa xong, cũng không đi chơi bời mà trở lại văn phòng. Hắn không có tâm trạng đi chơi với Thẩm Lập Xuân, ngoại trừ buổi tối cùng Phó bí thư Vương đi đánh bài ra, hắn còn có việc muốn bàn luận với Thẩm Lập Xuân.

- Lão Thẩm, huyện An mới có dự án mới, không biết anh có hứng thú không?

Hạ Tưởng nói ra chuyện xây dựng làng du lịch trong khu du lịch Tam Thạch và chuyện khai phá đất hoang.

Thịnh Đại còn chưa thành lập xong dự án, chẳng qua Hạ Tưởng biết ủy ban nhân dân huyện thông qua chỉ là chuyện sớm muộn. Một là có Lý Đinh Sơn ủng hộ, hai là Khâu Tự Phong cũng sẽ không ngăn cản bất cứ chuyện gì có lợi cho sự phát triển kinh tế của huyện An, dù sao hắn thân là chủ tịch huyện cũng được ăn hôi, hơn nữa làng du lịch một khi thành công sẽ có nhà đầu tư vào huyện An. Có đầu tư, trong lý lịch của hắn sẽ được lưu lại một điểm đẹp.

Việc tốt như vậy, sao hắn có thể cố ý gây khó dễ chứ?

Thẩm Lập Xuân nghe xong có chút khó xử nói:

- Việc tốt là việc tốt, chẳng qua cậu cũng biết, hiện tại tôi chỉ là Trưởng phòng Khai phá, quyền lực có hạn, chỉ có thể phụ trách báo cáo với phó tổng giám đốc chủ quản. Nếu như hắn cảm thấy có thể được, mới giao lên tổng giám đốc Thành. Cho nên, phải qua tầng tầng cửa, trong lòng tôi không chắc chắn cho nên không dám đảm bảo.

- Anh có thể báo lên trên là được. Tôi cũng là vì nhìn vào mối quan hệ không tệ của chúng ta nên mới báo trước với anh. Dự án này rất được huyện ủng hộ, hơn nữa tương lai vô cùng tốt. Tôi phỏng chừng chỉ cần truyền ra tin đồn sẽ có không ít nhà đầu tư cảm thấy hứng thú, ví dụ như tập đoàn Viễn Cảnh, như bất động sản Thiên An...

Ý tưởng ban đầu của Hạ Tưởng là thông qua Thẩm Lập Xuân chuyển đến Thành Đạt Tài. Sở dĩ hắn kể ra mấy nhà khai phát kia thực ra là tạo mấy nhà cạnh tranh giả cho Thành Đạt Tài nhìn, tăng áp lực với hắn, không để hắn cho rằng ngoài tập đoàn Đạt Tài ra thì không ai có thể làm được nữa.

- Tập đoàn Viễn Cảnh cũng cảm thấy hứng thú?

Thẩm Lập Xuân vừa nghe đến tên tập đoàn Viễn Cảnh, nhất thời nâng lên tinh thần.

Một vị mỹ nữ nếu như chỉ có một người theo đuổi, cô ta có đẹp hơn nữa cũng không thể hiện ra giá trị bản thân; nếu như có hai người theo đuổi, giá trị bản thân sẽ gia tăng gấp đôi. Cũng cái lý lẽ này, người theo đuổi càng nhiều thì giá trị bản thân càng cao, kỳ thật cũng giống như quy luật bán đấu giá, một đồ vật không đáng bao nhiêu tiền, mọi người tranh nhau, vô hình trung sẽ làm tăng giá tiền.

Xét đến cùng vẫn là cuộc chiến tâm lý.

Cổ phiếu cũng chính là đạo lý này, đều là tài phú hư cấu, chỉ cần người sở hữu đều cho rằng cổ phiếu đó đáng giá tiền, cổ phiếu sẽ tăng giá trị. Hạ Tưởng chính là muốn tung tập đoàn Viễn Cảnh ra làm mồi dụ tập đoàn Đạt Tài. Nếu như ngay cả tập đoàn Viễn Cảnh cũng cho rằng dự án này có giá trị, tập đoàn Đạt Tài nhất định sẽ coi trọng.

Bởi vì trong mắt tập đoàn Đạt Tài, chỉ có Viễn Cảnh mới được xem là đối thủ.

- Hứng thú rất lớn.

Hạ Tưởng cũng không cố làm ra bí ẩn. Lấy hiểu biết của hắn về Liên Nhược Hạm, lại thêm ảnh hướng của hắn đối với Cao lão, để tập đoàn Viễn Cảnh đầu tư vào làng du lịch là không khó. Chẳng qua hắn không muốn để Liên Nhược Hạm đến huyện An đầu tư, bởi vì tập đoàn Viễn Cảnh sau khi mở rộng nhà máy dược và nhà máy thép, không thể phân tán tinh lực làm làng du lịch. Hơn nữa suy nghĩ sâu hơn, nếu như tập đoàn Đạt Tài gia nhập vô hình trung hắn có mối ràng buộc chặt hơn với Phó bí thư Vương, đồng thời, cũng kiếm được nhiều cơ hội tiếp xúc với Thành Đạt Tài hơn.

Trong trường phong ba trên quan trường tỉnh Yến sắp tới, tăng thêm một tầng bảo hộ của tập đoàn Đạt Tài, chính là tăng thêm một tầng tự vệ.

- Nói chính xác là, trên cơ bản có ý đầu tư, chuẩn bị đến huyện An khảo sát.

Hạ Tưởng dùng một ngón tay chỉ vào chiếc xe đang đậu bên ngoài:

- Ngay cả xe tổng giám đốc Liên cũng cho tôi mượn, muốn tôi nói tốt vài câu cho tập đoàn Viễn Cảnh khi ủy ban huyện ra quyết định. Chẳng qua vì bảo vệ lợi ích cho xí nghiệp địa phương, đồng thời cảm thấy quan hệ tốt với Lập Xuân cho nên mới nhẫn nhịn không để lộ tin đồn ra ngoài. Sau này anh đừng nói tôi bán rẻ anh đấy nhé!

Thẩm Lập Xuân nhìn chiếc Land Rover đang đậu bên ngoài, cũng biết với thực lực của Hạ Tưởng không thể có được con xe Land Rover này. Cho dù mua được cũng không thể kiếm được biển số Bắc Kinh, trong lòng đã tin tám phần:

- Tối nay tôi tìm tổng giám đốc Thành, nghiêm túc báo cáo chuyện này với ông ấy. Khu du lịch Tam Thạch một năm có thể thu hút được bao nhiêu khách du lịch? Khu du lịch mở rộng diện tích bao nhiêu? Đất khu du lịch, sau khách đi vào, hàng năm có phải đóng phí quản lý cho khu du lịch hay không?

Thẩm Lập Xuân một hơi hỏi ra loạt vấn đề, đều vô cùng chuyên nghiệp, hỏi vào đúng vấn đề mấu chốt. Hạ Tưởng cũng không sợ phiền phức nhất nhất trả lời, còn phân tích thị trường tương lai cho hắn nghe, đến nỗi Thẩm Lập Xuân muốn thử ngay lập tức, hận không thể lập tức báo cáo với tổng giám đốc Thành, sau đó lái xe đến khu du lịch Tam Thạch khảo sát thực địa.

Rời khỏi phòng làm việc của Thẩm Lập Xuân, Hạ Tưởng lái xe đến văn phòng Tôn Hiện Vĩ ở tòa nhà Vu Thụy. Thành phố Yến vào tháng chín vẫn còn rất nóng, trời nóng hầm hập, tựa hồ dầu cũng muốn bốc hơi, may mắn chiếc Land Rover có điều hòa đủ mạnh, trong xe cũng xem như mát mẻ.

Khi đi qua đường Hoa Nam, vừa vặn nhìn thấy khu chung cư chính phủ mới xây dành cho quan viên, cũng là khu chung cư công cuối cùng của nhà nước. Hạ Tưởng chợt nhớ tới hắn có một căn phòng nhỏ ở trong khu đó nhưng chưa từng đến đó lấy một lần, lại nghĩ không chừng sau khi kết hôn có thể cùng Tào Thù Lê ở đó, lại đột nhiên nảy ra ý nghĩ, lái xe quay đầu vào khu chung cư đó. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Độ xanh hóa của khu chung cư cũng không kém, các hạng mục đã đầy đủ cả, khu bệnh viện, nhà trẻ vân vân, không hổ là khu chung cư của nhà nước, vật liệu dùng đều là loại tốt nhất. Hạ Tưởng đi vào khu nhà tên Đan Nguyên, ngẩng đầu nhìn lên. Với tư lịch của hắn chỉ có thể được phân đến tầng năm, tầng cao hơn còn chưa đến phần. Nhìn thấy căn phòng thuộc về hắn, trong lòng lại có một loại cảm giác khác.

Không mang chìa khóa cho nên cũng không muốn lên lầu, ở dưới lầu nhìn vài lần, khá hài lòng với hoàn cảnh xung quanh, căn phòng mặc dù không lớn nhưng sau này cũng là nhà của mình. Trong lòng hắn vừa động liền lấy điện thoại ra gọi điện cho cha mẹ.

- Ba, báo với ba hai chuyện. Một là con muốn đính hôn với Tào Thù Lê, đây là ý của bác Tào, đến lúc đó ba và mẹ lên đây một chuyến. Hai là nhà nước cấp cho con một căn hộ, hai người có thời gian đến thành phố Yến sống một đoạn thời gian, dù sao cũng có chỗ ở.

Hạ Thiên Thành không kìm được vui sướng, cười ha ha nói:

- Đính hôn là tốt, định thân rồi không chạy được nữa. Đúng rồi, con trai, phó chủ tịch huyện có dễ làm không? Nếu không dễ làm con cứ nói với Thị trưởng Trần rồi trở về thành phố Yến cũng được.

Hạ Tưởng không biết nói gì, mặc dù là Phó chủ tịch huyện, nhưng cũng là vị trí mà nhiều người muốn mơ tới, sao có thể nói không làm là không làm cho được? Hơn nữa hiện tại hắn cảm thấy hoàn toàn tốt, hiện tại cũng dần dần thuận nước thuận gió, đang định thi triển tay chân ở huyện An, sao có thể buông bỏ được chứ? Đương nhiên không thể giải thích rõ với ông bố được, sau khi nói vài câu, nói đợi đến khi có thời gian sẽ bàn bạc thêm với bọn họ. Hai người nói thêm vài câu rồi ngắt điện thoại.

Đến phòng làm việc của Tôn Hiện Vĩ. Tôn Hiện Vĩ đang họp, vừa thấy Hạ Tưởng đến liền khoát tay, vô cùng khí thế nói:

- Tan họp, các vị thương lượng một phương án, đợi đến khi hoàn thành rồi báo cáo với tôi. Chưa hoàn thành đừng báo cáo, việc gì cũng để tôi làm, vậy thuê các vị làm gì.

Hạ Tưởng lại cười, Thẩm Lập Xuân cũng tốt, Tôn Hiện Vĩ cũng tốt, so với phó chủ tịch huyện như hắn đều uy phong hơn. Hắn đều không dám kiêu ngạo với người khác như vậy.

Tôn Hiện Vĩ trái phải không còn người liền mang bộ mặt tươi cười mờ ám, nói:

- Phó chủ tịch Hạ, tôi thật hâm mộ cậu nha, trái như hoa phải như ngọc, việc tốt trên đời này đều bị cậu hưởng hết rồi, thật không công bằng.

- Anh còn dám nói?

Hạ Tưởng giả bộ tức giận:

- Anh cố ý hủy hoại trong trắng của tôi phải không? Đừng tưởng rằng tôi không biết anh đang nuôi một em Tiểu Tam ở khu chung cư kia, tin tôi báo với chị dâu hay không?

- Tiểu Tam nào?

Tôn Hiện Vĩ ngẩn người.

Hạ Tưởng im lặng, hiện tại còn chưa có cách nói Tiểu Tam, hiện tại phổ biến nhất là Tiểu Bí, liền cười giải thích:

- Kẻ thứ ba, gọi thân mật là Tiểu Tam.

Tôn Hiện Vĩ liền hiểu ra, cười hì hì nói:

- Đừng dọa tôi, tôi không có.

Hạ Tưởng cũng chỉ tùy miệng dọa hắn thôi. Chẳng qua nhìn thấy biểu tình của hắn thì biết mình đã nói trúng, lại giả bộ như đã biết từ trước:

- Thế nào, muốn tôi nói ra tên khu nhà đó không? Cô ta tên gì không?

- Đừng, trong lòng mọi người tự biết là được mà, nói ra thì chẳng còn hương vị gì nữa.

Tôn Hiện Vĩ coi như chấp nhập cách nói của Hạ Tưởng, bị Hạ Tưởng cho vào tròng:

- Quái lạ, tôi luôn cảm thấy các công tác làm rất bí mật, sao cậu lại biết được?

Tôi không biết, tôi chỉ đoán thôi. Hạ Tưởng cười hắc hắc không ngừng. Chỉ trách anh trong lòng có quỷ, bị hù dọa khai ra thôi, lại nói:

- Anh đừng quản. Dù sao tôi cũng không nói, trong lòng anh hiểu là được.

- Hiểu được, hiểu rồi, ý của tôi ngày đó là khen ngợi Tào Thù Lê như hoa như ngọc, thật sự không có ý gì khác. Nói thế nào thì tôi cũng không dám mà phải không? Cô ấy chính là thiên kim tiểu thư nhà Phó thị trưởng mà.

Tôn Hiện Vĩ đã nhận thua, chẳng qua vẫn không nén nổi lòng hiếu kỳ, nhỏ giọng hỏi:

- Sao cậu có thể sắp xếp được thời gian hợp lý, kế hoạch hợp lý, để cho hai vị mỹ nữ đó đều cho rằng cậu là duy nhất của bọn họ?