Quan Thần

Chương 415: Chỗ thông minh của Phó Tiên Phong




Ban đầu Tiền Cẩm Tùng cũng muốn ở tổ lãnh đạo kiêm nhiệm Tổ phó, nhưng sau đó suy xét thấy đứng ở hậu trường vẫn hay hơn. Dù sao Tổ lãnh đạo điều chỉnh kết cấu sản nghiệp lúc này do Ủy ban nhân dân tỉnh chỉ đạo là chính. Hắn là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, chen ngang cũng không tốt lắm. Hơn nữa hiện tại vừa mới thành lập, còn chưa có thành tích gì mà vội vã nhảy vào, cũng có vẻ không thích hợp. Hắn có lý do để tin rằng, một khi thành phố Đan Thành hoặc thành phố Bảo, trong bất kỳ thành phố nào bước đầu có hiệu quả, tầm quan trọng Tổ lãnh đạo sẽ tăng lên, những ủy viên thường vụ khác sẽ đổ xô chen người nhà của họ vào. Đến lúc đó nhân cơ hội hắn nhúng tay vào sự vụ của Tổ lãnh đạo cũng không muộn. Tin tưởng có cấp trên ủng hộ. Hắn lại có thể tranh thủ lợi thế, khẳng định có thể giành lấy một vị trí trong Tổ lãnh đạo.

Nhưng lúc này hắn tuy rằng bản nhân không tự mình ra mặt nhưng xuất phát từ suy nghĩ tính toán lâu dài, vẫn là sắp xếp bốn người vào trong.

Về việc này Tống Triêu Độ cũng không có ý kiến phản đối, ngầm thừa nhận an bài của Tiền Cẩm Tùng. Tống Triêu Độ cho rằng, trong mấy vị ủy viên thường vụ, Tiền Cẩm Tùng là người lạc quan nhất đối với triển vọng của Tổ lãnh đạo, mức độ ủng hộ cũng là lớn nhất. Những người khác có người phản đối, có người khoanh tay đứng nhìn, còn có người chờ cười chế giễu. Diệp Thạch Sinh có thái độ được chăng hay chớ, thành công cũng tốt, không thành cũng tốt. Hắn thuận theo tự nhiên. Phạm Duệ Hằng đối với Tổ lãnh đạo trái lại có thái độ ủng hộ nhưng mức độ ủng hộ không lớn, hơn nữa thái độ cũng không thật rõ ràng.

Tống Triêu Độ cũng biết rõ: Trước khi Tổ lãnh đạo có được thành tích, gian nguy từng bước. Giai đoạn này có thể tranh thủ được người nào hay người đó. Ông ta cũng chiều theo việc Tiền Cẩm Tùng thu xếp người, không đề xuất bất kỳ ý kiến gì phản đối. Chủ yếu là ông ta cũng tin tưởng trong Tổ lãnh đạo có Hạ Tưởng, quyền chủ động vẫn nằm trong tay Hạ Tưởng, cũng tương đương nằm trong tay ông ta.

An Dật Hưng là cán bộ đi lên từ cơ sở, làm qua Chủ tịch huyện và Bí thư huyện ủy, biết rằng nếu chỉ ngồi trong văn phòng tại cơ quan Tỉnh ủy, nghiên cứu văn kiện xem xem báo chí, đối với tình hình ở dưới như là cưỡi ngựa xem hoa, chắc chắn sẽ không hiểu được vấn đề. Lý luận luôn luôn lạc hậu so với thực tiễn. Hơn nữa lý luận luôn luôn là vì thực tiễn phục vụ. Người suốt ngày rêu rao lý luận cao hơn thực tiễn, chỉ thích hợp đi dạy học chứ không thích hợp đến địa phương làm việc.

An Dật Hưng liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái. Thấy hắn cười mà không nói. Biết hắn vì muốn cho mình tỏ rõ quyền tổ phó, đem quyền quyết định giao cho chính mình, liền xem như "việc đúng phải làm" mà nói:

- Điều chỉnh kết cấu sản nghiệp là sự kiện mới, không có có sẵn kinh nghiệm có thể áp dụng. Kinh nghiệm tỉnh khác cho dù tốt, nhưng khác biệt nhiều với tình hình thực tế của tỉnh Yến, chỉ có thể đối chiếu chứ không thể rập khuôn. Tôi cảm thấy vẫn là trưởng phòng Hạ nói đúng. Trước tiên nên mở một cuộc họp. Cụ thể thảo luận một chút tình hình thực tế tại hai thành phố. Dù sao đối với trình độ hiểu biết kết cấu kinh tế của hai thành phố, chúng ta không bằng như chính lãnh đạo đảng địa phương.

Bành Mộng Phàm không hài lòng cũng không có cách nào:

- Nếu Phó tổ trưởng An và trưởng phòng Hạ đều cho rằng tổ chức hội nghị là thích hợp, tôi cũng không có ý gì, vậy thiểu số phục tùng đa số.

Đồng ý là đồng ý rồi, nhưng cũng lộ ra sự không vừa lòng.

Vừa triển khai công tác đã có những lời đối chọi. Hạ Tưởng cười cười, không có bất kỳ tổ chức nào hoà hợp êm thấm tất cả. Chỗ nào có người thì có tranh luận. Đó cũng là điều bình thường.

Theo sau, dưới sự chủ trì của An Dật Hưng, triển khai một cuộc hợp nội bộ Tổ lãnh đạo, tuyên bố những hạng mục công việc cần chú ý và yêu cầu công tác. Nhân đó Hạ Tưởng cũng bước đầu nhận biết đối với toàn thể thành viên Tổ lãnh đạo, ba người phòng Tổng hợp 1 hắn đều quen biết, phòng Tổng hợp 2 ngoại trừ Bành Mộng Phàm ra, còn lại mấy người là Lô Hiển Hồng, nữ, 38 tuổi, một Cục phó ở sở Khoa học kỹ thuật. Giản Tử Mỹ, nữ, 28 tuổi, một trưởng phòng ở Ủy ban kinh tế đối ngoại Tỉnh ủy. Đường Miễn, nam, 30 tuổi, một Phó phòng ở văn phòng Tỉnh ủy.

An Dật Hưng lại nhằm vào sắp xếp phân công cụ thể nhân viên. Sau khi tất cả bố trí thỏa đáng liền tan họp. Về phần ban hành thông báo, giao cho An Dật Hưng giải quyết cụ thể.

Hạ Tưởng trở về phòng làm việc, bịnh thần trong chốc lát, bèn cho Phương Cách và Chung Nghĩa Bình đi các bộ phận liên quan thu thập và sắp xếp lại tư liệu. Mới sắp đặt công tác cho Cổ Ngọc, Cổ Ngọc bèn chủ động đứng trước mặt hắn, chắp tay sau lưng, híp mắt cười:

- Trưởng phòng Hạ, đêm qua hình như không có ở lại. Phải không?

Hạ Tưởng sắc mặt trầm xuống:

- Đồng chí Cổ Ngọc. Hiện tại là giờ làm việc, không được thảo luận việc cá nhân.

Cổ Ngọc cười đỏ mặt lên, ngượng ngùng nói:

- Dạ, trưởng phòng Hạ, lần sau không dám... nữa.

Nói là không dám, câu sau vừa nói nhỏ nhỏ:

- Anh lợi hại lắm, em khâm phục đó.

Câu nói này hàm nghĩa hơi phong phú. Rốt cuộc là khâm phục hắn cái gì. Hạ Tưởng cũng là không dám nghỉ lung tung. Chủ yếu là không muốn đoán, e rằng càng làm cho Cổ Ngọc suy tưởng. Cứ để cho cô muốn nghĩ gì thì nghĩ.

Trong lúc nói chuyện Cổ Ngọc khom thân mình xuống. Bởi vì ở trong phòng không có mặc áo khoác, miếng ngọc bội trước ngực thòng xuống. Vừa vặn chạm vào tay Hạ Tưởng. Một cảm giác ấm áp và mịn màng ở chổ tiếp xúc. Cái gọi là ôn hương nhuyễn ngọc, quả nhiên không ngoa. Thường nói ngọc thông linh tính, cùng chung sống với chủ nhân lâu ngày sẽ lây hơi thở và linh khí của chủ nhân. Người như ngọc, tương tự như vậy ngọc cũng như người. Nghe nói từ miếng ngọc bội đeo trên người lâu ngày có thể thấy được phẩm hạnh và tính cách của người đó.

Ngọc bội của Cổ Ngọc màu sắc mượt mà, như có hơi nước mờ ảo trong đó. Trong màu trắng có ẩn hồng, mềm mại dịu mát. Nếu nói ngọc như người, khác nào nói Cổ Ngọc tính tình cũng dịu dàng đáng yêu?

Hạ Tưởng ho khan một tiếng:

- Ngọc của em đeo mỗi ngày, không sợ đánh mất, cũng không sợ trong lúc vô ý đụng hư sao?

Cổ Ngọc mới để ý ngọc bội của mình đụng phải tay Hạ Tưởng. Mặt cô càng đỏ lên, vội vàng đứng thẳng lưng:

- Ngọc của em là bảo ngọc, sẽ không bị mất không bị hư. Lúc nhỏ em trước đây sức khỏe không tốt, ông nội liền xin cho em ngọc bội này, kêu em đeo ngọc không rời. Nhân dưỡng nhân, ngọc dưỡng nhân, nếu đeo trường kỳ, rất tốt cho thân thể khỏe mạnh. Nên em đeo suốt, dần thành thói quen.

Hạ Tưởng đưa tay ra, nói mà không nghĩ:

- Cho anh xem xem.

- Không được!

Cổ Ngọc dùng tay nắm chặt ngọc giữ trước ngực, thái độ vô cùng kiên quyết.

- Lung Linh là vật cá nhân của em, ai cũng đừng hòng lấy ra.

- Không xem thì không xem, làm gì phản ứng dữ dội vậy?

Hạ Tưởng khoát tay, mới biết ngọc bội Cổ Ngọc còn có tên, bất giác buồn cười, liền nói,

- Trước hết em phụ trách thu xếp lại một chút văn kiện và tư liệu, nghiên cứu một chút các xí nghiệp quốc doanh bết bát, lạc hậu của thành phố Đan Thành và thành phố Bảo, sau đó tập hợp thành tài liêu báo cho anh. Còn nữa, về nói với ông nội một tiếng, có thời gian rảnh cho anh muốn nói chuyện.

Cổ Ngọc bằng lòng, xoay người trở lại chỗ ngồi. Trên mặt còn râm ran nóng, thầm nghĩ Hạ Tưởng bình thường là một người khá cẩn thận khá đứng đắn, sao hôm nay đột nhiên muốn xem ngọc của cô? Chẳng lẽ hắn không biết Lung Linh của mình đang đeo bên người, buổi tối ngủ cũng không tháo xuống, gần như trở thành một bộ phận của thân thể của cô ta, làm sao có thể tùy tiện cho đàn ông ngắm nghía?

Lại nhìn qua, thấy Hạ Tưởng đang chìm vào trầm tư, Cổ Ngọc nghĩ có lẽ là mình nghĩ nhiều, Hạ Tưởng có dù thế nào cũng là một đàn ông, đàn ông làm sao có thể tỉ mỉ như vậy?

Hạ Tưởng quả thật không nghĩ nhiều như vậy, hắn đang cân nhắc tình hình lúc này. Thành phố Đan Thành nếu dựa theo suy nghĩ của hắn mà làm, thúc đẩy du lịch văn hóa, hẳn là có thể thúc đẩy kinh tế, nâng cao GDP. Về phần các mặt khác của điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, làm thế nào cải tiến những tồi tệ trong các xí nghiệp quốc doanh. Nếu bắt tay thay đổi cơ chế, những công tác cụ thể trong phạm vi nhỏ, chắc hẳn Đan Sĩ Kỳ và Vương Tiếu Mẫn cũng sẽ sắp xếp cụ thể người đi làm. Họ dù sao đang là Bí thư và Thị trưởng, so với hắn thì tinh mắt và có tầm nhìn đại cục hơn.

Điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của Thành phố Bảo, Hạ Tưởng cũng bước đầu có ý tưởng. Dự định nhân dịp hội nghị lần này, cùng Tào Vĩnh Quốc, Khâu Tự Phong nói chuyện một chút. Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Bảo đã quyết định: Từ điều chỉnh kết cấu sản nghiệp do Khâu Tự Phong phụ trách cụ thể. Thị trưởng Nhậm Khánh lấy cớ sức khoẻ và công tác bận rộn, chỉ bày tỏ sự sự ủng hộ, rồi không can thiệp sự vụ. Khâu Tự Phong dĩ nhiên biết Thị trưởng Nhậm không muốn nhận trách nhiệm, cũng thừa dịp lấy lòng ông ta. Hắn tin tưởng năng lực Hạ Tưởng, cũng muốn nhìn xem điều chỉnh kết cấu sản nghiệp. Sau khi thành công, rốt cuộc có thể mang đến cho hắn bao nhiêu thành tích!

Đối với việc làm thí điểm thay đổi cơ chế thành phố Đan Thành và thành phố Bảo, Hạ Tưởng tràn đầy tin tưởng. Hắn cũng tin rằng chắc chắn sẽ có ít nhiều cản trở. Cản trở trên tỉnh và cản trở từ bên trong hai thành phố. Rồi từ từ, thậm chí còn có cản trở từ bên trong Tổ lãnh đạo. Hắn cũng tin rằng cho dù cản trở và áp lực đến từ chỗ nào mặt nào, luôn luôn có biện pháp giải quyết. Có điều cũng không phủ nhận, chuyện xấu cũng không phải ít. Đầu tiên là lão Cổ đột nhiên nhúng tay vào, sắp xếp Cổ Ngọc đến tổ lãnh đạo, dám chắc là có dụng ý sâu sắc. Chẳng lẽ lão Cổ cũng nhận định Tổ lãnh đạo tổ sẽ có ngày tỏa ánh hào quang, để Cổ Ngọc vào là vì chiếm vị trí có lợi trước?

Ngoài lão Cổ ra, Hạ Tưởng còn lo lắng thế lực Phó gia mà Thôi Hướng đứng đầu. Chờ khi Phó gia sau khi hoàn thành bố trí tỉnh Yến, họ chắc chắn cũng sẽ dòm ngó Tổ lãnh đạo, không chừng cũng sẽ thu xếp tay chân bên trong. Ngoài ra khi chỉ cần thấy có dấu hiệu thành công, cả Diệp Thạch Sinh cũng sẽ nhúng tay vào, cũng phải chuẩn bị trước để thu hoạch. Có thể nói, Tổ lãnh đạo không thành công thì thôi, một khi thành công, sẽ trở thành đối tượng ăn chia của thế lực khắp nơi. Đến lúc đó nói không chừng còn có thể khơi dậy một loạt sự kiện.

Điều cuối cùng, cũng là vấn đề lớn nhất giai đoạn hiện tại, chính là dự án du lịch văn hóa ở thành phố Đan Thành, là hạng mục đầu tư phiêu lưu. Trước khi du lịch quốc nội còn chưa thực sự phát triển, muốn tìm nguồn vốn lớn đầu tư cho thành phố Đan Thành, cũng không dễ dàng. Dự án cải tạo Thành phố Bảo cũng cần thu hút tiền vốn, thậm chí trong quy hoạch của Hạ Tưởng, còn cần thu hút vốn đầu tư từ nước ngoài, có thể nói sự thành lập Tổ lãnh đạo. Chỉ có điều lý tưởng đầu tiên của Hạ Tưởng chính là: Dưới sự dựa thế của hắn, dưới sự cố gắng thúc đẩy của hắn, Tổ lãnh đạo rốt cục cũng được khai sinh. Nhưng trên thực tế, sau khi thành lập, mới là bắt đầu khó khăn. Hắn không còn đường lui, phải thành công. Nhưng thành công phải trả giá vô cùng gian khổ. Hơn nữa còn có thể đoán được là, sau khi thành công, tất nhiên có người đến hái đào chia phần. Hắn lại không cách nào ngăn tình huống này phát sinh.

Thật đúng là biết rõ núi có hổ, vẫn cứ nhắm núi hổ mà đi. Hạ Tưởng hạ quyết tâm, vì ngày mai tỉnh Yến cũng được, vì thành phố Đan Thành và thành phố Bảo đi trước một bước giành trước các thị phần khác cũng được, vì tiền đồ chính trị cho người thân của mình cũng được, cuối cùng cũng vì có thể nắm giữ vận mệnh của chính mình, hắn nhất định biết khó cũng đi, vượt qua tất cả khó khăn gặp phải, càng khéo léo lượn vòng giữa các thế lực. Từ đó tạo ra một sự nghiệp cho chính mình.

Buổi chiều vì có việc phải qua Thành ủy, Hạ Tưởng liền lái xe đi tới tòa nhà Thành ủy. Đậu xe xong, định lên lầu gặp Trần Phong và Hồ Tăng Chu, lại bất chợt gặp được Phó Tiên Phong ở trong sảnh.

Phó Tiên Phong đến thành phố Yến một khoảng lâu rồi. Hạ Tưởng cũng chưa gặp mặt ông ta, không có giao tình cũng không có yêu cầu. Hôm nay tình cờ gặp mặt, Hạ Tưởng liền gật đầu cười:

- Chào Phó bí thư Phó.

- Trưởng phòng Hạ bây giờ có thể nói là quyền cao chức trọng. Nắm giữ điều phối tài nguyên hai thành thị làm thí điểm. Nếu một ngày thành phố Yến cũng làm thí điểm thành thị. Tôi còn phải dưới sự lãnh đạo của cậu đó, ha ha….

Với lời nói của Phó Tiên Phong Hạ Tưởng không trả lời thẳng mà nói:

- Phó Bí thư Phó đừng trêu chọc tôi, Tổ lãnh đạo mới thành lập, đúng là lúc sứt đầu mẻ trán. Nếu ngài có cái gì cao kiến, tôi có thể đến học tập học tập.

Hạ Tưởng chẳng qua chỉ là thuận miệng mà nói. Phó Tiên Phong không biết là giả bộ hay là cố ý, lại nói:

- Cao kiến chưa dám nói tới, tuy nhiên tôi thật có vài câu đề nghị muốn nói với cậu, như thế nào, có hứng thú nghe hay không?

Hạ Tưởng liền dừng bước, vẻ mặt tò mò nói:

- Phó Bí thư Phó có ý tốt chỉ đạo, đương nhiên muốn nghe.

Phó Tiên Phong đối với thái độ của Hạ Tưởng cũng vừa lòng. mặc dù hắn cũng rõ Hạ Tưởng chưa chắc xem trọng lời nói của hắn:

- Thành phố Đan Thành nằm ở chỗ giao cắt của bốn tỉnh, nam có tỉnh Nam Hà, tây có tỉnh Tây, đông có tỉnh Tề, tuy rằng vị trí địa lý hết sức trọng yếu nhưng chỉ có giao thông nam bắc phát triển, giao thông đông tây rất bị hạn chế, thiếu cơ hội phát triển trở thành thành phố lớn. Nếu thành phố Đan Thành có thể liên thông đông tây, xây dựng một trục đường lớn. Phía đông tới thị xã Lỗ thị của tỉnh Đông. Phía tây đến thị xã Tấn thị của tỉnh Tây. Lại hết sức lợi dụng ưu thế tại trục lộ nam bắc huyết mạch này, thành phố Đan Thành có hy vọng trở thành thành phố quan trọng phía nam của tỉnh Yến, cũng có thể trở thành nơi quan trọng tập kết thương phẩm.

Hạ Tưởng vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn Phó Tiên Phong một cái, trong lòng hiện lên một sự kính nể. Không thể xem thường, tầm nhìn Phó Tiên Phong cũng quả thật không tồi. Đề nghị đưa ra cũng là một trong những sách lược hắn từng nghĩ tới nhưng bởi vì chi phí thật lớn, khả năng thực hiện cực thấp, nên buông trôi luôn. Nơi giao hội Tứ tỉnh là thật, nhưng muốn xây dựng trục đường lớn nối tiếp tỉnh Tề và tỉnh Tây cũng giống như là truyện nghìn lẻ một đêm.

Bất luận lúc nào, một khi chuyện liên quan đến hai tỉnh trở lên, chỉ nội xử lý quan hệ phối hợp các quyền lợi sẽ làm phức tạp nhức đầu. Trừ phi là trong quy hoạch chiến lược quốc gia, nếu không căn bản không thể thực hiện.

- Thành phố Bảo gần thủ đô quá, là thế xấu, nhưng cũng là ưu điểm. Có thể xây dụng một thị trường mua bán cỡ lớn ở thành phố Bảo, lợi dụng giá đất rẻ và ưu thế nhân lực ở thành phố Bảo, chiếm ưu thế giá cả trên mặt tiêu thụ. Tin rằng ở thủ đô có rất nhiều người thích hàng hiệu xa hoa nhưng trong túi lại thiếu tiền, sẽ sẵn sàng bỏ ra hai tiếng đồng hồ lái xe, đến Bảo thị tiêu xài. Như vậy, thành phố Bảo sẽ gia tăng thu nhập từ thuế và cơ hội việc làm. Chờ khi lượng người đông đúc rồi, sẽ lôi kéo theo sự tiêu dùng của thành phố Bảo lên, mức sống thành thị liền được nâng cao lên.

Phó Tiên Phong chậm rãi mà nói, đều có đề nghị về thành phố Đan Thành và thành phố Bảo, hơn nữa khi bàn luận thuộc như lòng bàn tay, xem ra cũng là chuẩn bị đầy đủ lắm.

Nếu Hạ Tưởng không được biết trước chuyện Phó gia sắp đầu tư thành phố Yến, hắn sẽ không biết dụng ý lời nói của Phó Tiên Phong vừa rồi. Nhưng hắn nghe xong đề nghị của Phó Tiên Phong đối với thành phố Bảo thì lập tức hiểu rõ nhiệt tâm bên trong của Phó Bí thư, hoá ra ẩn giấu tư lợi không dễ nhận ra.

Phần trước đề nghị đối với thành phố Đan Thành chỉ có việc thả con tép, bắt con tôm. Đề nghị đối với thành phố Bảo ở phần sau, mới là dụng ý đích thực của Phó Tiên Phong. Hắn muốn mình thuyết phục Tào Vĩnh Quốc dựa theo ý nghĩ của hắn tiến hành quy hoạch đối với thành phố Bảo. Bước đặt chân của Phó gia trong lĩnh vực kinh tế chính là bách hóa cao cấp. Nếu Thành phố Bảo mà tiến tới được, Phó gia vừa vặn có điều kiện thuận tiện, thừa cơ tiến vào thị trường bán lẻ thành phố Bảo, cũng thừa dịp phong trào điều chỉnh kết cấu sản nghiệp. Sẽ nhận được rất nhiều sự giúp đỡ về chính sách và tiền bạc.

Tầm nhìn Phó Tiên Phong quả nhiên sắc bén, với một chiêu dương đông kích tây. Bởi vì hắn cũng biết rõ ràng, đề nghị đối với thành phố Đan Thành là lâu đài trên cát, hứa suông mà thật sự không tới. Mà đề nghị đối với thành phố Bảo mới là trọng điểm của hắn. Với người bình thường, thấy nhiệt tình của hắn chắc chắn sẽ trong lòng cảm kích. Đồng thời bởi vì đề nghị đối với thành phố Đan Thành không có tính khả thi mà xây dựng siêu thị cao cấp ở thành phố Bảo, dường như cũng có thể thực hành, nói không chừng sẽ tin tưởng không nghi ngờ.

Hạ Tưởng cũng không thấy triển vọng đối với xây dựng siêu thị cao cấp tại thành phố Yến. Huống chi năng lực tiêu xài của thành phố Bảo còn không bằng của thành phố Yến? Đối với đại gia tộc như Phó gia mà nói, bọn họ có đến chỗ nào đầu tư, hứa hẹn đầu tư năm mươi tỉ, chỉ sợ thực tế tài chính chưa đến năm tỉ. Sau đó chỉ cần vào được thị trường địa phương, sẽ thi thố các loại thủ đoạn, thông qua đủ loại quan hệ xin cho vay. Cuối cùng dự án có lời thì tự nhiên là hai bên cùng hưởng thành quả. Dự án nếu thất bại, Phó gia cũng có cũng đủ phương cách thu hồi tài chính của giai đoạn trước, bỏ mặc cục diện rối rắm rồi đi. Về phần khoản vay ngân hàng, xin lỗi, vấn đề hậu quả để chính quyền và ngân hàng địa phương giải quyết.

Vì nhìn không thấy triển vọng lợi nhuận của siêu thị cao cấp, Hạ Tưởng không quan tâm lắm đối với đề nghị của Phó Tiên Phong. Hắn chỉ thản nhiên nói:

- Ý tưởng của Phó Bí thư Phó quả thật đích xác, chờ tôi trở về nghiên cứu đàng hoàng một chút, sau đó báo cáo lãnh đạo xin chỉ thị lại. Xem ý lãnh đạo ra sao.

Phó Tiên Phong cũng nhìn ra Hạ Tưởng không đồng ý đối với đề nghị của hắn, cũng cười cười:

- Tôi chỉ nói như vậy, cậu nghe qua là được rồi. Phương châm chỉ đạo cụ thể, trên tỉnh chắc cũng có phương hướng. Ha ha… Nguồn: http://truyenfull.vn

Chờ Hạ Tưởng đi lên lầu rồi. Phó Tiên Phong sắc mặt trầm xuống, thầm nghĩ Hạ Tưởng quả nhiên khá điềm tỉnh so với hắn tưởng tượng. Tuy nhiên hắn mơ hồ khó hiểu chính là, Hạ Tưởng không biểu lộ gì. Rốt cuộc là thấu suốt dụng tâm của mình, hay là không hiểu được siêu thị cao cấp ở thành phố Bảo quả thật có triển vọng tốt?

Dù sao cũng không gấp, chờ sau khi siêu thị cao cấp ở thành phố Yến xây dựng lên, có đủ ảnh hưởng tại thành phố Yến, từ từ có thể kéo các thị trấn khác của tỉnh Yến … Hắn đứng tại chỗ nghĩ một hồi bèn quay người, đi tới văn phòng Đàm Long.

Đàm Long đang nói điện thoại, vừa thấy Phó Tiên Phong tiến vào liền vội nói hai câu, buông điện thoại, tươi cười nghênh tiếp Phó Tiên Phong:

- Tiên Phong, lại đây, mau ngồi. Tôi mới kiếm được mấy lạng trà thượng hạng, nếm thử trước.

Trà gì mà Phó Tiên Phong không uống qua, cũng không có chút hứng thú nào đối với trà thượng hạng của Đàm Long. Nhưng hắn cũng làm bộ dáng như đầy hứng thú:

- Ồ? Trà thượng hạng của ông anh Đàm, chắc chắn là hàng trân phẩm rất khó kiếm ở chợ. Vừa vặn trà của tôi mang từ thủ đô về cũng vừa uống hết. Nếu mà ngon, làm sao cũng cho tôi mượn một lạng.

Đàm Long nghe Phó Tiên Phong không khách sáo với hắn, mở lời muốn trà, trong lòng vui rạo rực. Phó Tiên Phong đại gia thế lớn, cả Phó Bí thư Thôi cũng nể mặt ba phần. Đàm Long càng muốn dựa dẫm, hy vọng có thể được Phó gia tán thưởng, giúp hắn một phen.