Quan Thần

Chương 417: Càng ngày bước đi càng vững




Sông Hạ Mã. Hồ Tăng Chu sửng sốt, suy nghĩ một hồi, mới nhớ tới khúc sông cạn ở phía bắc thành phố Yến, ngày thường nhiều có người dân ở chỗ này dạo chơi, còn có một số nông dân dẫn ngựa cho người cưỡi chơi ở bãi cát, ngày nay đã gần như hình thành một khu vui chơi tự nhiên.

Sông Hạ Mã khô cạn đã lâu, hơn nữa lòng sông đã tắc nghẽn từ lâu, nếu đúng như lời Hạ Tưởng, khơi thông rồi lại mở rộng nữa, không những tốn kém rất nhiều mà còn là một công trình to lớn, bởi vì sông Hạ Mã chảy quanh thành phố Yến một vòng, ít nhất cũng dài hơn 100 km, chiều rộng vài chục mét, chỉ tính lượng nước thôi cũng là một con số kinh người. Ở đâu mà có được lượng nước nhiều như vậy?

Dường như Hạ Tưởng đoán được ý nghĩ của Hồ Tăng Chu, tiếp tục nói rằng:

- Thành phố Yến thực ra cũng chẳng hề thiếu nước. Xung quanh có ba cái hồ chứa nước cỡ lớn, trữ lượng của ba cái hồ chứa đều có hạn, một khi xảy ra lở núi rất dễ dẫn đến lũ lụt. Nếu như xây được hệ thống đường thủy xung quanh thành phố, cũng có thể làm nhiệm vụ thoát nước khi lũ lụt. Dĩ nhiên, những điều trên chẳng qua là những ý nghĩ viễn vong hão huyền của tôi, ngài cứ coi như nghe một câu chuyện vậy thôi.

Việc tu sửa hệ thống đường thủy vòng quanh thành phố Yến, trước khi Hạ Tưởng tái sinh chỉ vừa mới khởi công xây dựng. Trước khi xây dựng cũng trải qua quá trình thảo luận quyết liệt, từ lúc đề xuất ý tưởng đến khi dự án được duyệt, rồi đến thi công, cũng hết thời gian 2 năm. Khi đó hai bờ sông Hạ Mã đã hình thành một khu vui chơi và rất nhiều nhà hàng, hình thành một bộ mặt của thành phố Yến. Hạ Tưởng còn chưa kịp chứng kiến cảnh đẹp sau khi hoàn thành của sông Hạ Mã thì tái sinh rồi. Hắn thậm chí có thể tưởng tượng, tại một nơi luôn khô hanh ít mưa như thành phố Yến, lại có một chỗ sông lớn sương khói mênh mông, khi đêm xuống, ánh đèn sáng choang, du thuyền ngược xuôi, thật là một quang cảnh mê người biết bao!

Kiếp trước không thể tận mắt chứng kiến, hy vọng kiếp này có thể nhìn thấy phong cảnh thành phố Yến sau khi hoàn thành hệ thống đường thủy.

Hạ Tưởng cũng biết rằng với tình hình hiện tại của Thành phố Yến, muốn thúc đẩy khởi động dự án hệ thống đường thủy vòng quanh thành phố, có vẻ còn quá sớm, nhưng đề xuất ý tưởng trước thời hạn cũng không hại gì, Hồ Tăng Chu nếu có cảm thấy hứng thú, có thể bắt tay cho chuẩn bị trước. Một khi thí điểm ở thành phố Đan Thành và thành phố Bảo thành công, thành phố Yến có thể nhân cơ hội đưa ra đề nghị hệ thống đường thủy vòng quanh thành phố, tin rằng sẽ dễ dàng được sự thông qua ở cấp tỉnh.

Nếu như trước đây, Hồ Tăng Chu có thể nghe qua rồi thôi, xem như là nghe một câu chuyện kể, Nhưng khi biết được Hạ Tưởng vì Thành phố Đan Thành đề xuất tuyến đường sắt thông ra biển, ông ta biết rằng, Hạ Tưởng tuyệt nhiên không chỉ nói một chuyện xưa cho hắn nghe, chắc hẳn là có nhiều bí ẩn và hàm ý sâu xa.

Tuy nhiên đề nghị của Hạ Tưởng dù sao cũng vượt quá quy định. Chẳng những khối lượng công trình kinh người, lượng nước cần dùng cũng quá sức. Lúc này mà đề xuất ra, hội nghị thường vụ chắc chắn sẽ phản đối toàn bộ, kể cả trên tỉnh cũng sẽ không ít người hoài nghi. Hồ Tăng Chu quyết định trước mắt cứ thư thả, trước tiên cho các chuyên gia giáo sư khảo sát, sau đó tiến hành thảo luận luận chứng. Dù sao các chuyên gia giáo sư có dư dã thời gian. Nhàn rỗi thì là nhàn rỗi rồi, cho bọn họ một cơ hội ngẫu nhiên ngớ ngẩn nào đó, khẳng định bọn họ mỗi người đều xúm vào báo cáo, chủ động đề xuất các ý tưởng bình thường hoặc không bình thường.

Chuyện vãn một hồi, Hạ Tưởng lại lái đến việc cao ốc Ngã năm, nói:

- Thị trưởng Hồ, Tập đoàn Tề Thị muốn đầu tư một nhà tắm hơi cao cấp tại khu trung tâm tại thành phố Yến. Về việc này ngài có ý kiến gì không?

Trung tâm nhà tắm xông hơi tuy là nơi dung nạp các thứ xấu xa, nhưng là một sự vật mới hình thành, muốn hoàn toàn ngăn chặn cũng không thể được, chỉ nên quản lý theo quy tắc hợp lý, không nên cấm đoán mù quáng. Hơn nữa Thành phố Yến sau này, nổi tiếng với tên kinh đô xông hơi, sự đông đảo của các trung tâm xông hơi, dáng lộng lẫy của công trình, nét phong cách của trang trí, ngay cả thủ đô cũng không thể sánh bằng. Thời hoàng kim, Thành phố Yến từng trong 1 năm khánh thành 3 nhà xông hơi cao cấp, một nhà trang trí tráng lệ lộng lẫy, lấy tên Hoàng Cung. Một nhà trang hoàng thanh lịch cổ điển, gọi là Bích Vân Thiên. Một nhà trang hoàng hoành tráng uy nghi, gọi là Long Hành Phong. 3 trung tâm xông hơi tại thành phố Yến hình thành thế chân vạc, trở thành đề tài bàn tán của một thời.

Tề Á Nam nhạy bén phát hiện triển vọng đầu tư các trung tâm xông hơi, bèn tìm Hạ Tưởng thương lượng muốn mở một trung tâm xông hơi tại thành phố Yến. Lúc này thành phố Yến đã có hai, ba trung tâm xông hơi nhưng cũng không được quy mô, không có đẳng cấp. Hạ Tưởng cũng vô cùng khâm phục Tề Á Nam có mắt nhìn xa, cũng ủng hộ hắn mở trung tâm xông hơi. Trước sau gì cũng sẽ có người mở. Nếu để người nhà mở, thì có thể hướng dẫn làm cho tốt và đúng bài bản. Dầu sao cũng tốt hơn nhiều nếu để các thế lực đen tối làm. Hạ Tưởng liền thay Tề Á Nam tìm địa điểm tốt là tòa nhà văn phòng tại ngũ giao hóa.

Tề Á Nam là người như thế nào? (là người cũng không tầm thường, không phải tay mơ) Hắn ở thành phố Yến nhiều năm, tự nhiên quen biết những người thành phố Yến, sau vài lần tiếp xúc, liền thỏa thuận giá cả xong với Hách Long Thành, rồi ký kết hiệp nghị rất nhanh, mua lấy tòa nhà mà Phó Tiên Phong chuẩn bị dùng để mở tòa nhà bách hóa cao cấp.

- Tập đoàn Tề Thị từ trước đến nay chủ yếu làm về khách sạn là chính. Mở trung tâm xông hơi, đối với họ mà nói chỉ là chuyện nhỏ.

Hồ Tăng Chu từ chối cho ý kiến, là một thị trưởng, vừa phải phát triển kinh tế, cũng biết đôi khi có vài ngành nghề không tránh khỏi không quá minh bạch. phải con mắt nhắm con mắt mở,

- Sao rồi? tôi nghe nói cậu và Tập đoàn Tề Thị quan hệ không tồi. Muốn tôi mở đường bật đèn xanh à?

Hạ Tưởng lắc đầu cười:

- Cũng không hoàn toàn như vậy, Tập đoàn Tề Thị lâu nay làm việc đều rất bài bản … Tề Á Nam quan hệ với tôi không tồi, anh ta có mấy dự án muốn triển khai, muốn tiếp xúc với cấp thành phố nên tìm đến tôi, muốn tôi giới thiệu cho anh ta một người tin cậy.

Hồ Tăng Chu hiểu rõ ý tứ của Hạ Tưởng. Tập đoàn Tề Thị muốn tìm người lên tiếng ở thành phố, Hạ Tưởng và Lý Đinh Sơn ở Thành ủy quan hệ không tồi, và Phương Tiến Giang cũng có giao tình. Không tìm bọn họ lại tìm chính mình, hiển nhiên là có ý, muốn tặng phần ưu đãi cho mình. Hồ Tăng Chu liền mỉm cười:

- Tôi hiểu rồi, vậy đi. Cậu nói Tề Á Nam trực tiếp tìm Trịnh Quan Quần. Cụ thể thế nào do đồng chí Quan Quần và Tề Á Nam bàn bạc, công việc cụ thể đều có thể do Quan Quần phụ trách.

Trịnh Quan Quần không phải người của Thôi Hướng sao? Hạ Tưởng hơi sửng sốt. Còn chưa kịp mở miệng, Hồ Tăng Chu liền hiểu ý nghi ngờ của hắn, giải thích nói:

- Quan Quần trước kia và Thôi Hướng gần gũi nhau, sau này có mấy lần nói chuyện với tôi, mới biết được anh ta là một nửa đồng hương của tôi. Sau lại phát hiện, chúng tôi cùng quen biết bằng hữu cũng không ít, đều là chiến hữu tốt trước kia, kết quả Quan Quần và tôi càng ngày càng hợp ý nhau,

Hạ Tưởng hiểu rồi bèn cười nói:

- Bước tiến của Thị trưởng Hồ tại thành phố Yến càng ngày càng vững vàng

Hồ Tăng Chu gật đầu mỉm cười một cách hài lòng

Xong việc ở văn phòng Thành ủy, Hạ Tưởng thấy thời gian cũng vừa lúc tan tầm, liền gọi điện về dặn dò một chút là không về nhà. Trên cơ bản công tác giai đoạn một đã làm tốt, chờ vài ngày sau tổ lãnh đạo sẽ chính thức mời dự họp gặp mặt một chút, bố trí một chút công tác trọng điểm tiếp theo.

Hạ Tưởng đang chưa biết tiếp theo làm gì, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Nghiêm Tiểu Thì, Nghiêm Tiểu Thì mời hắn ăn cơm

Hạ Tưởng lần trước cho Nghiêm Tiểu Thì ý tưởng, để cô đi Âu Châu một thời gian, thể nghiệm một chút sự tiêu phí và thói quen của người Âu Châu. Mục đích chủ yếu là để cô làm đại lý một ít thương hiệu quốc tế về đồ trang điểm và nước hoa của Pháp, cô đi rồi thì mất liên lạc. Bây giờ đột nhiên xuất hiện, xem ra là từ nước ngoài đã trở lại.

Hạ Tưởng hỏi địa điểm, liền lái xe đi tới.

Thành phố Yến chậm rãi đi vào mùa xuân, cây liễu bắt đầu điểm vàng lá xanh, gió đông và gió nam nhiều dần, chạng vạng gió nhẹ thổi tới, tuy rằng hơi có lạnh nhưng cũng có hơi thở mùa xuân. Hạ Tưởng mở cửa kính xe, nhìn theo dòng xe cộ đi trước, thành phố Yến vừa quen thuộc lại xa lạ, trong lòng hơi có một chút cảm thán.

Hy vọng thành phố Yến và tỉnh Yến, hy vọng quốc gia này dân tộc này, mới đi một ít đường vòng, mới nộp một ít học phí, giảm bớt một ít sĩ diện, chiếm lĩnh trước thị trường và đất cao, có quyền lên tiếng ở rất nhiều ngành sản xuất mà không phải ở thế bị động, bị thao túng trong quy tắc, trong phạm vi của người khác.

Lần này điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, Hạ Tưởng liền hy vọng thành phố Đan Thành và thành phố Bảo thành công, có thể rất nhiều người bừng tỉnh. Có thể làm cho cả tỉnh Yến đều ý thức được, tỉnh Yến địa linh nhân kiệt với nhiều bi ca khẳng khái của các danh sĩ từ xưa đến nay, cũng có thể sáng tạo ra của cải và kỳ tích.

Địa điểm Nghiêm Tiểu Thì hẹn gặp hắn ở Phụng Tiên lâu, là một nhà hàng mới mở phong cách Tứ Xuyên. Hạ Tưởng đậu xe xong, liếc mắt một cái liền nhìn thấy dáng đứng duyên dáng yêu kiều của Nghiêm Tiểu Thì ở cửa.

Dùng từ duyên dáng yêu kiều để hình dung Nghiêm Tiểu Thì, thật không quá lố. Cô mảnh mai thon dài, thon thả mà không gầy yếu, mặc váy dày, chân mang giày da, trên người mặc một chiếc áo bóp eo, càng tăng vẻ lưng ong chân dài. Đứng trước phong cách cổ điển của Phụng Tiên lâu, gió xuân ấm áp nhè nhẹ thổi qua, lâng lâng giống như một đóa hoa xuân đón gió.

Hạ Tưởng không kìm nổi tán một câu:

- Mới mấy ngày không gặp, Tiểu Thì lại xinh đẹp thêm vài phần, làm cho người ta cảm giác sáng ngời.

Nghiêm Tiểu Thì qua một lời khen của Hạ Tưởng, mặt ửng đỏ:

- Mới mấy ngày không gặp, bản lĩnh dỗ ngon dỗ ngọt của trưởng phòng Hạ lại tăng thêm một chút, cảm giác khác xưa nhiều.

Nghiêm Tiểu Thì nói như vẹt, ăn miếng trả miếng, đáp lại Hạ Tưởng, Hạ Tưởng liền cười ha hả:

- Thế nào, chuyến đi Âu Châu thu hoạch như thế nào?

- Cũng được, đã là chủ ý của đại trưởng phòng Hạ, khẳng định có chỗ đáng học hỏi.

Nghiêm Tiểu Thì nhìn quanh bốn phía,

- Sao chúng ta đứng ở ngài này nói chuyện làm gì? Đi vô bên trong, vừa ăn vừa nói chuyện.

Nghiêm Tiểu Thì đã đặt sẳn phòng. Hai người sau khi ngồi xuống, cô cũng không hỏi ý kiến Hạ Tưởng liền tự mình gọi đồ ăn. Chờ nhân viên phục vụ đi ra, cô mới cởi áo khoác ra, lộ ra bên trong chiếc áo bó sát người. Hạ Tưởng liền liếc nhìn chằm chằm trên ngực Nghiêm Tiểu Thì không rời.

Nghiêm Tiểu Thì hờn dỗi nói:

-Ai dà, anh đó. Đâu có gì ghê lắm đâu, sao anh nhìn dữ vậy!

Cô muốn dùng tay che ở trước ngực, lại cảm thấy không cần, ngược lại chỉ ngại giấu đầu hở đuôi. Hạ Tưởng hai mắt giống như hai móc, thiếu điều móc chết ngay tại ngực của cô, Nghiêm Tiểu Thì liền vừa thẹn vừa giận.

- Hạ Tưởng, anh nhìn xong chưa?

Hạ Tưởng mới giật mình tỉnh lại, mới thấy được mình thất lễ, vội xin lỗi mà cười:

- Xin lỗi. anh không có nhìn em, khụ, khụ… anh chỉ nhìn miếng ngọc bội trước ngực em thôi, rất giống cái thường đeo trước ngực của một cô gái anh từng quen biết. Bởi vì trước kia em không có đeo. Đột nhiên có miếng ngọc bội, khiến anh giật mình, rất trùng hợp.

- Cái đó sao? Một miếng ngọc bội thôi mà, em cũng cảm hứng đột xuất, đột nhiên em muốn đeo một miếng ngọc bội cho mình, nghe nói ngọc có thể mang đến vận may, có thể gần quân tử xa tiểu nhân, hơn nữa có thể khỏe người trừ bệnh. Em liền mua một miếng đeo lên, hy vọng mình không bị người khác lừa.

"Khụ khụ" Hạ Tưởng đành phải lại ho khan vài tiếng để che dấu xấu hổ bị Nghiêm Tiểu Thì chỉ trích. Cô rõ ràng là oán trách mình trước kia đã lừa gạt cô. May mà chỉ có lừa tín nhiệm, chứ không phải tình cảm, hắn bèn nói.

- Cổ nhân quân tử đeo ngọc, hiện nay mỹ nhân đeo ngọc, cũng là một loại thời thượng. Đừng nói nha, em đeo ngọc bội, càng nhiều phần kiều diễm.

- Nói thật chứ?

Nghiêm Tiểu Thì nhướng mắt cười, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, cười hỏi.

- Tất nhiên.

- Đàn ông khi kết hôn rồi quả nhiên khác thường. Bản lĩnh đối với phụ nữ càng ngày càng thành thạo, da mặt cũng càng ngày càng dầy.

Nghiêm Tiểu Thì "Hừ" một tiếng, liếc Hạ Tưởng một cái giận hờn.

- Xem ra ngọc bội của em vừa vặn vừa người, không thể lộ ra bên ngoài, đỡ phải bị một số đàn ông già dặn ăn nói ngọt ngào lấy danh nghĩa xem ngọc, thật ra muốn xem em.

Hạ Tưởng đã lâu không có sờ qua cái mũi, lúc này thật không kìm nổi phải sờ sờ, đổi đề tài:

- Mùa xuân tuy rằng xuân về hoa nở, làm cho người ta tâm tình sảng khoái. Nhưng có một chút không tốt, chính là phấn hoa mà nhiều. Mũi của anh nhạy cảm, luôn ngứa khó chịu. Em có cách nào hay không?

Nghiêm Tiểu Thì ma mãnh mà mỉm cười:

- Có đó.

- Nói mau nghe?

- Không vương vấn phấn hoa là được chứ sao? Anh phải tránh xa hoa đẹp, quý trọng cái mũi, kha, kha.

Nghiêm Tiểu Thì cười đến cúi xuống bàn, lại ngẩng đầu nhìn lén Hạ Tưởng liếc mắt một cái,

- Vương vấn phấn hoa là phải trả giá. Nếu anh chỉ bị ngứa mũi, thì đó là may cho anh rồi. Lẽ ra anh phải ngứa toàn thân mới phải.

Hạ Tưởng bất đắc dĩ nói:

- Anh không đắc tội với em? Sao lại muốn tước đoạt quyền thưởng thức hoa của anh? Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

- Anh có tội với em, đừng tưởng rằng anh giúp em hai ý tưởng, thì có thể xí xóa lổi lầm trước kia của anh với em!

Trên mặt Nghiêm Tiểu Thì bỗng nhiên mơ hồ hiện lên một tia tức giận.

Vừa lúc nhân viên phục vụ đem đồ ăn ra, nghe được lời nói của Nghiêm Tiểu Thì. Cô ta có thể là người mới vô nghề, còn chưa biết phép tắc là không được ở trước mặt khách biểu lộ thái độ nên lặng lẽ thè lưỡi mỉm cười một cái với Hạ Tưởng

Hạ Tưởng vui vẻ nói với nhân viên phục vụ:

- Tôi trước kia mượn cô ta ba đồng, 5 năm, cô ta còn nhớ rõ rành mạch, cô nói xem cô ta có phải lòng dạ hơi hẹp hòi hay không? ba đồng tiền nhớ 5 năm, cô nói có mệt hay không?

Hạ Tưởng chủ ý là đùa một chút với nữ nhân viên phục vụ, làm cho không khí dịu đi một chút, không ngờ nhân viên phục vụ tuổi không lớn lắm lại nhăn cái mũi nói:

- Thưa ông. Tâm tư của phụ nữ ông không hiểu đâu. Cô đây nhớ không phải ông nợ của cô tiền, là ông nợ của cô đây tình cảm!

Nhân viên phục vụ đi ra hồi lâu, Nghiêm Tiểu Thì không nói một câu, chỉ có cúi đầu, dùng chiếc đũa gảy cái đĩa lý đồ ăn, một lát sau, cô mới như thể đã hạ quyết tâm, nói;

- Đừng nghe nhân viên phục vụ nói lung tung, cô ấy mới mười bảy, mười tám tuổi, cái gì cũng không hiểu. Đều do em, nói cái gì anh nợ em tiền, anh làm sao nợ em tiền?

Lời nói này thật không thể thảo luận, càng thảo luận càng mù mờ, Hạ Tưởng liền chuyển đề tài:

- Đúng rồi, bước tiếp theo làm thế nào tiếp tục khai thác thị trường, em nghĩ tới chưa?

- Em không muốn kinh doanh làm đồ trang điểm

Nghiêm Tiểu Thì đột nhiên nói ra lạ thường, tung ra một câu khiến Hạ Tưởng giật mình,

- Bởi vì sau khi em hiểu biết mặt trái của đồ trang điểm, cả chính em cũng không dám dùng, như thế nào còn dám đem ra bán, không phải hại người sao? Em định đổi nghề, đúng lúc trên tay cũng có một chút tài chính. Anh giúp em nghĩ xem nên làm cái gì tốt?

Hạ Tưởng không khỏi vò đầu, Nghiêm Tiểu Thì xem hắn như người tư vấn, hắn ngẫm nghĩ một chút, liền hỏi:

- Em có bao nhiêu tiền? Muốn làm cái gì?

- Đại khái có khoảng mười mấy triệu, nếu đem phần kinh doanh đồ trang điểm chuyển nhượng đi, cũng phỏng chừng có hai mươi mấy triệu, như vậy tổng cộng có thể bỏ ra khoảng ba mươi triệu. Về phần muốn làm cái gì, chưa nghĩ ra, dù sao không muốn làm bất động sản, không muốn làm đồ trang điểm, không muốn làm điện tử, không muốn làm …

Cô nghiêng đầu suy nghĩ rồi cười:

- Em dốt tính, nghĩ ra được thì không tìm anh. Anh nói làm cái gì, thì em làm cái đó.

Hạ Tưởng cố gắng không chiêm ngưỡng dáng vẽ kiều diểm của Nghiêm Tiểu Thì nữa, trong lòng đang nghĩ, đồ trang điểm quả nhiên lợi nhuận kinh người. Nghiêm Tiểu Thì làm không có bao lâu, liền lời nhiều tiền như vậy, phỏng chừng lợi nhuận cao tới gấp ba lần trở lên. Trước kia nghe nói kem đánh răng lợi nhuận kinh người, trên cơ bản là một tấn kem đánh răng lời mấy trăm tệ. Xem ra đồ trang điểm cũng không sai biệt lắm.

Mấy chục triệu tài chính, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, muốn làm lớn không dễ dàng, làm nhỏ lại không muốn. Vừa lúc thành phố Đan Thành có dự án du lịch văn hóa thu hút đầu tư, hay là nói cho cô ta thử một lần. Tuy nhiên ba mươi triệu đối với một điểm trong dự án du lịch văn hóa mà nói hãy còn quá ít. Theo hắn phỏng chừng nếu mỗi một thành ngữ ứng với một điểm du lịch của dự án, vậy xây hết toàn bộ ít nhất cần mấy trăm triệu tài chính, bỏ vào mấy chục triệu, đúng là như muối bỏ biển.

Nhưng cũng không phải là ba, bốn mươi triệu sẽ không thể thúc đẩy dự án lớn. Xin vay một phần từ tỉnh, xiếp theo xin vay một phần tại thành phố Đan Thành, sau đó hết sức tranh thủ chính sách ưu đãi của thành phố Đan Thành, thí dụ như miễn giảm tiền sử dụng đất. Các khoản chi khác, đều từ chính phủ bỏ vốn. Sau khi xây dựng, ăn chia theo tỉ lệ có thể nhượng bộ. Dù sao tất cả các dự án đầu tư, không có nhà đầu tư nào xuất ra toàn bộ tài chính tiến hành đầu tư một lần, đều là lợi dụng chính sách ưu đãi và cho vay.

Hạ Tưởng bèn đem dự án lấy thành ngữ chuyện xưa thúc đẩy du lịch văn hóa tại Đan Thành ra nói.

Nghiêm Tiểu Thì nghe xong, đôi mắt to nhấp nháy, nhìn Hạ Tưởng trong chốc lát, nói:

- Dự án thì tốt, đáng tiếc là tài chính của em không đủ, nếu trực tiếp xin vay thì hơi khó khăn. Tuy nhiên em còn có thể tìm kiếm chỗ quen biết, đại khái còn có thể tiếp cận mấy chục triệu, cuối cùng đại khái sẽ đủ một trăm triệu tài chính. Làm vốn bỏ vào trong giai đoạn đầu mà nói, hẳn là cũng đủ rồi. Chỉ cần giai đoạn đầu của công trình triển khai, đến lúc đó sẽ xin vay, hẳn là dễ dàng hơn, trên cơ bản, toàn bộ công trình cũng chống đỡ được.

Hạ Tưởng vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn Nghiêm Thì vài lần:

- Giỏi đó, có trí tuệ. Đúng rồi, Em có thể tìm Phạm Duệ Hằng xin tỉnh cho vay một phần, bởi vì thành phố Đan Thành là thành thị làm thí điểm, các khoản cho vay có chính sách ưu đãi. Hẳn là dễ dàng xin một chút. Còn có Phạm Duệ Hằng là dượng của em, dù thế nào cũng phải chiếu cố một chút, có phải không?

- Được, cứ theo anh nói mà làm.

Hiếm khi Nghiêm Tiểu Thì hết sức sảng khoái mà chấp thuận cái một, cô lại híp mắt nhìn Hạ Tưởng vài lần, đắc ý mỉm cười.

- Kỳ thật, người anh thật ra không xấu. Ngoại trừ hơi háo sắc, không tham tài, không trêu ghẹo. Trên cơ bản coi như đủ tư cách là người tốt.

Hạ Tưởng còn có chút bất mãn, hắn chưa bao giờ cảm giác chính mình háo sắc, Làm thế nào mà bị Nghiêm Tiểu Thì hình dung thành háo sắc? Chẳng lẽ chỉ bởi vì nhìn nhiều vài lần vào ngọc bội trên ngực của cô ấy? Thật là oan uổng quá.

Cũng may, Nghiêm Tiểu Thì quay trở về với chủ đề chính:

- Việc liên lạc ban đầu với thành phố Đan Thành, anh giúp em quyết định được không? Khi nào liên hệ rồi, em và họ trực tiếp nói chuyện. Tranh thủ mau chóng xác định cho xong

- Hai ngày nữa sẽ có cuộc hội ý giữa tổ lãnh đạo và thành phố Đan Thành, thành phố Bảo, lúc đó họ đều đến đây. Nếu cơ hội thích hợp, anh sẽ điện thoại thông báo cho em.

- Được, một lời đã định.