Quan Thần

Chương 419: Đầu cơ kiếm lợi




Hơn nữa dựa theo thời gian phỏng đoán, hiện tại cuộn phim Đạt Phú hẳn là đang cùng hãng Kodak của Mỹ tiến hành gặp mặt, là đàm phám về vấn đề liên doanh. Kodak cũng không hiểu được sự nổi dậy của màn hình tinh thể lỏng và tiềm lực to lớn của thị trường máy ảnh kỹ thuật số. Là một nhãn hiệu lâu đời của Mỹ, trong trào lưu máy ảnh kỹ thuật số, đối mặt sự tiến công của các nhãn hiệu Nhật Bản, đã hoàn toàn tháo chạy, không có một chút gì phản kích. Đừng nói là những công ty hạng ba của Nhật cũng ngăn cản không được, thậm chí cả các thương hiệu của Hàn Quốc cũng chiếm thị phần lớn hơn. Trong trào lưu kỹ thuật số, Kodak hoàn toàn thất thủ.

Nhật Bản mặc dù nhỏ nhưng quả thật có tầm nhìn xa, Hạ Tưởng cũng không khỏi cảm thán, máy ảnh kỹ thuật số của hắn cũng là hàng Nhật sản xuất. Biết sao được, máy ảnh kỹ thuật số tốt nhất đều sản xuất từ Nhật Bản!

Hạ Tưởng không có chút giấu diếm, đem ý nghĩ của mình nói thẳng một hơi, thẳng đến nổi Tào Vĩnh Quốc và Khâu Tự Phong đưa mắt nhìn nhau thất sắc!

Họ vốn tưởng rằng, Hạ Tưởng sẽ đề xuất những ý tưởng đại khái như của thành phố Đan Thành, như Tuyến đường sắt nối ra biển và Du lịch thành ngữ, chỉ nói chung chung, mà chưa có phân tích cụ thể tỉ mỉ, thật không ngờ là, bình luận của Hạ Tưởng chẳng những đều nhằm vào chỗ lạc hậu của mỗi một doanh nghiệp, còn đưa ra phương hướng cải cách tương ứng. Thật là một bài giảng tuyệt vời của một chuyên gia kinh tế hạng nhất!

Tào Vĩnh Quốc và Khâu Tự Phong trước tiên không cần nghĩ đề nghị của Hạ Tưởng có khả thi hay không, riêng chỉ nghe hắn nói về những hiểu biết sâu sát về các xí nghiệp thành phố Bảo, cũng đã rất đỗi giật mình rồi. Họ dám nói, sự hiểu biết về ba xí nghiệp của ngay cả chính Thị trưởng và Phó thị trưởng thường trực, cũng không chắc có thấu triệt bằng Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng quả nhiên như lời Đan Sĩ Kỳ nói, bằng quan điểm và tầm nhìn đại cục của hắn, đều dư sức đảm nhiệm chức phó thị trưởng ở bất kỳ thành phố nào, thành phố Đan Thành hay thành phố Bảo. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Thảo nào Hạ Tưởng cổ vũ thành phố Đan Thành và thành phố Bảo xin làm thành thị thí điểm, hoá ra trong lòng hắn đã tính trước, từ sớm đã trù tính đối sách thay cho hai thành phố. Có Hạ Tưởng trợ giúp và đề ra kế sách, xem ra, những điểm vướng mắc của việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp không còn là vấn đề phương hướng của cụ thể thay đổi chế độ xã hội, mà sau khi xác định phương hướng, tiến hành vấn đề cụ thể như thế nào.

Hạ Tưởng sau khi nói xong, như trút được gánh nặng mà thở dài một hơi, sau đó uống một cốc nước lớn, nói:

- Nhiệm vụ của tôi cơ bản hoàn thành, tôi chỉ phụ trách về mặt lý luận. Chấp hành cụ thể như thế nào, điều phối tài nguyên như thế nào, thuyết phục người phụ trách ba xí nghiệp như thế nào, không phải năng lực và trong phạm vi quản lý của tôi.

Tào Vĩnh Quốc vui tươi hớn hở mà mỉm cười:

- Nếu mọi chuyện đều cho anh làm, bí thư như ba còn dùng cái gì? Cụ thể công tác tiếp xúc với người phụ trách ba xí nghiệp thì Tự Phong phụ trách. Tin tưởng cậu ta có thể đảm nhiệm nhiệm vụ gian khổ này. Tuy nhiên ý tưởng anh nói vừa rồi rất vượt mức quy định, lượng thông tin cũng quá khổng lồ. Sau khi ba trở về, còn muốn thảo luận với Thị trưởng Nhậm một chút. Mặt khác, cũng phải trưng cầu ý kiến của các ủy viên khác, không thể làm việc qua loa.

- Liên hệ với thị trưởng Nhâm, thuyết phục các ủy viên thường vụ khác, thì làm phiền bí thư Tào. Sau khi tôi trở về thành phố Bảo, tôi tìm các chuyên gia luận chứng trước, mời người phụ trách chủ yếu ba xí nghiệp dự họp để gặp mặt, tham khảo ý tứ của họ trước rồi nói sau.

Khâu Tự Phong liền nghĩ tới phương cách đối phó, có ý cùng Tào Vĩnh Quốc tách ra hành động, chủ động tranh thủ.

Ba người lại tâm tình một hồi. Trời đã tối, Khâu Tự Phong cáo từ đi về.

Ngày hôm sau cuộc họp tiếp tục. Tập trung vào kinh nghiệm điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của các tỉnh, và phương hướng các chính sách quốc gia liên quan, Tiến hành thảo luận sôi nổi. Buổi chiều lúc hội nghị sắp sửa chấm dứt, Thôi Hướng bất ngờ xuất hiện tại phòng họp.

Tuy nói rằng tổ lãnh đạo làm việc bên chính phủ là chính, nhưng mọi việc đều không rời khỏi sự ủng hộ của cả hai bên Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh. Thôi Hướng thân là Phó bí thư tỉnh ủy, đến để bày tỏ sự quan tâm, coi như chấp nhận được. Mọi người đối với sự ghé thăm của Thôi Hướng đều tỏ vẻ hoan nghênh. Đầu tiên Thôi Hướng khích lệ vài câu, rồi nắm tay Hạ Tưởng mà nói:

- Đồng chí Hạ Tưởng, cậu được điều đến tổ lãnh đạo là một sự tuyệt vời, làm cho tôi hết sức bất ngờ. Có đầu óc chính trị cao siêu, không tầm thường.

Sau đó liền chuyển đề tài, bằng giọng điệu chậm rãi thành khẩn nói:

- Nhưng tổ lãnh đạo là một cơ cấu tạm thời, con đường phía trước gian nan, khúc khuỷu, nếu chẳng may đi vào lối cụt, kết thúc là không tốt đâu. Lúc này, tôi cho cậu một lời khuyên, thận trọng thêm thận trọng, cẩn thận thêm cẩn thận, đi một bước, dừng ba bước, coi kỹ phương hướng rồi hãy đi tiếp.

Lời nói của Thôi Hướng nghe như là động viên, kỳ thật là ẩn dấu sát khí. Mặt ngoài là nhắc nhở Hạ Tưởng phải nghiêm túc, phải chú tâm trong công tác, thực tế cũng là răn đe. Con đường của Tổ lãnh đạo đi, có thể là địa lôi trận, nói không chừng sẽ nổ tung chính mình tan xương nát thịt không biết lúc nào.

Tào Vĩnh Quốc và Đan Sĩ Kỳ sắc mặt hơi biến đổi sắc mặt.

Vương Tiếu Mẫn nét mặt thản nhiên, không có phản ứng gì. Khâu Tự Phong nghe xong, ngấm ngầm co nắm tay, ánh mắt liếc nhìn Thôi Hướng một cái không thân thiện.

Thôi Hướng và Phó gia quan hệ không tồi. Khâu Tự Phong thân là con rể Phó gia, nhưng cảm giác quan hệ với Phó gia còn không gần gũi bằng Hạ Tưởng, đối với Thôi Hướng lại càng không có cảm tình. Lần trước chuyện cố ý chèn ép chuyện của hắn, đến nay hắn vẫn đang canh cánh trong lòng.

Thôi Hướng tự nhiên cũng phát hiện Khâu Tự Phong.

Đối với Khâu Tự Phong, tâm lý Thôi Hướng rất mâu thuẫn. Bình tĩnh xem xét, hắn thật ra hy vọng gần gũi Khâu Tự Phong. Nhưng việc xảy ra lần trước, rõ ràng tạo thành hiểu lầm giữa hắn và Khâu Tự Phong, mà hắn lại tự coi trọng thể diện không thể chủ động làm hòa với Khâu Tự Phong. Đồng thời Phó gia cũng nói rồi, không cần quá để ý phản ứng của Khâu gia.

Phó gia có thể không cần để ý phản ứng của Khâu gia, nhưng Thôi Hướng không thể không nể mặt ba phần. Khâu Tự Phong cưới Phó Đóa Đóa làm vợ, Phó gia cho dù có thể xem nhẹ. Trên thực tế dù sao cũng có quan hệ hôn nhân, sau này giữa hai nhà hợp tác chắc chắn nhiều hơn đúng đối đầu. Không chừng đến lúc nào đó quan hệ hai nhà càng ngày càng chặt chẽ, Phó gia vì muốn chiếu cố tình hình của Khâu gia, nói không chừng sẽ rạn nứt với ông ta.

Đương nhiên, ảnh hưởng của thế lực gia tộc cũng không lớn như tưởng tượng, có thể tùy tiện ảnh hưởng đến một Phó bí thư tỉnh ủy như ông ta, nhưng mất đi sự ủng hộ của Phó gia, xem như mất đi rất nhiều lực lượng đồng minh. Trương Kiến Quốc, Mã Tiêu ở tỉnh, Phó Tiên Phong ở thành phố, vân vân…, cũng là mất mát không nhỏ.

Chung quy mà nói, sự hợp tác giữa ông ta và Phó gia cũng chỉ là một kiểu quan hệ lợi dụng lẫn nhau.

Tình bạn đôi bên tuy dựa dẫm không nhiều, nhưng ít nhất tình thông gia cũng có sự khăng khít, có thể chung tay cùng làm.

Thôi Hướng suy tính sâu xa hơn. Nếu có thể mượn cơ hội giao hảo lại với Khâu gia, chẳng phải tốt hơn sao? Nếu Hạ Tưởng có thể đồng thời cùng với Mai gia, Khâu gia thậm chí Ngô gia đều có tình cảm tốt, vì sao ông ta lại không thể? Hơn nữa với ông ta mà nói, tuy rằng ông ta và Khâu Tự Phong trước đây có sứt mẻ tình cảm, nhưng vẫn có thể hóa thù thành bạn. Trước kia Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong cũng căng thẳng trong quan hệ, về sau mới từ từ hiểu nhau? Hơn nữa ông ta và Phó gia quan hệ không tồi, Khâu Tự Phong dù thế nào cũng là con rể của Phó gia, hơn nữa ông ta lại là Phó bí thư tỉnh ủy. Chẳng lẽ trong mắt Khâu Tự Phong, ông ta còn không bằng Hạ Tưởng?

Cho nên khi Thôi Hướng để ý Khâu Tự Phong toát ra ý bất mãn với mình, lại khẽ gật đầu cười với Khâu Tự Phong, nói:

- Tự Phong vừa đến thành phố Bảo đảm nhiệm chức Phó thị trưởng, thì gặp dịp may làm thí điểm thành thị, nên nắm chắc cơ hội này. Sau này có gì khó khăn cứ nói với tôi. Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh đối với những cán bộ dũng cảm dám làm, dám vì thiên hạ đi tiên phong, thì lập trường trước sau đều ủng hộ và đào tạo bồi dưỡng.

- Cảm ơn Phó bí thư Thôi.

Khâu Tự Phong để ý Hạ Tưởng đưa mắt ra hiệu cho mình, cũng ý thức chính mình chưa đủ thông minh, không nên ở trước mặt Thôi Hướng lộ ra bất kỳ biểu hiện gì bất mãn, liền tỏ vẻ bình thường, vẻ mặt cười nhạt:

- Dưới sự chỉ đạo của tổ lãnh đạo và sự lãnh đạo của bí thư Tào, tôi nghĩ thành phố Bảo trong trào lưu điều chỉnh kết cấu sản nghiệp có thể đạt được bảng vàng, gạt bỏ muôn vàn khó khăn, hoàn thành mục tiêu dự định.

Thôi Hướng hơi biến sắc, ông ta hiểu được lời bóng gió của Khâu Tự Phong, xem ra không tiếp nhận thiện ý của ông ta, và phân định rõ ranh giới. Trong lòng ông ta chợt tức giận, nghĩ thầm rằng tầm ảnh hưởng của Khâu gia các người tại tỉnh Yến cũng có hạn thôi, nếu không thì sao hiện tại mày mới lăn lộn đến chức Phó thị trưởng? Tao là Phó bí thư tỉnh ủy chủ động hạ cố kết giao với mày, mày hay lắm, còn muốn khó dễ, thật đúng là tự cao tự đại!

Tuy nhiên Thôi Hướng lập tức dẹp qua tức giận, Sau vụ xử ép lần trước, quả thật cũng ép Khâu Tự Phong hơi quá, sự tức giận chưa nguôi của hắn cũng là bình thường. Chờ thêm thời gian, dù sao cũng là người trẻ tuổi. Thôi Hướng tự cho là có chỗ dựa ở thủ đô vẫn là vững chắc hơn. Cho dù không có sự ủng hộ Phó gia và Khâu gia, ông ta cũng rất có khả năng đảm nhận chức vụ Chủ tịch tỉnh nhiệm kỳ sau. Nhưng sau khi được Hạ Tưởng gợi ý, hơn bao giờ hết ông ta càng để ý cái hay của sự dựa thế mượn oai. Nếu chẳng may chỗ dựa bỏ rơi ông ta hoặc là chỗ dựa bị sụp đổ, ông ta có thế lực của một dòng họ lớn, cũng có tự bảo vệ mình.

Ai cũng muốn tự mình nắm lấy vận mệnh của mình.

Thôi hướng mỉm cười hòa giải:

- Tổ lãnh đạo cũng là dưới sự lãnh đạo của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh. Có phải không? Cuối cùng có đề ra chính sách sai lệch hay cần giúp đỡ về tài chính, còn phải có được quyết định của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh.

Thôi Hướng nữa vô tình nữa cố ý nhìn Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng hiểu rất rõ ý của Thôi Hướng, ông ấy đến đây nhằm lôi kéo Khâu Tự Phong. Hắn cũng không lo lắng Khâu Tự Phong bị Thôi Hướng lôi kéo đi. Hắn hiểu biết tính tình Khâu Tự Phong, một người cao ngạo từ trong xương cốt. Suy cho cùng Khâu Tự Phong là một Thái Tử đảng tiêu biểu. Hắn có thể quan hệ thân thiết với mình, nhưng không có nghĩa là hắn cũng công nhận Thôi Hướng. Đừng nghĩ Thôi Hướng là Phó bí thư tỉnh ủy, Thái Tử đảng mà nổi máu lên, thì cũng coi trời bằng vung. Nếu không phải Khâu Tự Phong ở tỉnh Yến vài năm, chỉ bằng thế lực gia đình, muốn kết bạn quan chức ở tỉnh, kiểu gì cũng có thể quen được mấy người. Nhưng hắn vẫn ở lại huyện An, cố gắng vùi đầu làm việc, cũng chỉ muốn dựa vào chính năng lực của mình mà đi lên.

Quả nhiên Khâu Tự Phong chỉ cung kính nói:

- Tôi tin rằng Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh sẽ đánh giá chính xác, sẽ cho thành phố Bảo cùng với thành phố Đan Thành những chính sách và ủng hộ cần có.

Thôi Hướng hơi đổi sắc mặt, muốn nói gì nhưng lại thôi, chỉ khẽ mỉm cười, không nhiều lời với Khâu Tự Phong nữa, lấy cớ còn có công tác phải vội, xoay người rời đi.

Thôi Hướng vừa đi, Tào Vĩnh Quốc không kìm lòng mà nhẹ nhàng phê bình Khâu Tự Phong:

- Tự Phong, đối với cấp lãnh đạo phải tôn trọng, không nên có biểu hiện.

Khâu Tự Phong đối với Tào Vĩnh Quốc rất là tôn kính, không hề phản bác:

- Tôi nhận lời phê bình của bí thư Tào.

Tào Vĩnh Quốc liếc mắt một cái nhìn Hạ Tưởng, trong lòng hiện lên một chút do dự. Thôi Hướng rõ ràng muốn chèn ép Hạ Tưởng, lôi kéo Khâu Tự Phong, Hạ Tưởng ở Tổ lãnh đạo này có thể sống yên ổn không? Dù sao Tổ lãnh đạo tuy là của Ủy ban nhân dân tỉnh chỉ đạo, nhưng Tỉnh ủy muốn nhúng tay cũng rất nhiều lý do.

Sau khi thảo luận nghiên cứu đề tài xong, Tào Vĩnh Quốc, Khâu Tự Phong cùng với Đan Sĩ Kỳ, Vương Tiếu Mẫn đều lập tức rời thành phố Yến, trở về đơn vị công tác của mình.

Tiễn mấy người xong, Hạ Tưởng nhìn đồng hồ, gần đến giờ tan ca, bèn trở về văn phòng, hỏi qua một chút sự tình có gì không, liền chuẩn bị thu thập đồ vật về nhà. Đối với lời nói Thôi Hướng, hắn không để trong lòng. Thái độ Thôi Hướng đối với hắn, hắn cũng sớm đã có chuẩn bị tâm lý.

Lâu lâu đến gõ một cái, thỉnh thoảng lại khen một câu, dù sao cái chính là ông ta không vừa lòng mình, muốn tìm mọi cách triệt tiêu tiền đồ của mình.

Chẳng lẽ cứ để Thôi Hướng tùy ý chèn ép mình? Hạ Tưởng tạm thời còn chưa nghĩ ra phương pháp tốt để đối phó. Thôi Hướng không thể so với Cao Thành Tùng, có lắm điều làm cho người ta công kích. Tuy rằng thủ đoạn của ông ta cứng rắn một chút, cũng thích chơi nổi, nhưng ông ta không có vấn đề gì về kinh tế. Về quan hệ nam nữ cũng không có nghe đồn gì. Trên chính trị có xu hướng và chèn ép là chuyện thường, hơn nữa thủ đoạn của Thôi Hướng lại làm cho người ta không móc được sai lầm gì lớn. Thận trọng, vững chắc, mới là chỗ đáng sợ nhất của ông ta.

Về việc lôi kéo Khâu Tự Phong mà nói, Thôi Hướng cũng thông minh mà ý thức được lợi ích của giao hảo với các đại gia tộc. Có thể ông ta cũng muốn bắt chước mình, muốn cùng mấy đại gia tộc tạo dựng mối giao hảo. Chỉ có điều Thôi Hướng chỉ biết một, không biết hai. Quan hệ của mình và Mai gia: Thứ nhất là khi tiếp xúc với Mai Hiểu Lâm, do tính cách hợp nhau, cũng như cùng hợp tác không ít chuyện, mới quen biết Mai Thái Bình. Mà mình được Mai Thái Bình khen ngợi, cũng là từ việc một lần đánh nhau. Đối với tính tình của Mai Thái Bình, tính cách của Thôi Hướng không phải loại mà Mai Thái Bình thích.

Về Khâu gia, cũng vì có đụng chuyện mới quen biết Khâu Tự Phong, rồi từ từ mới thành chỗ thân thiết. Đương nhiên Hạ Tưởng cũng cũng không cố tình muốn tiếp cận với Khâu Tự Phong, mà do cách đối nhân xử thế của mình. Một lòng vì muốn đề ra chính sách cho huyện An, trong nhiều lần xung đột và mâu thuẫn, mới khiến Khâu Tự Phong từ từ thay đổi quan điểm rồi chấp nhận người bạn như mình. Theo góc độ này mà xét, Thôi Hướng và Khâu Tự Phong như hai đường thẳng song song không có điểm nào tương giao.

Về phần Ngô gia, thì hoàn toàn là bởi vì quan hệ với Liên Nhược Hạm. Ngô Tài Giang càng ngạo mạn hơn, lại càng có cá tính hơn so với Mai Thái Bình. Nếu nói Mai Thái Bình có tính cách đặc biệt cô độc, thì Ngô Tài Giang chính là tự kiêu thêm tự phụ. Mặc dù khả năng đối nhân xử thế của ông ta so với Mai Thái Bình có hiền lành hơn một chút, nhưng trong nội tâm lại càng ngạo mạn hơn một bậc. Chính mình nếu không phải vì Liên Nhược Hạm, không vì sự việc Cao Thành Tùng, hơn nữa cậy nhờ thế lực Mai gia, lại vì lần này làm việc trong thí điểm thành thị lấy được sự khen ngợi của Dịch Hướng Sư, giữa mình và Ngô Tài Giang, cũng không thể có khả năng có được cục diện chung sống hoà bình như bây giờ.

Thôi Hướng không thể lọt vào mắt xanh của Ngô Tài Giang!

Tống hợp phân tích như trên, Hạ Tưởng cuối cùng cho ra kết luận: Thôi Hướng muốn giống như mình, muốn quan hệ hợp tác tốt đẹp cùng mấy đại gia tộc, chuyện này gần như không có khả năng. Bởi vì Thôi Hướng không ý thức được điểm quan trọng nhất, chính là mình đi theo cách vết dầu loang. Trước tiên cùng nhân vật mấu chốt trong mấy đại gia tộc xây dựng tình cảm. Có giao tình rồi, mới lọt vào tầm mắt mấy đại gia tộc. Nói cách khác, khi tiếp xúc lần đầu, không vì mưu cầu lợi ích, không vì lợi dụng lẫn nhau mà tiếp cận. Hơn nữa mình cũng lợi dụng khéo léo thế lực Ngô gia và Mai gia, mới dành thêm cảm tình ở Khâu gia, không làm cho người ta nghĩ mình giống như người đầu cơ kiếm lợi.

Đương nhiên, Hạ Tưởng cũng có khi tự đắc mà cho rằng mình quả thật cũng là nhà đầu cơ kiếm lợi.

Mục tiêu của Ngô gia, Mai gia và Khâu gia chưa chắc là tại tỉnh Yến. Bọn họ đều có tầm nhìn bao quát cả nước. Tỉnh Yến đối với họ nếu không có giá trị lớn, đừng nói Thôi Hướng là Phó bí thư tỉnh ủy, cho dù là Bí thư Tỉnh ủy, chỉ cần không phải Ủy viên bộ Chính trị, đối với bọn họ mà nói không ăn thua gì. Cho nên Thôi Hướng tự cho mình là một Phó bí thư tỉnh ủy là có thể ung dung mà giao thiệp với mấy đại gia tộc chỉ là ý tưởng ngông cuồng.

Tuy nhiên cũng có thể vì sự tham gia của Phó gia mà Ngô gia và Mai gia thậm chí Khâu gia cũng nghe tin mà hành động, chuyển chú ý tại tỉnh Yến. Như thế, nói không chừng cũng có thể bởi vì Thôi Hướng chủ động dựa vào, mà quan hệ với một gia đình trong đó. Nhưng Hạ Tưởng nghĩ muốn quan hệ mật thiết được như mình, cũng không thể nào. Mấy đại gia tộc đều có tầm nhìn chung bao quát toàn cục, sẽ không cho phép một vô danh tiểu tốt làm người phát ngôn cho họ, chỉ là lợi dụng lẫn nhau trong nhất thời có lợi ích chung mà thôi, qua rồi là xong.

Chính mình sở dĩ cùng với mấy nhà quan hệ không tồi, chính là bởi vì lúc đầu quan hệ cá nhân không tồi, hơn nữa cho tới bây giờ, cũng chưa từng có ích lợi xung đột với bọn họ. Nói trắng ra là, mọi thứ vẫn là lấy ích lợi làm đầu, Khi không có ích lợi thì chỉ có quan hệ cá nhân, tự nhiên sẽ có một sự mở đầu tốt đẹp, về chuyển biến sau này, trừ phi có thể vẫn giữ được ích lợi chung, nếu không dù cho quan hệ có tốt đến đâu cũng có ngày trở mặt. Hạ Tưởng ngồi ở bàn làm việc trầm tư sau một lúc lâu. Ngay cả Phương Cách và Chung Nghĩa Bình chào, hắn cũng không chú ý, tới khi Cổ Ngọc đẩy hắn một cái.

- Ah, anh đã xuất thần nhập hóa, mau tỉnh lại đi, trời sắp tối rồi.

Thật ra trước khi Cổ Ngọc còn chưa có giơ tay đẩy hắn, hắn cũng đã nhận ra Cổ Ngọc tới gần. Bởi vì Cổ Ngọc không biết dùng nước hoa gì, nhẹ mà thanh nhã, vô cùng hấp dẫn, khi còn cách hắn một thước, thì có hương thơm thấm vào ruột gan.

- Tan tầm rồi, em sao còn không đi?

- Em đang đợi anh …

Cổ Ngọc nhoẻn miệng cười, bộ dáng rất thanh lịch.

- Ông nội em sai em mời anh ăn cơm, không biết anh có nể mặt hay không?

Hạ Tưởng đang muốn tìm cơ hội ghé chơi với lão Cổ, đương nhiên là đồng ý ngay.

Sau khi xuống lầu hắn mới phát hiện, xe của Cổ Ngọc chính là một chiếc Volkswagen, loại Beetle. Lúc này Volkswagen chưa sản phẩm trong nước, chắc chắn là hàng nhập khẩu nguyên chiếc, phỏng chừng 40 vạn tệ.

Hai người liền lái hai chiếc xe, một trước một sau hướng về công viên Sâm Lâm. Cổ Ngọc thấy Hạ Tưởng lái xe Land Rover biển số thủ đô, cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, càng không hỏi nhiều, chỉ có cười cổ quái.

Tới công viên Sâm Lâm, đến trại an dưỡng gặp lão Cổ. Chưa nói mấy câu, lão Cổ liền rêu rao đói bụng, muốn đi ăn cơm. Hạ Tưởng cũng chỉ còn cách dẫn ông đến Sâm Lâm Cư ăn cơm.

Lấy một phòng đẹp nhất, gọi xong đồ ăn, lão Cổ cũng không khách sáo, liền ăn thật tình. Chưa ăn mấy miếng đã nói no rồi, liền quấn quít lấy Hạ Tưởng nói chuyện. Hạ Tưởng không nói gì, hắn còn chưa có ăn no.

May là Cổ Ngọc nhìn thấy, nói trách:

- Ông nội, cháu và Hạ Tưởng đều chưa ăn no, ăn no mới có sức nói chuyện với ông chứ, có phải hay không?

Lão Cổ nói vẻ bất mãn:

- Người trẻ tuổi thời nay sức ăn sao nhiều quá vậy?

Câu nói thiếu chút nữa khiến Hạ Tưởng cười đến cười sặc sụa, hắn và Cổ Ngọc mỗi người mới ăn một miếng đồ ăn, vừa rồi chỉ lo chăm sóc lão Cổ ăn cơm, ai cũng chưa ăn được gì!