Quan Thần

Chương 530: Sáng tỏ thông suốt




Diệp Thạch Sinh nói gì, Hạ Tưởng nghe vậy, liên tục gật đầu nói phải. Đợi Diệp Thạch Sinh phê bình xong, cũng không nhắc tới xử lý hắn thế nào, lại hỏi:

- Còn chuyện gì nữa không?

- Gần đây tình trạng sức khỏe không tốt lắm, đi khám bác sĩ, bác sĩ kiến nghị tôi nghỉ ngơi một thời gian, tôi muốn xin nghỉ phép một tuần, nghỉ ngơi chút…

Hạ Tưởng vẫn cung kính nói.

Đứng ngoài cuộc không quan tâm? Nhất thời Diệp Thạch Sinh không hiểu vì sao trong thời điểm mấu chốt mà Hạ Tưởng đột nhiên muốn nhảy ra, chẳng lẽ hắn là người trong cuộc, giả vờ xin nghỉ bệnh thì có thể làm được người ngoài cuộc tỉnh táo? Trong lòng ông có chút phẫn nộ, vô cùng bất mãn với thái độ trốn tránh của Hạ Tưởng.

- Đồng chí Hạ Tưởng, tôi đã biết chuyện của hội nghị thường vụ Thành ủy thành phố Yến, chắc cậu cũng đã nghe qua, bây giờ thái độ của cậu là bất mãn đối với tổ chức, hay là đơn giản muốn vứt bỏ gánh nặng, khiến tổ chức khó xử?

Diệp Thạch Sinh tăng thêm giọng điệu.

Hạ Tưởng vẫn biểu hiện đầy cung kính, liền nói:

- Bí thư Diệp ông hiểu lầm tôi rồi, tôi luôn sâu sắc ghi tạc sự tín nhiệm và chiếu cố của Bí thư Diệp, luôn ghi nhớ trong lòng, không dám quên, sao tôi có thể bỏ gánh? Cho dù không thể đến quận Hạ Mã đảm nhiệm chức vụ mới, tôi cũng có thể ở tổ lãnh đạo phát huy quang và nhiệt, cũng có thể chỉ đạo công việc xây dựng quận Hạ Mã, cống hiến cho sự phát triển của thành phố Yến mà bản thân nên làm, cũng không phụ kỳ vọng của ông đối với tôi, chẳng qua quả thật là chuyện xảy ra đột ngột, dưới tình thế trước mắt, tôi vẫn đứng ngoài cuộc thì tốt hơn, tôi không muốn vì tôi mà khiến Bí thư Trần khó xử, khiến ông khó xử, một mình tôi chịu chút uất ức không sao, không muốn vì vấn đề cá nhân tôi mà đem đến phiền phức không cần thiết cho tỉnh Yến và thành phố Yến. Hơn nữa tôi cũng muốn thừa cơ hội để tĩnh tâm suy nghĩ, giải quyết một số vấn đề tác phong sinh hoạt của cá nhân.

Không đợi Diệp Thạch Sinh mở miệng hỏi, Hạ Tưởng lại bổ sung nói:

- Cô ấy tên là Liên Nhược Hạm, là người thủ đô, hiện đang cùng con sống ở thủ đô, bây giờ không thể liên lạc được, tôi nghĩ có lẽ là gia đình cô ấy đã áp dụng biện pháp khống chế, không để cô ấy liên hệ với bên ngoài. Nếu như chuyện là do tôi gây ra, tôi phải gánh chịu trách nhiệm nên có…

Diệp Thạch Sinh không hiểu được tại sao Hạ Tưởng lại khư khư nắm giữ vấn đề cuộc sống riêng của hắn, ông đã không truy cứu vấn đề của hắn, hắn vẫn không ngừng nhắc đi nhắc lại, Hạ Tưởng không phải người không hiểu chuyện, hôm nay làm sao vậy?

Đợi đã, Liên Nhược Hạm? Diệp Thạch Sinh bỗng nhiên trong đầu lóe lên một ý tưởng, nghĩ tới cái gì, hỏi:

- Liên Nhược Hạm có phải Chủ tịch Tập đoàn Viễn Cảnh hay không?

- Đúng vậy, chính là cô ấy.

Hạ Tưởng không chút che giấu, nói ra toàn bộ sự thật

- Đúng, họ của Liên Nhược Hạm là họ mẹ cô ấy, thật ra ba cô ấy họ Ngô, tên Ngô Tài Dương!

Diệp Thạch Sinh vốn luôn ngồi trên ghế nói chuyện, nghe xong câu này liền vô cùng hoảng sợ lập tức đứng lên:

- Cậu nói gì? Liên Nhược Hạm là con gái của Ngô Tài Dương? Là thật sao?

Vẻ mặt Hạ Tưởng bất đắc dĩ:

- Chuyện lớn như vậy, tôi đâu dám lừa dối ông? Vốn dĩ cô ấy cùng con sống ở nước ngoài, bởi vì bệnh tình ông cụ Ngô gia nghiêm trọng, tôi mới khuyên cô mang đứa nhỏ về dỗ ông cụ vui vẻ, bởi vì ông cụ thích nhất là con nít, xuất phát từ sự kính trọng đối với Ngô gia, tôi còn cho đứa bé mang họ Ngô…

Diệp Thạch Sinh thần sắc phức tạp, ngây người một lát, lại chậm rãi ngồi xuống ghế suy nghĩ, nhẹ nhàng phất tay, nói:

- Cho phép cậu nghỉ phép một tuần, đi đi!

Sau khi Hạ Tưởng đi, Diệp Thạch Sinh ngồi một lúc lâu, bỗng nhiên lắc đầu mỉm cười:

- Hạ Tưởng ơi Hạ Tưởng, tôi mới vừa hiểu cậu, thì ra cậu cũng thật thông minh, kế lấy lui làm tiến rất hay, cậu cũng thật làm khó tôi.

Ngay từ đầu Diệp Thạch Sinh nghĩ rằng Hạ Tưởng chỉ là giận lẫy, dứt khoác bỏ gánh mặc kệ, với lý do xin nghỉ bệnh, bỏ mặc công việc tổ lãnh đạo không quản, mượn cớ trút ra sự bất mãn trong lòng. Có thể nói hành động này cũng có hiệu quả nhất định, nhưng tuyệt đối sẽ để lại ấn tượng lỗ mãng cho người khác, cho ra lời bình chính là không thể trọng dụng!

Diệp Thạch Sinh cũng không hiểu vì sao Hạ Tưởng đột nhiên trở nên không có trí tuệ chính trị, chẳng lẽ chỉ là một lần thất bại trên con đường làm quan? Cũng phải, dù sao cũng còn quá trẻ, không có trải qua trắc trở lớn, có chút cảm xúc cũng bình thường.

Sau đó đợi Hạ Tưởng từ từ nói ra nguyên nhân, Diệp Thạch Sinh mới bừng tỉnh. Không thể không khen ngợi biện pháp lấy lui làm tiến của Hạ Tưởng quả thật cao minh, bởi vì hắn trực tiếp để lại vấn đề khó cho ông, sau đó nhảy qua một bên, yên lặng đợi tình thế phát triển.

Mặc dù Hạ Tưởng có chút ý giở trò, Diệp Thạch Sinh đứng ở góc độ của Hạ Tưởng xuất phát, cách làm của Hạ Tưởng không có gì đáng trách, thậm chí có thể nói, dưới thế cục áp lực cao trước mắt, đó là biện pháp ổn thỏa nhất hữu hiệu nhất.

Sự thông minh của Hạ Tưởng là ở chỗ, trước tiên hắn lấy sự thành khẩn để thắng được cảm tình tốt của ông, sau đó ném ra quả bom nặng ký, nói ra sự thật Liên Nhược Hạm là người của Ngô gia. E rằng Hạ Tưởng cũng đoán được nếu Ngô gia nhúng tay vào thành phố Yến, nhất định sẽ nhúng tay đến tỉnh Yến, cho nên hắn dứt khoác để lại vấn đề khó cho ông, để ông có một lựa chọn vô cùng gian nan.

Hạ Tưởng không quá thể hiện lòng trung thành, cũng không giống đám cán bộ, khóc lóc chảy nước mắt để được đồng tình, hắn chỉ bày ra trước mặt các mặt lợi ích và điều kiện, mặc cho ông lấy hay bỏ.

Cách làm của Hạ Tưởng, là cách làm thông minh nhất mà Diệp Thạch Sinh có thể nghĩ ra được! Bởi vì hành động này của Hạ Tưởng chẳng những không kiêu ngạo không siểm nịnh, hơn nữa còn để ông không tìm ra được bất kỳ sai sót nào, đồng thời cũng biểu lộ rõ ràng quan điểm của hắn.

Quan điểm của Hạ Tưởng chính là, sở dĩ người của Ngô gia ra tay chèn ép hắn, là bởi vì chuyện giữa hắn và Liên Nhược Hạm. Mà giữa hắn và Liên Nhược Hạm chẳng những có tư tình, còn có một đứa con trai. Con trai mang họ Ngô, vì bệnh tình của ông cụ Ngô gia, họ cố ý về nước. Tuy rằng Hạ Tưởng không nói rõ, Diệp Thạch Sinh cũng có thể từ đó rút ra kết luận, Liên Nhược Hạm mặc kệ lợi ích gia tộc, mặc kệ thân phận mà ở cùng Hạ Tưởng, tình cảm đối với Hạ Tưởng chắc chắn một lòng một dạ. Còn ông cụ Ngô gia lại vô cùng yêu thích con trai của Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm, nhưng bởi vì Liên Nhược Hạm ở cùng một người đàn ông có vợ, từ đó mà giận cá chém thớt đối với Hạ Tưởng...

Xét đến cùng là chuyện nhà của Ngô gia, Diệp Thạch Sinh liền hiểu ra, trọng điểm là ở trên chuyện nhà…

Hạ Tưởng rõ ràng là ám chỉ, ông cụ nhất thời tức giận mà ra quyết định, có lẽ sau này sẽ hối hận vì Liên Nhược Hạm kịch liệt phản kháng, nói cách khác, bây giờ ông ra tay thay Ngô gia xử lý Hạ Tưởng, đợi khi ông cụ hối hận, đừng nói là cảm ơn ông, nói không chừng sẽ oán trách ông lúc đó nhiều chuyện. Người già rồi, lại vô cùng yêu mến đứa con của Liên Nhược Hạm và Hạ Tưởng, hơn nữa Hạ Tưởng cũng nói để đứa bé mang họ Ngô, rõ ràng là lấy lòng ông cụ, thực tế là một kế hay, ông cụ càng thích đứa bé, càng không đành lòng thì càng trúng kế, chỉ cần Liên Nhược Hạm nói ra không để đứa trẻ mang họ Ngô nữa, ông cụ chắc chắn không làm.

Nếu như không đồng ý, thì phải lấy điều kiện trao đổi, Hạ Tưởng tương đối nắm vững điểm yếu của ông cụ. Thủ đoạn tuyệt diệu, muốn có được gì đó, thì trước tiên phải cho ra gì đó, ông cụ vô tình vẫn trúng kế của Hạ Tưởng.

Diệp Thạch Sinh sáng tỏ thông suốt, lập tức thông hiểu rất nhiều. Bề ngoài Hạ Tưởng để lại vấn đề khó cho ông, thật ra cũng đã cho ông một đáp án, ông đã có quyết định. Nếu như là chuyện nhà Ngô gia, thì mặc kệ không quản, nếu không cả hai bên rất dễ không có kết cục tốt. Ông vừa không muốn lấy đi tiền đồ của Hạ Tưởng, cũng không muốn đắc tội với Ngô gia, biện pháp tốt nhất trước mắt chính là một chữ: trì hoãn!

Hạ Tưởng không phải đã xin nghỉ bệnh rồi sao? Được, cứ trả lời Lan Thành nói đợi Hạ Tưởng đi làm rồi tính sau. Ai biết khi nào Hạ Tưởng đi làm? Với sự thông minh của Hạ Tưởng, trước khi chuyện chưa được giải quyết, bệnh của hắn sẽ khỏe sao? Chắc chắn sẽ không.

Diệp Thạch Sinh tâm bệnh đã qua, lập tức cảm thấy thoải mái rất nhiều. Ông thầm nghĩ chàng trai Hạ Tưởng cũng thật không đơn giản, vấn đề khó đến đâu cũng có thể tìm ra biện pháp giải quyết, thật là một người tâm tư trong sáng.

Suy nghĩ một hồi, ông lại nhớ đến thế cục thành phố Yến, liền có chút bất mãn đối với Trần Phong. Hội nghị thường vụ Thành ủy xảy ra chuyện lớn như vậy, đến giờ y cũng không gọi điện báo cáo công tác, cũng có chút lên mặt không đúng? Diệp Thạch Sinh vốn định đợi Trần Phong chủ động đến báo cáo công tác, nhưng dù sao chuyện cũng liên quan đến Hạ Tưởng, ông vô cùng cảm kích đóng góp to lớn mà Hạ Tưởng đã làm trong chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp đối với tỉnh Yến, cũng một lòng muốn nâng đỡ Hạ Tưởng một đoạn, nếu như ông đã hiểu rõ chân tướng sự việc, ông lại lo Trần Phong không chống đỡ nổi áp lực, nếu như chẳng may thỏa thuận, nếu như Hạ Tưởng không thể thuận lợi đảm nhiệm chức vụ Bí thư quận ủy quận Hạ Mã, đầu tư của tập đoàn Đạt Tài có khả năng phá sản.

Diệp Thạch Sinh liền dặn dò Ma Thu nói:

- Gọi điện thoại cho bí thư Trần Phong, gọi anh ta đến đây một chuyến.

Ma Thu lại cho Diệp Thạch Sinh một câu trả lời bất ngờ:

- Bí thư Trần vừa mới gọi điện thoại tới, chút nữa ông ấy sẽ đến.

Diệp Thạch Sinh gật đầu, trong lòng yên tâm một chút.

Không lâu sau, Trần Phong đã chạy tới, y vừa nhìn thấy mặt của Diệp Thạch Sinh, liền giải thích nguyên nhân không báo cáo công tác ngay cho Diệp Thạch Sinh trước, một là vì cùng chủ tịch Hồ thảo luận đối sách, hai là đã nhận được điện thoại của thủ đô.

Diệp Thạch Sinh cũng không so đo nhiều về sự thất lễ của Trần Phong, trực tiếp hỏi:

- Chuyện trên hội nghị thường vụ khoan nói, tôi cũng biết đại khái, chuyện cũng xuất phát từ chuyện giữa Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm, căn nguyên là ở trên người vị đó của Ngô gia. Hạ Tưởng đã xin nghỉ bệnh, tôi cũng đã đồng ý. Điều tôi lo lắng bây giờ là thái độ của cậu, cậu có cách nhìn thế nào về chuyện này, biện pháp tiếp theo là gì?

- Qua bàn bạc khẩn cấp của tôi và Tăng Chu, quyết định hai người chúng tôi chia nhau tìm các ủy viên thường vụ nói chuyện riêng, tranh thủ phá vỡ từng vấn đề…

Trước khi Trần Phong đến Tỉnh ủy, cũng đã nói chuyện điện thoại với Hạ Tưởng, đã được biết nguyên nhân sự việc, đồng thời cùng Hồ Tăng Chu, Lý Đinh Sơn, Phương Tiến Giang mở một cuộc họp hội ý, đã quyết định phương hướng tiếp theo, vẫn kiên trì không thay đổi nguyên tắc nâng đỡ Hạ Tưởng lên chức, không thể chấp thuận đối với ý đồ thao túng hội nghị thường vụ của Ngô gia, phải kiên trì chống lại.

Mặc dù Trần Phong cảm nhận được áp lực cực lớn mà Ngô gia mang đến, nhưng ông vô cùng bất mãn với việc Ngô gia không báo trước mà trực tiếp ở trên hội nghị thường vụ đưa ra tập kích đột ngột. Thành phố Yến là thành phố Yến của ông, thế lực của Ngô gia có lớn hơn nữa, có bất mãn Hạ Tưởng hơn nữa, cũng không thể trực tiếp nhúng tay vào thành phố Yến, muốn mây mưa thất thường cũng phải chào hỏi ông một tiếng trước mới được. Đương nhiên ông đối với đám người Hạ Tưởng và Lý Đinh Sơn thì nói như vậy, tận đáy lòng suy nghĩ sâu hơn lại hoàn toàn giống với Diệp Thạch Sinh.

Chuyện nhà của Ngô gia, gây đi gây lại, sau cùng vẫn là đầu voi đuôi chuột, ông cần gì phải đứng giữa không lấy lòng trong ngoài? Tuy nhiên xuất phát từ trái tim, khi thật sự liên quan đến tiền đồ và lợi ích của bản thân ông, chưa chắc ông sẽ dốc sức bảo vệ Hạ Tưởng, nhưng ít ra sẽ không ra tay thu thập Hạ Tưởng. Bất kể là xuất phát từ góc độ nào, Trần Phong không thể xuống tay đối với Hạ Tưởng, ông đã quá coi trọng Hạ Tưởng!

Đương nhiên Trần Phong cũng tỉnh táo mà ý thức được, chỉ dựa vào sức lực của một mình ông, tuyệt đối không thể nào chống lại Ngô gia, nhưng ông lại không cam tâm những cố gắng trước đó bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, cũng suy nghĩ không để cho Phó Tiên Phong ngư ông đắc lợi. Dưới ám chỉ rõ ràng của Hạ Tưởng, Trần Phong đã biết rõ tác dụng của Phó Tiên Phong gây ra trong đó, Phó Tiên Phong giả vờ đứng ngoài cuộc, thật ra là tỏ thái độ lánh xa, không để người khác nghi ngờ y mà thôi.

Chỉ đáng tiếc, người Phó Tiên Phong muốn bẫy là Hạ Tưởng, hơn nữa nếu như Hạ Tưởng không được chọn mà Bạch Chiến Mặc lên chức, người có thu hoạch lớn nhất chính là Phó Tiên Phong. Lại làm bộ không đếm xỉa đến, có đạt được ích lợi hay không thì không ai rõ? Trần Phong vô cùng chán ghét cách làm của Phó Tiên Phong, vốn là Ngô gia thao túng hội nghị thường vụ khiến ông khó xử, ông không thể trút giận lên Ngô gia, liền hoàn toàn trút hết lên người Phó Tiên Phong.

Tuy nhiên điều khiến Trần Phong mơ hồ lo lắng chính là thái độ của Hồ Tăng Chu biến đổi lớn, y từ mãnh liệt ủng hộ Hạ Tưởng chuyển sang ủng hộ có hạn, thậm chí đề xuất tạm hoãn kiến nghị đưa lại danh sách. Còn hiệu quả mà Trần Phong muốn có là dao sắc chặt đay rối, trong thời gian ngắn nhất thuyết phục các ủy viên khác, quyết định sự việc.

Về tư, Trần Phong quả thật yêu quý Hạ Tưởng, về công, ông cũng cho rằng quận Hạ Mã nhất định phải do Hạ Tưởng chủ trì công tác toàn diện, nếu không quả thật có khả năng đầu voi đuôi chuột, rơi vào cục diện không lên không xuống. Nói cách khác thật sự là vì đầu tư chục tỷ của tập đoàn Đạt Tài, tập đoàn Đạt Tài tuy rằng có thỏa thuận ngoài miệng, nhưng trên thương lượng kinh doanh, nếu như Hạ Tưởng không đảm nhiệm chức vụ đứng đầu, chưa chắc tập đoàn Đạt Tài sẽ rút vốn, nhưng chắc chắn sẽ kéo dài thời gian đầu tư, Trần Phong tin rằng Thành Đạt Tài nói được làm được, nếu thật như vậy, truyền ra ngoài, cũng không có lợi cho bước tiếp theo thu hút đầu tư của quận Hạ Mã…

Bất kể suy xét theo góc độ nào, mặc kệ là suy xét từ góc độ đấu tranh chính trị, hoặc là thật lòng suy nghĩ vì triển vọng về sau của quận Hạ Mã, Trần Phong cũng không thay đổi ước nguyện ban đầu, vẫn phải nâng đỡ Hạ Tưởng lên chức.

Biến số của Hồ Tăng Chu nói rõ, tiếp tục kéo dài, thậm chí có khả năng lại xuất hiện người dao động trong phe phái của ông thì rắc rối, Trần Phong liền vội vàng đến thăm dò ý của Diệp Thạch Sinh, ông vẫn chưa biết Hạ Tưởng đã ra mặt trả lời với Diệp Thạch Sinh, Trần Phong dự tính do ông đích thân ra mặt thuyết phục Diệp Thạch Sinh, chỉ cần Diệp Thạch Sinh có thể chống đỡ áp lực của cấp trên, ông nắm chắc có thể triển khai một vận động lập uy ở thành phố Yến.

Khi nói chuyện, Trần Phong đã quan sát một chút vẻ mặt của Diệp Thạch Sinh, thấy ông vẻ mặt bình tĩnh, lộ ra sự tự tin nắm vững tất cả trong tay, thầm nghĩ chẳng lẽ Hạ Tưởng đã làm công việc thuyết phục Bí thư Diệp? Nếu quả thật như vậy, thì đỡ chuyện lớn cho ông.

Trần Phong không quá yên tâm, tiếp tục nói:

-Sau đó tranh thủ trong khoảng thời gian ngắn nhất lần nữa đệ trình hội nghị thường vụ đề tài thảo luận bổ nhiệm bí thư và Chủ tịch quận quận Hạ Mã, tranh thủ một lần thông qua, sẽ không kéo dài không quyết, nếu không bất lợi cho các hạng mục công tác triển khai toàn diện của quận Hạ Mã. Tôi báo cáo xong rồi, xin hỏi Bí thư Diệp có tinh thần chỉ thị gì?

Diệp Thạch Sinh vô cùng yêu thích nguyên tắc kiên định không đổi của Trần Phong, là Bí thư Thành ủy thành phố Yến, cách Tỉnh ủy chỉ vài km, cách thủ đô cũng chỉ 300 km, lúc nào cũng có ảnh hưởng từ Tỉnh ủy và thủ đô, không chừng lúc nào đó sẽ có áp lực và cản trở không thể ngờ tới, là người đứng đầu thành phố Yến, phải có tính cách không dễ thỏa hiệp, nếu không khó mà làm nên việc lớn.

- Tỉnh ủy đối với công tác của cậu là khẳng định, nhưng cũng phải chú ý đoàn kết đại đa số đồng chí, phải dân chủ, đừng nên độc đoán.

Diệp Thạch Sinh nói đạo lý lớn trước, sau đó chuyển đề tài, lại nói:

- Nhưng mà tình hình cụ thể phải phân tích cụ thể, đối với chuyện đồng chí Hạ Tưởng đảm nhiệm chức vụ bí thư quận ủy quận Hạ Mã, với bản thân tôi mà nói, cho rằng là một lần điều chỉnh có ý nghĩa. Tôi cũng không tiện can thiệp quá nhiều vào công việc của Thành ủy thành phố Yến, nhưng chuyện quận Hạ Mã liên quan trọng đại, nếu như Thành ủy thành phố Yến có khó khăn, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh cũng sẽ dốc sức ủng hộ.

Diệp Thạch Sinh không muốn làm không tốt để người khác nói, ngụ ý là nếu như Trần Phong đề xuất, Tỉnh ủy có thể ra mặt chỉ đạo công việc của Thành ủy.

Bình thường nói đến Thành ủy cũng không muốn Tỉnh ủy nhúng tay vào công việc cụ thể, ai cũng muốn mình làm chủ, nhất là đối với cấp phó tỉnh của thành phố Yến mà nói, càng không muốn Tỉnh ủy khoa tay múa chân. Nhưng giống như lời nói vừa rồi của Diệp Thạch Sinh, tình hình cụ thể phân tích cụ thể, lúc này cần mượn lực lượng Tỉnh ủy để tạo áp lực cho các ủy viên thường vụ khác, Trần Phong liền gật đầu đồng ý:

-Hy vọng Bí thư Diệp đến Thành ủy thị sát công tác, đề xuất ý kiến quý giá đối với công việc trước mắt của Thành ủy.

Diệp Thạch Sinh do dự một chút, không ngờ Trần Phong trực tiếp mời ông đến Thành ủy thị sát công việc, ông vốn dự định để Phạm Duệ Hằng ra mặt, bởi vì dù sao ông cũng vừa nhận được điện thoại của Lan Thành, liền lên giọng đến thành phố Yến chống lưng cho Trần Phong, có phải có chút quá rõ ràng bênh vực Hạ Tưởng hay không?

Sau đó nghĩ lại, tỉnh Yến ai không biết Hạ Tưởng là tướng đắc lực của ông, trong thời điểm mấu chốt nếu như ông không chống đỡ, trên miệng Hạ Tưởng không nói, cũng sẽ thất vọng. Nhớ tới Hạ Tưởng đã chịu không biết bao nhiêu áp lực vì điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, chẳng những phải đối diện với sự chèn ép của Thôi Hướng, còn phải tranh luận với Trình Hi Học, đồng thời có biết bao đóng góp to lớn cho thành phố Đan Thành và thành phố Bảo, đề bạc hắn đảm nhiệm Bí thư quận ủy quận Hạ Mã vốn là ý nên có, chỉ là Ngô gia sinh sự mới dẫn đến cục diện bây giờ, ông không ra mặt trợ uy cho Hạ Tưởng, chẳng phải là ông trước dùng người sau không cần người, không có phong độ và khí phách nên có của người cấp trên?

Diệp Thạch Sinh đã quyết định dứt khoác, nói: Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

- Được, cậu hãy sắp xếp thời gian cụ thể, càng nhanh càng tốt.

Trần Phong thăm dò được Diệp Thạch Sinh vẫn có thái độ ủng hộ Hạ Tưởng, cũng thể hiện khẳng định đối với những gì hắn đã làm, liền vô cùng yên tâm, nói:

- Xin Bí thư Diệp chú ý hướng đi của người cá biệt ở Tỉnh ủy, sau lưng sự kiện của Hạ Tưởng, theo phỏng đoán, Phó Tiên Phong đã đóng vai xấu.

Trần Phong đã nói ra ảnh hưởng bất lợi mà toàn bộ sự việc mang đến cho thành phố Yến, kể cả kết luận Phó Tiên Phong sẽ trở thành người được lợi lớn nhất cũng đã nói ra.

Diệp Thạch Sinh khẽ cười:

- Cách đấu của Phó gia và Ngô gia, người vô tội gặp tai hoạ…tuy nhiên cho dù biết Phó Tiên Phong ra tay sau lưng, cũng tìm không được chứng cớ, nếu không đã có thể gậy ông đập lưng ông rồi.

Trong lúc đang nói chuyện, Ma Thu lại từ bên ngoài thông báo:

- Bí thư Diệp, Trưởng ban Mai đến.

Diệp Thạch Sinh và Trần Phong nhìn nhau, hai người không hẹn mà cùng nghĩ thầm, chắc chắn lại là Hạ Tưởng kinh động đến Mai Thái Bình, một Ngô gia một Phó gia còn chưa đủ náo nhiệt, giờ lại đến thêm một Mai gia.

Mai Thái Bình sau khi đi vào, nhìn thấy Trần Phong cũng có mặt, liền khẽ gật đầu với Trần Phong, sau đó nói với Diệp Thạch Sinh:

- Bí thư Diệp, Hạ Tưởng đã xin nghỉ bệnh, có phải vì chuyện hội nghị thường vụ Thành ủy không có thông qua bổ nhiệm hay không? Đúng lúc bí thư Trần cũng ở đây, có phải nên nói xem vấn đề xảy ra ở đâu hay không? Tôi hỏi Hạ Tưởng, hắn không chịu nói, đã thu dọn đồ về nhà rồi, chàng trai tốt biết bao, lúc đi lại cô đơn như vậy, hắn đã làm nhiều công việc cho tỉnh Yến và thành phố Yến, chúng ta cứ buông tay mặc kệ như vậy, sao có thể xứng đáng với hắn?