Quan Thần

Chương 929: Khiếp sợ, thay đổi lớn: Thất bại




Bí thư Thành ủy giơ cao tay phải, tượng trưng cho ngòi pháo đầu tiên của thế lực cũ ở Thiên Trạch hướng về Hạ Tưởng.

Thật ra với cách nghĩ của Trần Khiết Văn, bà cũng không muốn quá cứng nhắc với Hạ Tưởng trong chuyện này, nhưng lời phát biểu vừa rồi của Hạ Tưởng khiến bà không vui, bà cũng không muốn cho Hạ Tưởng vui vẻ. Cũng không thèm quan tâm đến sự hàm súc và nghệ thuật lãnh đạo nữa, trực tiếp phủ quyết.

-Tôi tán thành cả hai tay.

Hạ Tưởng không hề buồn bực, vẻ mặt mỉm cười, giơ hai tay lên thật.

Cũng không biết trong hồ lô của Thị trưởng Hạ bán thuốc gì, trong lòng Trần Khiết Văn nghi hoặc không hiểu, lẽ nào hắn còn cho rằng có khả năng thông qua được biểu quyết? Nên tỉnh lại đi, người trẻ tuổi, đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa.

-Giúp đỡ doanh nghiệp tư nhân là chuyện tốt, đề nghị của Thị trưởng Hạ rất tốt, chắc chắn có thể mang lại hình tượng mới cho Thiên Trạch, tôi hoàn toàn tán thành.

Ngô Minh Nghị tán thành cũng đã nằm trong dự kiến, y phần lớn trong các việc lớn đều đi sát theo bước chân của Thị trưởng Hạ.

Nếu nói sự ủng hộ của Ngô Minh Nghị đều nằm trong dự đoán của mọi người, thái độ tiếp theo của Bì Bất Hưu khiến mọi người đều mở rộng tầm mắt, đặc biệt là Trần Khiết Văn, kinh ngạc đến nỗi suýt chút nữa đứng lên giáp mặt chất vấn Bì Bất Hưu bị phát điên hay sao, tại sao lại tán thành đề nghị của Thị trưởng Hạ.

Bì Bất Hưu cũng lười liếc mắt, dường như đang suy nghĩ nhiều lắm, nhưng lời nói ra lại khiến mọi người trợn mắt há miệng:

-Ủy ban nhân dân thành phố đề ra chính sách giúp đỡ mười doanh nghiệp tư nhân là việc lợi nước lợi dân, vì sao không ủng hộ? Không ủng hộ tức là không muốn vực dậy nền kinh tế Thiên Trạch, tôi hoàn toàn ủng hộ.

Thượng Hào vốn dĩ đang cười thầm vì lời phát biểu vừa rồi của Hạ Tưởng, Bì Bất Hưu vừa lên tiếng, miệng của y liền há to, vẻ mặt kinh ngạc rất buồn cười, giống như ăn phải cái gì đó không thể tiêu hóa nổi vậy. Y cứ ngẩn mặt nhìn Bì Bất Hưu, vẻ mặt không thể tin nổi - lão Bì làm sao vậy, là quá hồ đồ hay uống nhầm thuốc?

Bì Bất Hưu đương nhiên không hồ đồ, càng không phải uống nhầm thuốc, lão hoàn toàn tỉnh táo. Chỉ có điều sau khi phát biểu, vẻ mặt rất sâu lắng, lại dường như rất thần bí làm người khác khó hiểu.

Trong lòng Trần Khiết Văn chợt cảm thấy bất ổn.

Còn chưa kịp suy nghĩ nguyên nhân sâu xa bên trong, Dương Kiếm liền lên tiếng:

-Chỉ cần là những chính sách có lợi cho sự phát triển của nền kinh tế, lập trường của tôi là ủng hộ mạnh mẽ.

Sự ủng hộ của Dương Kiếm là một việc hoàn toàn biết trước được, không ai kinh ngạc. Sau Dương Kiếm, chính là Bí thư Đảng ủy Công an kiêm Cục trưởng Công an Bùi Nhất Phong. Bởi vì có sự phản bội đột ngột của Bì Bất Hưu, thái độ của Bùi Nhất Phong liền trở nên rất quan trọng, ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người gã.

Bùi Nhất Phong thu hồi vẻ mặt khác thường, nghiêm trang nói:

-Qua suy xét kỹ lưỡng, tôi cho rằng sự đi lên của nền kinh tế không thể thoát khỏi sự ủng hộ về mặt chính sách. Thị trưởng Hạ dũng cảm gánh trọng trách, có gan làm mới, chúng ta nhất định phải đứng sau lưng anh ấy, giúp đỡ anh ấy một tay. Tôi ủng hộ một phiếu.

"Bộp" một tiếng, cây bút máy trong tay Trần Khiết Văn rơi xuống bàn, mực bắn tung tóe lên quần Hạ Tưởng. Cũng may Hạ Tưởng mặc quần đen nên màu sắc không quá rõ ràng. Hạ Tưởng nhận thấy rồi, nhưng Trần Khiết Văn không hay biết gì, bà đầy kinh ngạc nhìn Bùi Nhất Phong, vẻ kinh ngạc trong lòng không thể nào hình dung được. Bùi Nhất Phong tại sao lại ủng hộ Thị trưởng Hạ?

Tại sao như vậy? Hạ Tưởng đã làm thủ đoạn gì sau lưng, khiến Bì Bất Hưu và Bùi Nhất Phong từ trước đến nay rất thân thiết với bà đều lần lượt lâm trận quay giáo, hơn nữa trước đó cũng không hề nói năng gì, thủ đoạn rất kinh người.

Vừa rồi còn tưởng Hạ Tưởng chẳng qua cũng chỉ suy nghĩ như vậy thôi. Bây giờ nghĩ lại mới biết đằng sau nụ cười vô hại của Hạ Tưởng, cũng có những bày mưu tính kế, đối nhân xử thế không ai biết được.

Không chỉ có Trần Khiết Văn thất thố, Hứa Phàm Hoa lúc nãy còn dương dương tự đắc vẻ mặt cũng kinh ngạc vô cùng, tại sao lại thế này? Tại sao ngay cả Bí thư Trần cũng không khống chế nổi cục diện? Tại sao có khả năng cả Bì Bất Hưu và Bùi Nhất Phong đều chuyển hướng sang ủng hộ Thị trưởng Hạ?

Tiếp theo vốn dĩ nên là Từ Hâm lên tiếng, nhưng dưới tình thế cấp bách không khống chế được, Hứa Phàm Hoa lại giành lên tiếng trước:

-Tôi phản đối, mọi người không cần quá vội vã tỏ thái độ, nên thận trọng suy nghĩ lại, đừng chịu sự kích động của người khác, càng không nên đưa ra những quyết định trái với lương tâm.

Trong sự hoảng loạn, lời phát ngôn của gã rõ ràng mang theo khuynh hướng cá nhân và công kích.

-Đồng chí Phàm Hoa, nói chuyện phải chú ý hoàn cảnh và sự ảnh hưởng, mỗi người đều có sự phán đoán của riêng mình, lúc phát biểu ông đừng để khuynh hướng cá nhân của mình thể hiện quá nghiêm trọng.

Từ Hâm bất mãn nhìn Hứa Phàm Hoa, rất không vui với việc gã giành phát biểu trước. Trong chốn quan trường trước những trường hợp trang nghiêm đều rất chú trọng đến thân phận và thứ tự:

-Đề nghị của Thị trưởng Hạ vốn dĩ rất có lợi cho sự phát triển kinh tế của Thiên Trạch, có lợi cho những doanh nghiệp tư nhân có thực lực có hy vọng bước ra khỏi Thiên Trạch, hòa nhập với tỉnh, tại sao không ủng hộ? Tôi ủng hộ cả hai tay.

Thường Hào rốt cuộc không nhịn nổi nữa, loạn rồi, loạn rồi. mấy việc trước đây Từ Hâm đều đi theo Bí thư Trần, bây giờ gã và Bì Bất Hưu, Bùi Nhất Phong cùng nhau phản bội, rốt cuộc là nơi nào không ổn. Tại sao vừa rồi còn tận lực phản đối những người Thị trưởng Hạ đề bạt, chớp mắt, lại kiên định đứng cùng một phía với Thị trưởng Hạ? Ngay cả y nhiều năm cùng làm việc với Bì Bất Hưu, Bùi Nhất Phong, Từ Hâm cũng không hiểu ba người bọn họ, là sợi dây thần kinh nào chạm mạch.

Không phải y không biết, mà là lòng người biến hóa quá nhanh.

Thường Hào liền giơ tay lên tiếng:

-Lời nói vừa rồi của Phàm Hoa cũng đúng, mọi người hãy bình tĩnh suy nghĩ lại, thử xem liệu bản thân mình có phải đứng trên lập trường công tư phân minh, liệu có phải có lợi ích cá nhân bên trong hay không, không nên vội vã tỏ thái độ.

Hạ Tưởng thấy Thường Hào đi quá đà, hơn nữa giọng điệu lại không đúng lắm, liền trầm mặt:

-Thường Hào, có phải tỏ thái độ gì hay không còn chưa đến lượt ông chủ trì, chú ý thân phận của mình.

Mặt Thường Hào lập tức đỏ lên, bối rối, không còn cách nào khác. Hạ Tưởng là Thị trưởng, thông thường Hội nghị thường vụ không phải Bí thư chủ trì mà là Thị trưởng chủ trì, thứ tự của y trong Ủy viên thường vụ cũng không phải top đầu, thật sự không đến lượt y lên tiếng, liền cười ngượng ngùng:

-Rất xin lỗi Thị trưởng Hạ, tôi nói sai rồi.

Lần đầu tiên thấy Thị trưởng Hạ phê bình người khác trước mặt nhiều người, mặt nghiêm khắc, ánh mắt toát ra sự uy nghiêm khiến không ít người trong lòng cả kinh, không khỏi thu hồi tâm trạng khinh thường. Thị trưởng Hạ dù có trẻ tuổi, hắn cũng đường đường là Thị trưởng, là một nhân vật đứng thứ hai có quyền quyết định đối với toàn bộ Thiên Trạch, ai dám coi khinh hắn, sớm muộn cũng chịu thiệt thòi.

Bí thư quận ủy quận Đông Kiều Hồ Vĩnh Siêu gật đầu với mọi người, sau đó mới nói:

-Có tranh luận là chuyện tốt, mỗi chính sách ra đời đều đi kèm với tranh luận và cãi vã, ra đời trong sự hoài nghi. Thường những chính sách ra đời trong sự tranh luận càng gay gắt, ảnh hưởng của nó về sau này lại càng lớn.

Nghe lời lão nói có lẽ là phiếu ủng hộ rồi, không ngờ tiếp theo lại chuyển đề tài,

-Nhưng cụ thể với thành phố Thiên Trạch mà nói, có khi bước chân quá nhanh, lại mang lại hậu quả nghiêm trọng. Cá nhân tôi cho rằng chính sách của Thị trưởng Hạ không phải không thể thực hiện, mà phải chậm rãi. Hoặc là nói, trước tiên nên nâng đỡ năm doanh nghiệp? Phát biểu của tôi đã xong, không ủng hộ cũng không phản đối, xem như phiếu trống.

Tình hình này đã có năm người ủng hộ, lại có một người bên cạnh Trần Khiết Văn bỏ phiếu trống, cũng tương đương với một đòn cảnh cáo với Trần Khiết Văn.

Đả kích quá lớn.

Tuy không thể lấy một lần thắng bại để luận anh hùng, nhưng tất cả mọi người đều có thể nhận thấy được, sự kinh ngạc trên mặt Trần Khiết Văn, sự phẫn nộ và khó hiểu không thể giả vờ được. Có thể chứng minh, thế cục đột biến hôm nay, hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Bí thư Trần. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Ở thành phố Thiên Trạch, Bí thư Trần vẫn nắm đại cục trong tay, hai ba năm nay không hề có ai lay động quyền uy của bà. Mọi người trong Thành ủy đều âm thầm nói bà là một con muỗi, bởi vì bình thường đừng thấy một con muỗi không là gì, nếu bị đốt một cái thật sự rất khó chịu. Đồng thời ý nghĩa hàm ẩn là, chỉ có muỗi mẹ mới đốt người.

Mấy năm nay mọi người tuy rằng đều lo lắng bị muỗi đốt, cũng may bà cũng không dễ dàng đốt người, chỉ có điều lúc nào cũng bay qua bay lại ong ong bên tai người khác để nhắc nhở họ quyền uy của bà không dễ dàng xâm phạm. Không ngờ, một Thị trưởng Hạ nhậm chức hai tháng, lúc nào cũng ôn hòa, khiêm nhường, đột nhiên lại ra tay đập con muỗi này, lẽ nào không chịu nổi tiếng ong ong thị uy của nó nữa rồi?

Điểm khác với thành phố Lang còn có phe trung gian là, thành phố Thiên Trạch gần như không có phe trung gian - Ngoại trừ Lôi Nhất Đại, lão tuy là Ủy viên thường vụ, nhưng thực quyền lại nhỏ nhất, tính tình lại có chút cổ quái - không phải bảo thủ thì là cấp tiến, không có người cùng phe. Vì vậy sau khi nhóm người Bì Bất Hưu tỏ thái độ, Dương Kiếm kinh ngạc thì không cần phải nói, ngay cả Lôi Nhất Đại cũng không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Lão trợn mắt, nhìn mọi người cả nửa ngày, muốn giơ tay phát biểu, lại ý thức được vẫn chưa đến lượt lão phát biểu, liền nhìn về phía Trần Thiên Vũ.

Trần Thiên Vũ nói:

-Tôi rất ủng hộ đề nghị của Thị trưởng Hạ, đối với sự nhìn xa trông rộng của Thị trưởng Hạ, tôi có sự trải nghiệm. Lúc ở quận Hạ Mã, Thị trưởng Hạ đã đưa ra không ít đề nghị về mặt kinh tế, lúc đó tôi cũng không hiểu, cho rằng quá vội vàng, bước quá nhanh, nhưng quay đầu lại nhìn, quyết định lúc đó của Thị trưởng Hạ hoàn toàn đúng đắn. Bây giờ quận Hạ Mã tổng giá trị sản xuất một năm cũng đã gần bằng với toàn bộ Thiên Trạch. Các đồng chí, số liệu chỉ là khô khan, nhưng số liệu lại là sự phản ánh khách quan nhất của sự thật. Cả một thành phố của chúng ta lại không bằng một quận, tôi cảm thấy rất mất mặt, hy vọng đề nghị của Thị trưởng Hạ sớm được thực hiện.

Mặt Trần Khiết Văn như phát sốt, Trần Thiên Vũ lại đánh một phát, còn rất dùng lực mà đánh. Nhưng bà lại không có lời nào để nói. Thành phố Thiên Trạch quả thật quá lạc hậu, lạc hậu thì phải bị đả kích, biện minh cũng vô dụng, có biện minh hơn nữa cũng vẫn nghèo nàn.

Người nghèo thì không còn gì để nói…

Sáu phiếu ủng hộ rồi, thêm một phiếu nữa là hơn một nửa, Trần Khiết Văn nhìn lướt qua Lôi Nhất Đại và Lãnh Dương của quân phân khu, trong lòng không khỏi đau khổ nghĩ, thua rồi sao? Ở Thiên Trạch gần ba năm rồi, một người từ trước tới nay chưa có cuộc chiến nào không giành thắng lợi như bà, lại thua sao? Sao có thể…

Lôi Nhất Đại chắc chắn là một phiếu tán thành, Lãnh Dương cho dù phản đối cũng không làm nên được chuyện gì. Suy nghĩ trong lòng bà như vậy nên cảm thấy rất nặng nề, liệu có cần sử dụng một phiếu phủ quyết hay không, trước tiên cứ gác lại đề nghị đó rồi hẵng tính? Nhưng một khi đã sử dụng một phiếu phủ quyết, thì xem như đắc tội với những Ủy viên thường vụ đã bỏ phiếu tán thành. Đồng thời cũng nhanh chóng chuyển đến tỉnh ủy, khiến tỉnh ủy cảm thấy không hài lòng, cho rằng bà thiếu năng lực chính trị, thiếu ánh mắt chiến lược, làm việc theo cảm tính, không đủ lý trí..v..v…Tất cả những hình tượng phản diện đó sẽ mất rất nhiều điểm trong mặt lãnh đạo tỉnh. Cho dù bà có chỗ dựa vững chắc thế nào, vận mệnh chính trị và con đường thăng tiến của bà, vẫn nằm trong tay Tỉnh ủy tỉnh Yến.

Trần Khiết Văn làm thế nào cũng thấy khó xử, nếu nhận thua, rất mất mặt, lại không can tâm. Vấn đề là thái độ lúc ban đầu của bà quá tự tin, giơ cao tay phải phản đối, nhưng cũng không thể ngăn cản được những lời tán thành, quyền uy của một nhân vật đứng đầu như bà ở đâu rồi? Sự mất uy lớn nhất của nhân vật lãnh đạo không phải là cán bộ Trưởng ban Tổ chức không nghe lời, không phải Phó bí thư phản đối bà, mà là không có cách nào khống chế được Hội nghị thường vụ.

Nếu nhận thua, là sự đả kích quá lớn với quyền uy của bà, e rằng trong khoảng thời gian ngắn không cách nào xóa hết sự ảnh hưởng. Thủ đoạn rất cao minh của Thị trưởng Hạ, tại sao có thể thu phục được Bì Bất Hưu, Bùi Nhất Phong và Từ Hâm để ủng hộ hắn? Bì Bất Hưu và Bùi Nhất Phong đều là cáo già, tính toán trước sau, Từ Hâm còn chú ý đến một chút nguyên tắc. Cả ba người cùng đồng thời bị Thị trưởng Hạ xúi giục, bản lĩnh của Thị trưởng Hạ quả thật…Hừ hừ, bà không cách nào hình dung được tâm trạng hiện tại của mình, đang do dự liệu có nên đưa tay làm gián đoạn cuộc biểu quyết, thuận nước đẩy thuyền nói chuyện tình người, Lôi Nhất Đại lại không biết thời điểm nhảy ra tỏ thái độ của mình.

-Vừa rồi là 6 phiếu tán thành, tôi cũng bỏ một phiếu tán thành, vừa đúng qua một nửa, đồng nghĩa với đề nghị của Thị trưởng Hạ chính thức thông qua Hội nghị thường vụ. Đương nhiên với điều kiện tiên quyết là nếu Bí thư Trần không sử dụng một phiếu phủ quyết, nhưng tôi cũng tin chắc Bí thư Trần sẽ không làm như vậy. Hội nghị thường vụ là một hội nghị dân chủ, điều cần thiết chính là thiểu số phục tùng đa số, chứ không phải là sự độc đoán của Bí thư, các đồng chí nói xem có đúng không?

Lôi Nhất Đại cố ý sỉ nhục Trần Khiết Văn, cười khá giảo hoạt, càng khiến Trần Khiết Văn thêm tức giận, muốn thử xem bà có kiềm chế nổi không, có dám bỏ một phiếu phủ quyết không.

Trần Khiết Văn quả thực tức giận, ngực phập phồng, đang muốn phát tác, Lãnh Dương liền làm người cuối cùng tỏ thái độ.

-Kinh tế muốn phát triển, xã hội muốn tiến bộ, thì phải có gan cải cách. Tôi cũng phải hướng theo lẽ phải, làm một người ủng hộ cuối cùng.

Phiếu ủng hộ của Lãnh Dương lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Trần Khiết Văn. Ba năm ở Thiên Trạch, đây là lần đầu thất bại thê thảm đến vậy, bà dù có kiềm chế có duy trì phong thái của một nhân vật đứng đầu đi nữa, cũng không nhịn nổi đập bàn quát lớn:

-Hội nghị hôm nay xảy ra quá nhiều biến cố, tôi nghĩ các đồng chí cũng thấy tình hình trước mắt, trong lòng cũng đã có tính toán. Tôi đề nghị tạm thời gác lại đề nghị của Thị trưởng Hạ, đợi khi điều kiện chín muồi rồi đệ trình lên Hội nghị thường vụ thảo luận.

Không phải một phiếu phủ quyết nhưng lại thắng cả một phiếu phủ quyết, trực tiếp gác lại hết. Rất nhiều người lúc đó mặt liền đổi sắc, không hay rồi, Bí thư Trần không thể khống chế nổi nữa rồi.

Hạ Tưởng lắc đầu:

-Tôi phản đối, mong Bí thư Trần thu hồi lời nói lúc nãy, suy nghĩ thận trọng, lấy đại cục làm trọng.

Vừa rồi Lôi Nhất Đại đùa cợt là nằm ngoài dự tính. Nếu Lôi Nhất Đại không cố ý khiêu khích Trần Khiết Văn, Trần Khiết Văn chắc chắn cũng thuận thế mà làm, thừa nhận biểu quyết hôm nay. Nhưng bất luận thế nào, đề nghị hoãn lại của bà là hành vi không sáng suốt, hơn nữa không hề tôn trọng quyền uy của hắn, không xem ý kiến của hơn một nửa Ủy viên thường vụ ra gì. Bà làm quá đáng rồi, thì không cần phải nể mặt bà nữa, nể mặt cũng phải có qua có lại,

-Thân là một nhân vật đứng đầu thì nên tôn trọng quyết định của tập thể, Bí thư cũng không thể vượt mặt Hội nghị thường vụ được.

Lời nói của Hạ Tưởng như một gáo nước, làm thức tỉnh Trần Khiết Văn. Bà lại bình tĩnh ngồi xuống chỗ mình, ý thức được thái độ vừa rồi quá thất thố quá mất mặt, chắc chắn sẽ đến tai Tỉnh ủy, như vậy sẽ rất bất lợi đối với hình tượng của bà. Đều tại Hạ Tưởng, không, cũng trách một người già không chết như Lôi Nhất Đại. Sau khi bình tĩnh lại, bà lại chỉnh đốn lại suy nghĩ của mình một lần nữa, nhượng bộ trước rồi tính tiếp. Bây giờ đâm lao phải theo lao nhưng lại không thể không dừng lại, chỉ có thể nhượng bộ, nếu không với chỗ dựa của Hạ Tưởng lại làm náo loạn lên Tỉnh ủy, không chừng bà còn bị Tỉnh ủy phê bình.

Bất luận là âm mưu hay dương mưu, người trong chốn quan trường đều phải chấp nhận bị thua cuộc.

Dù sao cũng không tính là thua hoàn toàn, trong việc bổ nhiệm cục trưởng cục đất đai, bà cũng thắng một ván, xem như hòa nhau. Cho dù thông qua đề nghị của Thị trưởng Hạ, trong việc chấp hành cụ thể sau này, bà cũng vẫn có thể khoa chân múa tay được, khiến Hạ Tưởng phải bị gò bó.

Hạ Tưởng, đừng tưởng cậu đã thắng, đường phía sau còn dài, lực cản ở Thiên Trạch còn rất lớn, cậu tưởng tượng không nổi đâu. Một chính sách giúp đỡ doanh nghiệp tư nhân, nếu làm không tốt còn khiến bản thân cậu xám mặt.

Nghĩ thông rồi cũng hết bực, Trần Khiết Văn liền khôi phục bình tĩnh, còn miễn cưỡng để lộ nụ cười:

-Làm phiền Thị trưởng Hạ đã nhắc nhở, tôi xin lỗi các đồng chí vì thái độ thất thố vừa rồi của mình. Phụ nữ mà, lúc nào cũng có chút không lý trí, chủ yếu cũng vì lời nói vừa rồi của lão Lôi hơi quá, lão nói đùa với tôi mà tôi lại cho là thật. Lão Lôi, sau này đừng có nói bậy bạ nữa, phải nhớ một điều, Bí thư của các ông vẫn là Bí thư, nhưng đồng thời cũng là một người phụ nữ, đàn ông thì phải thông cảm cho phụ nữ nhiều, phải không?

Được thôi, Trần Khiết Văn quả thực rất giỏi, đưa ra chiêu bài phụ nữ, lập tức liền hóa giải hết hành động thất thố vừa rồi. Trong Hội nghị thường vụ liền vang lên tiếng cười phụ họa.

-Tôi tôn trọng ý kiến của mọi người, đề nghị của Thị trưởng Hạ, chính thức được thông qua.

Trần Khiết Văn lại thể hiện quyền uy của Bí thư, trịnh trọng tuyên bố kết quả biểu quyết của Hội nghị thường vụ, sau đó lại dẫn đầu vỗ tay.

Tiếng vỗ tay vang dội trong phòng Hội nghị.

Tiếp theo Trần Khiết Văn liền lên tiếng tổng kết, không gì hơn mấy lời hội nghị hôm nay thành công, thắng lợi v.v... thuộc mấy lời nói không có dinh dưỡng nhưng lại bắt buộc phải nói. Thực tế mọi người đều biết, nếu hội nghị của chính phủ không có chuyển nhận sát nhập, không có lời mở đầu và lời kết thúc, thì cũng sẽ không quá dài dòng. Nhưng chốn quan trường luôn có những lời nhảm nhí bắt buộc phải nói. Tất cả mọi người đều bày ra bộ mặt chăm chú lắng nghe và khiêm tốn thụ giáo để phối hợp với lời phát biểu của Bí thư Trần.

-Hội nghị hôm nay chấm dứt ở đây, tan họp…

Trần Khiết Văn vung tay, cũng có khí chất chỉ huy. Xem ra, Bí thư Trần đã điều chỉnh được tâm lý, hồi phục lại sự tự tin.

Đúng vậy, thực ra Bí thư Trần cũng không thua. Tuy đề nghị giúp đỡ mười doanh nghiệp tư nhân của Thị trưởng Hạ được thông qua, nhưng lại thất bại trong vấn đề nhân sự, hơn nữa thất bại rất thảm. Chính sách được thông qua cũng chỉ mang ý nghĩa tượng trưng, quan trọng là người của các bộ phận vẫn còn nằm trong tay Bí thư Trần, nếu chấp hành không được thì cũng chỉ rỗng tuếch.

Đương nhiên, số đông người đang đoán rốt cuộc Thị trưởng Hạ làm thế nào để đả động được Bì Bất Hưu, Bùi Nhất Phong và Từ Hâm, cả ba người không hẹn mà cùng ủng hộ Thị trưởng Hạ. Chắc chắn có nguyên nhân gì sâu xa, sau khi tan họp chắc chắn phải hỏi thăm thủ đoạn cao siêu của Thị trưởng Hạ.

Chỉ tiếc một điều, nếu Thị trưởng Hạ cũng thắng được một ván ở vấn đề nhân sự, không biết sẽ mang lại sự đả kích lớn thế nào cho Bí thư Trần… Trong lúc mọi người tâm tư không ổn định đứng lên định ra về, lúc này Trần Khiết Văn đã ra đến cổng, điện thoại của Hạ Tưởng đột nhiên vang lên, sau khi nghe điện thoại xong, liền gọi Trần Khiết Văn lại:

-Bí thư Trần đợi một chút, về việc bổ nhiệm Vương Cảnh Lược, cần thảo luận thêm nữa.

Cái gì? Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Thị trưởng Hạ lại đưa ra thủ đoạn gì kinh người đây, có thể phủ định sự bổ nhiệm của Hội nghị thường vụ? Không thể chứ?

Trần Khiết Văn dường như quá phẫn nộ, bà vốn dĩ đã cố gắng khống chế sự tức giận, lại bị Hạ Tưởng châm ngòi:

-Thị trưởng Hạ, mong cậu đừng cố tình gây sự.

-Tôi không phải cố tình gây sự, mà vì suy xét đến việc giữ gìn hình tượng thành phố Thiên Trạch, bổ nhiệm Vương Cảnh Lược, phải phản đối, nếu không, thành phố Thiên Trạch sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.