Quan Thần

Chương 971: Dập lửa nơi này, châm lửa nơi khác




- Để có được biện pháp xem ra còn rất nhiều khó khăn.

Đầu tiên là Hạ Tưởng nói một vài lời khách sáo, sau đó không nhanh không chậm nói tiếp:

- Tôi đề xuất một ý kiến chắc cũng chưa được thấu đáo, đương nhiên việc này phải đợi Bí thư Trần xem xét và đưa ra quyết định. Đầu tiên thì lão Thường lập tức đi một chuyến lên thành phố Yến, đến gặp trực tiếp Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy để báo cáo lại tình hình, với Phó Trưởng ban thường trực Ban Tuyên giáo Trịnh Quan Quần thì tôi có thể nói chuyện được, hoặc tôi sẽ gọi điện thoại để Trưởng ban Trịnh ra mặt cùng phối hợp, hiệu quả chắc hẳn sẽ đỡ hơn một chút.

Thường Hào liên tục gật đầu, vẻ mặt cảm kích, vào thời điểm mấu chốt thì Thị trưởng Hạ vẫn là người đáng tin nhất, còn Bí thư Trần thì ngoại trừ việc nóng giận chỉ đạo bậy ra thì biểu hiện ngày hôm nay thật mất mặt, nếu theo lời cô ta mà làm thì khác gì đổ thêm dầu vào lửa đang cháy.

Cử chỉ gật đầu của Thường Hào dừng ở trong mắt mọi người lập tức trở thành điều chứng thực việc y hoàn toàn dựa vào Thị trưởng Hạ, tương đương với việc trực tiếp gạt bỏ nhân vật số một sang một bên vậy.

Trong cuộc đời chính trị của những người ngồi tại đây thì chưa bao giờ gặp qua trường hợp Thị trưởng ở trong hội nghị thường vụ trực tiếp vượt mặt Bí thư để đưa ra các chỉ đạo công việc. Nhưng hôm nay thì tất cả mọi người đành phải tiếp nhận, không phải vì Hạ Tưởng quá mạnh mẽ, mà là cảm thấy Bí thư Trần trong thời điểm hiện tại không thể đưa ra lời chỉ đạo hay phương pháp thực hiện nào hữu hiệu cả.

- Tiếp theo, Thành ủy sẽ thành lập một tổ để xử lý sự cố, thứ nhất là ứng phó với các khả năng việc này sẽ trở thành cơn thủy triều trên các phương tiện truyền thông, thứ hai là điều tra lại chân tướng sự thật những lời trên mạng, từ đó đưa ra lời giải thích cho Tỉnh ủy và những người tham gia trên mạng.

- Tôi tán thành.

Bùi Nhất Phong giơ tay phải lên cao đồng ý.

- Tuy rằng truyenfull.vn là một loại công nghệ mới nhưng chúng ta cũng không thể lạc hậu rớt phía sau thời đại, phải cùng tiến bộ kịp với thời đại. truyenfull.vn thì chúng ta không thể giết chết được, cũng chỉ có thể thích ứng với các quy tắc của truyenfull.vn, sau đó mới dần dần chiếm được quyền phát ngôn. Việc này làm cho tôi cực kỳ xúc động, Cục Công an thành phố cũng có mạng truyenfull.vn cảnh sát nhưng lực lượng này vẫn chưa thích ứng được xu thế như con nước lớn của truyenfull.vn, do đó tôi cho rằng tất yếu phải thành lập một phân cục truyenfull.vn, chuyên môn phụ trách về những việc xảy ra trên truyenfull.vn.

Bùi Nhất Phong rất khôn khéo, mượn sự kiện này để mở rộng quyền lực, đề xuất thành lập phân cục truyenfull.vn. Sự thành lập mới này sẽ dẫn tới việc mở rộng trong tuyển chọn nhân viên, thậm chí có thể còn phải xây dựng thêm các ký túc xá, gia tăng các khoản chi tài chính. Bài tính của y rất rõ ràng, nhưng đề nghị của y cũng không phải là không có lý, ở kiếp trước, thì việc quản lý được truyenfull.vn càng ngày càng được ngành công an ở khắp mọi nơi coi trọng, sau đó tất cả mọi nơi đều lần lượt thành lập những phân cục truyenfull.vn.

- Đúng là việc này rất cần thiết.

Trần Thiên Vũ gật đầu.

- Rất cần thiết.

Ngô Minh Nghị tán thành.

Hạ Tưởng tiếp tục nói:

- Cuối cùng, tôi đề nghị đồng chí Bì Bất Hưu tạm nghỉ ngơi một khoảng thời gian để điều chỉnh lại trạng thái tinh thần và sức khỏe của mình một chút, đồng thời viết một bản tường trình lại sự kiện đã xảy ra và nộp cho Thành ủy. Trong bản tường trình thì phải chân thật, khách quan, không cần xen vào các khuynh hướng chủ quan của mình, ví dụ như vì sao lại nói chuyện cùng với Kỷ Phong Tranh, đã nói những gì, vv… Nếu Thành ủy không nắm giữ được các tình hình chân thật thì cũng không có cách nào đưa ra được lời giải thích cho Tỉnh ủy cả.

Bì Bất Hưu hờn dỗi nói một câu:

- Tôi cũng chẳng có gì để nói cả. Tôi cũng không tìm Kỷ Phong Thanh để nói chuyện và bản tường trình tôi cũng sẽ không viết.

Từ Hâm ho khan một tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng nói ra một câu:

- Lão Bì, anh cũng đừng chống đối như vậy nữa, sự tình đã tới nông nỗi này thì anh cũng nên có lời giải thích với Thành ủy.

Vẻ mặt của y ngượng nghịu, dường như đang cố sức để hạ một quyết tâm rất lớn.

- Tôi cũng muốn xin nhận sai lầm của mình với Bí thư Trần và Thị trưởng Hạ, trong vấn đề tự sát của Kỷ Phong Tranh thì tôi cũng không thể trốn tránh được trách nhiệm của bản thân…

Tất cả mọi người trở nên chấn động, như thế nào việc này lại có liên quan đến Từ Hâm?

Kỷ Phong Tranh đã chết được hai tháng, ai nấy cũng đều nghĩ việc này đã hoàn toàn trôi qua, ai ngờ đột nhiên đúng lúc biển không có gió lại dậy sóng, trên khoảng đất bằng phẳng lại nổi lên một loạt các tiếng sấm sét, làm dẫn phát một loạt tin tức nổi lên khỏi mặt nước.

Mọi người đều nghĩ chắc chắn rằng Từ Hâm sẽ không dính sâu trong vụ việc này, không ngờ với vẻ mặt đau lòng của Từ Hân khi nói ra điều này khiến cho không ít người phải âm thâm khâm phục sự gian xảo, lớn mật của Từ Hâm, so với việc cố gắng chống chế của Bì Bất Hưu thì không biết cao minh hơn gấp mấy lần.

- Trước khi Kỷ Phong Tranh tự sát có tìm tôi uống rượu, lúc ấy anh ta rất buồn khổ, hy vọng tôi giơ tay cứu giúp. Tôi nhất thời do dự không mở cho anh ta một con đường nào cả, kết quả đêm đó đã làm cho anh ta đi tới bước đường cùng. Chỉ cần nhớ tới vẻ mặt thống khổ đầy tuyệt vọng của anh ta thì tâm tình của tôi khó có thể bình tĩnh được.

Ánh mắt của Từ Hâm dừng lại ở trên người của Bì Bất Hưu.

- Kỷ Phong Tranh có nói rằng Chủ nhiệm Bì tìm gặp anh ta để nói chuyện, áp lực tâm lý của anh ta rất lớn, chỉ sợ là đã vượt qua ngưỡng chịu đựng của anh ta. Lúc đó, tôi cũng chỉ nói cho có lệ một vài câu, cũng không để ý ở trong lòng. Hiện tại, ngẫm lại thì hối hận không kịp, nếu tôi nói chuyện nhiều với anh ta thêm một chút, động viên, an ủi mở thêm con đường khác cho anh ta, thì có lẽ bi kịch sẽ không phát sinh.

Ánh mắt của Từ Hâm đã ươn ướt, nghẹn ngào nói không ra lời.

Biểu diễn của y rất tốt, biểu lộ tình cảm chân thật cũng rất tốt, dù sao y cũng đã đả động được suy nghĩ của những người ngồi ở đây, không ai cho rằng trong việc dẫn tới cái chết của Kỷ Phong Tranh thì y có chút trách nhiệm nào mà ánh mắt của mọi người đều nhìn thẳng về phía Bì Bất Hưu.

Bì Bất Hưu như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, ngàn vạn lần y không ngờ Từ Hâm lại mượn cơ hội bán đứng y thế này. Trong lòng y không ngừng thầm mắng rằng Từ Hâm là con cáo già, mượn cơ hội đổ lửa lên người khác, thằng cha này mới đúng thực là người nham hiểm, giả dối nhất.

Trên thực tế, trong tình cảnh hiện giờ thì bất kể là Bì Bất Hưu có thừa nhận trách nhiệm trong vụ việc Kỷ Phong tự sát hay không Tranh, thì trên cơ bản mọi người đang ngồi tại đây đều nhận định việc này do y gây ra, do đó y rất khó lòng để giãi bày và giải thích, vì thế cũng không nên tốn công sức vô ích để làm gì cả.

Trần Khiết Văn cảm giác tinh thần của mình đã đến ngưỡng không chống đỡ nổi nữa. Hội nghị thường vụ ngày hôm nay hoàn toàn bị Hạ Tưởng nắm trong tay, cô ta không thể làm gì để có thể vãn hồi lại thế cục. Hơn nữa, cô lại liên tục mắc sai lầm, hôm nay xem như phải mất mặt mà về nhà vậy. Vì thế, cô xua xua tay dáng vẻ không còn chút sức lực rồi nói:

- Ý kiến của Thị trưởng Hạ rất đúng, cứ theo như vậy thực hiện đi. Còn vấn đề của lão Bì thì cần phải thương thảo thêm, nếu bỏ qua được thì nên bỏ qua.

Không giống như các buổi hội nghị khác thì thường phải có những lời tổng kết, Trần Khiết Văn ngoại trừ việc đồng ý với ba điểm trong ý kiến của Hạ Tưởng ra thì hai điểm khác ngay cả thông lệ bổ sung thêm chút ít cũng đều không có, liền tuyên bố tan họp. Điều này không khỏi làm mọi người nghĩ thầm trong bụng, hội nghị thường vụ ngày hôm nay xem như Thị trưởng Hạ nắm tiết tấu trong tay từ đầu đến cuối, còn Bí thư Trần thì bại trận đến rối tinh, rối mù.

Không phải thua là bại, quả thật ngày hôm nay thì Bí thư Trần biểu hiện vượt quá ngưỡng chịu đựng của mọi người, giống y hệt như các loài ruồi, bọ, cảm giác không có chút đầu óc nào, không tìm ra được phương hướng. Chẳng lẽ đúng thực là Bí thư Trần không thể thích ứng được tình thế đang ở trước mắt?

Hội nghị thường vụ ngày hôm nay nếu rơi vào trong tai của Tỉnh ủy thì cực kỳ bất lợi cho sự phát triển về sau của Bí thư Trần, sẽ tạo những ấn tượng cực kỳ không tốt cho lãnh đạo tỉnh.

Tiếp đó, Bì Bất Hưu và Bùi Nhất Phong được giữ lại, tiếp tục hội đàm với Trần Khiết Văn, còn Hạ Tưởng trở lại phòng làm việc của mình, tiếp đó là Thường Hào liền bước theo đi vào.

- Thị trưởng Hạ, việc này còn tiếp tục làm phiền đến ngài.

Gần đây thì Thường Hào nhận thức khá chuẩn về Hạ Tưởng, y cũng rất rõ ràng việc Trưởng ban Tuyên giáo mà xin chỉ thị từ Thị trưởng thì không thể nào nói nổi, nhưng cũng không có cách nào khác. Trong việc đối phó với truyenfull.vn thì Bí thư Trần hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nào, nghe lời của cô ta thì chẳng khác nào đi vào đường cụt. Hơn nữa, y cũng hiểu rất rõ kết quả, xử lý tốt thì là công lao của Thành ủy, xử lý không tốt thì y phải chịu tiếng xấu gánh thay cho người khác.

Ai cũng không muốn mình phải chịu tiếng xấu gánh thay cho người khác cả.

Không hợp quy củ thì không hợp quy củ, chẳng sao cả, so với tiền đồ và tiếng xấu của mình thì quy củ tính là cái gì? Thường Hào rất tin tưởng Thị trưởng Hạ, cho rằng lần phong ba này thì ngoại trừ Thị trưởng Hạ ra không ai có thể giải quyết được.

- Tôi rất hoài nghi là có Nguyên Dã đứng ở phía sau lưng quấy rối, hơn nữa xem ra còn khả năng có nội ứng của Nguyên Dã. Thị trưởng Hạ, ngài nói phải làm sao bây giờ? Có cần yêu cầu Cục trưởng Bùi áp dụng thủ đoạn cưỡng chế hay không. Cứ đem bắt Nguyên Dã đã rồi tính sau?

Hạ Tưởng lắc đầu:

- Lão Thường, đến lúc nào rồi mà anh hồ đồ như vậy? Trước khi chưa có kỹ thuật xác minh để xác định địa chỉ IP, nếu không có căn cứ xác thực mà bắt một người nguyên là phóng viên của một tòa soạn báo cấp quốc gia, lại ở trong giai đoạn hiện tại, đây là anh còn chê Thiên Trạch có ít nhược điểm ư? Anh cũng không ngẫm lại thử xem, vào lúc này, khi Thiên Thạch đã trở thành điểm nóng cho các ngòi bút trên mạng chĩa vào, sẽ có rất nhiều phóng viên đang ầm kéo đến để đưa tin. Nếu anh bắt một phóng viên, không phải là đang cố tình chọc gậy bánh xe với giới tin tức truyền thông hay sao? Nếu như vậy, bọn họ không tấn công trực diện Thiên Trạch mới là lạ.

Những lời này nói ra làm Thường Hào vô cùng xấu hổ, y hổ thẹn vô cùng:

- Vâng, vâng, Thị trưởng Hạ phê bình rất đúng, suy nghĩ của tôi còn quá đơn giản, vẫn là ngài có cái nhìn đại cục, ánh mắt nhìn xa trông rộng.

Hạ Tưởng phẩy tay bẻ ngang lời nịnh hót của Thường Hào:

- Nhiệm vụ bây giờ thì đầu tiên là cứu lửa trước, sau đó sẽ yêu cầu lão Bùi dùng kỹ thuật để điều tra, không thể để sự tình càng làm càng loạn thêm nữa.

Hắn lại thở dài một hơi:

- Lão Bì cũng là, đến lúc nào rồi mà vẫn còn muốn chống chế. Lão Từ cũng đã nói ra chân tướng mà anh ta còn vẫn không chịu tiếp thu, đúng thực là rất hồ đồ. Nếu không phải xem trọng anh ta là một đồng chí lão thành thì tôi đã phản ánh vấn đề này lên lãnh đạo Tỉnh ủy.

Mí mắt Thường Hòa nhảy lên mấy cái, hiện tại thì Thị trưởng Hạ đã cũng thi triển đủ ân, uy. Thủ đoạn càng ngày càng sử dụng thành thạo, đến ngay cả y cũng quên rằng Hạ Tưởng mới chỉ là một người 31 tuổi.

- Quả thật lão Bì đã tìm Kỷ Phong Tranh để nói chuyện gì đó… Tuy nhiên, nội dung cụ thể thì không ai được rõ. Mà anh ta cũng là, sự tình cũng đã công khai đến vậy, mà còn không thừa nhận? Hếu anh ta hợp tác thì Thành ủy cũng không bị động đến mức như vậy.

Thường Hào cũng có chút tâm lý giận chó đánh mèo đối với Bì Bất Hưu. Sự tình này do gã gây ra, cuối cùng không xử lý xong việc thì nói không chừng mình lại phải làm cái việc là gánh vác mọi hậu quả bất lợi, cái lão già này, đúng thực là đồ chết bầm.

Tiếp theo Thường Hào còn nói:

- Huyện Bào Mã trình các tài liệu về gương điển hình người tốt việc tốt. Ban Tuyên giáo cũng đã xuống kiểm tra và không phát hiện ra vấn đề sai sót gì. Ý tứ của Bí thư Trần là muốn Ban Tuyên giáo Thành ủy đầu tiên tuyên truyền trong phạm vi toàn bộ thành phố, sau đó sẽ báo cáo với Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy. Thị trưởng Hạ, ý kiến của ngài là như thế nào ạ?

Hạ Tưởng hơi chút trầm ngâm, nếu trước kia thì hắn có khả năng sẽ bỏ mặc, đến khi sự việc không thể vãn hồi được nữa, rồi tung ra tin tức Lại Quang Minh là trùm thuốc phiện, như vậy thì một Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy như Thường Hào sẽ chấm dứt, sinh mạng chính trị cũng phải kết thúc. Nhưng hiện tại thì hắn lại thay đổi chủ ý, cảm thấy Thường Hào còn có thể tranh thủ một chút được, vì thế hắn liền nói:

- Nếu vậy anh nên nghe câu nói này của tôi. Lão Thường, đầu tiên là phải lo việc đi chữa lửa đã, còn các chuyện người tốt việc tốt của huyện Bào Mã thì nếu bỏ được thì nên bỏ. Nếu mà như vậy, đối với anh mới có lợi.

Lời nói của Thị trưởng Hạ có thâm ý rất sâu sắc, Thường Hào liên tưởng đến việc Phó thị trưởng Dương bây giờ vẫn đang còn ở huyện Bào Mã để điều tra vấn đề vi phạm quy định về đất đai, tiếp tới lại nghĩ rộng ra thì nhận thấy rằng trong hội nghị lâm thời của Hội đồng nhân dân cũng có kiến nghị về huyện Bào Mã. Từ đó, y liền hiểu ra có một điều gì đó, huyện Bào Mã gần đây xảy ra rất nhiều chuyện lại vội vã tạo nên nhân vật điển hình, nói không chừng thì đây chính là một cái hố, nếu vậy thì cứ từ từ đã.

Ra khỏi phòng làm việc của Thị trưởng, thì tâm tư của Thường Hào lúc chìm lúc nổi, đường xa mới hiểu sức ngựa, ở lâu mới hiểu rõ tâm tính của con người, nói không ngoa thì càng ở lâu càng biết thêm năng lực của người khác. Quả thật là năng lực của Thị trưởng Hạ so với Bí thư Trần thì cao hơn một bậc, không phục không được.

Tiếp đó y lại chợt nghĩ, không phải là sự kiện truyenfull.vn là do một tay Thị trưởng Hạ thao túng đấy chứ? Bỗng nhiên y giật mình một cái, rồi lại lắc lắc đầu, đem các ý niệm không an phận ra khỏi luồng suy nghĩ.

Thường Hào khẩn cấp đi lên Tỉnh ủy để dập lửa, quan hệ của y và Lý Phong là rất bình thường, không thể nào trình bày hết nhẽ cho Lý Phong hiểu. Mà cách đối nhân xử thế của Lý Phong thì cũng không quá linh hoạt, thông thường các Trưởng ban Tuyên giáo của các thành phố cấp ba lên tỉnh, người bình thường thì sẽ không được gặp mặt ông ta. Vì vậy, Thường Hòa cũng có chút sầu não trong đầu, không ngờ mới vừa đến Tỉnh ủy thì liền nhận được điện thoại của Trịnh Quan Quần, Phó Trưởng ban Trịnh rất nhiệt tình và khách khí, mời y lên thẳng trên lầu vào văn phòng của ông ta.

Thường Hào chưa từng được hưởng qua loại đãi ngộ kiểu này ở Tỉnh ủy. Y biết rằng Trịnh Quan Quần là quan hệ của Thị trưởng Hạ, sự cảm kích trong lòng đối với Thị trưởng Hạ lại dâng cao không thốt được ra lời.

Ngay lúc Thường Hào đang ở Tỉnh ủy để dập lửa thì tại thành phố Thiên Trạch lại nổi lên một trận lửa mới.

Ủy ban nhân dân thành phố kết hợp với tổ điều tra, trải qua quá trình nghiên cứu, thu thập nhân chứng đã nhận định Ủy ban huyện Bào Mã tồn tại việc vi phạm quy định và thao túng về đất đai, đầu cơ trục lợi để mua bán đất, cùng với một loạt các hành vi không hợp pháp khác, và đã báo cáo cùng đề nghị Thành ủy tiến hành điều tra về trách nhiệm của những người có liên quan, thẩm tra xem trong đó có các việc giao dịch quyển tiền, tham ô, hối lộ và các hành vi khác trái với pháp luật, làm loạn kỷ cương hay không?

Tổ điều tra đã đệ trình báo cáo tới Thành ủy, theo đó bắt đầu từ năm 2004 trở đi, hơn 2000 mẫu ruộng đã được lấy danh nghĩa phát triển để thu hồi những phần đất này trong tay người nông dân rồi cho thuê lại, sau đó rất nhanh chóng được Ủy ban nhân dân huyện chuyển đổi mục đích sử dụng, qua quá trình thao tác biến thành đất ở.

Trên thực tế, trong các trường hợp như vậy, nếu trưng dụng đất ruộng tốt thì phải báo và trình các cơ quan đất đai các cấp phê duyệt. Nhưng nếu là đất ruộng bình thường thì quyền hạn phê duyệt được trao cho các Ủy ban cấp xã, thị trấn. Mà ở huyện Bào Mã, mặc dù việc trưng dụng đất đai không được bà con nông dân đồng tình ký tên mà vẫn hoàn thành một loạt các trình tự về truy thu đất, hiển nhiên điều này đã được các cơ quan chính quyền có liên quan hoặc cơ quan đất đai trên một cấp phối hợp.

Nói cách khác, ít nhất là có Phó Chủ tịch huyện và Chủ tịch huyện tự mình tham dự ở trong đó, nếu không thì một loạt các thủ tục phê duyệt không thể qua cửa một cách thuận lợi như vậy được.

Lúc ban đầu, huyện Bào Mã lấy lý do xây dựng nông nghiệp huyện thành ngành nông nghiệp sinh thái, cải tạo lại ruộng đồng thành các khu vườn để làm lý do trưng thu đất. Đầu tiên thì Ủy ban nhân dân huyện lấy danh nghĩa "Sử dụng kiểm soát", người thuê đất sẽ trả tiền đất thuê cho tập thể các thôn. Nhưng Ủy ban nhân dân huyện lại không thể cấp đủ tiền bồi thường cho nông dân, điều này làm cho nông dân không ngừng khiếu kiện và kêu oan. Tiếp đó, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện lại rất cứng rắn đàn áp, bắt giữ những người khiếu kiện, nói là vi phạm trật tự xã hội.

Trước khi Hạ Tưởng nhận chức, người kêu oan của huyện Bào Mã đã nhiều lần tới Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố để khiếu kiện kêu oan, tuy nhiên đều bị đè ép xuống dưới. Thậm chí, còn có người lên đến Tỉnh ủy để kêu oan, sau khi Tỉnh ủy phê chỉ thị thì lại quay về Thành ủy Thiên Trạch, lúc này Trần Khiết Văn chỉ làm cho có vẻ, phê chỉ thị dạng chung chung rồi chuyển về lãnh đạo các ban ngành tương quan của huyện Bào Mã, sau đó không thấy hồi âm báo lại.

Dương Kiếm sau khi tra ra được một phần chân tướng của sự thật liền lập tức ra mệnh lệnh bắt buộc huyện Bào Mã tạm dừng các công tác vi phạm việc thu hồi đất đai, Biện Hữu Thủy và Trương Hòa Hưng ngoài mặt thì tỏ ra rất nghe lời nhưng lại âm thầm sai khiến người khác tiêu hủy các chứng cớ, lại còn âm thầm chuẩn bị tốt những bố cục ở phía sau. Biện Hữu Thủy rất rõ ràng việc mình vi phạm các quy định về đất đai giống như con rận trên cái đầu trọc, muốn giấu cũng không giấu được, điểm mấu chốt là y nắm chắc được rằng y không sợ bị điều tra. Bởi vì ở huyện thì có người chịu tội thay, ở thành phố thì sẽ có người thay y dập lửa, chẳng những ở thành phố mà ở tỉnh, Bắc Kinh cũng sẽ có người ra mặt.

Vấn đề vi phạm quy định về đất đai như ở huyện Bào Mã thì không phải chỉ liên lụy những người trong một huyện, một thành phố, còn có rất nhiều lợi ích gút mắc khác. Dương Kiếm đang muốn lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, lấy huyện Bào Mã để khai đao? Ý tưởng thì tốt, nhưng sự thật thì rất tàn khốc.

Quả nhiên, sau khi Dương Kiếm đệ trình báo cáo lên Thành ủy thì Trần Khiết Văn lập tức phê vào trong đó:

- Lúc này thành phố Thiên Trạch đang trong tình trạng đầu sóng ngọn gió, vấn đề huyện Bào Mã không nên làm lớn chuyện, đầu tiên là tổ điều tra rút về Thành ủy, sau đó tiếp tục thảo luận về vấn đề này.

Dương Kiếm tức giận đến thiếu chút nữa thì chửi cả cha cả mẹ đối phương, sự tình trọng đại như vậy trong mắt của cô ta không ngờ lại trở thành việc nhỏ, lại còn không được làm lớn chuyện? Các nông dân đang ngày càng chết đói, hàng năm đều khiếu kiện kêu oan mà cô ta còn có thể nhìn như không thấy? Còn lấy sự kiện truyenfull.vn ra để qua loa tắc trách, chẳng còn chút lương tâm nào nữa hay sao?

Dương Kiếm không phục nhưng vẫn phải mang mệnh lệnh truyền bá cho tổ điều tra quay về Thành ủy, sau khi báo cáo việc này cho Trần Khiết Văn rồi y lại đến gặp Hạ Tưởng để báo cáo, thái độ đầy oán giận. Hạ Tưởng cũng không phát biểu cái nhìn gì, chỉ nói:

- Bây giờ mới chỉ là đợt sóng lực cản đầu tiên thôi, về sau còn nhiều lực cản còn lớn hơn nữa. Nguồn: http://truyenfull.vn

Dương Kiếm thấy Hạ Tưởng cũng nói như vậy thì không khỏi có chút nổi giận, y vừa mới trở lại phòng làm việc thì liền nhận được điện thoại của Mai Thái Bình.

- Có thể không đụng đến Đông y Thiên Trạch không vậy? Hiện tại thì thế lực của Khâu gia rất lớn, cũng không phải là chuyện gì lớn, tìm cơ hội thích hợp gõ một chút là được.

Nằm ngoài dự liệu của Dương Kiếm chính là việc Mai Thái Bình cũng tỏ ý nghĩa hàm súc khuyên y cho việc lớn biến thành việc bé.

Chẳng lẽ lực cản lớn như vậy? Dương Kiếm không nghĩ tới việc thu tay lại:

- Phó Bí thư Mai, chưa kể tới trong hội nghị Hội đồng nhân dân lâm thời đã có kiến nghị, đúng thực vấn đề này của huyện Bào Mã rất nghiêm trọng, không đưa ra xét xử thì tôi không sao chịu nổi.

- Không chịu nổi thì cậu có thể làm gì? Cậu làm quan chứ không phải là Bao Thanh Thiên.

Mai Thái Bình phát cáu nói:

- Cứ như vậy đi.

- Nhưng Phó Bí thư Mai, Thị trưởng Hạ sẽ không thu tay lại.

Dương Kiếm không dám cứng rắn chống đối lại với Mai Thái Bình, đành phải đưa ra Hạ Tưởng làm tấm khiên chắn đạn.

- Hạ Tưởng thì cậu không cần phải lo, cậu không quản được mà tôi cũng không quản được. Cho dù cậu ta có đem Đông y Thiên Trạch đốt thành tro bụi, chỉ cần không quan hệ tới cậu, cậu ở bên cạnh phất cờ hò reo hoặc thổi gió châm lửa thì cũng không có vấn đề gì.

Cuối cùng Dương Kiếm cũng hiểu rõ ý tứ của Mai Thái Bình, y không thể làm con chim đầu đàn, lửa không thể do y đốt lên, chỉ có thể là do Hạ Tưởng đốt, nhưng sau khi lửa cháy thì dù y có đổ thêm dầu vào lửa thì cũng không vấn đề gì.

Bỏ điện thoại nói chuyện với Mai Thái Bình xuống, Dương Kiếm có chút hơi rầu rĩ, không vui. Hiện tại nếu y thu tay lại thì sẽ làm cho Thị trưởng Hạ khinh thường y, cho rằng y không có trách nhiệm. Tuy rằng trong chốn quan trường thì việc này rất là nhiều, nhưng y nhận thấy rằng Thị trưởng Hạ có đủ ý chí và dũng cảm chịu đựng áp lực, xung phong tiến về phía trước thì không biết làm sao trong lòng y cũng dâng trào tình cảm mãnh liệt, cũng muốn xông ra trận một lần.

Mấu chốt nữa là nếu hiện tại lùi bước thì dường như y đã thể hiện sự khiếp đảm của mình đối với nhóm người của Trần Khiết Văn, rất mất mặt, cũng làm cho Biện Hữu Thủy càng lúc càng xem thường mình. Vì thế, trong lòng y rất khó chịu, ngay tại văn phòng mình cứ đi tới đi lui, vòng vo nửa ngày rồi bỗng nhiên nghĩ tới mấy ngày gần đây sao lại không có tin tức gì của Nguyên Dã?