Quan Thanh

Chương 727: Quyền Uy: sự biến chuyển về kinh tế




An Tại Đào đang cúi xuống bàn viết rất nhanh, cũng không biết là viết cái gì. Một bên trên bàn làm việc của hắn là một chiếc máy tính với màn hình chờ có hình cá cảnh nhiệt đới, lại còn phát ra âm thanh nước chảy.

Nghe vậy An Tại Đào vội ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói:

- Bọn họ đã tới rồi sao? Sao nhanh vậy? Haha, mời mọi người vào đây.

Tiết Thu Điền mỉm cười đẩy cánh cửa phòng An Tại Đào rộng ra, bày toàn cảnh bên trong văn phòng. Y nghiêng mình, quay đầu lại nhìn Lý Bình và Hoàng Thao khoát tay nói:

- Tiểu Lý, anh Hoàng, mọi người vào đi. Bí thư An cho gọi mọi người.

Đứng ở góc độ của Lý Bình và Hoàng Thao, nhìn thấy văn phòng của An Tại Đào, thì trong lòng sinh ra một sự ngưỡng mộ. Tuy rằng An Tại Đào vẫn nở nụ cười ôn hòa, nhưng vô hình vẫn toát ra hơi thở và uy nghiêm của kẻ bề trên.

Lý Bình cùng Hoàng Thao thở phào một cái, lấy lại bình tĩnh, sau đó hai người một trước một sau cẩn thận bước vào văn phòng của An Tại Đào, cách bàn làm việc của An Tại Đào khoảng 2m thì dừng lại, cung kính nói:

- Bí thư An!

Dường như là nhận thấy sự bất an của Lý Bình và Hoàng Thao, An Tại Đào mỉm cười, khoát tay, cất cao giọng nói:

- Được rồi, Lý Bình, anh Hoàng, mời ngồi. Theo tôi lâu như vậy mà còn xa lạ sao? Ngồi đi, ngồi đi.

- Trưởng ban thư ký Tiết, anh cũng ngồi đi.

Tiết Thu Điền đang muốn ra ngoài, ít nhiều lảng tránh một chút, nhưng đột nhiên nghe An Tại Đào nói vậy thì mỉm cười, ngồi xuống một góc sofa.

- Là như thế này, tôi vừa mới đến tỉnh, công tác rất nhiều. Cần học tập và điều tra nghiên cứu cũng quá nhiều. Vì để dễ dàng cho công tác, tôi ngẫm nghĩ một chút, quyết định tạm thời điều anh và anh Hoàng đến Tỉnh ủy, xem như là gánh vác cho tôi một phần công việc.

An Tại Đào thong thả nói. Mặc dù hắn muốn tận lực hướng Lý Bình và Hoàng Thao phát ra một tín hiệu ôn hòa, nhưng hắn đã làm đến chức vị này thì không thể biểu hiện quá mức thân mật. Hơn nữa vị trí quyết định hết thảy, là lãnh đạo chủ chốt quyết định công tác hàng ngày của Tỉnh ủy, hắn trên người sớm tràn ngập một quyền uy nói không thành tiếng. Hắn càng như thế thì hai người kia lại càng khẩn trương.

Cái gọi là quyền uy của kẻ bề trên là như thế. Ở rất nhiều thời điểm, không cần cố ý biểu hiện, càng không cần phát hỏa tức giận, chỉ cần ngồi một chỗ thì cũng đủ uy hiếp chúng sinh rồi.

An Tại Đào rất nhanh nhận ra không khí xấu hổ, không khỏi cười phá lên:

- Tôi không phải là hổ, lại không ăn thịt người, các người sao khẩn trương vậy? Các người nếu cứ khẩn trương như vậy, về sau làm sao ở bên cạnh tôi công tác chứ?

Tiết Thu Điền cũng mỉm cười:

- Bí thư An, Tiểu Lý và anh Hoàng đến Tỉnh ủy công tác, có chút không quen cũng là chuyện bình thường. Haha, về sau sẽ quen thôi. Tôi nói cậu Tiểu Lý này, Bí thư An là một lãnh đạo rất gần gũi, bình dị, hai người trước kia công tác bên cạnh Bí thư An hẳn là rõ ràng hơn so với tôi. Cho nên đừng khẩn trương, hãy thả lỏng một chút.

Có lẽ là do dần dần đã thả lỏng hơn, tuy rằng Hoàng Thao không dám ngẩng đầu, nhưng Lý Bình đã có thể bình tĩnh nói chuyện với An Tại Đào. An Tại Đào nếu không bảo Tiết Thu Điền tránh đi, thì Lý Bình tất nhiên biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Điều chừng mực ấy mà không có thì y còn làm thư ký để làm gì, về nhà đâm đầu chết cho rồi.

- Hai người đến đây như vậy, việc trong nhà đã xử lý tốt chưa? Công tác cũng nên có sự bàn giao rõ ràng, không nên dây dưa.

An Tại Đào cười hỏi.

Lý Bình kính cẩn nói:

- Bí thư An, xin anh cứ yên tâm, chúng tôi đều đã sắp xếp ổn thỏa trong gia đình, cũng không có vấn đề gì.

An Tại Đào trầm ngâm một chút, đột nhiên nhẹ nhàng nói:

- Chỗ ở của hai người…

Tiết Thu Điền cười chen vào:

- Bí thư An, ngài cứ yên tâm, tôi đều đã sắp xếp xong, cấp cho Tiểu Lý và anh Hoàng đây một gian phòng độc thân, ngay trong cơ quan tỉnh ủy.

An Tại Đào gật đầu:

- Được, Trưởng ban thư ký Tiết, anh hãy mau chóng sắp xếp cho bọn họ công việc ngay. Lý Bình, anh hãy làm quen với tình huống. Tôi chỉ cho anh hai ngày để làm quen với tình huống ở đây, phải lập tức tiến nhập vào công việc. Có khó khăn gì, có gì không hiểu và cần phối hợp thì hãy xin chỉ thị Trưởng ban thư ký Tiết hoặc các đồng chí lão thành trong văn phòng để học tập.

- Đi thôi, tôi còn muốn chuẩn bị tài liệu cho hội nghị thường vụ chiều nay.

An Tại Đào khoát tay.

- Bí thư An, chúng tôi xin phép đi trước.

Tiết Thu Điền lập tức cùng với Lý Bình và Hoàng Thao đứng dậy chuẩn bị rời khỏi. Chỉ có điều, trước khi đi, Lý Bình thoáng do dự một chút, chủ động đi qua nhìn tách trà của An Tại Đào, thấy bên trong đã cạn nước thì trực tiếp rót trà vào trong tách, sau đó nhẹ nhàng đặt trước mặt hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Ngoài ra, lại còn cầm lấy gạt tàn thuốc của An Tại Đào, đổ hết tàn thuốc trong đó cho hắn.

An Tại Đào liếc mắt nhìn Lý Bình. Là thư ký, những điều này Lý Bình cần phải làm.

Tiết Thu Điền âm thầm gật đầu, khó trách Bí thư An điều tên tiểu tử này từ Phòng Sơn ra đây. Tiểu tử này rất có ánh mắt. Từ hành động đó cho thấy, đây là một người rất có tố chất.

2h chiều, Tỉnh ủy phải mời dự họp hội nghị thường vụ. Đây là hội nghị thường vụ lần thứ hai kể từ khi An Tại Đào nhậm chức. Nghiêm khắc mà nói, thì kỳ thật đây là lần đầu tiên,bởi vì lần trước chỉ là cuộc gặp mặt hội ý.

Mục đích chủ yếu của hội nghị lần này là tiếp tục xem xét danh sách đề bạt cán bộ của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Lúc trước, công tác này cũng đã được triển khai, nhưng bởi vì trung ương điều chỉnh cán bộ nên tạm thời gác lại.

Tổng cộng có hai mươi mốt cán bộ cấp phó giám đốc sở được đề bạt. Mười bốn người đến từ thành phố cấp địa, bảy người đến từ Tỉnh ủy và UBND tỉnh. Trong số hai mươi mốt cán bộ này, có một bộ phận là người mà Bí thư Tỉnh ủy tiền nhiệm Lý Đại Niên đề bạt, một bộ phận là của Chủ tịch tỉnh Hám Tân Dân. Còn lại là của các Ủy viên thường vụ khác.

Hội nghị thường vụ lần này, là Chủ tịch tỉnh Hám Tân Dân mời dự họp. Hám Tân Dân giờ phút này khá sốt ruột. Trung ương không biết khi nào sẽ điều ông ta rời khỏi Đông Sơn. Nếu chuyện này cứ tiếp tục mãi, thì những người mà ông ta đề bạt có khả năng sẽ không được. Tuy rằng người thì sắp rời khỏi Đông Sơn, nhưng tâm lý của ông lại muốn đem những người mà mình thích đề bạt vào những vị trí thích hợp, coi như là trước sau vẹn toàn.

Lý Đại Niên rời khỏi, An Tại Đào đến nhậm chức, trong vòng tròn quyền lực Tỉnh ủy và UBND tỉnh đã có sự biến hóa. Mặc dù Hám Tân Dân không muốn thừa nhận nhưng không thể lãng tránh. Bởi vì phải rời đi, nên lực uy hiếp của nhân vật số hai Đông Sơn như ông đang ngày càng yếu đi. Bởi vì nhận thấy sự biến đổi này, nên Hám Tân Dân mới chủ động thông báo với An Tại Đào, yêu cầu mời dự họp hội nghị thường vụ, đem chuyện đề bạt cán bộ chưa làm lúc trước tiến hành cho xong.

Trong thời gian Lý Bình quen thuộc tình huống, cho nên Tiết Thu Điền chủ động giành công việc "thư ký" cho An Tại Đào. Mặc dù An Tại Đào không nghĩ như vậy, nhưng Tiết Thu Điền đã chủ động thì hắn cũng không từ chối làm gì. Dù sao hắn vừa mới đến tỉnh, bên người cũng cần có người thân tín, bằng không thì hắn chẳng phải thành người cô đơn sao?

Đương nhiên, Tiết Thu Điền chỉ dựa theo công tác phân công, chính là quản lý cán bộ và phục vụ công tác Đảng cho Phó bí thư Tỉnh ủy. Nhưng An Tại Đào là Phó bí thư Tỉnh ủy chủ trì công tác Tỉnh ủy, lại khiến Tiết Thu Điền nhìn thấy hy vọng nào đó.

An Tại Đào khi đến phòng họp thì các Ủy viên thường vụ khác bao gồm cả Hám Tân Dân đã có mặt. Trước khi vào cửa, An Tại Đào đã tiếp nhận ly nước và quyền sổ trong tay Tiết Thu Điền, sau đó chậm rãi đẩy cửa bước vào.

Trong số lãnh đạo Ủy viên thường vụ ở đây, ngoại trừ Phó chủ tịch thường trực tỉnh Trần Sáng và hắn là người mới thì những người khác đều nhậm chức nhiều năm. Tuy rằng An Tại Đào chức vụ cao, chịu sự ủy thác của trung ương quản lý công tác của tỉnh ủy, nhưng dù sao cũng là thế hệ con cháu lý lịch kinh nghiệm còn yếu. Cho nên, những Ủy viên thường vụ khác đều không động đậy, có người làm bộ không thấy hắn vào, còn có người thì chỉ hơi hạ thấp người xuống.

Hám Tân Dân vẫn ngồi ở vị trí cũ của ông, còn vị trí Bí thư Tỉnh ủy bỏ trống. An Tại Đào chậm rãi tiến về phía trước, một số Ủy viên thường vụ ánh mắt gắt gao chăm chú nhìn vào người hắn.

An Tại Đào đương nhiên là sẽ không ngồi ở vị trí của Lý Đại Niên trước kia, mà là ngồi bên cạnh Phó bí thư Tỉnh ủy Tôn Gia Ung, danh chính ngôn thuận là người thứ ba. Hắn không kiêu ngạo, ngông cuồng, nhưng địa vị và quyền lực của chính mình, hắn quyết không nhún nhường.

An Tại Đào sau khi ngồi xuống, hướng Hám Tân Dân thần sắc nghiêm chỉnh ngồi ở đối diện, cười hỏi:

- Lãnh đạo, chúng ta bắt đầu chứ?

Sự tôn trọng của An Tại Đào tuy không tính là cái gì, nhưng Hám Tân Dân vẫn ôn hòa mỉm cười, gật đầu nói:

- Được!

An Tại Đào liền cất cao giọng nói:

- Các vị lãnh đạo, chúng ta bắt đầu cuộc họp. Hôm nay, chúng ta mời dự họp hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, đề tài thảo luận chỉ có một, là tiếp tục nghiên cứu danh sách đề bạt 21 cán bộ mà lúc trước đã tạm thời gác lại. Hiện tại, xin mời Chủ tịch tỉnh Hám đại diện Tỉnh ủy phát biểu.

Hám Tân Dân cũng không nhún nhường, cầm bản danh sách của mình giơ lên, lớn tiếng nói:

- Các đồng chí, bởi vì trung ương điều chỉnh bộ máy Tỉnh ủy, nên việc đề bạt và điều chỉnh cán bộ năm nay tạm thời gác lại cho đến nay. Công tác đề bạt cán bộ là sự nghiệp quan trọng của chúng ta. Tôi và Bí thư An Tại Đào đã thống nhất với nhau, trên nguyên tắc cảm thấy danh sách đã được thông qua hội nghị thường vụ lần trước có thể giao cho Ban tổ chức cán bộ tiến vào giai đoạn khảo sát. Đương nhiên, ứng cử viên cụ thể và vấn đề chi tiết, các lãnh đạo có đề nghị và ý kiến gì thì có thể đề xuất để mọi người cùng thảo luận.

- Tôi tán thành ý kiến của Chủ tịch tỉnh Hám. Xin mọi người cứ thảo luận với nhau.

An Tại Đào cười nói:

- Danh sách đều đã phát đến tay mọi người, xin mọi người cứ nói chuyện thoải mái. Chúng ta phải tận khả năng đem cán bộ đề bạt đến vị trí thích hợp nhất. Như vậy thì mới có lợi cho việc điều chỉnh kết cấu cán bộ.

An Tại Đào và Hám Tân Dân kẻ xướng người họa, có thể nói là phối hợp tương đối ăn ý. Nhưng hai người đều thật không ngờ, nguyên vốn tưởng rằng không có vấn đề gì nhưng lại xuất hiện vấn đề. Kế tiếp, trong hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, những Ủy viên thường vụ khác đỏ mặt tía tai tranh cãi với nhau. Cuối cùng hội nghị tan rã trong không vui mà chẳng giải quyết được cái gì.