Quan Thanh

Chương 735: Ghi Hận Trong Lòng: sự biến chuyển về kinh tế




Chính diện giao phong trong hội nghị thường vụ Tỉnh ủy đã biểu hiện đầy đủ sự mạnh mẽ, cứng rắn, phong cách chính trị, đồng thời biểu hiện ra An Tại Đào đang dần nắm trong tay cục diện chính trị của toàn bộ tỉnh. Mặc dù đám người Ma Minh Lương phản đối, nhưng số ít phải phục tùng đa số. Hơn nữa, một số lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy đều đạt thành nhận thức chung. Chuyện này cũng liền như vậy mà định xuống dưới.

Buổi chiều cùng ngày, Tỉnh ủy công khai tuyên bố, Bí thư Quận ủy khu Đông Thành thành phố Thiên Nam Mã Minh Đức (cấp Phó giám đốc sở) bởi vì vi phạm quy định bỏ phiếu làm rối loạn kỷ cương, bị Tỉnh ủy khai trừ Đảng viên, dựa theo kỷ luật Đảng mà xử phạt. Đồng thời miễn chức ngay tại chỗ, miễn đi chức Ủy ủy viên, Bí thư Quận ủy khu Đông Thành thành phố Thiên Nam.

Thành ủy Thiên Nam tuyên bố, tiến hành xử phạt theo kỷ luật Đảng đối với Phó trưởng ban thư ký Chu Đĩnh, đồng thời tạm cách chức nhận sự điều tra của Ủy ban Kỷ luật thành phố.

Điều này khiến Ma Minh Lương ghi hận trong lòng. Sự thất bại trong hội nghị thường vụ khiến ông ta cảm giác rất mất mặt, ác cảm trong lòng đối với An Tại Đào càng thêm mãnh liệt. Chỉ có điều ông ta cảm thấy vô lực. Dù sao An Tại Đào cũng là quan lớn hơn. Nếu ông ta cứ tiếp tục đối chọi thì chẳng khác nào tự tìm cái khó coi cho mình. Hơn nữa còn ảnh hưởng trực tiếp đến hình tượng cán bộ lãnh đạo của ông.

Dựa theo lệ thường trong quan trường, là một Ủy viên thường vụ bình thường và Bí thư Thành ủy Thiên Nam, Ma Minh Lương bất luận như thế nào cũng không thể chống lại An Tại Đào là lãnh đạo chủ trì công tác của tỉnh ủy. Nếu là Hám Tân Dân hoặc là Tôn Gia Ung thì có lẽ sẽ dễ hơn.

Nhưng giờ phút này có ba bối cảnh đặc biệt. Thứ nhất, An Tại Đào tuổi trẻ, kinh nghiệm lý lịch còn nông. Thăng chức quá nhanh, bất kể là hắn có năng lực bao nhiêu, thì khi đối mặt với một đám cán bộ lão thành, hắn dường như khó có thể ngăn chặn đầu trận tuyến. Nếu đổi thành một người lãnh đạo khác, Ma Minh Lương cho dù trong lòng không vừa ý thì khả năng cũng không biểu hiện ra ngoài quá khích như vậy.

Thứ hai, Ma Minh Lương trên cơ bản đến giờ nhiều lắm là hai năm nữa sẽ lui về tuyến hai. Tiền đồ chính trị mất đi hy vọng, tâm tính của ông ta ít nhiều có sự thay đổi. Trong kiếp sống lãnh đạo hai năm cuối cùng nữa, ông ta hy vọng có thể được tự tại, nhưng tất cả giờ đây chẳng còn là gì hết.

Lão Tử trước sau gì cũng lui, việc gì mà sợ chứ.

Thứ ba, Ma Minh Lương là cán bộ lão thành của Tỉnh ủy và UBND tỉnh Đông Sơn. Ông ta từ Bí thư Đảng ủy thị trấn, trải qua vài thập niên lăn lộn, từng bước lên đến vị trí như hiện tại. Mạng lưới quan hệ đã rải khắp Đông Sơn, phức tạp rắc rối khó gỡ.

Cho nên, bên trong Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, Ma Minh Lương luôn thích bày ra tư cách cán bộ lão thành của mình. Các Ủy viên thường vụ bình thường khác cũng phải kiêng nể ông ta vài phần, bao gồm Bí thư tiền nhiệm Lý Đại Niên và Chủ tịch tỉnh đương nhiệm Hám Tân Dân. Dần dà, Ma Minh Lương liền hình thành tác phong kiêu căng. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Nếu được lựa chọn, nếu Ma Minh Lương không phải là người cố ý gây sự, An Tại Đào quả quyết sẽ không phát sinh xung đột với ông ta. Nhưng bản thân hắn là một người mới, và vấn đề mấu chốt ở chỗ, cho dù hắn năng lực có mạnh, nhưng kinh nghiệm lý lịch vẫn không đủ, dễ dàng khiến cho người khác phải ganh tỵ. Hơn nữa, Ma Minh Lương lại là một người có tính cách hống hách.

Mùa xuân đến, khắp nơi tràn đầy không khí vui tươi. An Tại Đào dẫn một đoàn cán bộ đến Yên Kinh tham dự chương trình hội nghị cả nước trong hai ngày.

Dưới bối cảnh tài chính quốc tế có nguy cơ khủng hoảng và kinh tế toàn cầu trượt dốc, chịu sự chú ý của cả thế giới, trong báo cáo công tác chính phủ đã có đề cập đến quan điểm kiên trì cải cách mở cửa, quyết tâm mở ra chiến lược phát triển, phát ra một tín hiệu tích cực ra thế giới.

Là đại diện cho Hội đồng nhân dân và Tỉnh ủy Đông Sơn, An Tại Đào đã đề xuất lợi dụng ưu thế đại lục, xúc tiến đề án phát triển Đông Sơn. Và tức thì đề xuất này đã được giới truyền thông đưa tin rộng khắp.

Ngày 13 tháng 3, An Tại Đào đã nhận được phỏng vấn của thông tấn xã Trung Hoa.

Thông tấn xã Trung Hoa trong trang web của chính phủ đã đặt bài phỏng vấn An Tại Đào tại một vị trí rất thu hút ánh mắt người xem.

An Tại Đào đã nói, Đông Sơn có sáu ưu thế lớn, nhất là ưu thế về địa lý. Giao thông của tỉnh Đông Sơn rất phát triển, ba hệ thống đường quốc gia chính đều xuyên qua tỉnh Đông Sơn, với hơn mười đường cao tốc đan vào nhau.

Thứ hai chính là ưu thế về tài nguyên. Vị trí địa lý của Đông Sơn không có sông băng, sa mạc nhưng có được cơ bản những đặc thù về địa lý của cả nước. Vùng duyên hải phía Đông là ngư trường quan trọng và là khu vực tập trung sản xuất muối thô trong cả nước. Vùng núi bắc bộ là nơi trồng trọt và sản xuất hoa quả tươi. Phía trung bộ là nơi tập trung và sản xuất lương thực, bông và dầu thô, đặc biệt là kho lúa Hoa Bắc. Tài nguyên khoáng sản cũng rất phong phú, trước đây đã phát hiện được trữ lượng tài nguyên khoáng sản có 49 loại, là một trong ba khu sản xuất quặng sắt lớn và đứng đầu khai thác than cốc trong cả nước. Khí thiên nhiên, đá vôi, vàng trữ lượng cũng khá dồi dào.

Thứ ba là ưu thế về sản nghiệp. Nền công nghiệp Đông Sơn hiện nay đã hình thành được ngành công nghiệp sắt thép, than đá, điện, vật liệu xây dựng, máy móc, hóa chất, gốm sứ….

Thứ tư là ưu thế về cảng biển…..

Tối hôm đó, An Tại Đào còn tiếp nhận tiết mục phỏng vấn của đài CCTV.

7h30 tối hôm sau, Hạ Hiểu Tuyết, Mạnh Cúc và Lưu Ngạn cùng mang theo bốn đứa nhỏ tập trung trước TV, xem tiết mục phỏng vấn An Tại Đào. Hai đứa bé sanh đôi con Lưu Ngạn vẫn còn nhỏ, nhưng con của Mạnh Cúc An Lập Mân nay đã được hơn 4 tuổi. Còn con gái Hạ Hiểu Tuyết thì cũng được gần 3 tuổi, cũng biết được ít nhiều.

Thấy bóng dáng của ba xuất hiện trên TV, An Lập Mân liền chạy đến bên cạnh TV, dùng bàn tay bé nhỏ của mình vuốt ve màn hình, cười nói:

- Ba, ba, mẹ ơi, là ba…

Mạnh Cúc khẽ mỉm cười:

- Lập Mân trở lại nào. Nghe lời, để mọi người được xem ba trên TV, ba lên TV đấy.

- Bí thư An, xin hỏi anh, đối với công tác báo cáo chính phủ năm nay có cảm tưởng gì hay không? Xin anh hãy liên kết với công tác thực tế của tỉnh Đông Sơn, cấp cho chúng tôi sự giải thích rõ ràng. Bước tiếp theo, kinh tế Đông Sơn sẽ quán triệt, chứng thực quyết sách phát triển của trung ương như thế nào để vượt qua nguy cơ tài chính toàn cầu hiện nay.

- Dưới bối cảnh khủng hoảng tài chính quốc tế, trung ương đề xuất "duy trì tăng trưởng" không phải là lập tức theo đuổi, hay là tăng tốc mà là sống yên lâu dài, kết hợp chặt chẽ sự chuyển đổi kinh tế và điều chỉnh kết cấu kinh tế. Quan trọng hơn chính là sự tín nhiệm của quần chúng về chiến lược kiểm soát vĩ mô của chính phủ. Giám đốc Ngân hàng Phát triển Châu Á Hắc Điền tiên sinh cho biết, duy trì tốc độ tăng trưởng kinh tế tại Trung Quốc sẽ góp một phần quan trọng đưa nền kinh tế Châu Á và thế giới ra khỏi cái bóng của cuộc khủng hoảng tài chính.

- Từ tình huống của tỉnh Đông Sơn cho thấy, năm nay là năm phát triển khó khăn nhất từ khi quốc gia chúng ta tiến vào thế kỷ mới, mà cũng là năm phát triển khó khăn nhất của tỉnh Đông Sơn. Chúng tôi cho rằng, mặc dù chúng ta gặp rất nhiều khó khăn, khủng hoảng tài chính thế giới đối với nền kinh tế của tỉnh chúng tôi ảnh hưởng còn khả năng tiến thêm một bước. Nhưng xu thế phát triển đi lên của tỉnh Đông Sơn vẫn không thay đổi. Khu vực kinh tế Hoàn Hải và Hoa Bắc vẫn phát triển mạnh, địa vị vẫn không thay đổi. Đồng thời chúng tôi vẫn có một số hạng mục lớn làm cơ sở phát triển. Bởi vậy, chúng ta xác định tổng giá trị tăng trưởng sẽ tăng 12% so với mục tiêu đề ra.

- Năm nay, tỉnh của chúng tôi đã đầu tư trên một tỷ hai trăm triệu đồng cho công tác cải thiện dân sinh. Trọng điểm là vì quần chúng làm tốt công tác bảo đảm lao động, vào nghề, khám chữa bệnh, an toàn thực phẩm, xây dựng thành thị, đường giao thông, giáo dục, nhà ở và những phương tiện khác.

Quần đảo Virgin thuộc Mỹlà một nhóm đảo nằm trong vùng Caribbean vàĐại Tây Dương, khoảng 50 dặm phía đôngPuerto Rico, và là mộtvùng quốc hải Hoa Kỳ.. Về mặt địa lý, quần đảo này là một phần của chuỗi quần đảo Virgin và nằm trong Quần đảo Leeward thuộc nhómTiểu Antilles. Quần đảo Virgin thuộc Mỹ bao gồm bốn đảo chính St. Croix, St. John,St. Thomas vàĐảo Water, cùng nhiều đảo nhỏ hơn. Đây là nơi duy nhất của Hoa Kỳ mà xe cộ lưu thông bên trái. Tổng diện tích toàn lãnh thổ là 346,36 km² (133,73dặm vuông)

Trên đảo St.Thomas chỉ có mấy chục ngàn nhân khẩu, phía nam ven biển đột nhiên mọc lên một khách sạn năm sao sang trọng, khách sạn Long Đằng. Mùa hè năm ngoái đã được khởi công, đại khái tháng sáu năm nay sẽ chính thức khai trương. Phía sau của khách sạn đồng thời cũng mọc lên một biệt thự bốn tầng.

Quần đảo Virgin thuộc Mỹ tuy rằng không lớn, dân bản xứ cũng không nhiều, nhưng là nơi du lịch nổi tiếng, là nơi thu hút du khách đến từ nước Mỹ và trên thế giới. Ở địa phương này đầu tư xây dựng khách sạn nghỉ dưỡng, chỉ cần vận tác tốt thì rất có tiềm lực phát triển.

Tập đoàn Long Đằng ở Quần đảo Virgin thuộc Mỹ đăng ký một công ty hợp pháp. Không hề nghi ngờ, khách sạn cao cấp năm sao này chính là do công ty hải ngoại ở quần đảo này xây dựng nên. Tuy nhiên, Chủ tịch hội đồng quản trị của khách sạn này không phải là Hạ Hiểu Tuyết, Mạnh Cúc hay là Lưu Ngạn mà Lãnh Mai. Còn Tổng giám đốc của khách sạn là Trúc Tử vừa mới tốt nghiệp xong đại học ở Mỹ.

Tuy rằng mới sinh em bé chưa được bao lâu, nhưng Lãnh Mai khôi phục dáng người rất nhanh. Nếu nhìn bề ngoài, không ai nghĩ rằng cô vừa mới sinh em bé. Từ lúc có em bé đến nay, Lãnh Mai đem hết tinh lực của mình dồn lên người đứa bé. Công ty và sự việc của khách sạn cơ bản đều do Trúc Tử quản lý.

Lãnh Mai kiên trì cho con bú sữa mẹ, kiên quyết không cho con bú sữa ngoài, cho dù là sữa bột cao cấp đến đâu. Cho dù An Nhã Chi vất vả khuyên bảo, cô cũng không đồng ý. Tính quật cường, độc lập của Lãnh Mai là không thể nghi ngờ.

Sau khi cho con bú xong, Lãnh Mai liền vội vàng chạy về văn phòng. Văn phòng của cô tuy rằng trang hoàng đơn giản, nhưng rất rộng. Bên cạnh cửa sổ có một chiếc ghế mây có thể nhìn ra bốn bề sóng xô, cùng du khách không ngớt qua lại trên bãi biển xinh đẹp.

Cảm thấy có chút mệt mỏi, Lãnh Mai liền nằm dựa trên chiếc ghế mây, tính chợp mắt một lát. Tuy rằng đứa bé đã có An Nhã Chi giúp đỡ, công ty có Trúc Tử xử lý giùm, nhưng Lãnh Mai xuất thân từ quan trường nhiều năm, thuộc loại nữ cường nhân. Lấy thói quen làm việc của mình, thà rằng bận một chút, mệt một chút, nhưng những chuyện đại sự vẫn muốn đích thân xử lý. Đây không chỉ là vấn đề cá tính mà còn là vấn đề thói quen.

Cửa văn phòng cô tuy đóng, nhưng ngoài hành lang vẫn nghe thấy tiếng giày cao gót vội vàng. Lãnh Mai mở to mắt, cười khổ ngồi dậy. Nghe động tĩnh này, người đến không ai khác chỉ có thể là Trúc Tử.

Toàn bộ công ty, chỉ có Trúc Tử là bước chân vội vàng hấp tấp. Cô bé gần đây cũng không biết vì sao lại đâm ra mê cái loại giày cao gót này. Trúc Tử cao 1m7, khi mang đôi giày cao gót vào, Lãnh Mai đôi khi hoài nghi không biết con bé có dễ dàng ngã xấp xuống không.

Trong mắt An Tại Đào, Trúc Tử là một cô gái dịu dàng, nhưng thời gian có thể thay đổi hết thảy. Trúc Tử hiện giờ không còn là Trúc Tử trước kia. Thời gian chuyển dời, hơn nữa lại học tập ở Mỹ một thời gian dài, cá tính dịu dàng hướng nội của cô kỳ thật đã có sự thay đổi, trở nên hoạt bát hơn.

Lãnh Mai cười xoay lại, vừa lúc Trúc Tử gõ cửa phòng của cô.

Lãnh Mai cười:

- Trúc Tử, vào đi!

Trúc Tử cười hì hì đẩy cửa bước vào, ra vẻ nói:

- Chị Lãnh Mai, sao chị lại biết là em?

Lãnh Mai hỏi ngược lại:

- Trúc Tử, ở nơi này của chúng ta có người thứ hai nào có thể gây ra động tĩnh như em không? Em vừa ở ngoài hành lang, chị liền nghe thấy tiếng giày cao gót vang lên rồi. Chắc chắn không người nào khác ngoài An tổng, An đại tiểu thư.

Trúc Tử ưỡn ngực, cười nói:

- Chị Lãnh Mai, có phải em mang giày cao gót làm ảnh hưởng đến công tác không? Bằng không thì ngày mai em đổi giày, kỳ thật thì em…

Lãnh Mai chậm rãi đứng dậy, chỉ tay vào Trúc Tử, cười nói:

- Em đừng có giả bộ, đã muốn mang, thì ai còn dám không cho em mang giày cao gót chứ. Tuy nhiên, Trúc Tử, chị không thể không nhắc nhở em. Đôi giày này của em nếu ở công ty thì tốt, nhưng nếu ra bên ngoài thì phải cẩn thận một chút, không thì té đấy.

- Vâng, em biết rồi, trong xe của em có bỏ sẵn chiếc dép lê.

Trúc Tử không muốn bàn luận vấn đề này. Cô đưa tay mở văn kiện ra, nghiêm trang nói:

- Chủ tịch Hội đồng quản trị, đây là phương án kinh doanh tiếp theo của chúng ta, chị hãy xem qua một chút.

Lãnh Mai khoát tay nói:

- Trúc Tử, mọi người xem qua là được rồi, chị không cần xem nữa. Nhưng Trúc Tử, em phải nhớ kỹ, tuy rằng chúng ta không có áp lực quá lớn, nhưng chúng ta phải làm tốt công việc. Tổng công ty đã giao công ty và khách sạn ở đây cho chúng ta, vậy thì họ không muốn xen vào, và muốn chúng ta làm tốt. Nếu không, đến lúc đó, chúng ta trước mặt người khác cũng không ngẩng đầu lên nổi.

- Em nói tiếng anh tốt, lại ở Mỹ một thời gian dài, có mối quan hệ tốt với chính quyền và dân bản xứ. Toàn bộ quan hệ xã hội của công ty dựa cả vào em.

Lãnh Mai nhẹ nhàng nói.

Trúc Tử nghe ra ý tứ trong lời nói của Lãnh Mai, không kìm nổi bước lên ngắm nhìn gương mặt không chút phấn son của Lãnh Mai, dịu dàng nói:

- Chị Lãnh Mai, thật là tội cho chị. Chờ khi em gặp được anh của em, sẽ nói cho anh biết chị đã sinh em bé lâu như vậy mà ảnh cũng không đến thăm một chút. Cho dù không cần chị thì chẳng lẽ đứa bé cũng không cần? Không được, để em gọi điện thoại cho anh ấy, bảo anh ấy lập tức đến đây.

Lãnh Mai ngẩn ra, chợt cười, lắc đầu nói:

- Trúc Tử, em đừng có gọi điện thoại. Anh trai em có sự khó xử của mình. Người trong quan trường, có rất nhiều chuyện không tự chủ được. Hơn nữa, mỗi ngày anh ấy đều gọi điện thoại cho chị hỏi thăm tình hình đứa bé. Anh ấy nói thời gian tới sẽ bớt chút thời gian đến đây.

- Quan trường….em không hiểu đâu.

Lãnh Mai nhớ đến chính mình "tiền hô hậu ủng" trước kia, không khỏi có chút cảm thán.

- Hơn nữa, mẹ không phải đã đến đây rồi sao? Với chị mà nói, như vậy là đủ rồi.

Lãnh Mai lời nói có chút kích động. An Nhã Chi đến chăm sóc đứa bé, điều này có nghĩa là Lãnh Mai chính thức được gia đình họ An thừa nhận. Đây là điều Lãnh Mai coi trọng nhất. Nếu không, cô hoàn toàn có thể mời bảo mẫu. Hơn nữa, An Nhã Chi đến đây nhưng vẫn có bảo mẫu giúp giùm.

Cô không muốn tranh cái gì với ba cô gái kia. Thậm chí không muốn trực tiếp chạm mặt. Nhưng cô lại thật sự coi trọng chuyện gia đình họ An có thật sự thừa nhận cô hay không.

Trước đó, Trần Cận Nam cũng đã bảo Âu Dương Đan đặc biệt đến Mỹ thăm Lãnh Mai, cũng ở lại với Lãnh Mai mấy ngày.

Trúc Tử thở dài, tiến lên một bước, ôm chặt bả vai Lãnh Mai, dịu dàng nói:

- Chị Lãnh Mai, thật là khổ cho chị.

- Haha, Trúc Tử, em còn nhỏ, em không hiểu đâu.

Lãnh Mai trong mắt hiện lên một tia chua xót, nhưng chợt cảm thấy rất hạnh phúc. Cô không chỉ nhớ đến An Tại Đào mà còn nhớ đến đứa con của mình.

Cho đến nay, muốn nói trong lòng cô không có một câu oán hận nào với An Tại Đào thì đó là sai. Là phụ nữ, cô đương nhiên hy vọng người đàn ông của mình có thể lúc nào cũng ở bên cạnh mình, giúp chồng dạy con cùng chung hạnh phúc gia đình.Nhưng người đàn ông này và đứa bé mà cô lựa chọn, cho nên cô không oán, cũng không hối hận.

Cuộc sống bình lặng đối với Lãnh Mai mà nói giống như một sự hưởng thụ. Cô không muốn phá vỡ nó. Không ai có thể lý giải được tâm trạng bình thản của cô lúc này, cho dù là Trúc Tử. Nhưng Lãnh Mai cũng không trông cậy người khác có thể lý giải. Hết thảy đó đều là lựa chọn của bản thân. Đây mới là cuộc sống mà cô mong muốn. Nếu không, thì đều là người đàn bà của An Tại Đào, cô có thể hoàn toàn cùng với ba cô gái kia phân tranh cao thấp. Cô tin rằng mình không thua kém họ.