Quân Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Thiên Hậu

Chương 15: Uy Hiếp




Tiêu Hồng Lập là thư ký riêng của Phó Vũ Thần, đương nhiên là anh ta biết được mối quan hệ của cô và Phó Vũ Thần.

Tô Mộc không nói thẳng là muốn gặp Phó Vũ Thần, bởi vì cô biết nếu nói như vậy thì hoàn toàn không gặp được, còn không bằng chuyển sang tìm Tiêu Hồng Lập. Quả nhiên cô gái lễ tân xinh đẹp thấy cô tìm Tiếu Hồng Lập, lại thấy quần áo cô mặc trêи người đều của các thương hiệu lớn, nên không dám chậm trễ, ngoan ngoãn liên hệ giúp cô.

Tiêu Hồng Lập đang làm việc, khi nhận được điện thoại từ quầy lễ tân thì có chút sững sờ, còn không kịp phản ứng xem Tô Mộc là ai.

Chờ khi anh ta định từ chối thì mới chợt nhớ ra Tô Mộc.

Thật sự là cảm giác tồn tại của Tô Mộc ở Phó tổng là quá thấp, cho nên anh ta nhất thời không nhớ ra.

"Hãy đưa cô Tô tới phòng chờ cho khách." Tiêu Hồng Lập ra lệnh cho nhân viên lễ tân.

Tiêu Hồng Lập biết Tô Mộc tới tìm Phó Vũ Thần, nhưng anh ta cũng biết rõ thái độ của sếp nhà mình với Tô Mộc. Anh ta không dám trực tiếp đưa cô tới văn phòng, sợ chọc giận tổng giám đốc thì không ổn.

Tiêu Hồng Lập cúp điện thoại, sau đó đi tới gõ cửa phòng của Phó tổng.

"Vào đi."

Phó Vũ Thần cúi đầu xử lý công văn, thấy anh ta tiến vào thì mới ngẩng đầu: "Chuyện gì?"

"Mợ chủ tới công ty, hiện đang ở phòng chờ cho khách." Tiêu Hồng Lập báo cáo chi tiết.



Phó Vũ Thần nhíu mày, lãnh nhạt nói: "Bảo cô ta về đi."

Tiêu Hồng Lập nghe hắn nói như vậy thì không hề bất ngờ chút nào. Với sự chán ghét của Phó tổng dành cho Tô Mộc, kết quả như vậy là rất bình thường. Nếu hôm nay người tới đây là cô Tô Xuyến Xuyến mà nói thì sẽ khác ngay.

"Vâng."

Tiêu Hồng Lập rời khỏi văn phòng tổng giám đốc, cố ý đi phòng khách một chuyến, thấy Tô Mộc đang ngồi chờ ở bên trong.

"Thưa mợ, sếp Phó đang bận việc, hôm nay không có thời gian gặp cô. Nếu cô có chuyện gì, chờ ngài ấy về nhà rồi nói chuyện với ngài ấy sau." Tiêu Hồng Lập nói chuyện rất lịch sự.

Thái độ của anh ta không thể nói là tốt, cũng chẳng phải không tốt, hoàn toàn coi cô là một người khách bình thường.

Với sự hiểu biết của anh ta về mợ chủ, chắc là cô sẽ đi về.

Tiêu Hồng Lập chỉ thấy Tô Mộc đứng lên như mình nghĩ, chỉ là trêи mặt cô không còn vẻ chua xót như lúc trước, mà chỉ thản nhiên với chút châm biếm như nhìn thấu lòng người.

"Thư ký Tiêu, anh chuyển cho Phó Vũ Thần một câu. Nếu không muốn câu mà tôi nói với anh ta lúc ở trong phòng bệnh thành sự thật, vậy thì cứ tiếp tục né tránh không gặp tôi đi." Tô Mộc bình tĩnh nói.

Tiêu Hồng Lập hơi sững sờ, hiển nhiên rất ngạc nhiên với phản ứng khác thường của Tô Mộc. Không biết có phải anh ta gặp ảo giác không, anh ta cứ thấy hôm nay mợ chủ trở nên có chút khác biệt.



Từ những câu từ mà cô nói, Tiêu Hồng Lập ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Anh ta không dám lề mề, vội vã rời khỏi phòng khách, lại tiến vào văn phòng của Phó Vũ Thần.

Tiêu Hồng Lập thuật lại nguyên văn những gì Tô Mộc nói với anh ta cho Phó Vũ Thần nghe.

Phó Vũ Thần ngẩng đầu, ánh mắt toát lên chút giận dữ: "Cô ta nói với cậu như vậy?"

Tiêu Hồng Lập gật đầu.

Sếp tức giận, chắc vợ sếp sẽ ăn đủ, nhất là cô dám uy hϊế͙p͙ sếp luôn. Anh ta thật không ngờ một mợ chủ hiền lành như cừu con lại dám uy hϊế͙p͙ sếp.

"Dẫn cô ta tới đây." Phó Vũ Thần trầm giọng nói.

Tiêu Hồng Lập đi ra ngoài văn phòng, quay trở lại phòng chờ cho khách.

Tô Mộc vừa thấy anh ta đến thì đứng dậy.

"Thưa mợ, sếp Phó mời cô qua bên đó."

Tô Mộc khẽ gật đầu.

Khi tới khu vực làm việc, nhiều người ngẩng đầu lên nhìn, bất giác nhìn chằm chằm Tô Mộc. Chờ khi Tô Mộc và trợ lý Tiêu bước vào văn phòng tổng giám đốc, bên ngoài vang lên tiếng bàn tán xôn xao.