Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 136: Phiền toái cũng không nhỏ




Editor: Quỳnh Nguyễn

"Oa, chú, chú nói tục.". Tiểu Sâm vừa nghe từ này lập tức chỉ ra chỗ sai, "Cháu nghe chuyện cổ nói, nếu nói thô tục, buổi tối có ác ma tới cắt lỗ tai của chú. Chú, lỗ tai của chú nhìn vừa đen vừa thô, cháu khẳng định cắn không được, cháu không muốn ăn.".

"..." Da mặt người đàn ông phát run, làm sao bây giờ, hắn muốn đánh người?

"Được rồi, Tiểu Sâm.". Mậu Hinh ôm chặt con trai, sợ con trai chọc giận đối phương.

Người đàn ông kia quan sát Tiểu Sâm từ kính chiếu hậu, đứa trẻ môi hồng răng trắng, mặt phúng phính thật sự đáng yêu. Hơn nữa cơ trí, lá gan lớn, hắn lần đầu gặp đứa trẻ phấn nộn đáng yêu lại cơ trí như này.

" Chú, chú tên là gì nha? Cháu tên Tiểu Sâm.". Tiểu Sâm lại hỏi.

" Chú tên Hàn Chân.". Người đàn ông cực kỳ tự nhiên theo Tiểu Sâm mở miệng, trả lời rồi mới nhận thức mình vừa làm cái gì, hắn sao lại nói tên thật với một đứa trẻ.

"Đây là mẹ cháu, Hinh Hinh, ông chủ chú tên gì nha?". Tiểu Sâm giọng điệu khờ dại hỏi.

"Tiểu quỷ, đừng được voi đòi tiên.". Sắc mặt Hàn Chân phát lạnh, tiểu quỷ này thật là đáng sợ, đơn giản nói mấy câu liền moi tin tức mấu chốt từ miệng anh.

"Cháu không phải tiểu quỷ, cháu là Tiểu Sâm, mẹ Hinh Hinh là kiểm sát trưởng, ông chủ chú tìm mẹ là muốn mẹ giúp sao?". Tiểu Sâm lại hỏi.

Hàn Chân nghe lời này, hô hấp cứng lại, đột nhiên nhìn Tiểu Sâm như quái vật, thật muốn biết là từ đâu xuất hiện đứa bé này, sao có thể cơ trí như vậy.

Mậu Hinh vốn không suy tư sâu như vậy, nhưng con trai nhắc tới, lại nhìn những người này giả dạng, liền nghĩ Hàn Chân có quan hệ tới vụ án cô làm.

Kỳ thật làm kiểm sát trưởng có vẻ dễ dàng đắc tội với người khác, nhưng lần đầu tiên Mậu Hinh biết tới có thể bị bắt cóc.

"Đi liền biết.". Hàn Chân thật không dám nói thêm nữa, cùng tiểu quỷ này nói chuyện cũng cẩn thận.

Thời gian trên xe không hề dài, bọn họ đến cửa một câu lạc bộ ba tầng ngoại ô Hà Tây. Mậu Hinh vừa thấy bề ngoài óng ánh vàng này, da đầu co rút.

Cô bị mời vào, đại khái là ban ngày, hiện tại câu lạc bộ đóng cửa, cô bị tống thẳng vào thang máy đi lên lầu.

Sau đó bọn họ bị mang tới một gian phòng, phòng đặc biệt tối, rèm che kéo dày đặc, chặt chẽ, chỉ có một chút ánh sáng mỏng manh.

Mậu Hinh nắm tay Tiểu Sâm, mắt phát hiện có người ngồi bên cửa sổ, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng màu đen, trán Mậu Hinh đổ mồ hôi lạnh, người này là lão Đại hắc bang sao? Quả thực không thể khôi hài hơn.

" Mậu kiểm sát trưởng, chào cô, tôi là Hàn Phương.". Người đàn ông chậm rãi xoay người, rõ ràng phòng tối như vậy, anh ta lại còn mang kính râm, mặc áo sơmi màu đen, một tay còn đút trong túi quần.

"Hàn tiên sinh, có chuyện gì tìm tôi sao?". Mậu Hinh hỏi.

"Theo tôi được biết, vụ án Vương Cường Đông là cô phụ trách?". Hàn Phương hỏi.

"Phải.". Mậu Hinh trả lời.

"Theo tôi được biết năm đó Vương Cường Đông dẹp bỏ mọi công việc, một lòng chăm sóc con trai vốn định làm lại từ đầu, vụ án này khẳng định có nội tình, hi vọng cô có thể tra rõ ràng, trả lại trong sạch cho anh ta.". Hàn Phương trả lời.

" Điều tra vụ án là công việc của cảnh sát, tôi chỉ căn cứ chứng cứ tiến hành buộc tội đối với kẻ tình nghi.". Mậu Hinh xem qua tư liệu Vương Cường Đông, hắn ta có quá khứ bí mật, bây giờ quả nhiên là sự thật.

"Tôi không hy vọng Mậu kiểm sát hàm oan người tốt.". Hàn Phương nói.

"Một kẻ tình nghi cuối cùng có chịu án hay không là quan toà phán quyết, sẽ không để người tốt oan uổng, đồng thời cũng sẽ không để cho kẻ phạm pháp nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.". Mậu Hinh trả lời.

Ánh sáng yếu ớt, ánh mắt người đàn ông càng âm trầm.

" Ngược lại, Hàn tiên sinh công khai bắt cóc kiểm sát trưởng đến đây, chỉ sợ phiền toái của anh cũng không nhỏ rồi.". Mậu Hinh nói.