Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 197-1: Thiêu hủy còn có trí nhớ




Editor: Quỳnh Nguyễn

"Không được, lão Đại." Tạ Tam vô cùng lo lắng, "Anh sốt quá lợi hại, anh cần nghỉ ngơi."

"Tôi nói không cần liền không cần." Mới vừa nói xong, điện thoại Minh Ý liền vang, tiếp điện thoại truyền đến Nhất Hạ khóc nức nở, "Anh cả, anh ở đâu? Anh hai bị người chém trọng thương, hiện tại cứu giúp tại phòng giải phẫu mạng một sớm một chiều, anh tới nhanh nha!"

Minh Ý trái lại rất bình tĩnh: "Các em ở đâu?"

Minh Nhất Hạ nói bọn họ ở ngoài phòng giải phẫu bên kia, mọi người Minh gia đã đến, Minh Ý nói một tiếng biết rõ liền nhanh chóng cúp điện thoại.

" Tam nhi, cậu qua bên kia xem một chút." Minh Ý nói với Tạ Tam.

Tạ Tam gật gật đầu, liền đi xuống lầu.

Minh Ý uống thuốc hạ sốt, canh giữ ở bên giường Mậu Hinh, chờ Mậu Hinh tỉnh lại đã hơn tám giờ.

"Em ở bệnh viện?" Mậu Hinh mở mắt ra, nhìn đến trần nhà trắng bóng ngửi thuốc khử trùng quen thuộc, liền hỏi.

"Uh`m, em phát sốt rồi." Minh Ý nói.

Hinh Hinh chậm rãi ngồi xuống, chỉ cảm thấy đầu nặng hơn ngàn cân, cô hận không thể gõ đầu một chút.

Minh Ý đưa tay đi đụng chạm cái trán của cô: "Hình như hạ sốt rồi."

"Sắc mặt của anh cũng không quá tốt, có phải cả đêm ngủ không ngon hay không." Mậu Hinh bắt lấy tay anh hỏi.

"Anh không sao." Minh Ý ngồi đến bên giường, "Có đói bụng không, Tạ Tam mua cháo tới đây, ăn chút cháo có được hay không?"

"Uh`m." Mậu Hinh đích xác đói bụng, từ từ ngồi xuống.

Minh Ý lấy cháo tới đây cho cô, anh mở ra vung, hương cháo trắng tỏa bốn phía, nhìn cực kì ngon miệng. Minh Ý múc một muỗng đưa đến bên môi cô, cô ngoan ngoãn ăn.

Hinh Hinh cũng cực kỳ thích ứng cảm giác được người chăm sóc, ăn từng ngụm, sau khi ăn vài miếng hỏi anh: "Anh có đói bụng không?"

"Anh không đói bụng." Minh Ý cười cười, vẫn múc một thìa đút cho cô.

Hinh Hinh ăn xong một bát cháo rồi, nhìn trên bàn nhỏ bên cạnh còn đặt một chén, đã nói: "Anh cũng ăn chút đi, sáng sớm anh khẳng định không ăn cái gì."

"Tốt." Minh Ý cực kỳ nghe lời, ăn sạch sẽ một bát cháo.

"Em hẳn là có thể xuất viện!" Hinh Hinh hỏi anh.

" Lát nữa bác sĩ tới đây, anh hỏi một chút." Minh Ý trái lại không nóng nảy.

"Em còn phải đi làm a." Hinh Hinh nhìn thời gian đã tám giờ hơn, nhanh đến thời gian đi làm.

"Anh đã xin phép thay em rồi." Minh Ý nói, "Hôm nay em cần phải nghỉ ngơi."

"Không được, em có rất nhiều việc." Mậu Hinh lắc đầu, "Lát nữa em vẫn là muốn đi làm."

" Không muốn nghe anh nói sao? Hinh Hinh." Minh Ý nói, "Bác sĩ nói, sở dĩ lần này em bệnh nhanh như vậy có một phần nguyên nhân là quá mệt nhọc, hôm nay em tất phải nghỉ ngơi."

Hinh Hinh thấy anh nói như vậy, đành phải không nói cái gì nữa.

Chỉ chốc lát sau bác sĩ tới đây, kiểm tra cho Mậu Hinh, cho rằng cô có thể xuất viện, nhưng vẫn là muốn uống thuốc đúng hạn, đồng thời còn muốn nghỉ ngơi.

Minh Ý thật sự nghe lời dặn của bác sĩ, lúc đưa bác sĩ ra ngoài, bác sĩ lại quay đầu lại nói với Minh Ý: "Minh tiên sinh, anh cũng phải chú ý nghỉ ngơi."

" Tốt." Minh Ý vội vàng gật đầu.

Buổi sáng Minh Ý thu dọn đồ xuất viện cùng Hinh Hinh, Tạ Tam lên đây, Minh Ý ra ngoài nói chuyện cùng Tạ Tam.

" Kết thúc phẫu thuật, có vẻ thành công nhưng mà thương tích quá nặng, bây giờ còn trong phòng chăm sóc đặc biệt." Tạ Tam nói, "Tình huống là rất nghiêm trọng, lão gia tử cũng ở đó, hỏi anh ở đâu? Vì sao không có xuất hiện?"

Mặt Minh Ý trầm xuống, chỉ nói: "Tai họa ngàn năm, anh ta còn rất nhiều chuyện." Anh cũng không phải không muốn xuất hiện, mà là dựa vào ngày hôm qua Minh Nhất Kỳ thấy Hinh Hinh, để cho Hinh Hinh thống khổ như vậy, anh sợ mình sẽ nhịn không được bổ cho anh một đao.