Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 300-1: Điều tra được kết quả




“Thật may quá, cha đã không sao rồi.” – Vu Lệ Lệ vỗ vỗ ngực.

“A Nhất, con đi xem thử Nhất Sơn đã về hay chưa, có thể để Văn Thức đi ra gặp cha hắn không. Hắn còn chưa có biết chuyện mẹ hắn đã qua đời, nếu như biết được chắc hẳn sẽ rất đau lòng.”

“Con đã cho người đưa tin tức vào trong phòng giam, đồng thời cũng đã xin người quản ngục xem có thể để nhị thúc đi ra gặp ông nội không.”

Chuyện như vậy hắn cũng có nghĩ tới, hắn sẽ không để cho mọi người phải tiếc nuối. 

“Cha còn muốn nhìn ông một chút.” 

Minh Văn Hiên nói, ông thật sự rất lo lắng lão đầu sẽ sửa đổi di chúc, đem quyền thừa kế giao cho Minh Ý. 

“Ông nội cần được nghỉ ngơi, mọi người quay về cả đi.” – Minh Ý nói: “Chờ ông nội qua khỏi cơn nguy kịch rồi hãy nói.”

Mọi người đều có suy tính riêng của mình, hơn nữa cũng không có tín nhiệm Minh Ý, rõ ràng muốn ở lại đây nói chuyện với lão gia tử. 

“Nhưng mà vừa nãy mẹ mới gọi điện thoại nói em con qua đây.” - Tống Mạn Vân nói.

“Vậy mẹ lại gọi điện một lần nữa, nói em ấy khỏi cần qua.” – Minh Ý thản nhiên trả lời. 

“Thế nhưng…” – Tống Mạn Vân cảm thấy không đúng lắm, định nói gì đó, nhưng đối mặt với sự lạnh lùng của đứa con trai lớn, nàng lại nói không ra lời. 

Minh Ý cũng không có ý định nghe lời mẹ nói, lấy điện thoại ra gọi cho Miêu Từ Hành: 

“Em và Nhất Hạ đang ở đâu đó?”

Miêu Từ Hành nói bọn hắn đang đi trên đường. 

“Vậy các em không cần tới nữa, ông nội đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm, nói cho nàng ngày mai hãy tới đây.” – Minh Ý nói. 

Miêu Từ Hành đồng ý, ngắt điện thoại của Minh Ý. 

“Ông nội của em đã vượt qua giai đoạn nguy kịch, anh cả nói chúng ta cứ quay về nhà trước.” – Miêu Từ Hành nói lại.

Nhất Hạ nghe thấy vậy, cả người liền có chút hoảng hốt.

“Nhất Hạ, không sao rồi.” – Miêu Từ Hành vỗ vỗ bả vai nàng – “Chúng ta quay về nhà, em hãy nghỉ ngơi một chút đi đã.”

Nhất Hạ gật gật đầu, im lặng dựa vào cửa sổ. Khi nàng tới nhà Miêu Từ Hành, vừa bước chân vào cửa thì nhận được điện thoại của mẹ. 

“Hạ Hạ, bây giờ con đang ở đâu?” – Tống Mạn Vân hỏi.

“Có chuyện gì vậy mẹ?”

Trải qua biến cố như vậy, nàng cảm thấy cả người dường như không còn chút sức lực, vô lực ngồi dựa trên ghế sa lon. 

“Nhất Hạ, sáng mai đi đến bệnh viện, tìm cơ hội nói chuyện với ông nội của con. Con hãy nghe mẹ nói, Nhất Hạ, ông nội của con đã nói chuyện riêng với anh cả con rất lâu. Sau đó bệnh tình của gia gia con lại tái phát, trở nên nguy kịch, không ai biết đại ca con đã nói với ông nội cái gì? Hiện tại anh cả của con nói rằng việc trong nhà đề cho hắn tới quản lý, con…”

Giọng nói của Tống Mạn Vân có chút gấp gáp, biểu lộ sự vội vàng trong lòng bà. 

“Mẹ, cuối cùng là người muốn nói cái gì?”

Trong đầu Nhất Hạ hỗn loạn, nàng cảm thấy hiện tại mẹ nàng chính là đang nói nhảm. 

“Ý của mẹ là mẹ sợ ông nội con sửa đổi di chúc, di chúc trước kia là Minh gia do nhị ca của con cùng Nhất Sơn đến kế thừa, con cũng có thể nhận được không ít di sản, ít nhất toàn bộ tài sản của Hoàn Vũ ảnh nghiệp cũng sẽ thuộc về con. Hiện tại Minh gia ra nông nỗi này, mẹ sợ ông nội của con sẽ sửa đổi di chúc.”

Tống Mạn Vân nói.

“Mẹ!” – Nhất Hạ hiện tại nào có tâm tình cùng mẹ nói chuyện này.

“Ông nội muốn viết di chúc như thế nào đó là chuyện của ông nội, con không thể thay đổi được. Cái người cần quan tâm hiện tại không phải là bệnh tình của ông nội sao? Di chúc và những chuyện khác, người muốn quyết định như thế nào cũng được, mẹ có suy nghĩ nhiều cũng không có tác dụng gì đâu.”