Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 301-1: Phiền hay không phiền




“Tại sao anh ta lại xuất hiện bên cạnh Hinh Hinh? Liệu anh ta có phải là đứa trẻ của thím Cát đã bị bọn buôn người bắt đi không.” 

Minh Ý vẫn luôn nghĩ rằng người này rất đáng ngờ, nhưng mà anh ta cũng chưa làm chuyện xấu gì cho nên anh cũng coi như không thấy. Hiện tại sự xuất hiện của Ninh Vĩ Trạch khiến anh có suy nghĩ vô cùng kỳ quái.

“Có lẽ Ninh Vĩ Trạch vẫn luôn cổ quái, lão đại anh có nhớ rõ chuyện lúc trước khi Mâu Kiểm bị bắt cóc không? Ninh Vĩ Trạch cũng đi Lôi Cổ thôn, lúc đó em đã cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ. Quan hệ của anh ta cùng Mâu Kiểm trước nay vốn rất căng thẳng, vậy mà anh ta lại ở bên cạnh Mâu Kiểm, chuyện này không phải là rất kỳ quái sao?”

Tam nhi nói rất đúng, sự tồn tại của Ninh Vĩ Trạch vốn khiến Minh Ý cảm thấy không thoải mái, nhưng vì Hinh Hinh nên anh vẫn chịu đựng. Nhưng bây giờ chuyện này lại có liên quan tới trận hoả hoạn của Minh gia, anh nhất định phải tra xét tới cùng. 

“Tiếp tục điều tra Ninh Vĩ Trạch, nếu như Ninh Vĩ Trạch thật sự là con trai của thím Cát, vậy thì Ninh Vĩ Trạch này chắc chắn là đồng loã, anh ta nhất định sẽ che dấu cho thím Cát. Theo dõi anh ta có lẽ sẽ dễ dàng tìm thấy Cát Thanh.” – Minh Ý nói.

“Em biết rồi, lão đại.” – Tam ba rời đi. 

Lúc Hinh Hinh đi làm thì cấp trên Dương Tại Xuân cũng nói với cô về vụ hoả hoạn của Minh gia. 

“Cục cảnh sát bên kia cũng đã báo cáo với tôi, đã tìm thấy kẻ tình nghi, chính là người hầu của Minh gia tên Cát Thanh.”

Sắc mặt Hinh Hinh thay đổi: “Thím Cát? Không thể nào, bà ấy là một người ôn hoà, hẳn là không thể gây nên chuyện như vậy mới đúng.”

“Có một người hầu đã nhìn thấy bà ấy phóng hoả, cũng có người hầu đã thấy bà đi vào căn phòng của Tô lão thái.” - Dương Tại Xuân nói.

“Hơn nữa sau vụ hoả hoạn của Minh gia, không ai nhìn thấy Cát Thanh, rất có thể bà ta đã bỏ trốn. Cảnh sát đã nhận định bà ta chính là kẻ hiềm nghi số một.”

Sau khi Hinh Hinh kết thúc cuộc nói chuyện với Dương Tại Xuân quay về phòng làm việc, càng nghĩ càng thấy không đúng, cô lập tức gọi điện thoại cho Ninh Vĩ Trạch:

“Vĩ Trạch, hiện tại cảnh sát đã nhận định thím Cát chính là hung thủ phóng hoả.”

“Hinh Hinh, vụ án này em đừng lo nữa.” Thanh âm Ninh Vĩ Trạch lộ ra bất lực cùng với uể oải.

“Điều đó là sự thật, đúng không?” – Hinh Hinh truy vấn.

“Có rất nhiều chuyện không đơn giản như em nghĩ.” - Ninh Vĩ Trạch nói – “Từ giờ trở đi, lập trường của chúng ta có lẽ sẽ không giống nhau, tạm thời không nên liên lạc.”

Ninh Vĩ Trạch đã cúp máy, Hinh Hinh ngẩn ngơ tại chỗ, trong đầu là một mảnh hỗn loạn.

Chỉ một lát sau Minh Ý đã gọi điện thoại tới: “Hinh Hinh, buổi trưa đi ăn cơm cùng anh đi, anh có chuyện muốn nói với em.”

Hinh Hinh cảm thấy Minh Ý có gì đó kì quái, trong thâm tâm cô cũng có rất nhiều câu hỏi, liền đồng ý.

Minh Ý cũng không đi tới căn tin của Luật Chính Tư mà cùng Hinh Hinh đến nhà hàng Tây gần đó ăn cơm. Theo lý hiện tại hẳn là chẳng còn ai có tâm trạng ăn cơm Tây, vậy mà anh vẫn gọi hai phần cơm Tây đúng tiêu chuẩn, lại uống nước ngọt trong lúc chờ đồ ăn tới. 

Nếu không phải công ty cô có thời gian nghỉ trưa dài, cô cũng không thể cùng anh ăn.

“Anh có chuyện gì muốn hỏi em sao?” – Hinh Hinh không có tâm trạng, chỉ ăn một ít liền hỏi anh.

Minh Ý cũng không cảm thấy ngon miệng, vụ cháy của Minh gia hiện tại nhà báo vẫn còn đưa tin, đồng thời ảnh hưởng tới giá cổ phiếu của công ty Hoàn Vũ. Sau buổi trưa anh phải quay về công ty ổn định tinh thần của các thành viên trong ban giám đốc, hẳn sẽ phải mở một cuộc họp dài. Cùng Hinh Hinh ăn cơm xong là anh phải đi luôn.

“Có chuyện anh vẫn không hỏi em. Sáu năm trước tại sao em lại trốn ra ngoại?” – Minh Ý hỏi.

Hinh Hinh ngẩn ngơ, đây là đề tài quá mẫn cảm. Rõ ràng Minh Ý trước đây vẫn chừa từng hỏi, không ngờ đến hôm nay anh lại cố ý hỏi.

“Vì sao đột nhiên hỏi chuyện này?” – Cô hỏi.