Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 59: Gọi anh là Minh Nhất có được không




Editor: Quỳnh Nguyễn

Minh Ý dẫn Tiểu Sâm đi ăn thịt nướng, tiểu tử kia vui vẻ, ăn một đống thịt.

Ăn cơm trưa xong, bọn họ đến thế giới đáy biển xem cá. Tiểu Sâm vui vẻ đến phát điên, bé cực kỳ mẫn cảm và tò mò với động vật, với thế giới. Đến thế giới đáy biển xong lại chạy ra vườn bách thú, kết quả ngắm động vật suốt một buổi chiều.

"Tiểu Sâm, cháu thích động vật gì?". Minh Ý hỏi bé.

"Rùa biển.". Tiểu Sâm trả lời.

"Vì sao?".

"Bởi vì Hinh Hinh thích nha. Hơn nữa Hinh Hinh nói, rùa biển nhìn ngây ngốc, kỳ thật thông minh nhất cũng giỏi bảo vệ mình nhất, gặp phải nguy hiểm chỉ cần rụt đầu là được rồi.".

"Cháu không nghĩ rùa biển giống rùa đen rút đầu sao?". Minh Ý hỏi.

"Không phải đâu, Hinh Hinh nói, rùa biển rụt đầu là bảo vệ mình. Rùa biển vẫn cực kỳ cố gắng sinh hoạt, mặc kệ gặp phải chuyện gì, đều cực kỳ cố gắng sinh hoạt.". Tiểu Sâm nhắc tới Hinh Hinh, luôn luôn tràn đầy sùng bái.

Minh Ý nhìn thấy Tiểu Sâm như vậy, ánh mắt nóng lên, gắt gao ôm bé vào ngực.

Bọn họ ăn cơm tối xong mới về nhà, khi trở về Mậu Hinh đã ở nhà, mà Tiểu Sâm đã mệt đến ngủ thiếp đi trong lòng Minh Ý.

"Hôm nay cám ơn anh!". Thu xếp con trai ngủ xong, từ phòng con trai ra, cô nói.

"Hôm nay ông nội anh đến tìm em đúng không?". Anh hỏi. 

"Là đến tìm em.". Bởi vì Minh Chí Côn đến tìm mình, một ngày nay tâm thần cô đều không yên.

"Mậu Hinh, tạm thời để xuống tất cả quá khứ, cẩn thận suy nghĩ đề nghị của anh. Không vì điều gì khác, chỉ vì Tiểu Sâm, bé cần một người ba.". Anh cực nghiêm túc nói.

Mậu Hinh cười lạnh: "Minh Ý, Tiểu Sâm không phải con anh, anh cũng không phải ba bé, em không thể gả cho anh, anh cũng không thể làm ba Tiểu Sâm.".

"Anh biết, mặc kệ Tiểu Sâm là con ai, anh đều coi như con mình.". Minh Ý nắm chặt hai vai cô, "Cân nhắc lời nói của anh, được chứ?".

"Đừng nói nữa!". Mậu Hinh không nghe nổi nữa, cô thậm chí không thể nhìn vào mắt Minh Ý, "Em không thể kết hôn với anh, Tiểu Sâm cũng sẽ không gọi anh là ba, anh hiểu chưa?".

"..." Mắt Minh Ý không chuyển nhìn Mậu Hinh, thật lâu vẫn không nói lời nào.

"Tại sao anh không hiểu, em không thể gả cho người Minh gia, vĩnh viễn không thể.". Mậu Hinh cố gắng để cho nước mắt mình không rơi ra, "Anh đi đi, đi mau.".

"Mậu Hinh, còn nhớ ngày em sinh nhật mười tám tuổi đó chứ?". Giọng Minh Ý giống như vang lên từ thế giới khác, nếu là trước kia, anh tuyệt sẽ không nói như vậy.

Mậu Hinh hoàn toàn không ngờ anh sẽ nhắc tới chuyện này, cô ngẩng đầu, nước mắt vẫn rơi xuống: "Anh... Anh đang nói cái gì?".

"Em nói ngày sinh nhật em mười tám tuổi, em hoàn toàn rời khỏi Minh gia, mà anh cũng từng nói sẽ tặng em một món quà sinh nhật, tối hôm đó anh ở dưới đu quay vòng tròn công viên Tân Hải..."

"Đừng nói nữa!". Mậu Hinh không khống chế được cắt ngang lời anh, "Đừng nói nữa, Minh Nhất, thật sự anh đã từng giúp em rất nhiều lần, nhưng mà điều đó không có nghĩa là em muốn gả cho anh. Em sẽ không kết hôn với anh, Tiểu Sâm cũng không thể gọi anh là ba, giữa chúng ta vĩnh viễn không có khả năng, em càng không yêu anh, điểm này anh phải hiểu rõ.".

Minh Ý nghe lời của cô, nở nụ cười: "Hinh Hinh, em gọi anh Minh Nhất.".

Năm đó cô ở trên lầu 18, có một lần Mậu Hinh làm bài tập, đột nhiên hỏi anh: "Vì sao anh tên Minh Ý?".

Anh ở bên cạnh chống đẩy - hít đất huấn luyện thể năng, mặt không đỏ thở hổn hển trả lời: "Ông nội của anh đặt.".

"Tên này kỳ thật không tốt, nhiều nét, vẫn là Minh Nhất hay hơn, một hai ba bốn, liền một bút đơn giản, thật tốt.". Mậu Hinh nhớ rõ, ông nội Minh cũng gọi anh là A Nhất.

"..." Anh không trả lời, tiếp tục tập thể hình.

Mậu Hinh nói ra suy nghĩ: "Về sau em gọi anh Minh Nhất, có được không?".