Quan Thuật

Chương 1108: Đập nát Cố gia




Đoàn trưởng Lý Thiệu lập tức đau đến nỗi toàn thân run lên, thêm một lát nữa, lại là tiếng rắc rắc.

Lý Thiệu biết, ngón giữa lại bẽ gãy rồi, biết với sát tinh này nếu mình không nói thì chắc hẳn sẽ bị hắn chỉnh cho chết, cái mạng nhỏ này vẫn quan trọng hơn so với mũ quan, Lý Thiệu khẩn trương hét lên:

- Anh ta ở phòng 606 lầu sáu.

Vọt lên lầu sáu, thấy ở lối đi nhỏ có bốn người đàn ông cao lớn đang đứng.

- Bốn người này, chắc là cao thủ trong đội trinh sát!

Thiết Chiêm Hùng nói thầm bên tai Diệp Phàm.

- Hừ!

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, tay vung Phi Đao, xoẹt một tiếng, bốn tên ngã xuống, còn chưa kịp hét lên đã bị đám Lang Phá Thiên đạp cho một cước xụi lơ một đống trên sàn nhà.

Tuy họ là cao thủ, nhưng trước mặt thất đẳng như Lang Phá Thiên thì chẳng khác gì một tờ giấy.

Diệp Phàm một đá văng cả cửa lớn, tim gan đều muốn nứt ra.

Phát hiện Cố Tuấn Phi đang cười, cả người chẳng một mảnh vải che thân, thứ đồ chơi phía dưới đang vểnh lên, trước mặt là một cô gái mặt sưng tím, khóe miệng còn dính máu, áo quần hoàn toàn cởi ra khỏi người, hai ngọn núi đôi lộ cả ra ngoài, bên dưới chỉ còn lại mỗi chiếc quần lót đáng thương.

- Khốn kiếp!

Diệp Phàm tuy nói chưa từng gặp Tống Thiến Thiến, nhưng vừa nhìn đã đoán ra là cô.

Bước một bước dài lên phía trước, nhanh như sấm sét, chiếc chăn trên giường bị hắn dùng ngón tay cuốn lấy người cô gái.

Lang Phá Thiên và Thiết Chiêm Hùng vừa thấy lập tức quay đầu đi, Diệp Phàm sau khi che cô gái kia xong, mới quay đầu lại.

- Thằng ranh Diệp Phàm, hahaha… mẹ nó, mày xử đàn bà của ông đây, giờ thế nào? Ông đây cũng muốn xử hết đàn bà Diệp gia nhà mày, hahaha…

Cố Tuấn Phi như nổi cơn điên, hét to, cười lớn, chẳng chút sợ hãi, có lẽ y thấy ở đây y là chủ nhân. Diệp Phàm có thể làm gì được y chứ?

Thịch một tiếng.

Cố Tuấn Phi đụng vào vách tường bắn ngược lên giường, lại một loạt nhứng tiếng thình thịch thình thịch vang lên.

Tiếng xương gãy răng rụng răng rắc. Thiết Chiêm Hùng và Lang Phá Thiên trừng to mắt, thưởng thức cảnh tượng đáng sợ này.

Trong đó, xen lẫn tiếng hét chói tai thê thảm của Cố Tuấn Phi.

- Đánh chết mày cái thứ con rùa, ông đây phải lột từng lớp da sói của mày…

Diệp Phàm giọng khàn khàn hét lớn, điên cuồng như đang đấm vào bao cát. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Nguy rồi, lần này chắc Cố Tuấn Phi chết trong tay Diệp Phàm. Hắn là anh hùng, không phải sát nhân.

Trấn Đông Hải hạ lệnh.

- Giết xứng đáng, tạp chủng! Tôi mất mặt thay Cố gia! Phỉ!

Lý Khiếu Phong phun một ngụm trà về phía bàn Trấn Đông Hải. Trấn Đông Hải không nói gì.

Trung tướng Cố Toàn lên lầu, kỳ thật, ông đã sớm ở ngoài đoàn xe tăng rồi. Khi Diệp Phàm vào, ông cũng đem người tiến vào, chỉ đứng ngoài trông chừng, Trấn Đông Hải nói muốn cho Diệp Phàm trút giận rồi tính sau, bằng không, tên nhãi này chắc chắn sẽ không bỏ qua.

- Dừng lại Diệp Phàm, nhanh cứu người đi!

Cố Toàn vào, nhắc nhở Diệp Phàm khẩn trương cứu Tống Thiến Thiến.

- Đi!

Diệp Phàm lạnh lùng gật đầu, sờ nhéo toàn thân Cố Tuấn Phi một lúc, xoay người ôm lấy Tống Thiến Thiến bước đi, không quay đầu lại, có tiếng truyền ra:

- Đồng ý theo tôi đến Cố gia thì đi theo tôi!

Thiết Chiêm Hùng, Lang Phá Thiên, Lý Long trầm mặc bước lên, Trương Hùng do dự một chút, cũng đi theo.

- Cứu cái tên súc sinh này đi!

Cố Toàn giọng khàn khàn quanh quẩn ở lầu sáu, căn bản là ông không dám nhìn tình trạng thê thảm của Cố Tuấn Phi.

Vài bác sĩ bước vào băng bó kiểm tra, sau khi bước ra thì lắc đầu, nhấc người bỏ chạy.

Một bác sĩ già thở dài nói với Cố Toàn:

- Xong rồi, sau này thành phế nhân, vận mệnh của tên này nát như nhân sủi cảo rồi, chỉ sợ, có cho nước vào cũng chẳng nặn được thành một khối, haizz…

- Lão Lý, chuyện này ông phải ra mặt, nếu tới Cố gia, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Trấn Đông Hải vẻ mặt ngưng trọng.

-Tôi đã về hưu, đây là chuyện của các người, không liên quan đến tôi.

Lý Khiếu Phong đặt mông xuống xe lăn, nói với thiếu tá bên cạnh:

- Đẩy ông đây về nhà, ông đây buồn ngủ rồi.

Thiếu tá nhìn Trấn Đông Hải không nói gì, yên lặng đẩy giúp xe lăn ra cửa. Đằng sau truyền đến tiếng thở dài của Trấn Đông Hải.

- Nghe nói là tên nhãi Cố gia làm, một súc sinh!

Triệu Quát cũng vẻ mặt giận dữ.

- Cố gia, ắt hẳn cũng không sai biệt lắm. Cố Thiên Long sẽ thanh toán giúp cháu nội.

Triệu Bảo Cương mặt không biến sắc, thản nhiên nói.

- Diệp Phàm tới Cố gia rồi, con không dám tưởng tượng sẽ có chuyện gì xảy ra.

Vẻ mặt Triệu Quát ngưng trọng.

Tay hơi run lên.

- Haha, không có chuyện gì đâu. Ở Bắc Kinh, có thể xảy ra chuyện gì chứ?

Triệu Bảo Cương lắc đầu, buồn bực uống trà.

- Nhà lão Cố xong rồi!

Ủy viên quan ủy Mai Chân Hào day day mắt thản nhiên nói.

- Không thể nào, Diệp Phàm có thể có nhiều năng lượng thế sao?

Cha của Mai Diệc Thu phó tư lệnh đại quân khu Lĩnh Nam thiếu tướng Mai Trường Phong khó hiểu hỏi, liếc nhìn cha, nói:

- Chuyện này Thiết Chiêm Hùng nhìn rất chặt, nhưng Thiết Chiêm Hùng có được bao nhiêu năng lượng? Phân lượng của Cố Thiên Long Cố gia so với y còn lớn hơn nhiều.

Huống chi, Tào gia sao có thể giương mắt nhìn Cố gia gặp nạn, hẳn là không có gì đâu.

- Hừ! Cố Toàn đã ra mặt. Thận phận Cố Toàn là gì, con còn chưa hiểu à?

Mai Chân Hào nói.

- Cha nói người bên kia nhúng tay vào?

Mai Trường Phong lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, lắc đầu.

- Xem ra năng lượng Thiết Chiêm Hùng không nhỏ, đã rời khỏi khu đó mà còn nhúng được tay vào, nếu mà họ nhúng tay vào, Cố gia có chút phiền phức rồi.

Đó là vì Mai Trường Phong không biết thân phận đích thực của Diệp Phàm nên mới nói như thế.

- Con không hiểu đâu, cứ mở mắt mà nhìn đi!

Ông cụ Mai thở dài.

Mai Trường Phong dù có chút nghi ngờ, nhưng, một tia vui vẻ vì người khác gặp họa cũng lóe lên trong mắt ông ta.

- Đúng là súc sinh! Cố gia sao lại sinh ra đứa con chẳng bằng heo chó thế này!

Tào Mộng Đức tức giận ho khan với đồng minh Cố Toàn. Tào Thiên Hạ ngồi bên vội vỗ cho ông ta mấy cái.

- Ba, không quản là thế nào, chúng ta sao có thể trơ mắt nhìn Cố gia mất đi, chuyện này đối với chúng ta mà nói cũng không phải chuyện tốt.

Tào Thiên Hạ trong lòng hơi hối hận, chuyện này kể ra người khởi xướng cũng là anh trai y Tào Quốc Khánh.

Nếu như họ không khéo léo đem chuyện Tống Trinh Dao đến Đức Bình tìm Diệp Phàm lộ ra cho Cố Tuấn Phi, sẽ không làm tên nhãi này đố kỵ mà làm ra chuyện ngu xuẩn.

Cố Tuấn Phi kiêu ngạo, cho rằng Cố gia có thể giàn xếp tất cả. Cho nên, mới xảy ra chuyện tối nay.

Vốn Trương Minh Đường đã nhắc nhở y, cùng một tối mà có hai chuyện lớn xảy ra với Diệp Phàm là không bình thường, sẽ tự dẫn lửa đốt mình. Nhưng, Cố Tuấn Phi ngoài mặt gật đầu nói tính sau.

Kỳ thực là sợ Trương Minh Đường đem việc này báo cho cha mình cố phong sơn, nên âm thầm sai khiến quân thân tín của Cố gia trong quân đội đem theo lính trinh sát ngầm hạ độc thủ.

Không thể ngờ là làm con tàu lớn trở mình, năng lượng của Diệp Phàm y không hề dự tính tới.

Từ xa xa nhìn thấy biệt thự của Cố gia.

Một chiếc xe tiếng máy nổ vang vọt đến, Diệp Phàm cầm tay lái. Thiết Chiêm Hùng, Lang Phá Thiên,, Lý Long ba người vẻ mặt âm trầm ngồi ở sau lưng hắn.

- Ba, ba hãy đến bộ đội đi.

Phó bí thư tỉnh ủy Nam Phúc Cố Phong Sơn đang họp ở Bắc Kinh, sau khi nghe được tin bèn khuyên cha là Cố Thiên Long rời khỏi biệt thự.

- Dưới chân thiên tử, đây là đất thủ đo, con sợ cái gì? Tên súc sinh này, nó đã làm cái gì vậy chứ?

Tư lệnh quân khu Liêu Thẩm Cố Thiên Long ngồi trên sô pha, mắng.

- Ba, Tuấn Phi đúng là sai, nhưng nó là cháu của ba. Còn cái tên Diệp Phàm kia, cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Nghe Minh Đường nói Tống Trinh Dao đã đến Đức Bình tìm hắn. Hai đứa nó còn chơi bởi ở Biệt Viện Khang Kiều.

Đến tối mới rời đi. Tuấn Phi đàn ông như vậy, sao mà nhịn được. Tống Trinh Dao, cô ấy đang là bạn của Tuấn Phí mà.

Cố Phong Sơn bênh vực con mình.

- Phụ nữ,phụ nữ trong thiên hạ nhiều như nước biển, con cháu Cố gia chúng ta mà sợ không tìm được phụ nữ à?

Muốn chơi tám mười đứa cũng được. Đầu óc anh là đầu heo à, nghĩ kỹ coi.

Tống Trinh Dao đi Đức Bình, chuyện này chắc chắc sẽ không nói cho ai biết, tại sao Tuấn Phi lại biết?

Cố Thiên Long tức đến nỗi môi run bần bật.

- Ba, ý ba là có kẻ đâm sau lưng à?

Cố Phong Sơn nói, lập tức hiểu ra.

- Cố gia xong rồi, haizz, Đỉnh Sơn, sau này phải tự biết lo cho mình.

Cố Thiên Long dường như già đi nhanh trong chốc lát.

- Chúng ta còn có Tào gia, không phải chỉ một chuyện nhỏ thôi sao, chỉ cần ba chịu khó ra mặt, lại có Tào gia giúp đỡ, chẳng lẽ họ lại không nể mặt cấp trên sao.

Tuấn Phi đã bị Diệp Phàm đánh cho tàn phế, cúng ta còn muốn truy cứu trách nhiệm của hắn, chuyện này không thể bỏ qua được.

Cố Phong Sơn phẫn nộ quát.

- Miễn bàn đến Tào gia, khốn kiếp!

Cố Thiên Long nói, đưa tay quét qua một lượt, chén tách trên bàn rơi cả xuống sàn, vang lên tiếng loảng xoảng.

Két một tiếng, thấy biệt thự Cố gia càng lúc càng gần, Diệp Phàm tấp xe lại.

Có một cô gái toàn thân mặc áo trắng vô cùng xinh đẹp khiến cho đàn ông phải run rẩy đang đứng trước xe, không phải Kiều Viên Viên thì còn ai nữa.

Thiết Chiêm Hùng và Lý Long đều nhẹ nhàng thở ra, Lang Phá Thiên nhíu nhíu mày.

- Tránh ra, đừng có làm phiền thêm nữa.

Diệp Phàm hét về phía Kiều Viên Viên. Có lẽ tám phần là một trong những thành viên do Trấn Đông Hải gọi đến khuyên can.

- Anh Phàm, em xin anh, về đi mà, em về với anh nhé!

Kiều Viên Viên cầu xin nói, dán người trước xe.

- Có liên quan gì tới cô, cút đi cho bố, không là bố tung cho bay đi đấy.

Diệp Phàm rống lên.

- Anh tung đi, em chết dưới bánh xe của anh cũng yên lòng.

Kiều Viên Viên thái độ kiên quyết. Dán chặt trước xe, Diệp Phàm chỉ cần động nhẹ là tung phải cô rồi.

- Bảo cô cút đi có nghe không hả?

Diệp Phàm mở cửa xe bước xuống.

- Những chuyện khác em đều nghe anh, nhưng hôm nay không được, anh còn có tiền đồ tốt, anh muốn làm gì chứ?

Em xin anh, anh về đi, em đi với anh.

Kiều Viên Viên mặt đầy nước mắt, cầu xin.

- Thủ trưởng Trấn lấy nhu khắc cương, chẳng biết là có được không, haizz…

Trên xe Thiết Chiêm Hùng thở dài, nhìn thấu mọi chuyện.

Chát một tiếng.

Thiết Chiêm Hùng và Lang Phá Thiên nhìn qua, thấy trên mặt Kiều Viên Viên hằn năm dấu tay, lập tức sưng húp. Diệp Phàm nổi giận nên ra tay không khống chế được, quát:

- Cút đi cho ông đây!

- Anh đánh chết em đi!

Kiều Viên Viên bám vào Diệp Phàm, sống chết ôm lấy.

Xoạt một tiếng, cả người bị ném đi, không phải Kiều Viên Viên thì còn ai nữa, cô ngã xuống đất. Tuy nhiên, lần này diệp phàm khống chế sức vừa phải.

Kiều Viên Viên giãy dụa, rồi từ dưới đất bò lên đuổi theo về phía Diệp Phàm.