Quan Thuật

Chương 143: Khảo sát để tiến vào vòng tròn




- A! Mới vừa rồi ở phòng hát quá ồn nên không nghe thấy. Được rồi, vậy thì uống trà.

Diệp Phàm nhận lời. Bản thân mình vừa mới nhận chức Phó Chủ tịch thị trấn, chưa có quan hệ bạn bè tốt với ai, ở trong thị trấn giống như người mù. Quan hệ với Tần Chí Minh cũng chưa thật thân thiết, những đảng ủy viên khác lại càng không quen.

Hắn cũng định mấy ngày nữa sẽ dần dần thiết lập quan hệ, có thể phối hợp công tác cùng với mọi người. Nếu như cô lập quá thì sau này triển khai công tác là không thể được. Diệp Mậu Tài nghe nói là đồng minh với Thái Đại Giang, nhưng đôi lúc cũng làm loạn một chút. Người này vốn chưa quyết định theo ai nên tranh thủ tình cảm biết đâu sau này sẽ có khi dùng đến.

Diệp Mậu Tài cũng có ý nghĩ như vậy, Diệp Phàm mới vừa lên chức, do đích thân bí thư Lý đẩy lên. Tuy nhiên anh họ Chung Minh Nghĩa của y cũng đoán Diệp Phàm không phải là thân tín của Lý Hồng Dương, y chỉ tạm thời lợi dụng hắn để lấy được 200 vạn của tập đoàn Nam Cung cùng với lợi ích lớn hơn. Nói trắng ra Diệp Phàm trước mắt chính là một con cờ kiếm được tiền của Lý Hồng Dương, có xu hướng trở thành thân tín.

Nhưng thằng nhóc này còn trẻ, rất dễ dao động, nếu như có thể dùng ít thủ đoạn cộng thêm lợi ích biết đâu lại đem được hắn ra khỏi vòng tay của Lý Hồng Dương về bên mình. Trước mắt, bí thư đảng đoàn Chung Minh Nghĩa còn có trách nhiệm nặng nề lôi kéo tay chân cho Chủ tịch thành phố La Hạo Thông ở Ngư Dương.

Tất cả mọi người có tiềm năng đều được xem xét. Ở thị xã cấp một mà nói thì chính là một vài đảng ủy viên, ở huyện thì không dễ kéo người, có thể làm được thường vụ huyện ủy thì cũng không phải là đèn cạn dầu. Tuy nhiên cũng có thể kết minh với vài Phó Chủ tịch huyện có tiềm lực vào thường vụ, Chung Minh Nghĩa gần đây hoạt động rất tích cực.

Diệp Phàm chỉ mới là một Phó Chủ tịch thị trấn kiêm đảng ủy viên, vốn là không đủ tư cách lọt vào cặp mắt của Chung Minh Nghĩa, tuy nhiên em họ Diệp Mậu Tài ở thị trấn Lâm Tuyền sau này nếu như có thể bước thêm một bước lên Chủ tịch thị trấn thì phải tiến hành xây dựng ban bệ.

Đầu tư cho tương lai là rất quan trọng, Diệp Phàm rất có tiềm lực, hơn nữa còn rất trẻ nên là một nhân tài có thể phát triển, vì thế mới được tiến vào vòng khảo nghiệm của Chung Minh Nghĩa, tuy nhiên phân lượng không lớn, chỉ xếp hạng cuối trong mấy người. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Những người phía trước dĩ nhiên là các cán bộ cấp phó phòng, trưởng phòng, còn Diệp Phàm may mắn mà lên được vị trí Phó Chủ tịch thị trấn xem là một trưởng phòng thì còn non. Trước mắt Chung Minh Nghĩa cứ vất củ cà rốt cho hắn, ở Lâm Tuyền cũng có tác dụng nhất định.

Không lâu thì hai người đến Bách Vị Các.

- Ha ha! Phó chủ tịch Diệp, chúng ta cùng là cán bộ một chỗ, lại là cùng họ, năm trăm năm trước còn là người một nhà, khả năng là rất thân. Vậy thì hôm nay ngồi một chỗ uống trà đi!

Diệp Mậu Tài tự mình đi ra mở cửa đón.

- Ha ha! Có thể lắm, lại đúng là lần đầu tiên. Sau này còn có cơ hội giao lưu phải không, dù sao chúng ta cũng là người trong nhà.

Diệp Phàm tự nhiên cũng cười nói đưa đẩy, đối phương ngay cả chuyện năm trăm trước cũng đưa ra, thoáng cái đã giống như lão bằng hữu, khiến hắn không khỏi cảm khái nghĩ lại trước kia như một con côn trùng đáng thương nằm ở xó xỉnh thôn đập Thiên Thủy.

Có khi trở về thị trấn Lâm Tuyền thì trên căn bản không ai biết mình, có khi gặp ở phòng làm việc còn tưởng rằng mình là cán bộ thôn tới làm việc. Khi đó thứ người đảng ủy viên cao cao tại thượng như Diệp Mậu Tài làm sao chịu cùng mình ngồi uống trà, còn nói gì là năm trăm năm trước là người một nhà… vân vân.

Cho dù là nhìn thấy mặt Diệp Phàm thì cũng là gật đầu chào theo thói quen, giờ địa vị thay đổi thì tự mình ra mở cửa, tuy nhiên biểu hiện của y cũng quá khác thường. Chuyện gì quá khác thường chắc chắn có điều mê hoặc, Diệp Phàm nảy sinh cảnh giác, quyết định lấy bất biến ứng vạn biến.

Ba người cùng ngồi xuống, uống mấy chén trà xanh.

Diệp Phàm cũng không vội, trầm ổn ôm cần đợi cá, chờ đến lúc Diệp Mậu Tài mở miệng, là y tới tìm mình nên cứ để đối phương nói trước.

- Phó chủ tịch Diệp, vị này là phó giám đốc Phí Chẩm Tường của công ty Võ Thần. Tối nay y mời khách, muốn kết giao với Phó chủ tịch Diệp, tôi liền đứng giữa bắc cầu.

Diệp Mậu Tài nhiệt tình giới thiệu.

Phí Chẩm Tường lập tức đứng lên cười híp mắt đưa một tờ danh thiếp:

- Phó chủ tịch Diệp, sau này có cần công ty chúng tôi công ty xuất lực cứ việc nói một câu là được. Cũng xin mời Phó chủ tịch Diệp chiếu cố cho công ty Võ Thần.

- Chiếu cố, công ty các anh là công ty lớn, còn đợi để một Phó Chủ tịch thị trấn nho nhỏ như tôi chiếu cố sao? ha hả, quá lời rồi.

Diệp Phàm tiện tay nhận lấy danh thiếp, cười nhẹ không nóng không lạnh, căn bản là không có ý định chiếu cố cái gì cả.

- Phó chủ tịch Diệp, công ty Võ Thần chúng tôi chẳng những hoạt động về bên kiến trúc mà kinh doanh chủ yếu chính là bên xây dựng dân dụng và công nghiệp, kiêm cả các cấu kiện xi-măng đúc sẵn, lắp đặt thủy điện, vật liệu xây dựng …. Năm năm trước mới vừa thành lập thì đạt chất lượng cấp bốn, năm 1994 nâng lên thành xí nghiệp kiến trúc cấp ba. Năm ngoái công ty chúng tôi đặc biệt thành lập một chi nhánh cầu đường, chú trọng thi công các đường quốc lộ, cầu…Tòa nhà làm việc của Lâm Tuyền các anh là do công ty Võ Thần tiếp nhận, không tệ chứ! Chất lượng rất cao.

Phí Chẩm Tường giới thiệu vẻ hơi đắc ý.

- Cao cái rắm! Tầng cuối nghe nói vừa xây xong thì đã thấm nước, vách phòng làm việc có khi rơi xuống từng mảng, xây dựng vậy mà cũng kêu là tốt nữa sao, vậy thì trên thế giới còn ai không xây tốt nữa?

Diệp Phàm cười lạnh trong lòng, cuối cùng cũng hiểu là người ta có ý với con đường tại thôn đập Thiên Thủy. Kỳ quái, con đường hiện giờ còn chưa công khai, bọn họ lấy được tin tức ở đâu, chẳng lẽ là đám Lý Tuyên Thạch lộ ra, điều này không thể vì thế sẽ làm mất chén cơm của bọn họ, không thể hành động ngu xuẩn như vậy. Có lẽ là Thái Đại Giang hoặc đám thường vụ trên huyện, cái này thì phiền phức rồi. Nếu quả thật đem công trình 200 này ra ngoài thì quả thật đau đầu.

Ngay vào lúc này, máy điện thoại của Diệp Mậu Tài vang lên liền đi ra ngoài trả lời điện thoại.

- Rốt cuộc có chuyện gì nói thẳng đi, ngày mai tôi còn phải lên tỉnh.

Diệp Phàm thấy Diệp Mậu Tài đi ra ngoài liền nói thẳng.

- Tôi đã nói thẳng rồi đấy. Chỉ hy vọng Phó chủ tịch Diệp đem con đường từ Lâm Tuyền tới thôn đập Thiên Thủy chỉ định thầu cho công ty Võ Thần chúng tôi. Giám đốc Phí chúng tôi có nói sẽ cho Phó chủ tịch Diệp hai phần cổ phần danh nghĩa, đừng coi đó là thấp, ít nhất phải là con số này.

Phí Chẩm Tường đưa ra hai ngón tay.

- Chết tiệt! Hai phần cổ phần danh nghĩa chắc là 20 vạn, tổng vốn đầu tư có 200 vạn mà làm vậy thì chắc các ngươi lời một nửa rồi, như vậy thì đường còn ra cái gì nữa. Mẹ kiếp! Trăm phần trăm là sẽ thành một khối bã đậu, nếu là như vậy thì ông mày sẽ bị người thôn đập Thiên Thủy nguyền rủa mà chết, xem ra công ty Võ Thần cũng không tốt lành gì.

Diệp Phàm nghĩ rất nhanh rồi cảm thấy nóng bừng trong lòng, lửa giận thiếu chút nữa đã bốc lên huyệt Bách Hội.

Hắn lạnh lùng nói:

- Thật xin lỗi! Tôi không biết con đường từ Lâm Tuyền tới thôn đập Thiên Thủy lại chuẩn bị sửa chữa. Tuy nhiên cấp trên đưa cho 10 vạn thì anh xem sửa cái gì. Chắc chỉ gọi mười mấy thôn dân ra đào mấy cái rãnh là xong, đâu cần phiền gì đến công ty kiến trúc đến đây!

Diệp Phàm uyển chuyển.

- Ha ha! Phó chủ tịch Diệp, anh cũng không cần nói vậy, những chuyện này công ty chúng tôi rõ nhất.

Phí Chẩm Tường đắc ý dựng thẳng ngón tay lên trời, ý bảo trên kia chúng tôi có người nên đã biết từ lâu rồi. Người này còn khoe khoang, tiện tay móc ra từ ví một cái phong bì căng phồng, đoán chừng có hai vạn đồng chừng:

- Một chút lòng thành để mua rượu uống, sau khi làm xong sẽ cấp luôn một nửa tiền mặt, quyết không sai lời.

- Thật xin lỗi! Vô công bất thụ lộc, xin mời thu hồi đi.

Diệp Phàm trầm mặt.

- Phó chủ tịch Diệp, anh có ý gì? Đừng cho mình là một Phó Chủ tịch thị trấn thì là oai, nhìn xa hơn đi, cán bộ như anh ở Ngư Dương này không có một ngàn cũng có tám trăm. Hừ! Không thức thời. Để tôi xem anh oai được bao lâu? Mẹ kiếp!

Phí Chẩm Tường nhướng mày, có lẽ do quá uất mà cái nốt ruồi trên má giật giật, đem phong bì cất vào ví rồi cười lạnh, cuối cùng còn rặn ra một câu thô tục rồi hung hăng đá sầm cửa bước ra ngoài.