Quan Thuật

Chương 1820: Người gây sức ép chính là ông, Giám đốc Câu




Thái độ này của Câu Trấn Nam rất không ổn. Làm cho người ta thấy như thái độ của kẻ bề trên với người dưới.

Hơn nữa không gọi chức danh của Diệp Phàm mà là gọi thẳng tên đồng chí Diệp Phàm. Việc này thể hiện rõ là muốn giải quyết hoàn toàn như việc công.

- Là tôi, ông là Giám đốc Câu?

Diệp Phàm giơ tay ra.

- Ừ, ngồi đi.

Câu Trấn Nam cũng không thèm đưa tay ra bắt mà thản nhiên ra hiệu cho Diệp Phàm ngồi xuống.

Diệp Phàm cũng thu tay lại, ngồi xuống. Hắn liếc An Kỳ một cái, An Kỳ lập tức chào nghiêm với Câu Trấn Nam rồi nói:

- Giám đốc Câu, ông là lãnh đạo sở Công an tỉnh. Vụ án Cao Tiềm là do cục Công an thành phố Hải Đông thẩm tra xử lý. Cục chúng tôi đã thảo luận, cảm thấy cục Công an Hải Đông có khả năng thẩm tra xử lý vụ án này. Cho nên, việc này hi vọng sở Công an tỉnh có thể giao cho cục Công an thành phố Hải Đông xử lý.

An Kỳ cho dù có chút nhút nhát, những vẫn kiên trì đưa ra yêu cầu.

- Đúng vậy, nghe nói cục Công an thành phố Hải Đông cũng đang điều tra và bắt giam nghi phạm. Cao Tiềm là một nghi phạm rất quan trọng. Thiếu lời khai của y các đồng chí dưới đó không thể phá án. Hi vọng Giám đốc Câu có thể ủng hộ công việc của các đồng chí phía dưới.

Diệp Phàm cũng thuận miệng nói một câu, thái độ rất thành khẩn.

- Các cậu nghi ngờ năng lực phá án của sở Công an tỉnh?

Câu Trấn Nam lạnh lùng thốt lên, rõ ràng là không hài lòng. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Năng lực phá án của sở Công an tỉnh đương nhiên mạnh hơn chúng tôi nhiều lắm. Chỉ có điều vụ án này do Cục Công an thành phố Hải Đông điều tra ra. Mà Cao Tiềm lại là một trong những nghi phạm quan trọng. Y là người chủ mưu phá hoại việc xây dựng phát triển kinh tế của Hải Đông. Những đồng phạm khác đều bị bắt. Mà lúc đó khi bắt giữ Cao Tiềm, sư trưởng Yến Trường Thủy đã nói, một khi điều tra rõ vấn đề liên quan đến trung đoàn trưởng trung đoàn số 2 Tô Chí Cương có xong sẽ giao Cao Tiềm cho cục Công an thành phố Hải Đông.

An Kỳ nói.

- Đối với những người phá hoại quá trình phát triển kinh tế như vậy, Thành ủy tuyệt đối không nương tay, nhất định phải nghiêm trị.

Diệp Phàm cũng nói giúp.

- Đồng chí Diệp Phàm, việc này tôi chẳng lẽ không hiểu sao. Buồn cười.

Câu Trấn Nam nghiêm mặt, ý giễu cợt.

- Nếu Giám đốc Câu cũng có ý này thì sao không giao người cho cục Công an thành phố Hải Đông? Hôm nay bọn họ đã đến đây, đúng lúc có thể dẫn người đi.

Diệp Phàm cũng không để ý đến những lời châm chọc của Câu Trấn Nam, nhân cơ hội này gây sức ép xuống.

- Đồng chí Diệp Phàm, tôi nghĩ cậu cũng hiểu một chút. Cậu là quyền chủ tịch thành phố, tạm thời chủ trì công việc của Đảng ủy Hải Đông.

Nhưng tôi hi vọng cậu đừng tham gia trực tiếp vào việc phá án của bên công an. Cậu đừng quên thân phận của mình.

Đối với phương hướng làm việc của cục Công an cậu có thể cho chỉ thị, nhưng phá án là chuyện của cục Công an.

Mặc dù cậu đang là quyền phụ trách công tác Đảng ủy của Hải Đông nhưng cũng không có quyền can thiệp vào công việc của sở Công an tỉnh.

Hơn nữa, sở Công an cũng đã thảo luận nghiên cứu qua, cảm thấy vụ án này nếu liên quan đến bên quân đội thìcũng là việc lớn. Cho nên, sở Công an tỉnh trực tiếp tiếp nhận.

Vì sợ các đồng chí dưới đó không hiểu quy tắc, làm lung tung sau này bên quân đội lại có ý kiến.

Vả lại, sở Công an phá án và bắt giam, các đồng chí dưới đó chỉ có thể hỗ trợ phối hợp.

Cậu có lý do gì mà yêu cầu sở Công an tỉnh giao vụ án này cho các cậu?

Câu Trấn Nam đột nhiên tức giận, nhìn giống như muốn gây sự.

- Giám đốc Câu, cứ làm như vậy, cục Công an thành phố Hải Đông chúng tôi sẽ mang tiếng là xử lý nửa vời.

Kẻ chủ mưu quan trọng nhất vẫn ở chỗ các anh. Bảo các đồng chí dưới chỗ tôi thẩm vấn xử lý vụ án này như thế nào?

Cũng không thể để án treo ở đấy có phải không?

Vẻ mặt An Kỳ hết sức khó xử.

- Nói đến việc này, tôi lại phải nói thêm với cậu. Nếu sở Công an tỉnh tiếp nhận vụ án này, vậy các tư liệu mà các cậu điều tra trước đây, cùng với những nghi phạm đã bắt giữ, cũng nên giao hết cho sở Công an tỉnh tiếp nhận. Cục trưởng An, cậu về nói với đội trưởng Thôi dẫn người cùng cậu xuống đó, làm tốt công tác chuyển giao là được.

Câu Trấn Nam đánh ngược lại, yêu cầu cục Công an Hải Đông buông hoàn toàn vụ án này. Lão già này cũng không phải chỉ lợi hại ở mức bình thường.

- Rất xin lỗi, vụ án này liên quan đến phát triển kinh tế của Hải Đông chúng tôi. Hơn nữa, liên quan đến các chủ tịch huyện phía dưới. Thành ủy Hải Đông chúng tôi cho rằng để Cục Công an thành phố Hải Đông xử lý vẫn tốt hơn.

Diệp Phàm thẳng thắn từ chối.

- Đồng chí Diệp Phàm, tôi vừa rồi cũng đã nói. Mặc dù anh là đại diện cho Thành ủy Hải Đông, cũng không có quyền can thiệp đến chuyện phá án và bắt giam của sở Công an tỉnh.

Đây là các cậu cố tình tham gia, can thiệp công việc của Công an. Huống chi, nếu là vụ án liên quan đến Chủ tịch huyện, lại càng phải thận trọng hơn.

Hải Đông các cậu tự mình xử lý, sẽ gây ra nhiều lời xì xào. Rất nhiều vụ án phức tạp vẫn hay phải đưa đi nơi khác thẩm tra xử lý, bắt giam.

Chính là sợ địa phương không làm rõ ràng được. Cuối cùng khiến cho những bên liên quan đều không giải quyết hai năm rõ mười được. Sở Công an tỉnh cũng là suy xét đến điểm này. Là nghĩ cho Hải Đông các cậu thôi.

Câu Trấn Nam

- Cục Công an thành phố Hải Đông tuy là cấp dưới của sở Công an tỉnh nhưng bọn họ cũng nghe theo chỉ thị của lãnh đạo Thành ủy Hải Đông. Dựa vào cái gì nói Thành ủy Hải Đông không có quyền giám sát? Giám đốc Câu muốn giữ Cao Tiềm lại sở Công an tỉnh. Tôi không hiểu ý đồ của Giám đốc Câu là gì. Hoặc còn có ý gì khác?

Diệp Phàm cũng đã tức giận, giọng điệu nặng nề hẳn lên.

- Đồng chí Diệp Phàm, chỉ với việc này, tôi có thể tố cáo cậu tội vu khống lãnh đạo sở Công an tỉnh.

Cậu nói Câu Trấn Nam tôi có ý gì khác. Tôi đã làm việc trong ngành công an mấy chục năm. Có chỗ nào làm sai hả? Cho dù có chút vấn đề nhỏ cũng không tới lượt cậu nói. Đồng chí Diệp Phàm, tôi hi vọng cậu chú ý thân phận của mình.

Mặt Câu Trấn Nam nghiêm lại, giọng cũng nặng dần.

- Hừ, nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình không làm.

Diệp Phàm hừ một tiếng, đột nhiên đập chén trà lên bàn.

- Đồng chí Diệp Phàm, đây là sở Công an tỉnh. Hi vọng cậu chú ý thái độ.

Lúc này Chủ nhiệm ban chính trị sở Công an tỉnh Thái Hoa vội lên tiếng cảnh cáo.

- Giám đốc Câu, tôi muốn xem xét chuyển giao vụ án Cao Tiềm. Còn nữa, tôi muốn gặp Cao Tiềm để hỏi chút chuyện.

Diệp Phàm đột nhiên chuyển đề trong nháy mắt.

- Cậu không đủ tư cách.

Câu Trấn Nam nhìn Diệp Phàm lạnh lùng nói.

- Hừ, tôi không có tư cách, vậy thì Câu Trấn Nam ông có thể đi bán đậu phụ thối đến hết đời cho rồi.

Diệp Phàm châm chọc.

- Bộp…

Cái bàn bị Câu Trấn Nam đập mạnh một cái. Y quay qua bảo Chủ nhiệm ban chính trị Thái Hoa nói:

- Tôi không thích nói chuyện với những người càn quấy. Mời bọn họ ra ngoài.

Nói đến đây y nhìn An Kỳ một cái, lại nói tiếp:

- Lập tức dẫn đội trưởng Thôi xuống đó giao người cho y. Đây là mệnh lệnh của sở Công an tỉnh.

Rầm…

Lúc này một tiếng động càng mạnh hơn vang lên. Mấy chén trà cũng rung lên bần bật, rơi cả xuống đất vỡ tan. Tất nhiên là dấu tích của Diệp Phàm tạo ra.

- Cậu muốn gì, đồng chí Diệp Phàm?

Câu Trấn Nam chỉ vào Diệp Phàm, tức giận thiếu chút nữa không nói nên lời.

- Tôi muốn hỏi anh, tôi lấy thân phận Phó phòng đốc sát cục cảnh vụ bộ Công an yêu cầu anh cho thẩm vấn Cao Tiềm, thế có gì sai không? Anh nói xem, tôi có quyền hay không?

Diệp Phàm vừa nói, bộp, một quyển giấy chứng nhận cũng theo đó bị hắn ném lên bàn.

- Cậu…

Câu Trấn Nam lập tức nghẹn lời. Một lúc lâu mới nói:

- Là cậu có quyền hạn này, nhưng, chúng tôi cũng không nhận được thông báo về yêu cầu thẩm tra Cao Tiềm của bộ Công an.

Tất nhiên là Câu Trấn Nam muốn cảnh cáo Diệp Phàm đang tự ý làm việc tư.

- Ha ha. Chuyện của phòng đốc sát cục cảnh vụ bộ Công an sao đến lượt anh quan tâm chứ. Chờ đến khi anh ngồi lên ghế trưởng phòng phòng đốc sát tôi sẽ báo cáo với anh.

Diệp Phàm thản nhiên cười cười, lập tức nhẹ nhõm hẳn.

Hắn nhìn Câu Trấn Nam một cái hừ nói:

- Không cần nói là hỏi ý kiến anh, dù là đến hỏi Bí thư Lý Xương Hải với thân phận của tôi cũng đủ.

Hiện tại, tôi lấy thân phận của phó phòng đốc sát yêu cầu anh, lập tức chuyển giao vụ án Cao Tiềm cho cục Công an Hải Đông.

Vụ án này để cục Công an thành phố Hải Đông thẩm tra xử lý. Đội trưởng Thôi sở Công an tỉnh có thể hỗ trợ. Nếu anh có ý kiến, có thể phản ánh lên lãnh đạo phòng đốc sát tố cáo tôi. Tuy nhiên, tôi tin Câu Trấn Nam anh cũng là người thông minh.

- Rất xin lỗi Phó phòng Diệp, việc này, tôi thấy phải chăng là nên xin chỉ thị của Bí thư Lý Xương Hải một chút, để bí thư quyết định.

Thấy Câu Trấn Nam nhìn mình Thái Hoa lập tức nói.

- Vậy được, cậu đi xin chỉ thị đi.

Diệp Phàm không ngờ vênh mặt, nhìn xuống bàn trà hừ nói:

- Sở Công an tỉnh chẳng lẽ một ly trà cũng tiếc rẻ hay sao?

- Pha trà.

Mặt Câu Trấn Nam hơi đỏ lên, quát tướng lên với thư ký bên ngoài. Người thư ký vội vàng chạy vào dọn dẹp rót lại trà.

Câu Trấn Nam cầm điện thoại ừ à một hồi, vẻ mặt khó coi hơn, khoát tay chặn lại:

- Đội trưởng Thôi, đem Cao Tiềm chuyển cho các đồng chí ở Hải Đông.

Diệp Phàm hiểu ý, Lý Xương Hải không thể không nể mặt hắn. Bởi vì ông ta biết rõ căn cơ của hắn. Càng biết rõ về hắn thì người ta lại càng nể sợ. Còn hạng người giống như Câu Trần Nam, không hiểu được chi tiết về hắn nên thật ra mới không biết sợ.

Cái này gọi là điếc không sợ súng.

Khi qua chỗ hành lang, Diệp Phàm bỗng phát hiện, đồng chí An Kỳ đi đứng rất thẳng thớm đĩnh đạc.

Hình như đang khí thế đi lên.

- Cô Tô, việc này, tôi cũng hết cách rồi, rất xin lỗi.

Câu Trấn Nam sau khi buông điện thoại vẻ mặt tối sầm xuống, thậm chí, cắn răng lẩm bẩm nói:

- Rồi cậu sẽ phải quay lại đây mà cầu xin tôi.

- Làm sao bây giờ, tiểu thư, Cao Tiềm lại bị người ở Hải Đông đưa về đó rồi. Không thể ngờ được tên kia lại có chức danh Phó phòng đốc sát cục cảnh vụ bộ Công an. Ai cho hắn chức đó chứ, xằng bậy.

Tô Quý Tài vẻ mặt lo lắng thêm phần phẫn nộ, nói.

- Sợ cái gì, không phải chỉ là một Phó phòng đốc sát sao? Nói đến doạ người, ở bộ Công an, dù là Thứ trưởng bộ Công an. Nhà họ Tô chúng ta cũng đâu có sợ gì. Huống chi một Phó phòng đốc sát? Cùng lắm cũng là cấp Giám đốc sở thôi.

Tô Nguyệt Nhi vẻ mặt cũng có chút khó coi. Nói thì dễ nhưng thực sự không phải thế.

- Dù sao cũng phải nghĩ cách phải không? Chỉ sợ Cao Tiềm vừa rơi vào tay bọn họ đã xảy ra chuyện.

Tô Quý Tài lo lắng.

- Thua keo này ta bày keo khác. Xã hội này, tôi không tin có ông quan nào lại không yêu tiền.

Tô Nguyệt Nhi hừ nói.

- Mấu chốt là lãnh đạo tầm tầm thôi thì cũng vô ích. Ít nhất cũng phải là lãnh đạo cấp Phó có thực lực ở tỉnh mới có thể thu phục con ngựa chứng mạnh mẽ kia.

Tô Quý Tài cau mày nói.