Quan Thuật

Chương 1867: Ông còn không buông tha Diệp Phàm




Đồng chí Tương Đại Hải lập tức bị động, liếc một vòng xuống dưới, thấy tất cả mọi người ngồi đây vẻ mặt đều bình tĩnh, giống như đang trách cứ chính y có chút không phải.

Thân thể nhẹ nhàng run lên, rõ ràng ngậm miệng không hề lên tiếng. Ông ta sợ là khiêu khích làm nhiều người tức giận khiến cho bọn họ phẫn nộ trước đem chính y ra đánh đến thê thảm

Phải biết rằng, Tương Đại Hải là chủ nhiệm phòng liên lạc do quân đội phái đến, bản thân cũng không có công lực trong người. Lấy tùy tiện một lãnh đạo Tổ đặc nhiệm A ở đây ra xác định chắc chắn y sẽ bị hạ đo ván trên mặt đất.

Đến lúc bị mọi người đánh phỏng chừng chính lãnh đạo quân đội cũng không vì mình ra mặt.

Dù sao nhiều người tổ A tức giận cũng tương đối có uy lực. Ngay cả chủ tịch nước cũng phải châm chước một chút.

Hơn nữa, những cao thủ Tổ đặc nhiệm A này cũng có nhiều loại người. Nhìn bàn hội nghị Tổ đặc nhiệm A này cũng đá bị đập tới n lần, có thể nhìn thấy những mảng đốm cũ mới đan xen.

- Được rồi, trở lại chuyện chính, tình hình mấy người Đới Thành thế nào?

Lỗ Tiến khoát tay lên tiếng, xem như bình ổn sự phẫn nộ của mọi người.

- Tình hình không tốt, chín người Tổ đặc nhiệm A đã có ba người bị thương nhẹ. Đến giờ vẫn kiên trì. Nếu lại bị thương, phỏng chừng phải rời khỏi Sahara, hủy hành động Phá Thiên lần này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Hằng Phong lắc lắc đầu nói

- Các đồng chí, đây là báo động với chúng ta. Tình hình Sahara rất quỷ dị. Nếu ở trong nước chúng ta, bị chút vết thương nhẹ thật ra rất dễ giải quyết, nhưng chỗ đó lại là Sahara.

Điều kiện rất tồi tệ, được gọi là nơi tử vong. Một khi đồng chí bị thương tái chiến, dược phẩm, lương thực, đạn dược tiếp tế cũng không thể sung túc sao có thể so được với nhóm đội viên biệt chiến ngoại quốc như lang hổ. Tôi đề nghị khẩn trương mang các đồng chíbị thương nhẹ rút về, để tránh bị thương lại, chúng ta sẽ lại gặp tổn thất lớn hơn nữa.

Lý Khiếu Phong đau lòng nói

- Ôi, lão Lý, đem người về đây, tôi cũng muốn. Chỉ có điểu bảo ai đi tiếp thay bọn họ?

Lúc này, Lỗ Tiến thở dài, vẻ mặt biểu cảm nói

- Đồng chí Lỗ Tiến, bọn họ đều là của cải quý giá của Tổ đặc nhiệm A chúng tôi, chúng tôi sống chết cũng quyết không buông bỏ.

Hơn nữa Sahara là nơi hoàn cảnh tồi tệ, mặc dù là bị thương nhẹ, cũng không thể nán lại thêm. Hơn nữa, mọi người chúng ta trong lòng đều biết rõ. Theo miệng đội viên Tổ đặc nhiệm A nói là bị thương nhẹ thì với người bình thường mà nói là vết thương tương đối nghiêm trọng. Vết thương nhẹ không ra hỏa tuyến, đây là truyền thống Tổ đặc nhiệm A chúng ta. Tuy nhiên, trước khác nay khác, đồng chí Lỗ Tiến, chúng ta không thể lại do dự nữa. Tôi e rằng bọn họ không kháng cự được nữa?

Lý Khiếu Phong lờii nói thành khẩn.

- Thật sự không thể để tôi mang vài người đi đổi bọn họ về

Lúc này đồng chí Thôi Kim Đồng nói.

- Lão Thôi, ông có thể đi sao, ông đi rồi tổng bộ phải sắp xếp như thế nào?

Lỗ Tiến nhìn Thôi Kim Đồng, nhíu mày xuống, cũng làm bộ dáng tương đối khó.

Phải biết rằng, vài người này ở tổng bộ theo dõi toàn bộ chuyện phát sinh trên thế giới. Một cây cải củ hay một cái hố, thiếu một người phụ trách chính là toàn bộ công tác không thể triển khai

Giống như Thôi Kim Đồng phụ trách việc một Châu, sao có thể xem thường mà xuất động. Hơn nữa, người như vậy ra tiền tuyến gì đó, lãnh đạo trung tâm Tổ đặc nhiệm A sẽ bị thương không dậy nổi.

Bởi vì những cao thủ này chẳng những thân thủ cao, hơn nữa, nhãn quang độc đáo, đã quen thuộc thật sự với chuyện của Tổ đặc nhiệm A. Một người nếu chết đi chính là tổn thất lớn của Tổ đặc nhiệm A, không thể đong đếm nổi.

- Những người chúng ta ngồi ở đây khẳng định không thể rời khỏi, đi đâu tìm ra người đây?

Lỗ Tiến cau mày nhăn mặt tạo thành một khe nứt.

- Nghe nói Diệp Phàm có mấy huynh đệ đều là cao thủ trên dưới ngũ đẳng.

Lúc này, Tương Đại Hải lại muốn gây sự, nói ra một câu.

- Ông lại đề cập đến hắn làm chi? Người ta cũng là bị thương mà rời khỏi Tổ đặc nhiệm A, chẳng lẽ còn không muốn buông tha vài huynh đệ của hắn? Nếu huynh đệ hắn xảy ra chuyện, ông bảo trong lòng Diệp Phàm phải nghĩ như thế nào? Đối với một cao thủ, không có bản lĩnh chết đã là bi ai lớn, không thể lại xát muối vào vết thương của hắn. Thật là, miệng ông là cái gì thối lắm sao?

Lý Khiếu Phong tức giận trừng mắt liếc Tương Đại Hải một cái hừ nói

- Tôi cũng là vì quốc gia, chẳng lẽ huynh đệ Diệp Phàm không phải là người của quốc gia. Làm công dân Hoa Hạ(TQ) mỗi người đều có nghĩa vụ vì nước nhà.

Đồng chí Lý Khiếu Phong, tôi không nói sai chứ. Xét thấy tình trạng trước mắt của Tổ đặc nhiệm A, chỉ là Sahara phải mất gần hai nhóm đội viên chính thức.

Mà nhân sự cục Cảnh vệ Trung ương lại không thể rút ra. Các lục địa, các nước lớn dù sao cũng phải lưu lại một người để theo dõi.

Cũng như tổ tình báo chúng tôi toàn bộ lại không phải quân chính quy, một đội viên chính thức còn không có. Ngay cả tổ trưởng Triệu Thanh Ngọc cũng đã đi ra ngoài.

Mà lưu nhân sự là phải, bằng không, có chuyện gì xảy ra thì xử lý như thế nào? Không có biện pháp à?

Tương Đại Hải cũng có chút tức giận, vẻ mặt nghiêm túc phản bác Lý Khiếu Phong

- Ừ, có thể thương lượng cùng Diệp Phàm hay không, mượn huynh đệ hắn một chút.

Lúc này, tổ phó thường trực Nghiêm Thế Kiệt nói chuyện có vẻ khách sáo.

- Mượn cái gì, điều động là được. Làm công dân Hoa Hạ(TQ), nên vì nước mà phục vụ

Lúc này, Lỗ Tiến vẻ mặt nghiêm túc, hừ nói.

- Không thể, đồng chí Lỗ Tiến, ông phải suy nghĩ kỹ việc này sẽ mang tới một loạt hậu quả.

Lúc này, Lý Khiếu Phong nhìn chằm chằm Lỗ Tiến nói

- Tôi không nhìn thấy hậu quả gì, nếu Diệp Phàm có phát cáu, bảo hắn tới gặp tôi

Lỗ Tiến cũng có chút tức giận, Lý Khiếu Phong này, giống như thần hộ mệnh của Diệp Phàm. Cũng quá ưu ái Diệp Phàm.

- Đồng chí Lỗ Tiến, ông thấy còn chưa đủ sao? Đừng cho là tôi không hiểu sau lưng ông muốn làm một ít động táclột da? Không có lý do rắm gì mà lấy của người ta quân chức, ngay cả quân hàm thiếu tướng cũng không buông tha.

Đó là người ta vất vả phục vụ quên mình đổi lấy quân hàm quân chức, ông dựa vào cái gì mà lấy của người ta? Ông ỷ vào chủ tịch Trấn sủng ái ông. Ông làm như vậy, làm cho người ta thất vọng đau khổ.

Hiện tại thật trớ trêu, bàn tay đủ dài. Không ngờ duỗi tới thân huynh đệ rồi. Chẳng lẽ huynh đệ người ta nên bán mạng?

Ông như thế nào không gọi vài đứa con trong nhà ông ra trận? Bọn họ công lực hình như cũng đạt tới tứ đẳng.

Lý Khiếu Phong tức giận, châm chọc đúng Lỗ Tiến một câu.

- Ông nói chính là Lỗ Dũng cùng Lỗ Tiêu hả?

Lỗ Tiến mặt tức giận, không ngờ bình tĩnh nói, nhìn Lý Khiếu Phong.

- Bọn họ chẳng lẽ không đạt tới tứ đẳng?

Lý Khiếu Phong không bỏ qua, hỏi lại.

- Được, tôi sẽ để bọn nó tới Sahara. Con cháu Lỗ Tiến tôi không phải là ẻo lả.

Lỗ Tiến bất đắc dĩ hừ nói. Lỗ Dũng là con lớn nhất của Lỗ Tiến, lỗ Tiêu là cháu trai của Lỗ Tiến.

- Ông thật có thể làm được, vậy đi tìm huynh đệ Diệp Phàm đi. Tuy nhiên, tôi hy vọng ông gọi người liên hệ điều động công tác có thể khiêm nhường, lễ độ một chút.

Lý Khiếu Phong lạnh lùng hừ nói. Nếu Lỗ Tiến cũng đã nói như thế thì

Cũng không thể nào ngăn cản nổi

- Khách sáo gì đó là quốc gia điều động, là họ phải hoàn thành nghĩa vụ này.

Trên thực tế chính là nghĩa vụ quân sự.

Tương Đại Hải nói, con người này vốn chỉ sợ thiên hạ không loạn.

- Không khách sáo thì ông đi mà thử xem

Lý Khiếu Phong lạnh lùng hừ nói.

- Lão Lý, chẳng lẽ sau lưng Diệp Phàm còn có người nào chống đỡ?

Lúc này, Nghiêm Thế Kiệt liền nghĩ theo phương diện này.

- Cậu đã nghe nói qua Tọa Địa lão Hổ Phí Thanh Sơn chưa?

Lý Khiếu Phong nói, thoáng nhìn qua Lỗ Tiến.

- Thái Sơn Bắc Đẩu của võ thuật Hoa Hạ(TQ), ai có thể không biết. Tuy nhiên, nghe nói người này hình như không ló mặt, mất tích đã lâu

Nghiêm Thế Kiệt nói

- Hừ, người ta đã từng xuất hiện ở nhà họ Đỗ tại Phổ Hải. Lúc ấy xuất hiện chính là vì giúp Diệp Phàm.

Nghe nói bản lĩnh Phí Thanh Sơn đã gần tới vô hạn, tới đẳng cấp 10 trong truyền thuyết.

Lý Khiếu Phong nói

- Vậy ông ta quan hệ thế nào với Diệp Phàm?

Lỗ Tiến thận trọng đứng lên hỏi. Dù sao, uy danh Phí Thanh Sơn rất lớn, ngay cả Lỗ Tiến cũng cân nhắc một chút.

- Không rõ lắm, nhưng ông ta chịu ra tay cứu Diệp Phàm, không có gì ông ta như thế nào lại mạo hiểm đắc tội với nhà họ Đỗ tại Phổ Hải mà ra tay?

Lý Khiếu Phong đương nhiên không muốn nói ra.

- Vâng, chắc chắn là có chút quan hệ gì? Chẳng lẽ là sư phụ Diệp Phàm

Thôi Kim Đồng đoán mò.

"Sư phụ", khóe miệng Lỗ Tiến không khỏi co giật một chút, chính mình đối đãi với Diệp Phàm như thế, nếu Phí Thanh Sơn thực sự là sư phụ Diệp Phàm, thì tính đối đầu ở đây có vẻ hơi lớn.

Phí Thanh Sơn chẳng những đại diện cho võ thuật quốc gia Thái Sơn Bắc Đẩu đã vang danh ở giới cao thủ võ thuật Hoa Hạ(TQ), nói như sấm bên tai cũng chưa đủ để hình dung.

Mà mấu chốt là em của ông ta Phí Nhất Hoàn là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương, một trong cửu thường của quốc gia. Người lãnh đạo chính tông quốc gia, Lỗ Tiến lo lắng chính là điều này.

Nếu Diệp Phàm thật sự là đệ tử Phí Thanh Sơn, người nhà Phí Nhất Hoàn chẳng lẽ không hiểu được thủ đoạn của mình ép Diệp Phàm.

Người ta là lão đại tạm thời không nói, chỉ trợn to mắt trên đầu xem ngươi chơi thôi. Nếu ngươi chơi đùa chọc giận, người ta đương nhiên sẽ ra tay.

Tuy nhiên, Lỗ Tiến cảm thấy có chút khả nghi. Nếu Diệp Phàm thực sự có quan hệ đó, người này bị chính mình lấy hết quân chức, nhà họ Phí như thế nào lại khoanh tay đứng nhìn?

Việc này, đem người ức hiếp tới nông nỗi thiếu tự tin. Cho nên, Lỗ Tiến cho rằng Diệp Phàm và Phí Thanh Sơn không có quan hệ thân mật như vậy.

- Chúng ta vì quốc gia mà chọn người là hợp lý hợp tình, chỉ phải chú ý thái độ là được.

Lỗ Tiến trong nháy mắt trở lại bình tĩnh, nói.

Trở lại thành phố Đông Cống, sau khi Diệp Phàm cùng Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống tiếp nhận toàn bộ chuyện nhà máy Đường Dương Xuân, giá cả nói với Y Cao Vân xong. Người này liền nhăn mặt nói rằng:

- Đồng chí Diệp Phàm là người như thế nào lại hồ đồ như vậy?

- Hồ đồ, bí thư Y, việc này, tôi không rõ anh nói có ý gì?

Diệp Phàm liếc mắt nhìn Y Cao Vân một cái, cố ý giả ngu

- Đồng chí Diệp Phàm, ôi

Y Cao Vân giống như rất thống khổ, dừng một chút, mặt nhăn lại vò đầu nói:

- Cậu không nên đòi Ủy ban Kinh tế Thương mại cấp mấy chục triệu, còn cả chủ tịch tỉnh Chúc cấp hai mươi triệu.

Tuy nói nhìn qua thành phố Đông Cống chúng ta giống như lập tức phát tài, xách được bảy tám mươi triệu. Nhưng cậu suy xét lâu dài xem.

Bảy tám mươi triệu này hoàn toàn đập vào nhà máy Đường Dương Xuân, nhiều nhất có thể duy trì thêm một năm rưỡi. Một năm rưỡi qua đi làm sao bây giờ, hàng năm phải mất năm sáu ngàn à.

Cậu ngồi một chỗ như vậy, sau khi đem thành phố Đông Cống cõng trên lưng cả đời làm cho ngườii ta hít thở không thông gánh nặng này. Đây còn không phải phá hư mọi thứ sao. Nếu nhà máy Đường Dương Xuân không chống đỡ được, vấn đề trở thành một lỗ thủng lớn chọc trời.

Trợ cấp thất nghiệp mấy ngàn công nhân, còn có vài cán bộ cấp sở, hàng trăm cán bộ cấp Cục, phỏng chừng còn có mấy trăm cán bộ cấp phòng, những người này nhét vào đâu, tất cả đều là cán bộ, ngay cả một huyện bên cạnh cũng không bố trí nhiều lão già như vậy.

Cậu xem xem, không phải Y Cao Vân tôi dạy cậu. Cậu xử lý như vậy rất không ổn. Ít nhất, trước khi cậu tiếp nhận nhà máy Đường Dương Xuân phải bàn bạc với tôi có phải hay hơn không?

Cậu mù quáng đại biểu cho Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống quyết định xuống dưới, ôi, tôi quả thực khó có thể tưởng tượng, sau này, chúng ta nên đối phó với nhà máy Đường Dương Xuân thế nào đây!