Quan Thuật

Chương 1947: Đây chính là địa khu mê cung số01




- Ai nói không phải, lúc trước đánh nhau tới mức một mất một còn. Kết quả là công dã tràng, đúng là buồn cười điên đảo. Tuy nhiên, mặc dù biết là một âm mưu, cao thủ các quốc gia đều không thể rời đi. Bởi vì, câu đố còn chưa giải được. Không ai muốn bỏ qua cơ hội.

Diệp Phàm nói.

- Đây là địa khu mê cung số 01, có vẻ cũng không thấy gì là mộng ảo.

Vương Nhân Bàng có vẻ hơi thất vọng nói.

- Mê cung, ai có thể nói được mê cung là cái gì?

Diệp Phàm nói xong, quay đầu hỏi tình báo phụ trách liên lạc, Trần Hằng Phong nói:

- Đã liên hệ với " Ba Trùng" chưa?

- Vừa mới liên lạc. Tình hình bọn họ bây giờ không khả quan chút nào. Hai đội gộp lại tổng cộng mới được mười đội viên.

Trong đó toàn bộ số bị thương, trọng thương chờ hộ tống về nước đã là ba người, đều là tứ đẳng. Những người có khả năng chiến đấu tiếp còn lại bảy đồng chí.

Bởi vì tất cả mọi người không muốn bỏ qua cơ hội thăm dò mê cung, cho nên lương khô, nước uống và dược phẩm đều không tới kịp.

Ba Trùng thậm chí cười cười nói đùa một câu. Nói là anh ta gần một tháng chưa nếm quá mùi vị thức ăn. Mỗi ngày đều ăn loại lương khô cứng như đá này, khô như củi chẳng có vị gì.

Trần Hằng Phong nói.

Loại lương khô công nghệ cao này của Tổ đặc nhiệm A có thể đạt tới nguyên lý cơ bản giảm bớt nguyên liệu và cô đặc lại, thành phần chính là thịt.

Đương nhiên, trong đó cũng có thêm chút rau khô và dùng một phương pháp đặc biệt chế thành. Nếu thỉnh thoảng ăn thì còn thấy rất ngon. Còn ngày nào cũng ăn cái này vậy cũng chẳng khác nào gặm đá.

Đương nhiên, xét thấy việc tiếp tế tiếp viện ở Sahara rất khó khăn. Lần này mỗi người phải mang theo số lương khô dùng trong vài tháng. Cho nên, lần này mẹ nuôi là thứ lương khô cô đặc này. Một miếng bằng ngón út đủ cho một đội viên ăn cả bữa.

Đương nhiên, giá trị dinh dưỡng bên trong của loại lương khô này chắc chắn cao. Đối với việc khôi phục khả năng cho đội viên Tổ đặc nhiệm A đều có tác dụng nhất định.

Bởi vì, lão Sơn Tham Trường Bạch Sơn cũng là một trong những nguyên liệu chế nên loại lương khô này. Dịch hỗn hòa chính là từ Lão Sơn Tham nấu ra thành canh rồi trộn vào.

Người thường muốn ăn cũng không mua được.

- Tình hình đối thủ thế nào, nhìn thấy mê cung tử vong chưa?

Vương Nhân Bàng hỏi.

- Phỏng chừng đội viên Hải Lang đã từng thấy. Một thời gian trước, bọn họ thấy mê cung tử vong từ một bãi cát mênh mông ở địa khu số 01. Tuy nhiên, đến lúc bọn họ tiến lên thì mới phát hiện chỉ là ảo ảnh.

Thứ cảnh tượng kỳ lạ này cứ cách một khoảng thời gian thì lại xuất hiện một lần. Hơn nữa, đội viên các quốc gia đều suy xét quy luật xuất hiện của ảo ảnh.

Chỉ có điều quá khó để phỏng đoán. Mà Hải Lang nước Mỹ phỏng chừng có tài liệu trực tiếp. Bọn họ đã tiến vào một dải đất địa hình vùng núi.

Mà tảng đá và cồn cát rộng lớn kia cùng tồn tại ngay trong bãi cát ở dải đất vùng núi này. Nơi nơi dầy đặc một loại thực vật trông giống cây vạn tuế, họ gọi là "Thiết Xỉ thụ". Loại cây này cũng cao tới khoảng mười mét. Tuy nhiên, thường thường thì chỉ khoảng ba bốn mét.

Tuy nhiên, cây mọc dày đặc không theo thứ tự gì. Một cái cây bức xạ đi chiếm diện tích khoảng bảy tám mét vuông. Mặt trên mọc đầy những cái răng lớn sắc bén như răng bằng sắt.

Ngay cả quần áo chống đạn loại nhỏ của chúng ta mà không cẩn thận cũng bị treo rách. Thiết Xỉ thụ rất đáng sợ, mặt trên còn có rất nhiều ký sinh trùng. Loại sâu này nếu bò vào cổ anh có thể cắn anh ngứa dở sống dở chết.

Đi lại rất khó khăn, huống chi trên lưng tất cả các đội viên đều cõng những vật nặng với trọng lượng cả trên trăm cân, lại càng khó đi hơn. May là ai cũng là cao thủ, bằng không, bình thường thì nửa bước cũng khó đi.

Trần Hằng Phong nói.

- Tôi muốn nói chuyện với Thái Hoa Xà, gọi bọn họ tới liên hệ rồi kết nối qua đây.

Diệp Phàm nói, Thái Hoa Xà chính là đồng chí Trương Cường.

Không lâu thì kết nối được.

- Lão Đại, cuối cùng anh cũng ra tay, mọi người nhớ đến chết này.

Trương Cường xúc động nói.

- Haha, nếu không phải vì các cậu, tôi cũng chẳng muốn đến cái nơi mà chim cũng chẳng buồn ị này.

Diệp Phàm cười nói.

- Cảm ơn.

Trương Cường nói.

- Cậu có khỏe không?

Diệp Phàm thân thiết hỏi.

- Eo bị trúng một đao, còn có thể băng lại, không chết được.

Trương Cường cười nói, tuy nhiên, Diệp Phàm có thể nghe ra, tiếng cười của anh ta rất chua xót.

Dù sao một người đang phải sống trong gian khổ của sa mạc Sahara, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đội viên nước khác cướp đi sinh mạng, tinh thần đương nhiên bị gò bó, ở trong tình trạng bị bao vây gắt gao, lại thêm thực phẩm dược phẩm đều không thể được cung ứng đầy đủ như ở nhà, những ngày tháng này, chắc chắn rất khổ sở.

- Thối Miết Hòa và Thổ Kê tình hình ra sao?

Diệp Phàm hỏi. Thối Miết Hòa là Tề Thiên, Thổ Kê là Lô Vĩ. Trương Hùng là Vô Tình.

- Cũng gần như thế. Thối Miết đã trúng một đao vào bụng, tuy nhiên may mắn không bị vỡ ruột. Thổ Kê bị thương ít nhiều tuy nhiên cũng không nghiêm trọng lắm.

Chỉ có điều, ở trong hoàn cảnh này, chỉ thương một chút cũng có thể chết người. Hiện nay Hải Lang và tổ Hồng Quân đều đã tiến vào địa khu đá cát dốc đứng.

Còn người của phần lớn các quốc gia đều đứng ngoài quan sát. Hơn nữa, cũng không phải là đơn thuần quan sát. Mà là hỗ hạ âm thủ, phỏng chừng, theo thời gian, số đội viên bên ngoài này sẽ ngày càng ít.

Trương Cường nói.

- Đúng vậy, mỗi ngày đều có người tới báo danh với Thượng Đế. Cái thứ mê cung đồ chơi vô bổ này đã nuốt trọn bao nhiêu sinh mạng các chiến sĩ tinh anh.

Phỏng chừng đội viên các quốc gia đều mệt mỏi. Bọn họ cũng là đâm lao phải theo lao. Không bỏ thì khó sống. Vì mạng sống, chỉ có thể cố gắng hết sức diệt đối phương mới bảo toàn được chính mình.

Lúc này, đã không còn là mê cung thăm dò mang ý nghĩa thuần túy, mà là liều mình vì mạng sống. Đùa, chính là trò chơi tử vong.

Tuy nhiên, các cậu yên tâm, chúng tôi đã tới địa khu số 01, đang tiếp cận các cậu. Tuy nhiên phía trước chúng tôi có một địa điểm di tích.

Hình như có rất nhiều vách tường đổ gãy, có lẽ nơi này là một vương quốc cổ đại nào đó. Trước đây các cậu đã từng đi qua địa khu này chưa?

Diệp Phàm hỏi.

- Sahara cũng rất thần bí, truyền thuyết chia thành thời kỳ Thủy ngưu, thời kỳ Hoàng ngưu và Mã. Trên thì tới ba mươi lăm ngàn năm nay, dưới cũng mấy ngàn năm, đều có di tích của sự sống con người.

Những vương quốc cổ đại biến mất ở Sahara cũng không ít. Lúc ấy có rất nhiều bộ lạc sinh sống ở đây. Cho nên lưu lại vài bức tường đổ thì cũng bình thường.

Cũng gần giống như Lâu Lan quốc truyền lại ở Hoa Hạ chúng ta. Tuy nhiên, các anh cũng phải cẩn thận những bức tường đổ này.

Địa điểm như vậy thường rất phức tạp. Hơn nữa, dưới đất có rất nhiều đường hầm. Phỏng chừng lúc trước người cổ đại dùng để cất giữ lương thực hoặc tránh mã tặc chiến loạn.

Hơn nữa, ngay cả mộ táng cỡ lớn cũng có. Những nơi như thế chính là có một đội người trốn trong đó cũng không thể phát hiện ra.

Cho nên nhất định phải cẩn thận đi qua. Lúc trước chúng tôi đi qua địa khu đó bị quân mai phục, hai đồng chí hy sinh.

Trương Cường thận trọng nói.

- Tôi biết, qua địa khu này, phỏng chừng cách các anh không xa. Tôi thậm chí còn có thể nghe được tiếng súng thỉnh thoảng truyền đến. Các cậu kiên trì bám trụ, anh em ta sẽ những người bất bại, chúng tôi sẽ kịp thời đến đó.

Diệp Phàm treo điện thoại.

Ban ngày không thể tấn công, chỉ có thể đợi trời tối.

Cuối cùng cũng tối.

Diệp Phàm vẫn là xung phong, Vương Nhân Bàng đi chót. Giữa là Trần Hằng Phong, Trấn Đông Tà và Khâu Phong. Đến cả Trấn Đông Tà cũng điều động từ phân trạm Hongkong về.

Có thể thấy Tổ đặc nhiệm A đúng ra đã rơi vào hoàn cảnh không có binh để điều động. Tuy nhiên ba người bọn Trần Hằng Phong không quá tứ, ngũ, lục đẳng, cần phải được chú ý bảo vệ. Diệp lão đại không muốn nhìn thấy cảnh đội viên của mình hy sinh nữa.

Lúc này Diệp Phàm di chuyển như một con thỏ. Không tới hai phút, khoảng cách hai mét đã bị Diệp Phàm rất nhanh ẩn núp tới được chân tường bức tường đổ nát thứ nhất.

Diệp Phàm giơ tay sờ sờ bức tường đổ nát cổ xưa. Trong lòng thầm nghĩ chủ nhân của ngôi nhà này chắc chắn không ngờ tới bây giờ nơi đây lại thành chiến trường, nơi diễn ra cảnh ẩu đả.

Với sự quan sát toàn diện của đôi mắt ưng của Diệp Phàm, dường như không phát hiện động tĩnh gì. Vì thế phất tay, đám người Trần Hằng Phong phía sau cũng chạy tới. Nguồn: http://truyenfull.vn

Đợi sau khi tất cả các đồng chí đều về vị trí, Diệp lão đại nhẹ nhàng thở hắt ra.

Hắn liếc mắt ra hiệu cho Vương Nhân Bàng, sắp xếp đám người Trần Hằng Phong tìm nơi ẩn núp, mình và Vương Nhân Bàng hiệp trợ cho nhau đi về phía trước.

Cảm giác bên trái tiền phương như có động tĩnh gì đó, Diệp Phàm tĩnh tâm lại, dán người vào tường rồi dùng thuật tai dơi. Bên này lại dùng sóng khí dò xét.

Quả nhiên bên trái có tiếng thở. Hơn nữa, phía sau người này không xa còn có hai tiếng thở nhẹ.

Diệp Phàm quan sát một hồi, phát hiện tên kia phỏng chừng trốn ở chỗ trông giống hầm rượu cổ đại.

Mẹ nó, ta sẽ khiến hầm rượu thành mồ chôn của ngươi. Diệp Phàm trong lòng nhủ thầm, lập tức cùng Vương Nhân Bàng thương lượng một chút.

Vương Nhân Bàng vừa cố tình tạo ra tiếng động có vẻ đang đi về phía bên phải, vừa nằm sấp trườn về phía tảng đá phía trước. Qủa nhiên, chỗ phát ra hai tiếng thở phía sau tiền phương có phản ứng. Hai băng đạn lần lượt bắn tới.

Xôn xao…

Tốc độ của Diệp Phàm quá nhanh, hắn thừa dịp tiếng súng vang lên, liền phát huy thuật Hổ ưng Đề Túng của Phí gia đến mức độ cao nhất. Khoảng cách năm trăm mét, Diệp lão đại nhảy mắt đã lướt tới nơi nghi ngờ có địch thứ nhất.

Với thân thủ cửu đẳng hiện nay của Diệp Phàm, vừa lướt đi đã thi triển toàn bộ khả năng, không cần thở đã lướt đi trên bầu trời như diều hâu tới khoảng cách năm sau mươi mét. Cho nên, khoảng cách năm trăm mét, Diệp Phàm bốn lên bay lên hạ xuống là tới.

Đây đương nhiên không phải là bay, chỉ là đẩy nội tức khí ra ngoài thân, có tác dụng làm phản lực đối với mặt đất, thêm vào vài thủ thuật đặc thù lợi dụng quán tính lướt trên không trung mà thôi.

Nói thì chậm nhưng thực ra rất nhanh.

Diệp lão đại vừa hạ xuống chỗ nghi ngờ có địch, một chân hạ từ không trung xuống, lập tức nơi trông như hầm rượu cổ đại kia lập tức sập xuống. Diệp lão đại ném một quả lựu đạn vào.

Trong tiếng ầm vang, ông bạn kia mới thò cái đầu ra đã bị nổ bay văng đi. Nửa cánh tay vẫn còn đầm đìa máu đập vào trên người hai đồng chí phía sau.

Không đợi hai người phản ứng lại, Diệp lão đại bắn hai phát súng bang bang. Hai người trúng đạn ở đâu, sau một tiếng kêu đau đớn, Vương Nhân Bàng đã sớm lách tới phía sau hai người này.

Từ phía sau lưng một tay phản câu, răng rắc một tiếng, giống như chặt cây ngô. Lập tức máu tươi văng khắp nơi. Đối với hai tên ngũ đẳng kém cỏi mà nói, trước mắt Vương Nhân Bàng vốn không có khả năng chiến đấu.

Mẹ nó, làm bẩn tay mình. Hình như hai tên xui xẻo của bộ đội Hồng Ưng của Israel. Sau khi Vương Nhân Bàng trong lòng thầm mắng một câu, phát hiện Diệp lão đại đã phóng về phía trước từ lâu.

Hạ xuống một nơi, cùng với tiếng súng vang lên, sự tấn công của đối phương thất bại, mà kết quả lại là bị Diệp Phàm dùng bàn chân có thể đá đứt tảng đá dầy nửa mét đá cho một cước.