Quan Thuật

Chương 2545: Khôi hài




Tuy nhiên, không thể tưởng được lão già mặc áo vải xanh vừa rồi xua tay ngăn lại nói:

- Từ từ đã, muốn đấu thì vào trong đi, ngoài thôn này cũng không hay.

- Lão nhị, ý của anh là gì?

Phi Dương có chút không hiểu.

- Đại ca, muốn đấu đương nhiên phải tìm nơi tốt có phải không? Đầm Khốn Long của thôn chúng ta chính là nơi rất tốt để so đấu.

Tin rằn chủ môn Tiêu đã đến đó, nếu bọn nhóc này kiêu ngạo, ngông cuồng, hiếu thắng muốn ngẩng đầu vì nhà họ Hoa, chúng ta sẽ để lũ nhóc không biết trời cao đất rộng gì hiểu được phái Hoa Sơn vẫn là phái Hoa Sơn, không phải nơi cho lũ trẻ kiêu ngạo, ngông cuồng.

Lão nhị Khâu Lâm nháy mắt nói.

Diệp Phàm nghĩ ra điều gì đó. Có lẽ lão đại Cái Phi Dương tính tình vẫn khá ngay thẳng. Còn vị lão nhị Khâu Lâm này là người khôi hài giả dối, lòng dạ sâu hơn rồi.

- Tốt, nghe lão nhị vậy.

Cái Phi Dương nhướng mày, quay sang nhìn mấy người Diệp Phàm nói:

- Thế nào những cậu nhóc ngu ngóc, có dám đến đầm Khốn Long phía sau thôn thử xem không? Không được thì giờ chỉ cần mỗi người để lại một tay là có thể cút xéo, về sau nhìn thấy đệ tử của Hoa Sơn kêu một tiếng sư phụ là được. Nếu không thì tùy tôi.

- Có chiêu gì cứ việc đưa ra, tuy nhiên, kéo bè kéo lẽ đánh nhau không tốt, chúng tôi rõ ràng nhiều người hơn các ông.

Thiên Thông hét lên.

- Yên tâm, Cái Phi Dương tôi không có tật xấu đó.

Phi Dương không đợi Khâu Lâm lên tiếng nói.

Khâu Lâm không khỏi nhíu mày, vừa định lên tiếng Diệp Phàm cũng cướp lời nói:

- Ở bên trong, tuy nhiên, không biết trong phái Hoa Sơn lời của ông có dùng được không?

- Lời của tôi không dùng được thì ai dùng được? Bảo bọn chúng ra quản đi?

Phi Dương quả nhiên trúng kế, không hề nghĩ ngợi nói ngay.

Hơn nữa, lão già này tức giận đến mức nội khí trong lúc vô ý bốc lên cả đầu, tóc có vẻ như bay lên, trông giống con nhím. Mấy người Diệp Phàm thấy buồn cười nhưng cảm thấy không lễ phép nên đều im lặng.

Mọi người đi theo Phi Dương ra phía sau thôn. Mấy người Diệp Phàm phát hiện thôn này khá lớn.

Hơn nữa, tuy nhà ở là đều là nhà gỗ tường đất nhưng mỗi tòa nhà đều có phòng riêng, trước nhà còn có cái sân khá lớn.

Gần như mọi nhà đều có vại đựng nước bằng đá từ xưa. Có lẽ là bình thường dùng để luyện công.

Thậm chí, dưới bóng cây to trong nhà còn có Mai Hoa Thung. Xem ra thôn này quả là đặc sắc, cả thôn đều tập thể hình.

Trên vách núi có địa thế khá bằng phẳng. Hơn nữa, trong thôn trồng rất nhiều cây tùng, có lẽ đều có tuổi thọ trên trăm năm.

Đi thẳng ba dặm đến một nơi nghe có tiếng nước chảy ầm ầm. Hẳn là có một thác nước. Bởi vì gần đây mưa không nhiều, cho nên, thác nước nhìn từ xa cũng không rộng. Một dòng nước phun xuống dưới chân núi.

Đến gần mới phát hiện thác nước này rộng chừng ba mươi mét, dòng nước cũng không phải rất mạnh.

Dưới thác nước có một đầm nước, có lẽ là đã được con người sửa chữa. Rộng chừng ba dặm, dài mảnh, căn bản cũng không thể gọi là đầm, chỉ có thể gọi là hồ nhỏ.

Đây có lẽ chính là đầm Khốn Long. Nếu gọi là đầm Khốn Long, thì chắc chắn đầm này có gì đặc biệt. Diệp Phàm dùng đôi mắt chim ưng cẩn thận quét qua một vòng phát hiện nhìn ngoài cũng không phát hiện được gì đặc biệt. Tuy trời khá lạnh nhưng mặt đầm cũng không đóng băng, có lẽ là do thác nước thường xuyên đổ xuống.

Diệp Phàm đã đi qua cả Hàn lâm tự, đương nhiên cũng không quan tâm đến đầm Khốn Long này rồi. Lúc này, mới có thời gian quan sát xung quanh mình. Phát hiện trên một tảng đá lớn bên bờ đầm đang đứng mấy chục người.

Mặc cũng rất đặc biệt, người trẻ tuổi mặc áo choàng màu xanh, người lớn tuổi mặc áo màu tím.

Đứng giữ là một người trung niên, mặt dài gầy, cằm có mấy cọng râu, ánh mắt đặc biệt sắc bén. Khi nhìn qua Diệp Phàm người này chỉ quét mắt qua không hề dừng lại, không hề lên tiếng, chỉ dừng lại ở Xa Nhất Đao.

Có lẽ người này cảm thấy y mới là thủ lĩnh của đám người này. Dù sao Diệp Phàm quá trẻ.

Diệp Phàm đã đoán trước được, người này chắc chắn là Đại chưởng môn của phái Hoa Sơn Tiêu Thiên Đắc. Theo truyền thuyết người này chính là con út của Tiêu Sắc Nhất, có lẽ chưa đến 50 tuổi.

- Chính là các cậu muốn lấy lại Đế vương giám sao?

Người đàn ông trung niên dùng mười phần khí hướng về phía Xa Nhất Đao hỏi.

Tuy nhiên, Xa Nhất Đao không lên tiếng, Diệp Phàm gật gật đầu nói:

- Nói vậy ông chính là môn chủ Tiêu Thiên Đắc?

- Chính là tôi, tuy nhiên, bảo người đứng đầu của các cậu nói chuyện. Tôi không thích nói chuyện với con nít miệng còn hôi sữa ăn nói lung tung.

Tiêu Thiên Đắc cảm thấy bất ngờ, không thể tưởng tượng được người thanh niên nhìn qua còn rất trẻ này mới là người đứng đầu đám người này.

Tuy nhiên, Tiêu Thiên Đắc cho rằng đây chỉ là người nói giúp. Trong thời gian ngắn, Tiêu Thiên Đắc có chút tức giận cho là mình bị khinh thường, người đứng đầu không lên tiếng lại sai một người thanh niên lên tiếng là đạo lý gì?

- Hắn là người cầm đầu của chúng tôi, lời của hắn đại diện cho ý của chúng tôi.

Lúc này Xa Nhất Đao thản nhiên nhìn Tiêu Thiên Đắc một cái hừ nói.

- Cậu tên gì, từ đâu đến, tại sao phải thay nhà họ Hoa can thiệp vào? Cậu thanh niên, thế giới này rất lớn, cũng không phải cậu muốn tham gia vào là có thể.

Tiêu Thiên Đắc có chút khinh thường nói chuyện với Diệp Phàm.

- Tôi là Diệp Phàm, đến từ Tấn Lĩnh. Chuyện của nhà họ Hoa là chuyện giữa chúng tôi và nhà họ Hoa, việc này không cần ông tham gia.

Chúng tôi chỉ cần lấy lại được Đế vương giám là được. Chúng tôi không có can đảm đã không đến chỗ này của các ông.

Nếu đến đây, các ông nói vậy cũng không thể dễ dàng đưa Đế vương giám cho chúng tôi. Vậy thì kéo đến là được.

Diệp Phàm cũng tiến tới, dù sao đến là phải đáu, khách khí cũng không được, ngược lại làm cho đối phương coi thường.

- Cậu mà đòi lấy lại Đế vương gám, ha ha …

Lúc này một lão già mũi đỏ đứng bên cạnh Tiêu Thiên Đắc cảm thấy hết sức buồn cười, cười phá lên.

Lúc này những đệ tử của phái Hoa Sơn cũng cười vang theo, một người trẻ tuổi mặt tròn lớn tiếng nói:

- Sư phụ, hiện giờ thật sự là không giống với ngày xưa rồi. Xem ra, phái Hoa Sơn chúng ta đã lâu không đi ra ngoài, đến tôm tép nhãi nhép cũng dám đến sai bảo rồi, buồn cười chết mất, buồn cười chết mất.

- Cổ Phong, thế giới này rất lớn, nhưng thế giới lớn hơn nữa vẫn có thể có phái Hoa Sơn chúng ta đấy, không phải con chó con mèo cũng có thể đến đây.

Một ông lão miệng rộng lên tiếng châm chọc.

- Ha ha, thế giới rất lớn, nhưng cũng không phải phái Hoa Sơn các ông chiếm hết toàn bộ. Nếu không cũng không cần núp ở nơi cứt chim cũng không thải tự cuông vọng mình.

Vương Nhân Bàng tôi hôm nay thật đúng là được mở mang tầm mắt, thấy được hạng người vô tri núp trong núi lớn.

Nghĩ rằng duỗi chân đá mấy cái có thể vô địch thiên hạ, ngu ngốc, thật sự là ngu ngốc.

Vương Nhân Bàng rung đùi đắc ý, kích bác.

- Thằng nhóc, câm miệng!

Người thanh niên trẻ tuổi có lẽ bình thường ỷ vào sư phụ kiêu ngạ đã quen, tức giận đến mức lập tức bật cao đến ba thước từ tảng đá, trên không trung mở rộng hai chân xếp đắt "Kim nhạn ngang trời" đá xuống đầu Vương Nhân Bàng.

Tư thế tương đối dọa người. Hơn nữa, người này từ trên đá xuống dưới, cuốn theo gió thổi tương đối sắc bén, tốc độ lớn. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

- Cậu tính là cái đêch gì!

Vương Nhân Bàng không hề nghĩ ngợi, đột nhiên nhún người xuống, nhoáng một cái đã đến dưới người thanh niên trẻ tuổi, chân mạnh mẽ hướng lên trên một chút, một quyền đâm về phía dưới háng người trẻ tuổi, muốn như khỉ hái đào.

- Cổ Phong cẩn thận phía dưới.

Lão già mũi đỏ lên tiếng nhắc.

- Yên tâm, sư phụ kỹ năng vô dụng.

Cổ Phong vẫn đá đi xuống miệng đáp.

Bụp một tiếng động mạnh vang lên. Khi mọi người bình tĩnh lại thấy Cổ Phong đã bị một quyền của Vương Nhân Bàng đập vào mông. Dưới tác dụng của lực quán tính cả người lao về phía tảng đá dưới nước ban nãy.

Cả người nước bắn tung téo không nói, bộ dạng khá khổ sở. Nhìn sang cạnh quần của y không không ngờ bị Vương Nhân Bàng làm trò đùa kéo xuống.

Lúc này lập tức là đứng cởi chuồng trên tảng đá dưới đầm nước. Lấc tức mông nhuộm một mảng máu tươi, đầm nước cũng có chút máu đỏ.

Trên tảng đá các đệ tử Hoa Sơn lập tức lộ vẻ khiếp sợ. Một đám có lẽ muốn cười mà không dám cười, bởi vì bộ dạng của Cổ Phong rất thảm.

Y nửa ngồi trong nước hai tay che dưới háng cũng không dám lên bờ, bởi vì quần lót cũng bị Vương Nhân Bàng kéo đi rồi, bây giờ đang biểu diễn múa khỏa thân. Trên tảng đá lúc này còn có mười người đệ tử nữ.

Ha ha, một đệ tử nữ cuối cùng không nhịn được, phá lên cười, lập tức tiếng cười vang lên.

- Cười gì, chưa thấy qua có phải không?

Sư phó của Cổ Phong trừng mắt nhìn đám con gái một cái, hai tay vừa động áo choàng màu tím trên người bay về phía Cổ Phong, y không ngừng tung lên mặc vào đôi mắt giống đôi mắt độc trừng trừng nhìn Vương Nhân Bàng.

- Hừ!

Lão già mũi đỏ đột nhiên hừ lạnh một tiếng, xuất trưởng giơ ra một trảo hướng về phía Vương Nhân Bàng.

- Muốn tấn công trộm!

Thiên Thông vừa thấy vội vàng vung chưởng lên trên nghênh đón. Mà Xa Thiên đã nhấc Vương Nhân Bàng đến bên cạnh Diệp Phàm.

Băng…

Tiếng động giống như hai vật cứng chạm nhau truyền đến, Thiên Thông mặt hơi ửng đỏ, có lẽ đã bị thiệt thòi rồi.

Mà lão già mũi đỏ kia người chỉ hơi động một chút, Thiên Thông cũng lùi đi hai bước, đương nhiên là chiếm hết lợi thế rồi.

- Cậu thanh niên, nếu dám đến vì nhà họ Hoa, vậy thì xuất chưởng đi.

Lúc này Tiêu Thiên Đắc nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, người ta căn bản không coi Diệp Phàm ra gì.

- Theo ý của chủ môn Tiêu vậy.

Diệp phàm cũng không kiêu ngạo, không siểm nịnh.

- Thấy cậu còn đưa đến bốn người trẻ tuổi, vậy thì thật tốt rồi, phái chúng tôi cũng cử ra bốn đệ tử tuổi như nhau để thức với các cậu, coi như một trận thắng của các thanh thiếu niên này. Đây là ván thứ nhất, ván thứ hai do người thắng ra điều kiện thì thế nào?

Tiêu Thiên Đắc nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, nói:

- Phái Hoa Sơn chúng tôi từ xưa đến nay đều là đại diện cho chính phái, cậu thanh niên, cậu không cần lo lắng, chúng tôi chắc chắn sẽ không chơi chiến thuật xa luân.

- Được!

Diệp Phàm gật gật đầu, gọi bốn người Lưu Cường, Đường Thành, Thái Nguyệt và Cát Thanh đến dặn dò một hồi..