Quan Thuật

Chương 2706: Mất cả chì lẫn chài




- Ông chủ có thể nói tôi nhưng anh không được, anh cho là mình giống ông chủ có phải không?

Tôi đã nhịn anh lâu lắm rồi, rời khỏi ông chủ thì anh chẳng bằng một con chó.

Riehl chỉ vào George mắng một trận sau đó có lẽ là khát nước nên cầm lấy cốc uống một ngụm lớn nhìn ông chủ một cái nói:

- Các anh đều cho rằng biểu hiện của tôi hôm nay là yếu đuối có phải không?

Thật ra tôi cũng không phải là không muốn đấu nhưng người Trung Quốc có một câu ngạn ngữ "Biết người biết ta trăm trận trăm thắng"

Đối với Tháp Bố Tư chúng ta không có nhiều thông tin liên quan đến hắn. Người này có vẻ có chút thô mãnh, hơn nữa trước đây không lâu không ngờ là một quyền thủ bình thường thăng đến mức quyền vương như bây giờ.

Hắn vừa mở miệng đã là một trăm triệu, tôi nghĩ, người này không nắm chắc thì không thể nói thế.

Tuy nói hắn chỉ là tù trưởng của một bộ lạc, nhưng bộ lạc này hiện nay dân chúng đều nghèo đói, lấy đâu ra 100 triệu?

Khoảng tiền này nhất định là hắn hợp tác lúc nãy ra. Người ta đồng ý đầu tư khoản tiền lớn như vậy, chắc chắn là có mục đích.

Hơn nữa, đến đây sau mỗi quyền vương đều có một ông chủ. Nhưng tập đoàn tài chính này cũng không chỉ riêng cung cấp tiền.

Mục đích là cung cấp tin tức và bày mưu tính kế, việc này tôi chỉ sợ ông chủ sẽ mất cả chì lẫn chài.

- Mất cả chì lẫn chài? Chẳng lẽ cậu có tự tin sao?

Hưu Cách Đức Lâm có chút nghi ngờ nhìn Riehl Rose một cái hỏi.

- Đấu thắng hắn không khó lắm, tuy nhiên, tôi muốn chắc chắn trăm phần trăm có thể hạ hắn. Hơn nữa, tôi tin tưởng vào vòng trong tôi sẽ có cơ hội chạm mặt hắn.

Người này nhất định có thể tiến vào vòng bán kết. Đến lúc đó chỉ còn lại hắn với tôi và Trạch Nhất Lang tranh ba top 3.

Ngoài ra tôi cũng không muốn để lộ thực lực của mình. Bởi vì còn có một đối thủ mạnh nhất là Trạch Nhất Lang, đây có thể gọi là đối thủ mạnh mẽ.

Riehl Rose nói.

- Theo lời đồn Trạch Nhất Lang cũng có thực lực bí mật, hiện tại tuy nói chỉ là quyền vương tám sao, thực ra hẳn là thực lực không ngừng ở đó. Bởi vì ông nội của Trạch Nhất Lang là một cao thủ siêu cấp. Cho dù ở Nhật cũng là một Thái sư.

Hưu Cách Đức Lâm gật đầu nói nhìn Riehl Rose một cái hỏi:

- So với Trạch Nhất Lang cậu có xác xuất chiến thắng gã bao nhiêu?

- Khó nói lắm, 5-5 đi.

Riehl Rose vẻ mặt nghiêm trọng.

Đồng thời cách phía hai người không xa trong một phòng khách xa hoa cũng đang ngồi mấy người.

Một người tóc dài xõa vai, mặt trang phục truyền thống võ đạo Nhật Bản, chân đi đôi gốc gỗ, ngồi trên sa lon trong phong cách rất cổ đại.

Người này chính là siêu cấp đại sư Không Trạch Bản Tú của Không Đao Lưu Nhật Bản.

Ngẫm nghĩ một chút hỏi:

- Nhất Lang, hôm nay Tháp Bố Tư con cũng nhìn thấy, con thấy người này thế nào?

- Một tù trưởng đến từ một bộ lạc của Châu Phi, đây là thân phận của hắn. Tuy nhiên, người này xuất hiện khá đột ngột.

Hơn nữa nhìn từ lúc hắn xuất hiện thì thấy người này tương đối kiêu ngạo. Tuy nhiên, người này thật sự có năng lực. Hiện giờ hắn mới chỉ đánh ba trận nhưng đều một quyền đánh thắng đối thủ rồi. Ngay cả năm sao như Tân Trì cũng không địch nổi một quyền của hắn. Người này rất có thực lực.

Tuy nhiên, bởi vì hắn không lộ nhiều thân thủ cho nên tôi cũng không biết thực lực của hắn mạnh như thế nào.

Tuy nhiên hắn dám khiêu chiến với Bảy sao quyền vương Riehl Rose và đặt cược 100 triệu thì xem ra người này có năng lực chiến thắng Bảy sao có phải không?

Có lẽ người này chí ít có thực lực tám sao quyền vương.

Không Trạch Nhất Lang nói.

- Con sai lầm rồi.

Không ngờ Không Trạch Bản Tú đột nhiên nói.

- Chẳng lẽ hắn không phải tám sao?

Trạch Nhất Lang có chút hồ đồ nhìn ông nội.

- Hắn không chỉ ngừng ở tám sao, hơn nữa, tôi nghi ngờ người này có chín sao, thậm chí mười sao. Nhất Lang, qua mấy ngày nữa con nhất định chạm mặt người này đấy.

Không cần nể tình, vừa ra tay phải đánh bại hắn mới được. Người này có lẽ cũng là đã quen kiêu ngạo rồi, hơn nữa, nghe nói người này háo sắc, đi cùng bên người lúc nào cũng có ba bốn cô gái.

Có lẽ trước kia trong hộ lạc cũng tương đối được sủng ái mới làm cho hắn kiêu ngạo ngông cuồng như thế.

Đến giờ hiện tại hắn chỉ mới đấu với một số đối thủ cấp thấp. Thực ra càng lên cao thì cấp bậc càng cao.

Không Trạch Bản Tú nói.

- Đáng tiếc không thể dùng đao, nếu như có thể dùng binh khí thì tốt rồi.

Không Trạch Nhất Lang có chút tiếc nuối.

- Ha ha, binh khí chỉ là để trợ giúp, không cần hi vọng hết vào nó. Khi con đạt đến một cấp bậc nhất định thì con sẽ hiểu được cao thủ có thể dùng được cả lá nói gì đến binh khí.

Không Trạch Bản Tú tỏ sự kiêu ngạo của đại sư.

- Không có binh khí cháu cũng đánh chết. Hắn nhiều nhất là Chín sao đến mười sao thì thế nào?

Không Trạch Nhất Lang cũng lộ ra sự kiêu ngạo, ngông cuồng mạnh mẽ.

- Ha ha ha…

Không Trạch Bản Tú đột nhiên vỗ vỗ sô pha cười to nói:

- Lúc này mới giống cháu trai của nhà họ Trạch chúng ta.

Nếu con ngay cả một người Chín đến mười sao quyền vương cũng không bắt được thì gọi gì là cháu đích tôn của nhà họ Trạch?

- Ông nội yên tâm. Akiyama tính cái gì, tôi nhất định sẽ làm cho Akiyama trả giá nhiều.

Không Trạch Nhất Lang kiêu ngạo ngông cuồng nói.

- Akiyama Lifu sau khi thi đấu với Trần Vô Ba ở Trung Quốc tiến triển thần tốc, nghe nói gã đã đột phát đẳng cấp 11 rồi, ngang nhiên tiếng vào hàng ngũ siêu cấp.

Tôi cảm thấy có chút kỳ lạ, bốn năm trước gã mới hoàn đoạn khai nguyên, đến giờ tuy đã qua bốn năm chưa đến năm năm gã rõ rang liên tục đột phá hơn hai đẳng cấp.

Việc này đúng là không tưởng tượng được. Hơn nữa tôi nghi ngờ gã có phải có tiếng không có miếng không?

Một ông già râu ngắn người Nhật Bản nói, người này là là cha của Không Trạch Nhất Lang - Không Trạch Điền Do.

- Hắn chỉ chó ngáp phải ruồi thôi.

Trạch Nhất Lang hừ lạnh nói.

- Chó ngáp phải ruồi?

Không Trạch Điền Do có chút không hiểu nhìn con trai.

- Đúng vậy, Điền Do.

Không Trạch Bản Tú gật gật đầu nói:

- Từ khi đấu cùng Trần Vô Ba kỳ thật Akiyama Lifu còn bị tổn thương.

Theo lý mà nói phải hơn một năm mới khôi phục. Tuy nhiên, người này tốt số. Không ngờ đang tìm kiếm thuốc để chữa bệnh thì tình cờ gặp được một cái sừng hải cẩu.

Nghe nói con hải cầu này đã sống hai trăm năm rồi, nghe nói sừng giống sừng trâu nên gọi là sừng trâu hải cẩu.

Vật này là vật kịch độc, hơn nữa, rất khó bắt được, ngay cả cao thủ đẳng cấp 11 cũng không chắc có thể bắt được.

Bởi vì trong nước thì thân thủ của chúng ta cũng bị hạn chế. Mà Akiyama Lifu may mắn vừa gặp hai cá mập đang cắn xé con hải cẩu kia.

Cuối cùng cá mập bị cắn chết, và hải cẩu cũng bị thương nặng mới khiến cho Akiyama lấy được sừng.

Rồi sau đó gã áp dụng phương pháp lấy độc trị độc, uống máu hải cẩu không ngờ trong bốn năm đá đột phá điến 11 đẳng.

Không Trạch Bản Tú vẻ mặt khá tiêc nuối nói.

- Vậy thì thế nào, trước mặt ông nội gã vẫn không chịu nổi một kích.

Trạch Nhất Lang chép miệng nói, vẻ mặt đầy khinh thường.

- Không thể nói như vậy ông và gã không giống nhau. Năm dó ông và tiền bối Akiyama Mita từng đấu một trận. Akiyama Mita thật sự lợi hại, so với chúng ta vẫn hơn một chút. Chẳng qua tôi còn có phòng thủ mới ngang tay với y. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Trạch Bản Tú vuốt vuốt râu nói.

- Không thể tưởng tượng được ông nội còn có thành tích này. Mấy chục năm trước y là đại sư hạng nhất của đất nước chúng ta.

Có lẽ hắn lúc đó đã đạt đến cửu đẳng thậm chí thập đẳng. Lúc trước Akiyama Mita nghiêm nhiên so sánh được với chưởng môn của Võ Đang Thiếu Lâm.

Ông nội có thể cùng y đấu ngang tay thì là chuyện vinh quang rồi.

Không Trạch Nhất Lang vẻ mặt bội phục nhìn ông nội.

- Nhất Lang, con nói đúng rồi.

Không Trạch Điền Do cười nói.

- Tuy nói tổ tiên của Akiyama đã có cừu oán với nhà chúng ta, sang năm lại muốn đấu với chúng ta rồi.

Nhưng chúng ta không thể không thừa nhận, năm đó Akiyama thật sự có thực lực, nghe nói Akiyama Mita từng được so sánh với Trương Vu Trần của Võ Đang.

Hiện tại Akiyama vì Akiyama Mita mất tích nên đã xuống dốc, Akiyama Lifu muốn vực lại nhà này là tương đối khó khăn.

Tuy nhiên, nhà chúng ta trừ phi ông cụ ra tay nếu không những hậu bối khác không thể chống lại Akiyama Lifu.

Con còn trẻ, tuy nói so với bạn bè đồng lứa con là cao thủ nhưng con cần gian khổ tôi luyện mới được.

Nhà chúng ta chỉ trông mong con có thể nhanh chóng lớn mạnh để dẫm nát Akiyama Lifu dưới chân.

Nói cách khác, mặc dù là ông cụ ra tay cũng sẽ làm người ngoài nói là thắng không vinh quang. Ngược lại làm việc cho người khác đám tiếu.

Nhà họ Trạch chúng ta không phải là người như thế, chúng ta một gia tộc khá có ảnh hưởng.

Chúng ta không thể để người ta đàm tiếu.

Không Trạch Điền Do hào hùng nói.

- Trương Vũ Trần? không phải nghe nói người này đã đạt đến cảnh giới trong truyền thuyết sao? Akiyama Mita thật là có chút lợi hại, không ngờ cùng cấp bậc với Trương Vũ Trần. Con nghĩ ông nội không dễ dàng không phải vì là Akiyama Mita không xuất hiện có phải không ạ?

Trạch Nhất Lang thật sự là thông minh, vừa thoáng đã nghĩ đến cái này.

- Ừ, thật sự là ông có chút băn khoăn. Tuy hiện tại thân thủ của ông không tệ nhưng vẫn không thể bước vào cảnh giới truyền thuyết.

Có người đồn đại Akiyama Mita đã chết từ lâu rồi, tuy nhiên, chúng ta không nhìn thấy thi thể ông ta thì không thể tin.

Cao thủ cùng cấp bậc với Trương Hữu Trần không phải dễ dàng chết như vậy. Thật ra, Akiyama Mita căn cốt tốt hơn ông, hơn nữa ngộ tính của người này tốt hơn so với tôi. Nếu người này còn sống có lẽ đã cùng cấp bậc cao thủ với Trương Hữu Trần.

Muốn nói ông không có băn khoăn đó là gạt con đấy.

Ông là trưởng họ cuối cùng của nhà họ Trạch chúng ta, chỉ cầnkhông tìm được thi thể của Akiyama Mita thì tuyệt đối ông không ra tay.

Nếu việc này là do các cháu tự đánh thắng nhà Akiyama trên võ đài thậm chí là diệt nhà Akiyama thì là họ tự tìm lấy.

Việc này nếu mọi người biết cũng sẽ không nói gì, tài nghệ không bằng người thôi.

Cho nên, hi vọng của ông đều gửi vào cháu. Cơ thể Nhất Lang tốt, hơn nữa chăm chỉ luyện công.

Chưa đến ba mươi tuổi đã đạt đến thập đẳng đỉnh giai rồi, Akiyama Lifu mới đẳng cấp 11, ông nghĩ cho Nhất Lang mấy năm nữa.

Dưới sự giúp đỡ của ông, vượt qua Akiyama Lifu là không thành vấn đề. Còn cuộc tỉ thí năm tới chúng ta cũng không cần phải lo lắng.

Không Trạch Bản Tú nói đến đây có vẻ khát nước cầm chén trà lên.