Quan Thuật

Chương 2842: Gian dối




- Tổng giám đốc Diệp lần đầu đến Việt Đông, chiêu đãi tốt một chút cũng là việc bình thường. Hơn nữa, nhà máy khó khăn cũng không khó khăn đến bữa ăn có phải không?

Giám đốc Tống cười nói.

- Không cần, hay là đến nhà khách đi.

Diệp Phàm thản nhiên lắc đầu.

- Việc này…

Giám đốc Tống mặt cứng đờ, trầm ngâm một chút nói;

- Tổng giám đốc Diệp lần này tôi còn mời mấy người bạn, bọn họ đều là người ở Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân. Làm kinh doanh trên địa bàn của người ta, không chuẩn bị một chút cũng không được, hơn nữa bạn bè cũng là con đường phải không?

- Hả, vậy cũng được.

Diệp Phàm gật đầu, trong lòng hiểu ngay, anh mời tôi đến Thiên Nga Đen không phải vì lần đầu tôi đến đây mà vì anh mời bạn bè, nhân vật số má của công ty đến đây chỉ là để đánh bóng thôi.

Giám đốc Tống không gọi hắn là Bí thư mà gọi là Tổng giám đốc Diệp, thoạt nghe cũng không có gì, thật ra xưng hô trong đó cũng rất nhiều ý nghĩa.

Tập đoàn cơ điện Hoành Không là doanh nghiệp quốc doanh lớn. Diệp Phàm là quyền bí thư nhưng danh hiệu Bí thư này đặt trước, đảng lãnh đạo xí nghiệp mà.

Anh chỉ gọi là tổng giám đốc Diệp chẳng phải là anh không thừa nhận hắn là một bí thư.

Nghiễm nhiên hạ thấp cấp bậc của Diệp Phàm trong công ty. Hơn nữa, về trang phục Diệp Phàm cũng đã sớm nhìn ra, nhưng muốn xem mấy người này có mánh lới gì.

Bởi vì, theo tình hình mà Diệp Phàm nắm được, nhà máy chế tạo thiết bị Việt Đông có ý đồ thoát ly khỏi tập đoàn, hôm nay lần đầu gặp mặt, Diệp Phàm liền có cảm giác rồi.

Tổng Thủy Dương bày ra sự đối đãi bằng cấp, lòng lang dạ thú có thể thấy được lốm đốm rồi.

Lần này đến thành phố Cảng Cửu, một là đến tập đoàn Chính Hà, mục đích khác là tiện đường qua nhà máy chế tạo thiết bị Phi Không.

Nếu tin đồn là thật, Diệp Phàm muốn ra tay trừng phạt tính toán vọng tưởng này. Cho nên, Diệp Phàm muốn thử kiểm tra ý định thật sự của Tống Thủy Dương.

Khách sạn Thiên Nga Đen nằm bên cạnh bờ sông Châu Giang, biểu tượng giống một con thiên nga bay lượn. Là khách sạn 5 sao nổi tiếng ở thành phố Việt Đông. Đương nhiên, tin tức cùng cấp bậc có liên quan trực tiếp.

Đối với khách sạn này, Diệp Phàm cũng không có gì lạ. Trước kia làm việc ở Việt Đông đã thường xuyên ra vào đây.

Diệp Phàm đã làm việc ở Ngư Đồng chín năm, sau đó lại đảm nhiệm Phó trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy ở Việt Đông, hiện giờ mấy năm mới quan lại chỗ cũ, trong lòng cũng có chút xúc động.

Giám đốc Tống đã chuẩn bị một căn phòng sang trọng.

Đẩy cửa vào phạt hiện một bàn tròn lớn có thể ngồi mười bảy mười tám người, hai bên còn có quầy bar nhỏ.

Chi phí đêm nay không đến mấy nghìn chắc chắn là không thể.

Đối với tình trạng kinh tế không mấy lạc quan của nhà máy chế tạo thiết bị Phi Không mà nói quả là lãng phí.

Lúc này trên bàn đã ngồi bảy tám người cả trai lẫn gái.

Thấy mấy người Diệp Phàm bước vào, mọi người ngồi trên bàn không ngờ đứng lên. Hơn nữa, trên bàn bày rau dưa, củ cải chua, hoa quả và điểm tâm mấy người này đã cầm đũa rồi.

Rượu Remy Martin, Brandy, ngũ lượng đều có, hơn nữa đều đã rót rồi, ra vẻ là đã uống một hồi rồi.

Một thanh niên tóc húi cua và nhìn thấy Tống Thủy Dương bước vào lập tức chỉ vào anh ta cười nói:

- Tôi nói nhe lão Tống, anh thế nào thế, để chúng tôi chờ đến bây giờ, anh xem là mấy giờ rồi?

Một người đàn ông trung niên ăn mặc sang trọng hơi có vẻ châm chọc cười nói:

- Tiểu Tiền, chẳng lẽ cậu không biết đây là phong cách tiếp khách của Giám đốc Tống sao, chúng ta không phải là khách.

- Ngại quá, ngại quá, vừa rồi đi đón Tổng giám đốc Diệp của tổng công ty chúng tôi. Các vị, xin bớt giận, xin bớt giận.

Giám đốc Tống vẻ hạ mình cười cười.

- Tổng giám đốc Diệp, đây là tổng giám đốc Diệp?

Người thanh niên tóc húi của khinh thường nhìn Diệp Phàm và Khổng Ý Hùng một cái, hừ nói:

- Giám đốc Tống, đây là Việt Đông, không phải là Thiên Vân của anh.

Hôm nay thật sự vất vả tôi mới mời được Chủ tịch thành phố Đàm đến, Trưởng ban Thôi, giám đốc Sở Đỗ, Lưu tổng…

Anh nói xem, hiện giờ đã 7 giờ, may mắn chúng tôi còn ăn một chút hoa quả điểm tâm nếu không thì giờ đã hôn mê bất tỉnh.

Đãi khách như anh không được, lần sau chúng tôi sẽ không tới, không tới đâu.

- Rất xin lỗi các vị lãnh đạo, tôi đi đón Tổng giám đốc Diệp, máy bay hạ cánh đã hơn sáu giờ, lại kẹt xe, cho nên trễ một chút. Để tôi tự phạt mười chén, mười chén coi như để tạ lỗi cho các vị

Giám đốc Tống vừa thở dài, vừa vái lay, Diệp Phàm nhìn muốn phát nôn.

Khổng Ý Hùng nhìn không được, Tống Thủy Dương chịu nhận lỗi thậm chỉ ngay cả việc mời Diệp Phàm ngồi cũng quên hết.

Hơn nữa, mặc dù là bàn tròn cũng có phân trên dưới đấy, bọn người kia nghiễm nhiêm chiếm hết vị trí lãnh đạo, chỉ để lại vị trí của người tiếp khách và khách.

Khổng Ý Hùng nghiêm mặt hừ nói:

- Giám đốc Tống, anh định để tổng giám đốc Diệp đứng ăn cơm có phải không?

- Ôi, rất xin lỗi, mời tổng giám đốc Diệp ngồi.

Tống Thủy Dương vừa nghe, quay vội vàng kéo một chiếc ghế dựa nói.

- Giám đốc Tống, tống giám đốc Diệp của các anh đủ khí phái, để mọi người đợi lâu không nói, hiện giờ rõ ràng còn muốn đứng ăn cơm. Nếu muốn đứng ăn cơm thì đứng đi.

Người thanh niên tóc húi cua nói.

- Đúng rồi, đứng ăn cơm còn tốt cho tiêu hóa có phải không? Nói về sức khỏe thì đứng ăn cơm tốt hơn là ngồi. Tuy nhiên, chúng tôi lười quen rồi, không quen đứng.

Một người bụng to cười nói, đây có lẽ là một nhà giàu mới nổi, xích vàng trên cổ có thể làm dây xích sắt khóa người rồi.

Hai nhẫn lục bảo trên ngón tay cộng thêm đồng hồ Rolex, trang phục xa hoa trên người khoe khoang hết sức có thể. Nhìn qua giống như là quả bí đao choàng một lớp lá cây vàng.

- Ha ha ha …

Mấy người ngồi đó đều bật cười.

- Giám đốc Tống, đây đều là bạn bè của cậu, hay là ai?

Khổng Ý Hùng giận dữ hừ nói.

- Ha ha, tôi đội trưởng hình sự trung đoàn cảnh sát Sở Công an tỉnh Việt Đông, người ta gọi tôi là đồng chí Tiền Khôi, anh gọi tôi là đội trưởng Tiền là được.

Người thanh niên tóc húi cua hừ lạnh một tiếng, cố ý nhìn Diệp Phàm một cái.

Sau đó y chỉ vào mấy người giới thiệu:

- Người ăn mặc sang trọng dây là Giám đốc Sở Công nghiệp, còn đây là Chủ tịch thành phố Việt Đông Chu Đàm Minh, Trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy Thôi.

Còn người nhà giàu mới nổi Tiền Khôi cũng không giới thiệu, chỉ nhìn gã cười một tiếng.

- Tự giới thiệu một chút, tôi là phó tổng giám đốc tập đoàn Đế Đô Hoàng Triều Lưu Khải, gọi tôi là Lưu tổng là được.

Lưu Khải nhìn Diệp Phàm và Khổng Ý Hùng một cái.

- Tập đoàn Đế Đô Hoàng Triều, ha hả, chưa từng nghe nói.

Khổng Ý Hùng cười hai tiếng, thực ra lão Khổng đã nghe nói qua.

Dù sao tập đoàn cũng khá nổi tiếng ở Việt Đông, Khổng Ý Hùng ở tỉnh Thiên Vân cách không xa.

Hơn nữa, Khổng Ý Hùng muốn cố ý hạ thấp, tất nhiên là chậm chọc rồi.

Tuy nhiên, Diệp Phàm lại hiểu rõ tập đoàn Đế Đô Hoàng Triều. Trước kia khi ở Ngư Đồng xảy ra đại án chính là có liên quan đến Hoàng Triều của Đổng gia.

Khi đó Đổng Oanh Oanh mới mười mấy tuổi tự cầm lái tập đoàn Đế Đô Hoàng Triều. Khi đó vì vụ án, Đế Đô Hoàng Triều bán không xong, Đổng gia cũng nhanh phá sản.

Là Diệp Phàm bảo anh trai đầu tư vào tập đoàn Đế Đô Hoàng Triều, chiếm hơn nửa cổ phần.

Sau khi vụ án được phá, Hoàng Triều lâp tức phát triển mạnh mẽ, Diệp Phàm cùng nhà họ Lô kiếm được lời lớn, lại tổ chức và thành lập một tập đoàn mới.

Đổng Oanh Oanh buồn bã đi nước ngoài, tuy nhiên, một năm sau đã trở lại, lại quản lý tập đoàn Đế Đô Hoàng Triều.

Phát triển ở mảng bất động sản và thiết bị vệ sinh. Diệp Cường cũng bán lại cổ phần cho Đổng Oanh Oanh.

Không thể tưởng tượng được Đổng Oanh Oanh thật là giỏi, mới hai mươi mấy tuổi không ngờ phát triển mạnh Đế Đô Hoàng Triều.

Hiện giờ Đế Đô Hoàng Triều đã là tập đoàn lớn của Việt Đông, tài sản cố định liên đến hai tỷ.

Đổng Oanh Oanh bước vào danh sách những tỷ phú,

- Ngay cả một trong 50 tập đoàn nổi tiếng của Việt Đông anh cũng không biết, xem ra, anh lớn tuổi sống vô dụng rồi.

Tiền Khôi phản kích lại.

- So với tập đoàn Hoành Không của chúng tôi vẫn là tieps riu thôi.

Khổng Ý Hùng cười nói.

- Hoành Không, chớ khoe khoang trước mặt tôi, trước kia tôi không biết Hoành Không như thế nào.

Nhưng hiện giờ, đã biết rồi. Hoành Không không phải cục diện rối ren, đều sắp phá sản rồi

Nói như nhà máy chế tạo thiết bị Phi Không của các anh mà nói, không phải Đế Đô Hoàng Triều chúng tôi cứu sống, lúc này nhà máy đã phá sản rồi.

Lưu Khải kiêu ngạo cười nhìn Giám đốc Tống một cái nói.

- Tiểu Tống, cậu thấy tôi nói có đúng không?

Giám đốc Tống chắc chắn lớn tuổi hơn Lưu Khải, nhưng người ta là kể có tiền, giám đốc Tống hơi cúi người nói:

- Đúng vậy, đúng vậy!

Quay người Giám đốc Tống nói với Diệp Phàm:

- Tổng giám đốc Diệp, Lưu Tổng là người nghĩa khí, vốn tập đoàn họ không nhập sản phẩm của chúng ta, sau đều quay lại rồi, mỗi tháng đều có đơn hàng mấy triệu.

Hơn nữa, Lưu tổng còn giới thiệu rất nhiều bạn bè đến đây đặt hàng. Giám đốc Đỗ cũng cấp cho ít chỉ tiêu, Chủ tịch Đàm cũng thường xuyên quan tâm nhà máy chúng ta.

Nhà máy chúng ta nằm trên địa bàn của Chủ tịch thành phố Đàm. Còn đội trưởng Tiền càng không cần phải nói, ở Việt Châu kiếm cơm không dễ dàng.

Việt Châu là thành phố lớn có hơn mười triệu nhân khẩu. Những thế lực bảo kê gì cũng có.

Tuy nhiên, may mắn có đội trưởng Tiền, nhà máy chúng ta mới có thể bình an phát triển đến hiện giờ.

Nói thật, nếu không có nhiều bạn bè như vậy, nhà máy chúng ta đã sớm bị đóng cửa rồi.

Tổng giám đốc Diệp, đây là tôi nói thật, Phi Không đến nay vẫn rất khó khăn, ngay cả có bọn họ quan tâm, nếu không…

Giám đốc Tống nói câu cuối rụt tè, nhìn Diệp Phàm một cái.