Quan Thuật

Chương 3016: Thiếu chút nữa phát điên




- Ngươi, còn muốn Nam Vân Thiên Mi ta nhúng tay vào. Ngươi quá đề cao chính mình rồi, loại người như ngươi, chỉ cần có hai cái cẳng mà thôi. Ta không đành lòng để ngươi bị mắc lừa. Có một số người, mồm mép láu cá, đến khi có việc xảy ra thì đã quá muộn rồi.

Nam Vân Thiên Mi nói.

- Quá muộn rồi, tôi muốn về đi ngủ.

Diệp Phàm tức giận quay người muốn đi.

- Ngươi đi đi, tuy nhiên, bản cô nương tin rằng ngươi sẽ ngoan ngoãn quay lại thôi.

Nam Vân Thiên Mi nói.

Diệp Phàm đã quay người đi rồi bỗng sửng sốt, lại xoay người lại, hỏi:

- Thật nực cười, tôi sẽ ngoan ngoãn quay lại sao, cô dựa vào cái gì chứ?

- Ha ha ha…

Nam Vân Thiên Mi đứng cười trông như gà mái đẻ trứng, giơ tay nhẹ nhàng vỗ hai bên, tự nhiên cười nói:

- Có biết trong bao này là gì không?

- Làm sao tôi biết được, hơn nữa, ta cũng không có hứng thú biết mấy thứ đó. Chứ không phải nửa đêm nửa hôm ngươi lẻn vào trộm tình nhân. Ta chỉ có thể mặc niệm cho người anh em trong bao kia mà thôi. Bị loại người như cô coi trọng, vậy thì xin chúc mừng, xem như anh ta xui xẻo rồi.

Diệp Phàm châm chọc nói.

- Ha ha, không muốn biết thì thôi. Tuy nhiên, có vài người hiện tại đang lo như kiến bò chảo nóng. Thi nhau đến gây sức ép. Để ta xem các người có thể gây sức ép đến đâu.

Nam Vân Thiên Mi cười nói.

- Cô nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ người trong bao kia chính là tên đạo tặc đó?

Diệp Phàm suy nghĩ một chút, lập tức nghĩ ra chuyện này.

- Ha ha, coi như ngươi cũng không quá ngu.

Nam Vân Thiên Mi cười ha ha nói.

- Thật vậy sao.

Diệp Phàm hơi lo lắng, định một bước nhảy lên trên cây.

Tuy nhiên, khi cơ thể vừa bay lên không trung, đột nhiên bị đánh mạnh một cái, lập tức quay trở về chỗ cũ. Hơn nữa, lực này rất lớn, thiếu chút nữa khiến cho Diệp Phàm ngã lăn quay ra đất.

- Anh ta là của bản cô nương, liên quan gì tới ngươi?

Nam Vân Thiên Mi liếc nhìn Diệp Phàm một cái.

- Lạ thật, làm sao mà cô bắt được anh ta vậy?

Diệp Phàm khá tò mò.

- Muốn bản cô nương nói cho biết sao, đừng có mơ.

Nam Vân Thiên Mi rất thông minh.

- Trừ khi việc này vốn dĩ là do cô làm. Tôi nói mà. Tại sao công an lại không điều tra ra được tin tức hữu dụng thế này cơ chứ? Có kiểu đạo tặc cao thủ như ngươi thế này, đương nhiên là họ khó mà làm được. Có cần ta phong cho ngươi cái danh Nữ Phi Tặc hay không?

Diệp Phàm cố ý hỏi.

- Ha ha, muốn dùng kế khích tướng sao, cách này quá cũ rồi.

Nam Vân Thiên Mi mỉm cười nói.

- Ha ha, không nói thì thôi. Tôi cũng không cần. Để mọi người gọi cô là đạo tặc đi.

Diệp Phàm cười hai tiếng, xoay người bước đi.

- Truyền đi, ta sẽ không để yên cho ngươi đâu. Bởi vì, chuyện này chỉ có hai chúng ta biết.

Nam Vân Thiên Mi hừ lạnh nói.

- Tôi nói cô đó bà nội, rốt cuộc cô muốn thế nào thì mới giao anh ta cho ta.

Diệp Phàm quay người lại, nói.

- Rất đơn giản, chỉ cần gọi ta vài tiếng sư phụ, ta sẽ đưa cho ngươi ngay. Còn nữa, không cho ngươi đùa giỡn với tiểu ni cô kia.

Nam Vân Thiên Mi nói.

- Ha ha, gọi cô là sư phụ?

Diệp Phàm cười điên cuồng, đến nỗi mấy con chim đang ngủ say trên cây cũng phải sợ tới mức sững sờ bay lên.

- Thế nào, cười cái gì. Nếu nói về võ công hay thực lực, không phải là bản cô nương đều mạnh hơn ngươi sao? Hơn nữa, Nam Vân gia chúng ta vẫn là một gia đình lớn. Kêu vài tiếng sư phụ thôi cũng đơn giản. Nói không chừng sư phụ này cao hứng có thể dạy cho ngươi vài chiêu thức, ngươi lời lớn rồi.

Nam Vân Thiên Mi nói.

- Cô nói sai rồi Nam Vân Thiên Mi, nếu muốn gọi sư phụ thì phải làm ngược lại mới đúng.

Diệp Phàm cao hứng.

- Ngươi muốn ăn đòn sao. Ngươi không mạnh bằng ta, dựa vào cái gì mà muốn bản cô nương gọi ngươi là sư phụ?

Nam Vân Thiên Mi hừ nói.

- Hãy xem cái này đi.

Diệp Phàm dùng lực, con dơi bay từ góc trán ra. Nếu như không đạt tới cảnh giới Tiên Thiên thì không thể thấy được con dơi của Diệp Phàm.

Tuy nhiên. Sau lần tiếp xúc với sư phụ Nam Lăng lần trước, con dơi này đã được Diệp phàm khống chế rất tốt rồi. Muốn hiện lên thì nó sẽ hiện, không muốn thì nó sẽ không hiện lên.

- Lạ thật, sao ngươi lại có cả cái này nữa?

Nam Vân Thiên Mi thực sự kinh ngạc, nhìn con dơi của Diệp Phàm đang bay lượn mông lung trên không trung.

- Kỳ lạ sao, lấy con đó ra cho ta xem nào. Để xem cấp bậc của ai cao hơn.

Diệp Phàm cười khan một tiếng.

- Chuyện này chắc chắn là giả tạo, nghe nói có một loại bí thuật gì đó có thể dùng nội lực biến hóa thành một số thứ.

Như là chim chóc và một vài hình thù gì đó. Con dơi nhà Nam Vân Thiên Mi là gia truyền đó,hơn nữa, phải là người có tài mới được tổ tiên truyền lại cho.

ở Nam Vân gia cũng chỉ có mấy người có được con dơi đó. Con dơi nhà chúng tôi, tuyệt đối không truyền cho người ngoài.

Huống chi, loại người nhân phẩm thấp kém như ngươi, ta không tin là ông nội lại để mắt tới. Tầm nhìn của ông tuyệt đối không kém vậy đâu.

Nam Vân Thiên Mi nói, căn bản là không thể tin được.

Diệp Phàm nghe vậy, thiếu chút nữa mặt mày tái mét, hừ nói:

- Ta đùa giỡn với cô làm gì cơ chứ, hãy xem đây.

Diệp Phàm nói, một tay vung lên, đột nhiên thi triển ‘thủy công’, không lâu sau, độ ẩm không khí tăng lên. Một lát sau, không ngờ trên không trung xuất hiện một bức tường nước mỏng.

- Làm sao ngươi có thể biết được ‘thủy công’, không đúng, chắc chắn là đi bắt chước. Những bí thuật tương tự trong thiên hạ cũng có rất nhiều. Ngưng tụ hơi nước thành một tấm màn mỏng thế này cũng có rất nhiều người làm được.

Nam Vân Thiên Mi ấp úng lắc đầu.

Diệp Phàm có vẻ hơi bực tức, thiếu chút nữa phát điên. Lại vung tay, lập tức con dơi lại hiện ra.

- Cái này mà cô cũng biết sao?

Nam Vân Thiên Mi kêu lên.

- Cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả, nhưng so với người nhà ta thì ta còn kém xa đấy.

- Cô, nhiều thứ như vậy kết hợp lại, chẳng lẽ cô cho rằng ta có thể làm giả sao? Ánh mắt đó của cô là ý gì chứ?

Diệp Phàm tức giận nói.

- Thực sự là không làm giả được. Không nói chuyện tào lao với ngươi nữa, bản cô nương về nghỉ ngơi đây.

Nam Vân Thiên Mi vừa nói xong, lướt đi trên cành cây, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

- Hừ, có lẽ là về chứng thực. Còn muốn giả vờ trước mặt ta, ngĩ ta ngu ngốc vậy sao?

Diệp Phàm nói thầm một câu, phát hiện ra Nam Vân Thiên Mi không có mang cái bao tải kia đi, biết là cô ta cố tình để lại cho mình.

Xem ra ngươi vẫn không nỡ làm cho ta sốt ruột, Diệp Phàm tự dưng đắc chí một chút, nhảy lên cây lấy bao tải xuống, quyết phải mở nó ra bằng được.

Hai người mở cái bao tải ra, bên trong đúng là có một người đàn ông trung niên. Người này mũi tròn, mặt trắng, mặc quần bó sát màu đen. Tuy nhiên, diện mạo khá đẹp trai, phong độ, rất có diện mạo của một văn sĩ.

- Con mẹ nó, diện mạo nho nhã như vậy,sao lại làm đạo tặc chứ? Diệp Phàm, anh làm sao thì làm, không được sai sót gì đấy.

Bao Nghị lắc đầu, không tin được đây lại chính là người đã lấy trộm tư liệu 502.

- Dù là Vương Hậu cũng không có cái gan đó, cho dù diện mạo có chút khí chất đế vương nhưng cũng chẳng ra làm sao cả. Diện mạo thế này thì không thể làm đạo tặc sao?

Diệp Phàm tức giận hừ một tiếng:

- Lục soát một chút, xem có phải trên người ông ta có không?

Bao Nghị bận rộn một hồi, quả nhiên bên trong giày thể thao của ông ta tìm được tài liệu 502.

- Con mẹ nó, gì thế này, mùi mồ hôi thật là kinh.

Bao Nghị xịt mũi, khá buồn nôn.

- Làm cho ông ta tỉnh lại đi.

Diệp Phàm nói, Bao Nghị nhanh chóng đi lấy một chậu nước lạnh đổ ụp lên mặt ông ta.

Tuy nhiên, ông ta vẫn không tỉnh.

- Chờ đã, có lẽ là bị điểm huyệt.

Diệp Phàm nói, đưa tay điểm huyệt trên người ông ta một hồi, cuối cùng cũng giải được.

Không ngờ người này vừa tỉnh đã ngay lập tức đá cho Diệp Phàm một cước.

- Ơ, cũng có chút bản lĩnh đó chứ?

Bao Nghị châm chọc một câu, một cước giẫm lên làm ông ta ngã sấp xuống đất.

Tuy nhiên, người ông ta cũng rất trơn, không ngờ chân của Bao Nghị bị lạc hướng, như muốn bay ra cửa.

- Nếu như hôm nay để cho ngươi chạy mất, thì ta còn làm chủ tịch làm gì nữa chứ.

Diệp Phàm giơ tay lên, ột nhiên tên kia có cảm giác như bị đánh mạnh vào người, bốp một tiếng, Diệp Phàm đá tung mông ông ta bay vào tường, Bao Nghị cũng vung tay đánh vài chưởng, mặt ông ta lập tức sưng như đầu heo.

- Các người không thể làm bậy, các người là ai? Đến người của bộ công an cũng không có quyền tra tấn bức cung, ta sẽ đi tố cáo các ngươi.

Không ngờ người này lại rất hiểu về pháp luật, đem pháp luật ra làm vũ khí bảo vệ mình.

- Ha ha ha…

Hai người Diệp Phàm đều cười lớn, Bao Nghị vui vẻ nói:

- Ông bạn, đồ ngu. Đạo tặc mà cũng đòi hiểu luật sao. Hay thật. Mau, nói, sao ngươi dám cả gan đi đánh cắp tư liệu 502 của tập đoàn Hoành Không chứ?

- Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì, cái gì mà 502, ta không hiểu, đó không phải là nhựa cao su sao? Cái đó ta đã từng dùng qua, còn những thứ khác, ta không biết.

Ông ta quả nhiên lợi hại.

- Thứ này được tìm thấy trên người của ông.

Bao Nghị giơ tài liệu trong tay lên.

- Đó là do các người làm, là hai người đã đặt nó lên người ta rồi lại tự tay mình lấy ra. Kỹ sảo đó ta đã chơi chán rồi.

Tên kia cào cấu lung tung, thiếu chút nữa cào cả vào người Bao Nghị. Tiến lên một bước, lại bị đá cho một cước. Kêu gào ầm ĩ cả lên.

- Nơi này là tầng hầm ngầm, ngươi có gọi rát cổ thì cũng chỉ phí sức mà thôi.

Diệp Phàm thản nhiên cười, ngồi trên ghế bắt chéo chân hút thuốc.

- Rốt cuộc các ngươi là ai, tại sao lại bắt ta,các người có biết làm vậy là phạm pháp không. Mau thả ta ra, nếu không, công an mà tìm đến thì các ngươi phiền lớn rồi.

Ông ta còn bày trò phô trương thanh thế.

- Ha ha, ngươi nói đúng, hai bọn ta chính là công an. Bao cục trưởng đây mà ngươi không biết, còn ngồi đó mà giả bộ.

Còn Diệp Phàm ta là chủ tịch tập đoàn Hoành Không, ông cũng không biết luôn. Để lấy được tài liệu tuyệt mật của bọn ta, chắc chắn ông cũng phải khá vất vả rồi.

Còn ở đây nói năng lung tung. Thành thật một chút, còn có trò vui cho ngươi chơi.

Diệp Phàm cười gằn nói.

- Các người muốn làm gì, ta không biết các người đang nói cái gì cả.

Tên này còn mạnh miệng.