Quan Thuật

Chương 3465: Con át chủ bài của chúng ta mà




- Ha ha, nói cũng phải. Diệp Phàm cậu là ai, là con át chủ bài của chúng tôi mà.

Quách Bình Minh cười, thở dài nói:

- Cậu ta có chút tự cao tự đại, có tiền là có thể sai khiến được cả quỷ, nhưng xã hội hiện đại, cao thủ chân chính rất khó có thể dùng tiền để mời được. Đến lúc đó, người hối hận là bọn họ.

- Chuyện Bộ trưởng Chiếm Hùng, nhà họ Phương làm thế nào rồi?

Diệp Phàm hỏi.

- Nhà họ Phương đã có ý rồi, có lẽ là không lâu nữa sẽ có tin tức. Nhưng Phương Đông Phong này tuy rằng rất phóng khoáng, nhưng vừa rồi cậu ta cũng đã nói, chuyện cậu cứu cậu ta, nhà họ Phương sẽ trả ơn, có lẽ là muốn nói đến chuyện của Bộ trưởng Chiếm Hùng.

Quách Bình Minh nói.

- Hy vọng là như vậy, tôi không hy vọng thấy có người làm tiểu nhân.

Diệp Phàm hừ lạnh nói.

- Tuyệt đối sẽ không. Nhà họ Phương là danh gia vọng tộc. Muốn giữ được vị trí ở thủ đô, đối với chuyện như thế này, tuyệt đối không dám nói mà không giữ lời.

Quách Bình Minh n ói.

Trở về nhà sau khi ăn cơm xong, lại phát hiện ra mấy người nhà họ Phí đang ở trong đại sảnh, có cả lão gia Phí Trường Thiên đều đã tới.

- Diệp Phàm, em vốn nói là muốn gọi điện thoại cho anh. Nhưng sư bá Thanh Sơn nói là không muốn làm phiền anh. Nói anh nhất định có chuyện quan trọng phải nói, nên ở đây chờ anh về.

Vừa nhìn thấy Diệp Phàm, Kiều Viên Viên vội nói.

- Phí lão gia đã chờ bao lâu rồi, sao em không gọi điện cho anh, haiz…

Diệp Phàm hơi ngại.

- Rất lâu rồi.

Kiều Viên Viên ngượng ngùng.

- Không sao, Diệp Phàm, con nói chuyện của Phương Thành trước đi.

Phí Thanh Sơn nóng vội, còn vẻ mặt mấy người nhà họ Phí cũng không khác gì, gồm có Phí Nhất Độ, Phí Điệp Vũ và Phí Bát Độ.

Thế là Diệp Phàm kể lại một lượt chuyện núi Ngưu Vĩ, đối với người nhà họ Phí, Diệp Phàm không có gì phải giấu giếm.

- Không ngờ được là Phương Thành mấy năm nay lại ở núi Vỹ Sơn ở Thái Lan. Năm đó đều là do tôi cố chấp, là do tôi, thật sự xin lỗi mọi người…

Lão gia Phí Trường Thiên rơi nước mắt.

- Ba, chuyện đã qua mấy chục năm rồi. Lúc đó là do hoàn cảnh đặc biệt. Ba cũng không nên suy nghĩ nhiều quá. Bây giờ không phải tất cả đều tốt rồi sao? Cả nhà họ Tô không phải cũng không có ý kiến gì sao?

Phí Thanh Sơn vội khuyên nhủ, chỉ sợ cha mình bị tổn hại sức khỏe. Dù sao, Phí lão gia cũng đã trăm tuổi rồi, đau lòng quá sợ không chịu nổi.

- Việc này mọi người đã thương lượng với sư mẫu chưa?

Diệp Phàm hỏi.

- Việc này chưa nói cho bà ấy, chỉ sợ bà ấy biết lại vội vàng chạy đi thì phiền phức.

Phí Thanh Sơn nói.

- Vâng, nếu sư phụ biết rồi thì chắc chắn sẽ lén lút chạy đến Tử Hải rồi. Công phu của bà ấy không cao, nếu có chuyện gì thì nguy. Việc này không cần nói trước với bà ấy, chờ chúng ta tìm được Phương Thành sư phụ rồi tính sau.

Kiều Viên Viên nói.

- Ừ, không nên nói cho bà ấy biết.

Phí lão gia gật đầu.

- La Thất Bảo này thật là nơi bí hiểm, dường như võ giả ở Trung Quốc chúng ta đều chưa nghe nói đến?

Phí Nhất Độ nói.

- Ừ, từ trước tới giờ ta chưa nghe nói đến La Thất Bảo này. Sau khi Nhất Độ trở về nói với ta là lúc đó thật sự rất đáng sợ. Hôm nay mới đặc biệt tới đây bàn bạc với con một chút xem nên làm thế nào?

Phí Thanh Sơn nói.

- Trước khi đi La Thất Bảo nhất định phải giải quyết xong vấn đề núi Ngưu Vỹ có thù oán với người nhà họ Trác ở Thái Lan. Sau đó chúng ta mới có thể mang theo nhiều cao thủ. Nhưng núi Đại Tuyết ở Nhật Bản không đi cũng không thể không đi. Vì chúng ta cần tài liệu dùng để chế chân giả.

Diệp Phàm nói.

- Sư bá, người ở bên đó có thể mời được những cao thủ như thế nào để cùng đi?

- Haiz, sư bá trước kia kết giao cũng nhiều, nhưng bây giờ so với người của bên cậu thì không thể bằng được.

Đi La Thất Bảo ít nhất cũng phải cần đến cao thủ 12 đẳng. Nếu không, đem người có thân thủ quá thấp đi thì khác nào đem sinh mạng của họ ra làm trò đùa.

Hơn nữa, còn có thể giúp chúng ta thối lui. Cao thủ bán tiên thiên là tốt nhất. Nhưng chúng ta cũng không quen biết cao thủ bán tiên thiên nào.

Phái Lao Sơn thì còn có thể, nhưng nghe nói, quyền Thiên đạo trưởng đã muốn đi khỏi Lao Sơn rồi.

Mà đến bây giờ vẫn không liên lạc được với Phí Đống Trực. Bên ta thật sự là không tìm được vài người trợ giúp.

- Diệp Phàm, việc này phải toàn bộ phải nhờ vào con rồi.

Phí Thanh Sơn nói.

- Hoa Hạ Lục Tôn có lẽ đều là cường giả bán tiên thiên.

Diệp Phàm nói.

- có lẽ là vậy. Nhưng, Hoa Hạ Lục Tôn tôi cũng chưa từng gặp mấy lần.

Phí Thanh Sơn nói.

- Nghĩ cách tìm là được. Thật ra trong Phái Hoa Sơn có hai người. Nhưng họ có chịu đi không lại là một vấn đề, đến lúc đó rồi tính tiếp.

Diệp Phàm nói.

Sau đó, Diệp Phàm vào trong nhà, vừa nhìn thấy con rắn nhỏ kỳ quái kia liền há miệng, nhảy qua.

Diệp Phàm dùng mắt ưng cẩn thật nhìn, càng nhìn càng cảm thấy con rắn này giống con dơi của mình mà đã bị bức tượng biến đổi.

- Không lẽ con rắn này có liên quan đến bức tượng nước đó?

Diệp Phàm nói.

- Nếu thật sự như cậu nói thì rất có thể là liên quan. Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng đây chỉ là sự trùng hợp.

Hồng Tà nói.

- Việc này đúng là đau đầu.

Diệp Phàm thở dài.

- Trên đời này có rất nhiều chuyện bí ẩn, không cần suy nghĩ quá nhiều. Nếu không sẽ đau đầu mà chết mất.

Hồng Tà nói.

- Diệp Phàm, nghe nói bây giờ cậu có thể phát ra hai loại chưởng lực nóng và lạnh đúng không?

Lệ Vô Nhai hỏi.

- Đúng vậy, từ sau khi nhìn thấy bức tượng, tôi có thể đồng thời phát ra hai loại chưởng lực, một nóng một lạnh. Chưởng lực nóng cũng có thể đạt tới mấy trăm độ, lạnh thì có lẽ tới âm mười độ. Tôi cũng buồn bực, rốt cuộc là có chuyện gì không biết.

Diệp Phàm nói.

- Chúng ta đi thử xem.

Hồng Tà liền nổi hứng lên.

Ba người tới khu rừng phía sau núi.

Diệp Phàm tung ra một chưởng, chưởng lực tới một cây nhỏ phía trước. Rầm một tiếng, cây trong phạm vi mấy chục thước đều đổ rạp, giống như bị sét đánh trúng, tất cả đều cháy thành than.

- Lợi hại thật, nếu như đánh trúng người thì không cần phải hỏa táng rồi.

Hồng Tà vẻ mặt hưng phấn.

Diệp Phàm lại đánh thêm một chưởng nữa, một chưởng này đánh vào thân cây khác. Cây này liền bị chặt đứt. Nhưng khi Hồng Tà chạy đến xem,cười nói với trở lại:

- Cây này bị đóng thành băng rồi.

- Có lẽ là bởi vì trong lúc cậu đánh nhau với bức tượng vô ý tạo thành, nhiệt lượng đã giúp cậu luyện thành nhiệt hỏa chưởng, mà bức tượng lại phát ra hàn ý, vô ý lại giúp cậu luyện thành băng chi chưởng. Sau này có hai loại đặc tính này tương trợ, lực tấn công của cậu sẽ tăng lên không ít.

Lệ Vô Nhai cười nói.

- Ha ha, tôi cảm thấy việc này cũng không có lợi gì. Nếu như gặp cao thủ, người ta đã sớm phòng bị rồi, tấn công như vậy cũng không có tác dụng gì.

Diệp Phàm cười nói.

- Không thể nói như vậy được. Hai chưởng lực nóng lạnh thay nhau tấn công thì cao thủ nào cũng khó mà ứng phó được. Hơn nữa, trong chưởng lực còn có cả nóng và lạnh, chắc chắn là có thể làm tiêu hao nhiều nội khí của đối thủ. Chưởng lực bình thường không có uy lực lớn như của cậu, vì việc trung hòa nóng lạnh thôi cũng đã làm tiêu hao một phần chưởng lực của bọn họ.

Lệ Vô Nhai nói ý kiến của mình.

- Quá kiêu ngạo! Mẹ kiếp! Thật là không chịu nổi!

Phương Đông Phong sau khi bị chọc tức, sau khi vào đến phòng liền đá giày vào một góc phòng.

- Hơi quá đáng rồi, có thể không nể mặt nhưng cũng không thể nói chuyện như vậy được đúng không?

Vẻ mặt Lưu Tại Tiền cũng có chút âm trầm.

- Một tên Phó Chủ tịch tỉnh thì có gì mà vênh váo, việc này tôi thấy nên nói với cha một tiếng, cho hắn mất chức, thấy sao?

Phương Đông Phong nói.

- Việc này e rằng không được hay lắm, dù sao hắn cũng đã từng cứu cậu mà?

Lưu Tại Tiền sửng sốt nói.

- Tôi đã nói rồi, hai chuyện không liên quan đến nhau. Hắn cứu tôi, nhưng hắn yêu cầu ưu đãi đối với Thiết Chiêm Hùng. Chuyện của Thiết Chiêm Hùng, nhà họ Phương chúng ta đã làm rồi. Nhưng lấy mũ quan của hắn lại là việc khác.

Phương Đông Phong hừ lạnh nói.

- Việc này vẫn nên cẩn thận một chút. Hơn nữa, có lẽ cha cậu cũng sẽ không đồng ý làm như vậy. Như vậy cũng hơi giống lấy oán báo ơn.

Lưu Tại Tiền nói.

- Tôi nói rồi, hai chuyện khác nhau. Không thể làm hắn mất chức luôn nhưng ví dụ như cách chức, kỷ luật thì có thể làm được.

Phương Đông Phong nói.

- Chuyện này dù sao cũng phải bàn bạc với cha cậu cho thỏa đáng. Nếu không, chỉ sợ đến lúc ông ấy biết sẽ trách tội cậu.

Hơn nữa, Diệp Phàm này cũng không đơn giản. Ba mươi tuổi đã là phó tỉnh trưởng, nghe nói hắn còn là con rể của Kiều gia đại viện.

Cậu muốn cách chức hắn, việc này, có lẽ là không dễ.

Lưu Tại Tiền khuyên nhủ,

- Đương nhiên, có thể xử lý hắn một chút, hắn đã có ý coi thường nhà họ Phương.

- Con rể của Kiều gia đại viện, thảo nào hắn lại kiêu ngạo như thế. Nếu cha tôi biết cũng sẽ nể mặt Kiều gia đại viện mà không làm gì hắn. Vậy thì việc này không cần nói với cha tôi nữa. Tôi sẽ tự mình âm thầm “chiếu cố” hắn một chút. Yên tâm đi, tôi biết chừng mực.

Phương Đông Phong nói.

- Việc này cậu vẫn nên suy nghĩ kỹ, nếu gặp phải chuyện gì thì phiền phức.

Lưu Tại Tiền nói.

- Đông Phong tôi từ trước tới giờ không biết sợ phiền phức, khí phách năm xưa của chú Lưu đi đâu rồi, lại bị một tên phó tỉnh trưởng làm cho sợ hãi sao?

Phương Đông Phong có chút bất mãn, nhìn Lưu Tại Tiễn một cái, đột nhiên cười nói:

- Đúng rồi chú Lưu, không phải chú ở bộ quản lý sao? Đến lúc đó, bộ quản lý luôn có thể đi xuống dưới kiểm tra công việc đúng không? Đến lúc đó, chú phái người đến kiểm tra tập đoàn Hoành Không một lượt, tuyệt đối là sẽ có khuyết điểm đúng không?

- Việc này tôi đi thì không phù hợp, người ta sẽ nghĩ đến cấp trên của tôi. Đến lúc đó, không phải người ta sẽ nghi ngờ cha cậu. Nếu thật sự muốn hại hắn thì không thể để tôi đi làm.

Lưu Tại Tiền nói.

- Cũng đúng, vậy việc này chúng ta nên bàn bạc một chút.

Phương Đông Phong cũng không phải là người lỗ mãng.

Ở thủ đô nghỉ ngơi một ngày, Diệp Phàm đưa Thiết Chiêm Hùng đi uống chút rượu. Hơn nữa, tiến hành kiểm tra toàn bộ cơ thể của Thiết Chiêm Hùng.

Kết quả Diệp Phàm phát hiện ra, công dụng của yêu tham quả đúng là không tệ. Cơ thể Thiết Chiêm Hùng giờ đã như người bình thường. Chỉ là kinh mạch bị tổn thương nên nhất thời không thể khôi phục được công lực.

- Không sao, sống như người bình thường cũng rất thoải mái.

Thiết Chiêm Hùng độ lượng cười nói.

- Tạm thời như vậy, sao này chúng ta lại nghĩ cách. Anh Thiết là người tài trí kiệt xuất, nhất định là có cơ hội để trở lại như ngày xưa.

Diệp Phàm cười nói.