Quan Thuật

Chương 3563: Vũ Vương viết lưu niệm




Diệp Phàm lại nhìn sát vào, nhìn chăm chú, những chữ kia thực sự là chạy theo hắn trên đất cửu cung.

- Đi vào nhìn một cái, nếu đã đến quản nó, phải chết cũng muốn biết nó, đối với cung mơ hồ này phải mạnh lên một chút. Huyễn Ma nói:

Diệp Phàm chậm dãi đi vào, thấy hai phiến cánh cửa lớn cũng là băng ma. Cao tới năm sáu mươi mét, rộng chừng ba mươi mét. Còn to hơn cửa ở Tử Cấm Thành rất nhiều.

Nhưng, cũng không có vẻ là uy nghiêm lắm. Ngược lại khiến cho con người ta cảm giác mềm mại như nước vậy. Hơn nữa, Diệp Phàm đưa tay sờ cánh cửa băng kia, tự nhiên có cảm giác như về nhà vậy.

- Lạnh quá. Huyễn Ma đột nhiên đánh một cái.

- Lạnh, thế là có ý gì. Tôi không cảm thấy lạnh nhỉ? Diệp Phàm hỏi:

- Quái, cậu đi vào cánh cửa này ta thì thấy lạnh lắm còn ngươi không thấy lạnh gì. Theo lí mà nói thì hồn khí tồn tại càng có khả năng chịu lạnh chịu nóng hơn. Chẳng lẽ cậu lạnh đến nỗi không còn cảm giác lạnh nữa sao? Huyễn Ma nói.

- Có lẽ là như thế.

Diệp Phàm có cảm giác có chút tinh xảo, giống như sợi dây mềm mại như bốn chữ đối thước tác sư kia.

Có lẽ chính hắn không cảm thấy lạnh là bởi vì sự tồn tại của bốn chữ kia ở trong cung, còn có sự kỳ quái của sợi dây này nữa.

- AiyaTruyền thuyết nói cung Hồng Đàm có cái lư to giống tòa thiên bảo, gọi là "lư Hồng Bảo Thiên Vương". Lư này cao mấy chục mét.

Lư này sử dụng hàn sa đan luyện ở dưới đáy đại dương 156 nghìn mét mà tạo thành đấy. Năm đó Ngu Thư chính là đệ nhất thiên hạ mĩ nhân đấy, hơn nữa vì điều chế từ những loại thuốc tốt nhất.

Nàng chỉ nói một lời kêu gọi là có thể gọi được hơn trăm cao thủ thần thánh đến, hợp lực vì nàng mà tạo ra cái "lư Hồng Bảo Thiên Vương" này.

Haiz, cái lư này chẳng lẽ được xây dựng như thế sao? Diệp Phàm nhìn cái lư to trước mắt như ngọn núi nhỏ vậy, không khỏi thở dài nói một tiếng bái phục khả năng chế tạo.

- Lớn thật, cái lư lớn như vậy đoán chừng là hoàng đế cổ đại dùng để tế thần linh rồi. Dùng để chế thuốc luyện như thế nào? Sao có thể lớn như thế được. Con trai nhóm lửa cũng mệt chết đi được? Huyễn Ma nói:

- Lão Ma, ngươi xem cái lư này thuộc thời đại nào? Diệp Phàm hỏi:

- Ta cảm thấy như là sản phẩm của thời đại xuân thu vậy, nhưng, đối với cái lư mà người TQ các ngươi tôn trọng thì ta không có cảm giác gì nhiều. Huyễn Ma nói.

Trong văn tự "hứa thận" có giải thích: "lư có ba chân hai tai, và năm vị chư bảo", có ba chân tròn, cũng có bốn chân vuông.

Cái lư ra đời sớm nhất được chế tạo từ nung đất sét, sau đó có lư đồng dùng đồng thanh đúc mà thành.

Cũng ở trên mặt lư khắc bức tranh yêu quái quỷ quái, có một nhóm người canh gác, tránh bị thương. Theo truyền thuyết từ khi có vũ khí cửu lư, cái lư là xuy khí trở thành vũ khí lợi hại của nước nhà.

Hồng Bảo Thiên Vương lư này rõ ràng là tứ túc phương lư. Nếu đã dùng Hàn sa luyện mà thành thì lư này chắc chắn thuộc loại vô cùng lạnh.

Mà bốn phía đều khắc hoa văn tinh xảo, có chút giống với đại lư thời Xuân Thu. Diệp Phàm nói.

- Đứng ra xa một chút đứng ra xa một chút, lạnh lắm. Huyễn Ma nói, vừa rồi Diệp Phàm dùng ta sờ vào Hổng Bảo Thiên Vương lư, cảm giác được Huyễn Ma rung mình một cái.

- Kỳ lạ, tôi không có một chút cảm giác lạnh nào cả. Tay sờ vào ngược lại có cảm giác ấm áp. Giống như cái lư kia có linh tính vậy. Diệp Phàm nói thầm.

- Linh tính cái rắm, đoán chừng cậu đã bị cái lạnh làm cho ảo giác rồi. cái lạnh ở sâu mấy nghìn mét là vô cùng lạnh rồi.

Không cần nói đến cái bảo lư lớn như vậy nữa. Động vào người ngươi cũng bị đông cứng lại ngay. Huyễn Ma tức giận nói. Diệp Phàm lại đi ra sau ông ấy mấy chục mét nhìn kỹ cái lư đấy.

- Huyễn Ma, ông nói xem, nhìn hoa văn kỳ quái này xem có phải có chút giống mỹ nữ đang bay không? Đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm đột nhiên có phát hiện lạ thường.

- Ngươi bị thần kinh làm cho sợ hãi rồi, căn bản là không có một chút hoa văn nào cả. Ngược lại có điểm giống bức tranh Châu Âu phái đại sư làm.

Huyễn Ma nói.

Nhưng Diệp Phàm càng nhìn càng thấy "cung nữ đang bay" vậy, hơn nữa, nhìn xung quanh một vòng xuống dưới, tự nhiên thấy có chín mỹ nữ đang bay vui đùa.

Đương nhiên, Huyễn Ma không tin Diệp Phàm cũng không cần phải nói ra.

- Thật phiền toái rồi, bây giờ mặc dù là chúng ta đến chỗ cái lư này rồi nhưng căn bản là không về được rồi. Diệp Phàm thở dài.

- Ngươi còn nói quay về sao, tiểu tử ngươi còn muốn giữ mạng sống không. Huyễn Ma kêu lên.

- Sao không thể bàn đến chuyện quay trở về? Diệp Phàm hỏi:

- Còn không khiến ngươi đông cứng lại thành băng sao? Huyễn Ma nói. - Hơn nữa, tuy là nói cái lư này có hơn chục mét. Theo lẽ thường mà nói mấy người các ngươi hợp lực lại thì có thể di chuyển được. Nhưng, ở đây căn bản không thể suy đoán theo lẽ thường được.

Nếu như ta đoán không sai thì căn bản là ngươi không động đậy được.

Diệp Phàm không tin, đi qua đi lại, đẩy đẩy một chân của cái lư. Theo lý mà nói với lực kình ngoại đan điền của Diệp Phàm không di chuyển được thì cũng làm động đậy được một chút.

Nhưng, cái lư kia không có một chút phản ứng gì. Giống như nó đã mọc dễ không có chút sứt mẻ nào. Mặt hắn đỏ lên dùng toàn bộ khí lực, nhưng, cái lư ấy vẫn bất động như núi.

- Nhìn thấy chưa, ta nói có đúng không? Huyễn Ma nói:

- Thật là, tôi cũng không tin tà môn này. Diệp Phàm tức giận, muốn dùng thiên thiết thằng phá tan cái lư này.

Bang một tiếng giòn vang, âm thanh từ trên cái lư truyền lại giống như đáp lại vậy. Ngay cả Diệp Phàm cầm thiên thiết thằng cũng bị hất văng bay ra mấy chục mét.

- Hắc hắc, đừng đau buồn. Huyễn Ma đột nhiên cười quỷ dị hai tiếng, Diệp Phàm đặt mông xuống đất, hừ nói: - Đau lòng cái gì, không phải bị quăng ngã, lại không bị thương.

- Hắc hắc, nhìn dây thiên thiết của ngươi xem đi? Huyễn Ma lại cười hai tiếng phúc họa.

Diệp Phàm quay đầu lại nhìn, ngay lập tức trợn mắt lên. Thiên thiết tự nhiên rút ra một cái lỗ hạt đậu tương to vậy.

- Làm sao có thể như thế được, dây thiên thiết của ông đây là do người của núi xương bối dung luyện mà thành. Thiên Hạo Tử nói binh khí này đạt đến ngũ phẩm lục phẩm. Hàn sa lư này chẳng lẽ còn cứng hơn thiên thiết của tôi sao, sao có thể như thế được? Diệp Phàm thiếu chút nữa kêu lên.

- Cái này gọi là trong cái mạnh còn có cái mạnh hơn, sau người tài giỏi còn có người tài giỏi hơn. Ta đoán chừng, theo như lời Thiên Hạo Tử nói.

Lư Hồng Bảo Thiên Vương này chính là có sự hợp lực của hơn trăm vị cao thủ thần thánh tạo nên. Mà nguyên liệu của người ta cũng không thua kém gì thiên thiết của ngươi đâu.

Cho nên, nếu bàn về phẩm cấp thì cái lư này đoán chừng cao hơn cái thiên thiết thằng của ngươi. Cho nên, dưới sự va chạm bị sứt mẻ cũng là chuyện bình thường. Ví như trứng chim mà va phải đá thôi. Huyễn Ma nói không ngớt.

- Việc này thật ra tôi đã quên rồi. Nhưng, ai mà biết tên Thiên Haọ Tử kia có nói bậy bạ hay không. Tuy nói cao thủ thời xã hội cổ đại có rất nhiều, nhưng cả trăm vị cao thủ thần thánh tới, trường hợp này có khả năng xảy ra nhiều, Diệp Phàm nói:

- Bỏ đi, không nói nữa, đi xem trong cái lư kia có đồ gì tốt hay không? Lối này, Huyễn Ma nói:

Diệp Phàm vừa nghe, có đạo lý, hắn cũng đi vào trong cái lư ấy.

Phát hiện mặt trên cái lư là hình vuông.

- Việc này thật lạ, cái vung này giống như do ma sát mà tạo thành. Huyễn Ma kinh ngạc nói:

- Đúng vậy, do băng tạo thành. Hai chân Diệp Phàm dẫm nát lên nắp lư, đột nhiên cả người lâng lên.

- Băng này thật sự là quá lạnh. Diệp Phàm mắng.

- Ngươi cũng biết lạnh sao, nhưng, cái lư này chính là nơi luyện binh khí và chế thuốc. Phía dưới chắc chắn là có lửa đốt. Dùng nắp bằng băn chẳng lẽ không sợ bị tan chảy sao. Thật đúng là tà môn, chẳng lẽ nắp băng này còn có một cái nắp khác tạo thành? Huyễn Ma rất không hiểu vấn đề này.

- Trừ phi nó được chế tạo vạn tảng băng. Diệp Phàm thốt ra.

- Một khối băng hàng vạn tảng băng, có thể sao? Huyễn Ma cũng líu lưỡi.

- Ngươi cũng biết vạn tảng băng rất khó tạo thành có phải không? Diệp Phàm hỏi:

- Đương nhiên, cái gì gọi là vạn tảng băng chứ. Cần thời gian cùng với hoàn cảnh đặc thù mới có thể chế tạo thành công khối băng đặc thù đó được. nếu không nói là một khối băng lớn như vậy, chính là một mảnh cũng khó mà làm được í, nơi này có bao nhiều cái sọt. Huyễn Ma thổn thức nói.

Diệp Phàm nhìn lên trên muốn đập phá vỡ tảng băng kia, nhưng, tảng băng lớn kia không có chút bất động nào cả.

- Vô dụng thôi, nếu ta đoán không sai ngươi làm như vậy cũng không đánh được thứ mà cao thủ thần thánh làm ra. Có lẽ lúc trước Ngu Thư luyện thuốc cũng có mấy vị cao thủ hỗ trợ mở cái nắp của cái lư Hồng Bảo Thiên Vương này ra.

- Haiz, nhìn cái gậy màu trắng kia đi. Nhìn cũng không có cách gì, thật xui mà. Diệp Phàm khá buồn bực.

- Từ từ sẽ nghĩ ra thôi, chờ ngươi đến chỗ các cao thủ thần thánh kia trở về mở cửa là được. Huyễn Ma cười gian.

- Ngươi đúng là sắt đá, ông đây mà đến được chỗ đó ngươi cũng không đến được đâu. Diệp Phàm tức giận.

- Haiz, anh cho rằng lão ma ta không thấy được bên trong có gì sao? Bí mật của Ngu Thư này có lẽ cũng ở trong đó. Không lẽ những nam nhân trên thế gian này khuynh đảo vì thiên hạ đệ nhất mỹ nữ đều ở trong này. Huyễn Ma nói, Diệp Phàm giật mình, cho rằng lão ma nói cũng có chút có lí.

Đúng lúc này, cửu cung Diệp Phàm tự nhiên đau.

Diệp Phàm khiếp sợ phát hiện, bốn chữ thước tác sư kia tự nhiên vặn vẹo một chút. Giống như mặt người giật mình vậy.

Chữ "khâu" đột nhiên bay ra ngoài, ánh mặt Diệp Phàm nhìn theo chữ "khâu" đi ra ngoài. Ngay lúc đó, trong đầu có một tiếng oanh nổ vang.

Toàn bộ lư Hồng Bảo Thiên Vương sáng rực rỡ, mà tảng băn dần dần mở rộng ra. Giống như bên trong cái lư có đèn được đốt sáng vậy.

Không lâu sau đó, khiến Diệp Phàm trân trối nói ra chuyện đã xảy ra. Trên tảng băng tự nhiên hiện ra hai bên má của mỹ nhân. Hình như cái nắp được chế tạo bằng băng kia đang nhìn Diệp Phàm.

Hai bên má này quả thực không thể dùng lời nói mà miêu tả vẻ đẹp này được, khuôn mặt kia giống như là sự kết hợp của 10 khuôn mặt đẹp nhất mà hợp thành khiến chon nam nhân động lòng mà cùng nhau đến đây.

Khuôn mặt này giống như ngủ say vậy, đôi long mi dài nhẹ nhàng. Nhưng biểu cảm trên mặt lại réo rắt thảm thiết, trong lòng Diệp Phàm đột nhiên giống như bị người ta đâm cho một đao vậy, giống như trong phút chốc bị đông cứng lại vậy.