Quan Thuật

Chương 357: Thường vụ huyện đoạt thuốc




- Đó là thật rồi?

Cục trưởng Mã giả bộ không thèm để ý.

- Ừ! Tám phần có thể.

Diệp Phàm nói câu này khiến Triệu Bính Kiện bên cạnh cảm thấy rất khó hiểu, mắng:

- Hai người nói cái gì vậy, cái gì mà thật hay giả, thật là đáng ghét.

- Cục trưởng Diệp, còn nữa không? Tôi muốn lấy hết.

Cục trưởng Mã lúc này đã run lên, muốn có được mặt hàng này để tặng người khác, bình thường thứ này có tiền cũng không mua được.

- Không nhiều lắm, chỉ còn ba bao, cục trưởng Mã muốn thì tôi đưa hết.

Diệp Phàm cười nói.

- Tốt! Anh lấy ra luôn đi.

Cục trưởng Mã Cục trưởng vô cùng kích động.

Diệp Phàm lấy ra mấy bao thuốc vừa định đưa cho cục trưởng Mã thì đột nhiên bị Triệu Bính Kiện cướp lấy, nói vẻ ngờ vực:

- Hai người thần thần bí bí một hồi rồi đưa mấy bao thuốc là thế nào, chẳng lẽ trong đó có vàng lá?

Triệu Bính Kiện đưa lên ngửi kỹ lại rồi đột nhiên cũng ngây người, tỉnh táo lại không ít rồi vội vàng nhìn lại bao thuốc trong tay, bừng tỉnh đại ngộ, mắng:

- Tốt, hai tiểu tử các cậu khi dễ Triệu ca này là nhà quên phải không? Tiểu Diệp Tử, nói cho anh rõ, thuốc này là thế nào?.

- Không, không có gì, của một bạn bè bên quân đội đưa cho, nghe nói là dành cho cấp trên.

Diệp Phàm ra vẻ ngượng nghịu.

- Thuốc đặc biệt!

Triệu Bính Kiện nhỏ giọng.

- Ừ! Có thể là vậy.

Diệp Phàm cười thần bí.

- Ha ha ha, ba bao này của anh Triệu, lão Mã, đừng có giành với anh.

Triệu Bính Kiện cười sằng sặc làm mấy cô em đang đi toalet cứ nhìn vào, tưởng đâu là một kẻ điên.

- anh triệu, là tôi đặt trước, mới vừa rồi có hai bao tôi đã bóc ra một bao, anh phải đưa tôi hai bao, anh lấy thêm một bao thôi.

Mã Thiết Lâm lạnh toát, trên trán vết nhăn giăng đầy, đoán chắc ba bao thuốc này hỏng rồi.

- Lão Mã, ang còn dám nói vậy a, cho anh một bao là được rồi.

Triệu Bính Kiện ném ra một bao cho Mã Thiết Lâm, sau đó nhìn chằm chằm vào chiếc cặp của Diệp Phàm, hừ nói:

- Còn có mấy bao, lấy ra hết, đừng có vờ vịt để lừa anh, hừ!

- Chỉ còn ba bao đó thôi, em còn phải đi lên huyện làm việc để xin ít tiền triển khai hoạt động cho cục.

Diệp Phàm ra vẻ khó khăn.

- Lấy ra.

Mã Thiết Lâm và Triệu Bính Kiện đồng thời đưa bàn tay ra.

- Muốn tiền thì dễ dàng thôi, lão Mã, một bao hai ngàn nhé?

Triệu Bính Kiện cười nói.

- Bỏ đi, em không cần tiền. Anh em mà nói tiền nong e là mất thân tình. Em còn ba bao nên chia đều mỗi người một bao, dù sao cũng phải lưu lại một bao cho em làm việc.

Diệp Phàm cười méo xệch, đau lòng đưa thêm cho mỗi người một gói rồi vội vàng lấy ra mấy bao còn lại nhét vào túi quần, nếu không hai con sói bên cạnh e là sẽ giật luôn cặp.

- Bỏ đi, em vậy là được rồi. Lão Mã, cấp cho thằng em ít tiền đi.

Triệu Bính Kiện vẫn nỗ lực kéo tiền cho Diệp Phàm.

- Không thành vấn đề, Cục trưởng Diệp, xế chiều cậu bảo tài vụ tới tôi xuất cho một vạn rưỡi, đây là cực hạn rồi. Tài chính Ngư Dương chúng ta đang căng thẳng, đặc biệt là cuối năm lại càng loạn, cậu cũng biết mà.

Cục trưởng Mã Thiết Lâm rất sảng khóai, vừa lúc ông chủ Tạ tới mời rượu liền nói:

- Cho Cục trưởng Diệp một phòng riêng, thêm bốn món ngon, tối nay tôi bao.

- Chia thuốc sao?

Đột nhiên một giọng trầm thấp vang lên làm ba người sợ hết hồn quay lại thấy Bí thư Ủy ban Chính Pháp Vương Xương Nhiên đang mỉm cười nhìn chằm chằm mấy bao thuốc.

Vương Xương Nhiên vốn ăn cơm ở trong một góc, ra đi toalet thì thấy ba người đang ở trong góc thì thầm làm gì đó.

Y vốn nguyên là Cục trưởng Cục công an nên tính cảnh giác rất cao, nghi ngờ có phải mấy tên ăn trộm vừa lấy được cái gì trong quán.

" Con mẹ nó, lão tử đã mười mấy năm chưa bắt kẻ trộm, nếu lần này có thể bắt được thì cũng hay, coi như một lần hiểu rõ cuộc sống nông thôn."

Bí thư Vương vừa nghĩ như vậy nên rất nhanh nhẹn áp sát, lợi dụng góc khuất để ẩn nấp nên ba người Diệp Phàm cũng không biết còn có một cặp mắt mở to đang theo dõi phía sau. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Sau đó y mới phát hiện ra là Triệu Bính Kiện, thần tài mới của huyện và Diệp Phàm đang chia thuốc thì nhất thời cảm thấy hăng hái, cảm thấy kỳ lạ vì chỉ có mấy gói thuốc sao có vẻ thần bí như vậy?

Phó Chủ tịch huyện Triệu Bính Kiện từng là thần tài của huyện, thuốc trong nhà y chắc là có cả một đống, Mã Thiết Lâm là thần tài đương nhiệm, chẳng lẽ còn thiếu Trung Hoa để hút hay sao mà giờ cầm mấy bao Trung Hoa lại lộ vẻ quý giá như vậy.

- Bí thư Vương, là anh a, làm tôi sợ hết hồn, còn tưởng rằng mấy đồng chí bên an ninh thành phố. Vừa rồi đồng chí Diệp Phàm nói có mấy bao Trung Hoa nên muốn phân cho chúng tôi.

Triệu Bính Kiện vội vàng đánh trống lảng.

- A! Chỉ mấy bao Trung Hoa sao làm ra vẻ thần bí như vậy. Bỏ đi, tôi cũng đang thèm thuốc, Diệp Phàm, cậu cứ đưa cho tôi mấy bao này đi rồi đi mua mấy bao khác cho Chủ tịch Triệu và cục trưởng Mã.

Vương Xương Nhiên ra vẻ tùy ý đưa tay, thầm nghĩ, " Mấy tiểu tử còn dám hù dọa đùa lão nhân gia ta, hừ! Lão nhân gia qua cầu còn nhiều hơn các cậu đi đường."

- Vương, Bí thư Vương…

Triệu Bính Kiện ấp úng.

Người ta đã nói vậy lẽ nào không đưa, nếu như vậy cũng không tránh khỏi quá ích kỷ. Người ta đường đường là Bí thư Ủy ban tư pháp, thường vụ huyện ủy hỏi anh mấy bao Trung Hoa mà cũng không chịu.

- Sao hả? Có phải vẫn muốn đòi tiền của tôi không. Được rồi, mấy bao, tính đi, không đến 200 đồng chứ? Tôi đưa cho cậu.

Vương Xương Nhiên đương nhiên cũng đang diễn trò, mặt trầm xuống định móc tiền, giả vờ giống như thật, trong lòng cười trộm, " Còn dám giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo ông, ông mày muốn loại Đặc Cung này đã mười mấy năm rồi. Trước đây ở trong quân đội, vì chức quan quá nhỏ, lúc tống tiền chỉ hút được hai điếu, bây giờ nhớ lại vẫn còn cảm thấy mùi vị quanh quẩn."

- Ài! Được rồi, nói thật với anh, loại thuốc này do một người bạn quân đội của Tiểu Diệp đưa cho, nghe nói là ở trên phát cho. Đưa cho anh một bao, xem như tôi xui xẻo, ài.

Triệu Bính Kiện thở dài, biết có lẽ lại thiếu mất một bao rồi. Cục trưởng Mã căn bản không dám lên tiếng, mình chẳng qua là một trưởng phòng, không phải một cấp số.

- Ha ha ha…cũng không khác gì, lúc đầu tôi đã nói rồi, người thấy cũng có phần. Vương Xương Nhiên cầm hai bao thuốc lại nhìn về phía Diệp Phàm.

- Tôi không có, chỉ có một bao thôi.

Diệp Phàm cố lên gân nói.

- Lấy ra đi, Bí thư Vương không hay hù dọa đâu.

Triệu Bính Kiện và Mã Thiết Lâm đồng thời lên tiếng, nghĩ thầm, hai người chúng tôi đều phải lấy ra rồi, tiểu tử cậu còn muốn giấu, không có cửa đâu, đã xui xẻo thì mọi người cùng xui xẻo, anh em hoạn nạn có nhau mới đúng.

- Thì đưa!

Diệp Phàm đau lòng lấy ra hộp thuốc thơm.

- Mọi người từ từ tán gẫu, tôi đi đây.

Vương Xương Nhiên cười ha ha gật gật đầu bước đi.

- Phó Chủ tịch huyện Triệu, ở đây tôi còn thừa lại một bao. Anh bóc một bao chia cho tôi mấy điếu thế nào hả?

Đôi mắt sói của Mã Thiết Lâm soi mói nhìn về hướng Triệu Bính Kiện, vì Diệp Phàm không có thuốc, nhìn cũng vô dụng.

Vừa rồi Mã Thiết Lâm không biết loại đặc biệt này cho nên mở một bao, một bao thuốc xoay một vòng trong cục Tôn giáo cũng không còn lại mấy điếu, bây giờ thật sự chỉ muốn khóc, thầm mắng bản thân hào phóng quá mức, lại còn khoe khoang.

- Hừ! Hai bao thuốc này lão tử vẫn không nỡ hút, cậu còn muốn tống tiền, lão Mã, dù sao bao của ông cũng bóc rồi, chia cho mỗi người hai điếu hút đi, thế nào hả?

Triệu Bính Kiện càng ác hơn, ngay cả bao thuốc đã bóc của Mã Thiết Lâm cũng muốn ăn chặn.

- Hừ!

Mã Thiết Lâm xoay mặt hoàn toàn phớt lờ.

- Được rồi! Đi uống rượu, ha ha ha.

Triệu Bính Kiện đắc ý cười như điên, xui xẻo nhất đương nhiên chính là lão Mã, cục Tài chính bị Diệp Phàm cướp đi 1 vạn 5 ngàn đồng, ngoài ra còn mười mấy cái bàn cũ, cuối cùng cũng chỉ mò được một bao thuốc.