Quan Thuật

Chương 657: Ba đầu sỏ liên kết tạo thế




Trấn Thang Thành cũng là một người thẳng thắn, nói xong uống cạn ly rượu, thuận tay móc từ trong túi một tấm giấy thông hành đặc biệt rất tinh xảo, đưa cho Diệp Phàm, nói:

- Đây là giấy thông hành đặc biệt dài hạn, chỉ cần Trấn Thang Thành tôi còn quản lý Nam Phúc một ngày thì sau này cậu có thể dựa vào giấy thông hành này vào quân khu tỉnh, có chuyện gì cần tìm tôi cũng dễ.

- Cảm ơn Tư lệnh Trấn, cảm ơn!

Diệp Phàm vội đứng lên, nhận lấy bằng hai tay, đây chính là tin vui ngất trời. Thân phận của Trấn Thang Thành tốt xấu gì cũng là Tư lệnh Quân khu tỉnh, kiêm Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, có ông ta giúp đỡ, khi nào gặp chuyện gì lớn, chuyện gì gấp cũng có thể mượn chút sức của ông ấy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Cảm ơn lão Trấn, đúng là anh em tốt, chúng ta cụng thêm ly nữa.

Thiết Chiêm Hùng cũng đứng lên, nâng chén rượu, nhưng lại quay qua liếc nhìn Tề Chấn Đào một cái.

- Đừng có nhìn tôi lão Thiết, chỗ tôi không có giấy thông hành đâu, đó là đặc quyền của lão Trấn. Nhưng, nếu lão Trấn đã lì xì cho Diệp tiểu đệ rồi, thì tôi cũng phải theo thôi, bằng không có người lại chửi sau lưng tôi là không xứng đáng làm anh em gì đó. Trước kia trong quân đội ba anh em ta thường ngồi uống rượu với nhau rồi. Tình nghĩa anh em cũng không thể thiếu đúng không nào?

Tề Chấn Đào cười haha nói:

- Diệp lão đệ, thời khắc mấu chốt nhất cứ đến tìm tôi, haha…

- Cảm ơn anh Tề, tôi sẽ nghe theo.

Diệp Phàm cũng vội vàng kính rượu, trong lòng thầm oán: "Lần trước ông cũng đồng ý sẽ cho tôi một cơ hội được đề bạt, giờ lại món cũ xào lại. Nhưng mà trước mặt anh Thiết không thể nói được, cứ để cho ông đùa đi!

- Cùng cạn!

Trấn Thang Thành hô.

Bốn chén rượu cùng chạm vào nhau.

- Anh Thiết, anh Tề, Tư lệnh Trấn, tôi qua bên kia một chút, có mấy người bạn học đang ngồi bên đó, ngại quá.

Diệp Phàm đánh tiếng, cảm thấy xưng hô hơi ngượng miệng.

- Được, cậu cứ đi trước đi, lát nữa rảnh tôi qua đảo một chút. Haizz… gần đây bận lắm, ngày mai còn phải chạy về thủ đô.

Thiết Chiêm Hùng thở dài, kỳ thực tên nhãi này cũng chỉ muốn trở về để khôi phục công lực mà thôi, trong lòng sớm đã bị mèo cào rồi, cái này đương nhiên Diệp Phàm cũng biết.

- Lão Thiết, điểm này thì ông không xem là bạn rồi, nếu muốn đi, vậy thì ba chúng ta cùng đi, thế nào?

Trấn Thang Thành cười haha nói, liếc mắt nhìn Diệp Phàm.

Biết Thiết Chiêm Hùng muốn chống cho Diệp Phàm, nếu cùng chống đỡ như vậy thì bán cho Thiết Chiêm Hùng một món ân tình, bản thân cũng cùng đảo một vòng. Chuyện này đối với đám bọn họ là chuyện nhỏ, nhưng đối với Diệp Phàm lại là một chuyện to bằng trời.

- Như vậy sợ là không hay, hay là để em gọi mấy người bạn học cùng đến đây kính các vị lãnh đạo, thế nào ạ?

Diệp Phàm liếc mắt nhìn Thiết Chiêm Hùng suy xét, nói.

Đương nhiên biết ý tứ của Thiết Chiêm Hùng nhưng có điều phải giả vờ giả vịt, sao có thể để bọn họ đi mời rượu được, như vậy không phải là làm phản à.

- Vậy… cũng được!

Thiết Chiêm Hùng giành gật đầu trước, nếu ba người bọn họ mà đi thì hơi hạ giá một chút, cấp bậc kém quá nhiều đi mà.

Diệp Phàm nhanh chóng vào phòng của các người bạn học trong trường Đảng, nói:

- Xin lỗi mọi người, hôm nay đến trễ một chút, trên lầu có mấy người bạn của tôi, nên phải đi chào hỏi một chút rồi mới đến được. Giờ để tôi xin lỗi với mọi người vậy. Tôi uống cạn trước ba chén để tạ lỗi với các bạn.

Diệp Phàm rất rõ ràng, uống một hơi cạn ba chén rượu.

- Ừ! Lớp trưởng Diệp, trên lầu cuối cùng là bạn nào vậy, sao không mời người ta xuống chơi chung với mọi người một chút cho vui. Tôi nghĩ bạn trên lầu có lẽ cũng trong thể chế luôn đúng không?

Ủy viên tổ chức của lớp Miêu Nhân Phụng tiếp lời.

- Cái này thì anh Miêu đoán đúng rồi.

Diệp Phàm gật đầu.

- Rốt cuộc là ai vậy? Lớp trưởng Diệp, tiết lộ cho mọi người một chút đi, hihihi…

Quách Thu Thiên cũng đến rồi, nũng nịu cười nói. Giương mắt liếc nhìn Diệp Phàm, hoặc là đoán được gì đó.

- Tạm thời giữ bí mật đã, các anh em, tôi đã chào hỏi rồi, sau đó, nếu mọi người hứng thú thì cùng tôi lên đó chào hỏi mấy người bạn rồi xuống, thế nào?

Diệp Phàm đề nghị.

- Được, Lớp trưởng Diệp đã nói như vậy chúng tôi sao có thể không nể mặt chứ?

Ngư Thái đứng lên hưởng ứng đầu tiên, hơi giống đang diễn kịch, thực ra thì Ngư Thái cũng chẳng biết người bạn trên lầu là ai, nhưng Diệp Phàm đã nói vậy, không hưởng ứng một chút cũng không được.

- Đúng vậy!

Vệ Thiết Thanh cũng hưởng ứng.

- Tôi tán thành hai tay, tuy nhiên, đám chúng ta có hơn hai mươi người, tất cả đều lên sợ làm bạn anh say mất, đến lúc đó mà say lăn từ bàn xuống đất thì không thể trách chúng tôi không nể tình bạn học đâu đấy, haha…

Tiền Hồng Tiêu càn rỡ cười lớn, âm thanh như sấm.

- Được, lên! Làm họ say, tốt nhất kính cho bọn họ say hết lăn xuống đất luôn, haha…

Những bạn học khác thừa cơ bỡn cợt.

- Thế cũng được! Mọi người mà làm cho bọn họ say được tôi chắc chắn sẽ không trách tội mọi người, hơn nữa, nếu tối nay các bạn có thể làm say được mấy người bạn trên lầu, Diệp Phàm tôi mời mọi người ăn mười bữa cơm, ăn tại Bát Bảo Các này, thế nào? Nếu không làm được thì ngược lại, mọi người mời tôi

Diệp Phàm hắng giọng cười nói, đưa mọi người đi lên.

Trong lòng hừ giọng nói: "Muốn làm bọn họ say, các người phải có gan đó mới được, đừng để đến lúc đó lại run cầm cập đứng cũng không vững thì mất mặt đó."

- Đánh cuộc đi, ai đồng ý giơ tay nào. Ngư Thái tôi không tin hai mươi ba người này mà không chuốc say được vài người, haha, thật càn rỡ, chúng ta là ai chứ, đều là những hũ rượu, không cần nói bảy tám bình, ở đây anh em nào cũng có thể uống cạn ba bốn bình, đúng không nào…

Cử chỉ Ngư Thái hào phóng, quay đầu lại liếc nhìn Diệp Phàm một cái, đột nhiên hỏi:

- Lớp trưởng Diệp, trên đó không phải có ba bốn bàn chứ, cái đó thì phải suy xét một chút.

- Không, chỉ có ba người, chắc chắn làm được..

Diệp Phàm lén giật dây mọi người.

- Ba người, hahaha… thắng một trăm phần trăm rồi. Các anh em, luân phiên ra trận, lên hết, cả ổ cùng lên!

Tiền Hồng Tiêu đầy khí thế, thật sự giống như một tên thổ phỉ chiếm núi làm vua vậy

Hai mươi ba người la hét, nhắm phòng Thiết Chiêm Hùng đi.

Phòng riêng kia là phòng xa xỉ, cho nên cửa rất lớn, hai cửa ngược chiều nhau. Cửa cũng được che lại, Tiền Hồng Tiêu hùng hổ đi đầu tiên, giơ cao chén rượu đẩy cửa khí phách bước vào, giống như là một mãnh hổ xuống núi.

Tuy nhiên, ngay lập tức, tên nhãi này ngây người như một pho tượng môn thần đáng thương. Dáng vẻ, đương nhiên là đang cười, cười giống cười, nhưng mà, dường như còn khó coi hơn cả khóc.

Đương nhiên, thân hình cong như chiếc cầu là rõ ràng nhất, nhưng cũng chỉ hơi cong, chưa đến mức còng lưng.

Những người bạn phía sau không biết nên liều mạng thúc giục:

- Tôi nói này lão Tiền, vào nhanh đi, đứng ở cửa ngẩn ngơ cái gì, không phải trong đó có cô em xinh đẹp mê hoặc quá nên không dám vào chứ gì.

Miêu Nhân Phụng cười ha hả, lại chọc cho đám bạn đằng sau cười phá lên.

- Vào… vào… các người vào trước đi…

Tiền Hồng Tiêu nghiêng người, nhường ra, toàn bộ những người khác hùng hổ tiến vào, ngay lập tức trong sảnh có thêm hơn hai mươi pho tượng gỗ người sống

Tề Chấn Đào và Thiết Chiêm Hùng thì không mấy người biết, vì mấy cán bộ nhỏ này chưa đến được tầng đó.

Mặc dù Tề Chấn Đào là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, cũng có lên tivi mấy lần nhưng mọi người không ấn tượng lắm. Hơn nữa, dù có ấn tượng đi chăng nữa mọi người không thể ngờ rằng khách của Diệp Phàm là Tề Chấn Đào. Cái đó cũng cái kia quá đúng không nào?

Dọa người đương nhiên chính là con hổ Trấn Thang Thành kia, toàn thân mặc trang phục thiếu tướng sáng chói, đó là lý do làm cho đám Tiền Hồng Tiêu biến thành tượng gỗ.

Lúc này Quách Thu Thiên không kìm nổi, nói lên:

- Chủ tịch tỉnh Tề, ngài cũng ở đây à!

- Chủ tịch tỉnh Tề…

Lập tức, tròng mắt đều rớt xuống đất, lưng của tất cả những bạn học ở đây đều cong xuống rất nhiều.

- Hahaha… mọi người đều là bạn học của Tiểu Diệp à?

Tề Chấn Đào vẻ mặt ôn hòa, tuy nhiên khó mà kìm nén được uy thế của một Phó chỉ tịch tỉnh thường trực.

- Vâng thưa Chủ tịch tỉnh Tề, chúng tôi đều là bạn học của lớp trưởng Diệp.

Quách Thu Thiên giành trả lời trước, nhưng, trong giọng nói kia đầy vẻ kính trọng.

- Tốt, tốt, tốt! Bạn học là tốt. Tiểu Diệp cùng một chỗ với mọi người, chắc chắn là có ý nghĩa.

Tề Chấn Đào cười cười nói đùa, liếc mắt nhìn Quách Thu Thiên, hơi ngây người sau đó cười quỷ dị nói tiếp:

- Cô bé này không tệ, thân hình giống như một tinh linh tiên nữ vậy!

- Cảm ơn Chủ tịch tỉnh Tề đã khen, tôi làm sao mà xinh đẹp được như vậy, người ta bảo tôi là vịt con xấu xí đó.

Khuôn mặt Quách Thu Thiên vui mừng đế nổi khuôn mặt nóng bỏng, đương nhiên là do kích động mới như vậy. Vì trong các bạn ở đây không phải chỉ mình cô là nữ, nhưng Chủ tịch tỉnh Tề khen cô, xem ra đánh giá mình cao rồi.

- Vịt con xấu xí, có một vịt con xấu xí như thế này sao? Phản rồi, làm phản rồi, thế thì Tiểu Diệp thành cái gì chứ, sợ là thành con heo xấu xí rồi, haha…

Tề Chấn Đào cũng cười đùa, khoát tay, dường như cũng có chút mờ ám, làm cho đám bạn học vẻ mặt hâm mộ, liếc nhìn Diệp Phàm và Quách Thu Thiên.

Diệp Phàm vội vàng giới thiệu:

- Chú Tề, con không cần giới thiệu chú nữa rồi, tên tuổi chú vang dội quá, chắc chắn mọi người biết hết rồi. Vị này là tướng quân Trấn Tư lệnh của Quân khu tỉnh Nam Phúc chúng ta, còn vị này là Binh đoàn trưởng binh đoàn Báo Săn vịnh Lam Nguyệt Thủy Châu, Tướng quân Thiết, đại ca của tôi…

Đoạn sau không cần phải nói nữa, tất cả các bạn học đều tất cung tất kính mời rượu xong rồi trốn đi ngay.

Đương nhiên, dù nói chỉ là kính vài chén rượu, nhưng thái độ của mọi người đối với Diệp Phàm đã thay đổi một trời một vực.

Từ thái độ thân thiết của các lãnh đạo trên bàn rượu với Diệp Phàm, hai mươi mấy bạn học đều đang suy nghĩ về thái độ đối với Diệp Phàm sau này, chuyện đêm nay đúng là làm người ta phải kinh ngạc.

Diệp Phàm gọi Phó chủ tịch tỉnh Tề là Chú Tề, kêu Đoàn trưởng Thiết kia là anh Thiết, hình như cũng là thiếu tướng. Trước kia họ cũng từng nghe qua tin đồn về binh đoàn Báo Săn

Biết là một binh đoàn đặc biệt, hình như hơi thần bí, người trong đó đều là cao thủ, võ nghệ cao cường, hơn nữa còn có giấy phép giết người gì đó, giết người cũng không sao gì đó, dù sao là truyền rất mơ hồ

Tư lệnh Quân khu tỉnh Trấn Thang Thành thì không cần phải nói rồi, người ta tai to mặt lớn, hơn nữa còn là một kẻ ngông nghênh trong giới quân đội, cũng là Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, ba người này đều là những người ở tầng cao mà đám học sinh này không dám hy vọng đến…

Không thể ngờ một lớp trưởng chui ra từ xó xỉnh nghèo Ngư Dương mà lại quen được ba vị tai to mặt lớn đó. Thiết Chiêm Hùng kia tuy nói là quân đoàn trưởng của đội quân thần bí, nhưng những người bạn ngồi đây không ai xem trọng ông. Vì quân đội và chính trị không liên quan với nhau, nhưng thật ra phân lượng của Tề Chấn Đào và Trấn Thang Thành quá mạnh rồi.