Quan Thuật

Chương 747: Câu đố chết người




Là dòng nước dũng tiến hay là nước chảy bèo trôi, Tào Dũng hiện nay đã là Trưởng phòng cán bộ hai của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Nếu muốn tiến thêm một bước nữa thành phó ban của Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy thì phải đến vùng biên cương rèn luyện một chuyến. Làm Bí thư Thành ủy của một huyện có sức ảnh hưởng lớn một nhiệm kỳ hay Phó chủ tịch, Phó bí thư thành phố một địa khu nào đó.

Giữa chức Cục trưởng và Phó giám đốc tuy nói cách nhau một bước, nhưng có bao nhiêu cán bộ đã ngã ở chính bước đi này.

Chức Phó giám đốc sở mới chính là bước khởi đầu của việc chính thức trở thành hàng quan lớn. Dù anh có là Bí thư huyện ủy cấp cục trưởng cũng không thể nói anh là quan lớn. Trừ khi anh là Ủy viên thường vụ địa khu. Nhưng đó cũng là cấp Phó giám đốc rồi. Cho nên chỉ có lên đến cấp sở mới được coi là quan lớn.

Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Phàm cũng có so đo. "Nếu Tào Dũng có ý muốn kia, sao mình lại không làm cầu nối trung gian cho ông ta thử xem?

Huống chi, thời gian gần đây, Tào Dũng với mình cũng đã thân thiết hơn rồi. Nếu ông ấy đã trọng dụng mình, thì mình cung kính không bằng tuân lệnh.

Tuy nói Tào Dũng cũng có tiếp xúc với mình, chẳng qua là do nghe nói quan hệ của mình với Lô Vĩ rất thân thiết. Muốn qua mình để tiếp cận với Lô Vĩ, hẳn gã cũng có suy nghĩ này.

Cái này đương nhiên có tính thực dụng nhất định. Nhưng con người ta sống trên đời, chẳng bao giờ có thứ tình yêu vô duyên vô cớ, cũng không thể vô duyên vô cớ mà hận thù nhau. Tâm lý thực dụng ai mà chẳng có, chỉ là nhiều hay ít không giống nhau mà thôi.

Hơn nữa, nếu vể sau Tào Dũng lên rồi, chắc chắn sẽ nhớ tới ý nguyện của mình. Nếu ông ta có thể ngồi vào ghế Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, mặc dù là một Phó giám đốc sở, nhưng so với những cán bộ cấp Phó giám đốc sở khác mà nói, uy thế cũng không nhỏ. Sau này cũng sẽ giúp được mình không ít."

Thằng nhãi này trong lòng tính toán, giả bộ thoải mái, cười nói:

- Anh Tào, trước tiên xin được cảm ơn anh đã quan tâm tới tôi. Tuy nhiên tôi cũng không tin Ma Xuyên chính là nơi hổ lang nguy hiểm. Có loạn cũng không thể loạn hơn Palestine cái nơi bom đạn khói lửa ấy. Đến cái nơi ngày ngày bom đạn đe dọa tính mạng như thế người ta còn dám làm quan, Ma Xuyên thì đã là gì nào?

- Tôi cũng có chút buồn bực. Tuy nhiên, chú em này, nơi đó tuy bị gọi là "mộ phần của chủ tịch huyện" chứng tỏ có chút bất lợi với những chủ tịch huyện. Hà cớ gì mà nhân vật số một của huyện là chủ tịch huyện lại không làm sao? Vì thế cậu phải cân nhắc cẩn thận, các cụ ta nói cẩn tắc vô áy náy mà. haha.

Tào Dũng mỉm cười, có phần ngưỡng mộ phẩm chất con người Diệp Phàm. Đây chính là vẻ đẹp trong nhân cách con người Diệp Phàm. Quốc thuật đại sư tự thân tràn ra một thứ tố chất đạo đức, người thường khó có thể biểu hiện ra ngoài.

- Anh Tào, buổi tối tôi sẽ giới thiệu với anh một người, là một người bạn khá tốt. Mấy người chúng ta cùng uống vài ly. Haha…

Diệp Phàm giả bộ ngây thơ, cười nói.

- Vậy thì vui quá. Bạn của cậu cũng là bạn của tôi mà. Haha.

Tào Dũng bật cười ha hả, trong lòng tự nhiên suy nghĩ, đoán xem bạn của Diệp Phàm rút cục là ai, không phải là Lô Vĩ đấy chứ?

Tào Dũng dần không còn điềm tĩnh nữa mà có chút kích động. Tuy nhiên Tào Dũng dù sao cũng là người từng trải, trên mặt không thể hiện gì, chỉ cười nói:

- Trước tiên có thể cho tôi biết được ngọn nguồn để tìm hiểu một chút về bạn cậu, đợi đến lúc uống rượu cũng tiện hơn.

- Lô Vĩ, trưởng phòng công an huyện ta. Tuy nhiên cậu ấy cũng phải đi rồi, vừa tuyên bố rồi, cậu ấy đến cục Công an thành phố Mặc Hương nhận chức Phó phòng. Cậu ấy đang vội quay về từ vùng nông thôn, có lẽ không lâu nữa sẽ tới.

Diệp Phàm thản nhiên cười.

Tuy nói Tào Dũng giỏi che đậy nhưng cái nhếch mép ở khóe miệng đã bị đôi mắt tinh tường của Diệp Phàm phát hiện. Trong lòng cười thầm, đúng là con người có khác, thật giỏi diễn trò. Tào Dũng đã như vậy, chẳng có lí do gì mình lại không thể như vậy?

- Hay quá. Tôi thật cũng muốn được diện kiến trưởng phòng Lô một lần. haha.

Tào Dũng quá vui mừng. Điệu cười đó thật sự là điệu cười thoải mái hài lòng.

Lúc dùng cơm tối, Bí thư La đương nhiên là trung tâm của bữa tiệc.

Tuy nhiên, buổi tối Diệp Phàm cũng khá nở mày nở mặt. Nếu hắn phải điều đi rồi, người ta tốt xấu gì cũng sẽ được lên chức chủ tịch huyện. Chưa tính chuyện làm chủ tịch huyện đáng sợ như nào, nói không chừng Diệp Phàm lại có thể đảm nhận được.

Cho nên, những cán bộ trước kia có hiềm khích với Diệp Phàm cũng đều chúc rượu một vòng, bày tỏ thịnh tình, hỏi thăm. May mà Diệp Phàm tửu lượng tốt, nếu không sớm đã gục rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Sau đó Tào Vạn Niên cũng đến bên cạnh Diệp Phàm nói chuyện riêng một hồi. Chủ đề câu chuyện cũng lại là vài tin đồn ở Ma Xuyên. Tuy nhiên, Tào Vạn Niên phân tích khá có sức thuyết phục khiến Diệp Phàm cũng có một số nhận định ban đầu về Ma Xuyên.

Mười giờ tối.

Diệp Phàm cùng Lô Vĩ, Tào Dũng ba người tới một nơi yên tĩnh tiếp tục uống rượu.

Đối với Tào Dũng, Lô Vĩ cũng không có gì phản cảm, nhưng cũng không thấy có thiện cảm. Tuy nhiên vì là đại ca Diệp Phàm đặc biệt giới thiệu, hơn nữa người này lại làm việc ở Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, cho nên Lô Vĩ bước đầu cũng tiếp nhận.

- Đại ca, Ma Xuyên đúng là nơi lắm chuyện lôi thôi, ôi…Tôi có nằm mơ cũng không nghĩ anh lại đi đến đó, không được.

Lô Vĩ tự nhiên có vẻ suy tư.

- Tôi cũng không nói rõ được, chẳng biết tại sao tự nhiên phái tôi đến đó. Thậm chí đến giờ đầu óc tôi còn như trong mộng mị, không thể hiểu được.

Diệp Phàm thản nhiên nói.

- Đại ca, chẳng lẽ anh thật sự không đi vận động một chuyến sao?

Lô Vĩ có chút kinh ngạc. Điều này nghe cũng lạ, về lý mà nói thì không giải thích được. Không vận động gì mà có thể tiếp cận được với chức Chủ tịch huyện. Tuy nói ngồi vào cái ghế chủ tịch huyện đó cũng không có gì hay ho, nhưng dù sao cũng là Chủ tịch một huyện.

Hơn nữa, ở Ngư Dương, Diệp Phàm còn chưa tới được chức Uỷ viên thường vụ. Đổi địa điểm lại tiến thẳng được đến chức chủ tịch huyện, đây là cái lý lẽ gì vậy? Vốn dĩ không phù hợp với cái được gọi là quy tắc ngầm của việc Đảng đề bạt phân công cán bộ.

Nếu nói sau lưng Diệp Phàm có nền tảng vững chắc thì kỳ tích này cũng có thể xuất hiện. Bởi vì người có nền tảng vững chắc thì có khi bản thân không cần mở miệng, nhưng mấy vị lãnh đạo có lòng liền để tâm, tự nhiên đề bạt anh. Mấy vị này cũng là vì thế lực phía sau anh, đề bạt anh cũng chính là để củng cố địa vị của chính họ.

Tuy nhiên nền tảng của Diệp Phàm thì Lô Vĩ cũng hiểu khá rõ. Lúc trước còn tưởng Diệp Phàm có cửa đi vào Tề gia Tề Chấn Đào. Nhưng chuyện đó lại không thành. Tề Chấn Đào nếu thực sự muốn nâng đỡ hắn thì chắc chắn sẽ không phái hắn đến một nơi lắm rắc rối như Ma Xuyên. Nếu đã đề bạt thì phải cho Diệp Phàm đến một huyện nào đó tương đối để hắn có cơ hội đánh bóng tên tuổi.

- Tiểu tử cậu, tôi có cần phải lừa cậu không?

Diệp Phàm tức giận trừng mắt nhìn Lô Vĩ, rồi chợt mỉm cười nói:

- Nếu không cậu hãy bỏ chút công sức, cứu đại ca ra khỏi cái nơi rắc rối đó, sang một vị trí tốt hơn. Giả dụ như chức Chủ tịch thị xã Phúc Xuân của Mặc Hương chúng ta cũng không tồi đâu. Haha.

Nói xong Diệp Phàm cười ha hả, còn liếc nhìn một cái Tào Dũng từ nãy không nói lời nào.

- Tôi nào có cái bản lĩnh đó, nếu không thì sao tôi phải đến cái nơi khỉ ho cò gáy này để chịu cực chứ. Dù thằng em này cấp bậc có được tăng, nhưng cũng không so sánh được với đại ca. Đại ca thăng quan tiến chức vù vù như bay. Đến tôi còn không chắc liệu có phải đại ca có họ hàng gì với gia tộc cách mạng nào ở thủ đô hay không. Con đường thăng quan tiến chức của đại ca thật vững chắc.

Thằng nhãi Lô Vĩ này vội kêu khổ nói. Vừa nói vừa liếc nhìn Tào Dũng cười nói:

- Việc này trưởng phòng Tào có thể giải cứu được cho anh, đổi cho anh một vị trí khác xem chừng cũng không khó. Ông nói có phải không hả Trưởng phòng Tào?

- Haha, tôi hôm nay đến đây là để tuyên bố sự kiện bổ nhiệm, chứ không phải đến để đổi chác gì người nào. Hơn nữa, lần này tự Trưởng ban Tống chỉ định, tôi mà động chạm đến vị tướng nắm trong tay binh quyền này thì khác nào tìm đến con đường chết, trừ phi luyện được Càn Khôn Đại Na Di thì may ra. Haha.

Tào Dũng đối đáp khá hài hước, đem Tống Sơ Kiệt ra để đối phó.

- Cũng đúng. Ôi...Xem ra trước mắt đại ca phải lưu lại ở Ma Xuyên này một thời gian.

Lô Vĩ thở dài, lập tức cười nói:

- Tuy nhiên, sau khi đại ca thực sự lăn lộn dưới đó…

Thằng nhãi này cười gượng, chính là không thông qua. Đương nhiên, Diệp Phàm hiểu đang đùa Thái Cực, chính là không chịu đem bác cậu ta là Lô Minh Châu ra để trao đổi.

"Thằng nhóc này còn giả bộ ngớ ngẩn với mình, mình sớm đã hiểu rồi. Xem chừng Trưởng ban thư ký Tào Dũng cũng hiểu. Bằng không người ta đường đường là đại trưởng phòng của Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, sao lại đồng ý đến cái xó huyện Ngư Dương nghèo nàn này tiếp cận với một thằng cơ hàn như tôi và một thằng nhóc như cậu cơ chứ." Diệp Phàm trong lòng thầm mắng, ngoài mặt lại hắng giọng cười nói:

- Cậu em à, phải hay không có gì mà khó nói chứ, không sao, anh Tào là ai chứ, chúng ta đều là anh em cả, cậu cứ hết mình đi, để đại ca yên tâm, đừng có trêu đùa tôi, anh em với nhau, nói như thế dễ mất lòng nhau.

- Haha, kỳ thật, chỉ cần Thề Thiên kia đồng ý ra mặt, đại ca đi huyện nào cũng có sao. Phúc Xuân chẳng qua cũng chỉ là một thị xã bằng với cấp huyện thôi, có gì ghê gớm chứ?

Lô Vĩ không ngờ phản công lại, đẩy Tề Thiên vào trận chiến.

- Tề Thiên là anh em của các cậu?

Lúc này, Tào Dũng vẫn im tiếng từ nãy không ngờ lại mở miệng.

Tâm tư của ông ta Diệp Phàm cũng đoán được phần nào. Chẳng qua vì thấy Diệp Phàm và Lô Vĩ xem chừng có quan hệ khá tốt với Tề Thiên, Tề Thiên này vừa ra mặt có thể thay đổi vị trí chủ tịch huyện của Diệp Phàm, chứng tỏ Tề Thiên là một người có ảnh hưởng.

Đối với những người xuất sắc như vậy Tào Dũng đương nhiên không muốn bỏ qua. Có thể kết giao thì càng tốt hơn. Nếu không kết giao được thì ít nhất cũng muốn biết xem người này là thần thánh phương nào, trong lòng có ý đồ nhất định không bị thiệt. Hơn nữa nếu muốn mở rộng quan hệ chỉ có cách đi lại, giao tiếp thật nhiều. Nhắm mắt làm liều chờ quan hệ tới cửa, trừ khi là Thái tử của một gia tộc lớn ở thủ đô thì may ra mới có khả năng đó. Người nghèo thì phải dựa vào chính bản thân mình, chuyện bánh tự dưng từ trên trời rơi xuống không phải là không có, nhưng tuyệt nhiên không thể có khả năng rơi trúng đầu mình.

- Haha. Một người làm trong quân ngũ, giúp gì được chứ. Tên đó không khiến tôi bực mình đã là may lắm rồi.

Diệp Phàm chợt lắc lắc đầu, không muốn lại lộ ra Tề Thiên.

Lô Vĩ đương nhiên cũng nín thinh không nói nữa. Biết đại ca không muốn lôi chuyện này ra, tự nhiên, chỉ có Tào Dũng đang rất buồn bực. Cái hũ nút kín này thật là khó chịu, nhưng lại cũng không tiện hỏi. Việc này người ta không muốn nói thì mình cũng không tiện hỏi.

Biết Diệp Phàm vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận mình, việc này cũng gióng hồi chuông cảnh báo với Tào Dũng. Nếu muốn thật sự ra nhập hội của bọn họ, xem ra phải cố gắng ra sức giúp Diệp Phàm làm được điều gì thật sự có ích mới được. Bằng không vì sao người ta phải tiếp nhận anh. Chỉ ít anh cũng phải cho họ cái lí do để tiếp nhận anh chứ.

- Về sau cậu ấy tới Ma Xuyên, nếu có thể giúp được gì tôi nhất định tận tâm tận lực. Ma Xuyên nghe nói rất nghèo, cậu ấy đến đó làm chủ tịch huyện, chắc cũng không kiếm chác được gì. Chỉ dựa vào thân phận một mình Tào Dũng, cũng có thể tiếp cận với một số bộ ngành ở tỉnh, giúp anh ấy vài hạng mục, muốn kiếm chác chút đỉnh chắc cung không khó lắm…

Tào Dũng hạ quyết tâm, quyết phải vào được vòng tròn hội của Diệp Phàm.

Trước kia Tào Dũng một lòng một dạ muốn tiến vào vòng tròn thủy thành tứ tú của Lô Vĩ. Nhưng theo như tình hình ngày hôm nay, hình như Lô Vĩ của vòng tròn thủy thành tứ tú này còn phải kêu Diệp Phàm một tiếng đại ca.

Mà hiện nay còn xuất hiện cái người có thân phận khá quan trọng là Tề Thiên. Hơn nữa, theo như vừa rồi hai người họ nói chuyện với nhau, mặc dù người đó có khả năng vừa ra tay là thay đổi được vị trí Chủ tịch huyện của Diệp Phàm nhưng cũng phải gọi Diệp Phàm là anh cả.

Xem ra người anh em Diệp Phàm này cũng không đơn giản. Rút cục là hắn có năng lực gì mà cả Lô Vĩ và Tề Thiên đều gọi hắn là đại ca.

Nếu luận về gia thế, Tào Dũng vốn đã tìm hiểu về xuất thân của Diệp Phàm từ lâu, một gia đình cán bộ nhỏ bình thường, tuyệt đối không có cái gì đáng để khoe mẽ. Mà cái vòng nhỏ của Diệp Phàm rõ ràng cao hơn rất nhiều vái vòng của thủy thành tứ tú. Việc này thật là còn một chút khúc mắc không hiểu được, Tào Dũng tạm thời nửa phần không hiểu.

Mười hai giờ. Sau khi tiễn Tào Dũng về khách sạn, Diệp Phàm cùng Lô Vĩ tản bộ trên con đường vắng vẻ không một bóng người.

- Đại ca, anh thật sự nên cẩn thận một chút.

Lô Vĩ lại nhắc nhở, làm cho Diệp Phàm mặt mặt trắng bệch tức giận mắng:

- Tiểu tử cậu đã nói xong chưa hả? Chẳng qua chỉ là một huyện Ma Xuyên, cũng không phải một nơi hoang dã trong tiểu thuyết thần thoại, có gì phải sợ chứ. Tôi là người thế nào, người anh em như cậu đâu phải không biết, muốn làm khó dễ tôi cũng không đơn giản đâu.

Đương nhiên Diệp Phàm cũng hiểu được đó là vì Lô Vĩ quan tâm đến mình. Tự nhiên cũng nghĩ đến mối thâm tình anh em huynh đệ. Đương nhiên, cái thứ tình cảm anh em này cũng có xen vào một chút lợi ích cá nhân, nhưng không lợi không dậy sớm. Cho dù là anh em ruột còn có lúc so đo tính toán, cho nên, như thế thì đã sao chứ.

- Địa khu Đức Bình chính là nơi hoang dã của tỉnh Nam Phúc chúng ta, mà Ma Xuyên lại nằm trong địa khu Đức Bình. Nghe nói huyện này còn không phải nộp thuế hay nghĩa vụ tài chính gì cả, toàn bộ đều giữ lại huyện dùng.

Lô Vĩ vừa nói đến đây, Diệp Phàm kinh ngạc kêu lên:

- Còn có loại chuyện tốt như này nữa à? Tôi đây sau khi đến đó làm chủ tịch huyện không phải giàu nứt khố đổ vách sao, hầu bao lúc nào cũng runh rỉnh sao? Không khí thật trong lành.

- Runh rỉnh cái khỉ.

Lô Vĩ không nhịn được, mắng một câu.

- Ý gì vậy? Không thể có chuyện còn nghèo hơn cả Ngư Dương chứ. Huyện Ngư Dương chúng ta nghe nói xếp thứtop hai mươi từ dưới lên trong hơn một trăm huyện của tỉnh.

Diệp Phàm thật sự có chút không hiểu.

- Ngư Dương xếp thứ mười lăm từ dưới lên, nhưng Ma Xuyên xếp thứ nhất từ dưới lên. Haha. Phen này đại ca nổi tiếng rồi, ít ra cũng đứng đầu trong toàn tỉnh. Tuy nhiên, lại là thứ nhất từ dưới lên.

Lô Vĩ không ngờ lộ ra vẻ vui thích khi thấy người khác gặp họa.

Diệp Phàm thiếu chút nữa không nói thành lời, kinh ngạc nói:

- Đúng là oai nhỉ, thứ nhất từ dưới lên của toàn tỉnh. Chả trách vừa nghe nhắc đến đại danh Ma Xuyên, toàn bộ mấy ông quan chức ở huyện này đều có vẻ lạ lùng. Xem ra đều đang cười nhạo tôi đây. Tuy nhiên, sao cậu lại biết rõ chuyện này thế?